Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 362: Vẫn Cứ Không Tin.


trướctiếp

“Chu đại sư, việc này Nghiêm mỗ cũng biết mình có chút lỗ mãng, thỉnh Chu đại sự nể tình Đan đạo nhất mạch mà thỏa mãn nguyện vọng này của Nghiêm mỗ. Tại hạ nguyện dùng một viên Thượng phẩm đan dược mà bản thân luyện chế được trao đổi, để có thể nhìn thoáng qua viên đan dược này.” Sau nửa ngày chờ đợi nhưng không thấy Chu Đức Khôn gật đầu, vẻ mặt của thanh niên họ Tung này càng thêm chân thành, lại chắp tay cúi đầu lần nữa.

Tu vi Nguyên Anh như gã có thể hướng về phía Chu Đức Khôn chắp tay cúi đầu đầy thành khẩn như vậy, có thể thấy được sự chấp nhất của người này đối với Dược đạo.

Đám người xung quanh nhìn cảnh này cũng cảm thấy Chu Đức Khôn quá cuồng vọng. Dù sao thì đối phương cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, mà dù thưởng thức nhưng người ta còn lấy cả đan dược ra trao đổi.

Sắc mặt Chu Đức Khôn có chút tái lại, lão đang định nói thì nam tử trung niên họ Nghiêm cau mày lại.

“Chu đại sư, dù sao Nghiêm mỗ chỉ thưởng thức một chút mà thôi, yêu cầu nhỏ như vậy chẳng lẽ Chu đại sư vẫn không thể đồng ý? Chu đại sư có thể yên tâm, Nghiêm mỗ tuyệt đối không nói quá, chỉ là thưởng thức!” Trung niên họ Nghiêm đầy nghiêm túc, rồi lại cúi đầu nói tiếp.

Mạnh Hạo trừng mắt nhìn, cũng không nói gì, khóe miệng khẽ nhếch lên vui vẻ, còn có chút ngại ngùng.

Liên tục nhận được cái cúi đầu thế này, nếu là người khác thì hẳn sẽ thấy rất vinh hạnh, nhưng lúc này đối với Chu Đức Khôn, cứ mỗi lần nhìn thấy tu sĩ họ Nghiêm cúi đầu thì lão đều hãi hùng khiếp vía.

Lão đành cắn răng một cái mặc kệ mọi việc, dù sao thì sự việc đã diễn ra đến trình độ vượt qua tầm khống chế rồi. Lão bèn nâng tay phải vỗ túi trữ vật, ném đan dược vừa mới luyện được cho tu sĩ họ Nghiêm.

Tinh thần tên tu sĩ họ Nghiêm đầy chấn động, nhanh chóng đưa hai tay chụp lấy, rồi vội đè nén kích động trong lòng lại. Gã mang theo đầy chấp nhất với đan đạo mà hít sâu, tập trung ngưng thần định khí, bảo trì bản thân tại trạng thái tốt nhất, rồi mới bắt đầu chăm chú nhìn về đan dược.

Trong lúc tu sĩ họ Nghiêm đầy nghiêm túc nhìn đan dược thì thì người thanh niên trong ba người khiến Tứ đại trưởng lão Hàn Tuyết gia tộc đầy khẩn trương lại đang nhìn quanh bốn phía, thần sắc mang đầy hồi ức.

“Ta có thể cảm nhận được khí tức của phụ thân, xem ra là ông ấy vẫn còn chưa chết. Chẳng qua hơi thở này đã suy yếu đến cực hạn, hóa ra phụ thân nghiêm khắc của ta vẫn còn đang ngủ say.” Thanh niên này cười cười, thế nhưng trong nụ cười lại ẩn chứa đầy tang thương.

Y vừa nói mấy lời này ra, trừ Đại trưởng lão còn trấn định thì thần sắc ba vị trưởng lão kia đều đại biến, trong chốc lát bọn họ chợt nhớ một chuyện cũ từng phát sinh từ rất lâu về trước, là một câu chuyện bị cấm kị trong gia tộc

"Hàn Tuyết Túng." Sắc mặt Đại trưởng lão đầy khó coi, nhìn chằm chằm vào người thành niên kia, cũng không nói thêm gì nữa.

Lời lão rơi vào trong tai ba vị trưởng lão như một chấn động ầm vang, mà khi rơi vào tai những tộc nhân sau lưng thì lại khiến cho bọn họ sững sờ. Rồi như nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt mọi người đầy vẻ không thể tin được.

“Hàn Tuyết Túng? Người này…ta nhớ ra rồi. Trong tộc điển của gia tộc có ghi chép lại, Hàn Tuyết gia tộc ta ngàn năm trước đã từng xuất hiện một vị Thiên kiêu, có tên là Hàn Tuyết Túng!”

“Trong tộc điển từng miêu tả người này tà ác vô cùng, vô nhân tính. Sau khi bước vào Nguyên Anh được một trăm năm thì trở nên phát rồ, muốn hấp thụ sinh cơ và tu vi của cha hắn, cũng chính là một trong những lão tổ Trảm Linh năm đó của Hàn Tuyết gia tộc ta, Hàn Tuyết Thiên Nghiệp!”

“Ta cũng nhớ vậy, nhưng không phải trong tộc điển đã từng nói sau khi Hàn Tuyết Túng thất bại thì đã bị Thiên Nghiệp lão tổ tự tay giết chết hay sao?” Tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc bốn phía cũng lập tức xôn xao.

Thanh âm cũng bọn họ cũng truyền ra bốn phía, chỉ cần là tu sĩ, khi nghe xong thì cũng đều phải biến đổi sắc mặt. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, thầm nghĩ nếu như đúng như những lời đám tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc này nói thì tâm tính của người thanh niên đầy tang thương trước mặt quả thực đáng sợ.

“Ta ra đi đã nhiều năm, không nghĩ tới vẫn còn tộc nhân nhớ rõ ta đấy!” Người thanh niên cười cười, ánh mắt lóe sáng, rồi nhìn về phía Chu Đức Khôn.

Sắc mặt Chu Đức Khôn đầy khó coi. Căn bản lão cũng không quan tâm tới ánh mắt của người thanh niên này mà đang liên tục thở dài trong lòng. Bởi vì lúc này lão cũng thấy vẻ mặt của tên tu sĩ họ Nghiêm đang dần trở nên cực kỳ khó coi.

Loại sắc mặt biến hóa này, chính là cái cảm giác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, rồi kinh ngạc, sau đó là không cách nào tin, đến cuối cùng biến hóa đầy khó coi, cả người đều trở nên run rẩy.

“Thôi xong, thôi xong…” Chu Đức Khôn cười gượng, trong lòng cũng run rẩy.

Đúng lúc này thì tên tu sĩ họ Nghiêm này thở dài một hơi, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Chu Đức Khôn.

“Đan dược này…” Chu Đức Khôn đang định giải thích thì lại nhìn thấy vị tu sĩ họ Nghiêm trước mặt lại lần nữa cúi đầu chắp tay thật sâu.

“Đan đạo của tại hạ thực sự đúng là không bằng được Chu đại sư, thế nhưng Đại sư cũng không cần phải lấy loại đan dược này ra để sỉ nhục ta. Đan dược này tuyệt đối không phải do tự tay Chu đại sư luyện chế ra, đan dược thô thiển như vậy, Đại sư cũng cần gì phải lấy ra để sỉ nhục Nghiêm mỗ!” Trong lòng của tên tu sĩ trung niên họ Nghiêm cũng đã có sự tức giận, nhàn nhạt nói.

“Ta…” Trong lòng Chu Đức Khôn càng khẩn trương hơn, đang định giải thích.

“Chu đại sư, Nghiêm mỗ chỉ muốn nhìn đan dược một cái mà thôi. Nếu ngài không nguyện ý cho ta nhìn đan dược lúc nãy luyện chế ra, thì chỉ cần cho Nghiêm mỗ được nhìn ngài tự mình luyện chế Đan dược cũng được rồi!

Kính xin Chu đại sư thành toàn!” Trung niên họ Nghiêm hít sâu, vì muốn tận mắt nhìn thấy đan dược nên đành đè cơn tức giận trong lòng xuống, chắp tay cúi đầu thêm lần nữa.

Đáy lòng Chu Đức Khôn đã thầm mắng to, trong lòng cũng đầy tuyệt vọng. Lão rất muốn lớn tiếng quát vào mặt gã, đan dược ngươi vừa nhìn chính là do lão tử luyện chế đấy.

Nhưng dưới ánh mắt đầy chăm chú của tất cả mọi người xung quanh, thậm chí cả Tứ đại trưởng lão cũng quay đầu chú ý, mà quan trọng nhất là mấy tiểu nữ tử sau lưng lão cũng biểu hiện như vậy.

Mặt khác, đám tu sĩ xung quanh cũng dần phụ họa.

“Đúng vậy a, Chu đại sư, hãy khiến cho người này tâm phục khẩu phục mới thể hiện thanh danh đầy hiển hách của đại sư!”

“Chu đại sư, ngài nên đáp ứng nguyện vọng của đan sư Đông Thổ này a, như vậy người này mới biết được uy danh của đại sư!”

Thanh âm ào ào bốn phía truyền ra. Ngày thường, mấy lời của bọn họ khiến Chu Đức Khôn rất thoải mái đắc ý, nhưng cũng mấy lời đó hôm nay lại khiến trong lòng Chu Đức Khôn như muốn khóc to lên.

“Ta…ta…” Trong lòng Chu Đức Khôn đã chửi ầm lên rồi. Thế nhưng biểu hiện bên ngoài của lão vẫn là vẻ mỉm cười. Có điều nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc nữa, nhất là lão nhìn thấy Mạnh Hạo bên kia đầy vẻ ngại ngùng như không có chút ý định thể hiện bản thân thì lão càng cảm thấy không cách nào nhận lời được. Nhưng cái điệu bộ tươi cười ngại ngùng này mơ hồ như càng nhìn càng thấy quen mắt, chỉ là chuyện hôm nay quá khẩn cấp nên lão cũng không nghĩ ngợi nhiều được.

Lão đành cắn răng một cái, đưa tay vỗ túi trữ vật lấy ra viên đan dược hoàn hảo nhất mà cả đời lão luyện chế được lúc ở Nam Vực, rồi ném qua cho trung niên họ Nghiêm.

Tu sĩ họ Nghiêm lập tức đón lấy đan dược rồi đưa mắt cẩn thận nhìn lại, rồi nhíu mày. Lúc này cơn giận của gã đã không cách nào khống chế được mà hiện rõ trên mặt, xung quanh người cũng đầy những gợn sóng.

“Làm gì mà Chu đại sư lại liên tục sỉ nhục Nghiêm mỗ như vậy. Đan dược này của ngươi tuy là không tệ lắm, nhưng cũng vẫn thô thiển, căn bản không thể nào so sánh với đan dược mà ngươi luyện chế ra lúc nãy được.

Mọi chuyện đã đến mức này mà ngươi vẫn còn không muốn xuất ra đan dược chính bản thân luyện chế ra sao!

Hay là Nghiêm mỗ thật sự không đủ tu cách nhìn thoáng qua đan dược của ngươi?

Chu đại sư, ngươi bức người như vậy, không khỏi khinh người quá đáng! Nghiêm mỗ…chỉ muốn thưởng thức quá đan dược một chút. Vì sao chút yêu cầu ấy Chu đại sư không thể đáp ứng?” Trong lòng tên tu sĩ họ Nghiêm đầy biệt khuất, yêu cầu của gã không cao, thật sự không cao…

“Kính xin Chu đại sư thành toàn, đây là lần yêu cầu cuối cùng của Nghiêm mỗ!” Trung niên họ Nghiêm lại đè nén lửa giận xuống, lần nữa chắp tay cúi đầu.

Cái cúi đầu này như cọng cỏ cuối cùng đè xuống Chu Đức Khôn, khiến cho tâm thần Chu Đức Khôn như muốn sụp đổ, hơi thở hổn hển, đột nhiên tất cả bộc phát ra.

"Yêu cầu, yêu cầu, đều là yêu cầu của ngươi!!!"

“Lão phu cũng đã đưa cho ngươi đan dược rồi, ngươi cũng nhìn thấy toàn bộ đều do lão phu luyện chế ra đấy. Trình độ đan đạo của ta chỉ có như vậy, dù sao thì ta vẫn cứ như vậy rồi a, còn về phần đan dược lúc nãy ngươi nhìn thấy cũng không phải do lão phu luyện chế, mà là hắn, là hắn luyện!!! Ngươi phẫn nộ, lão phu còn phẫn nộ hơn nhiều!” Chu Đức Khôn nổi trận lôi đình đưa tay chỉ vào Mạnh Hạo.

“Chính bản thân ngươi nhận nhầm, còn đòi đan dược ở ta, nên đòi hắn đi!” Tay áo Chu Đức Khôn hất lên, vẻ mặt tái lại, quay người đi xuống phía dưới đài đầy phẫn nộ, thế nhưng trong lòng cũng đang khua chiêng gõ trống, cấp tốc cân nhắc hóa giải mọi chuyện ngày hôm nay như thế nào.

Trung niên họ Nghiêm ngẩn người rồi quay người nhìn qua Mạnh Hạo.

Lúc này, không chỉ có gã, mà còn có Tứ Đại trường lão đầy thất kinh nhìn qua phía Mạnh Hạo, còn có mấy trăm tu sĩ xung quanh, thậm chí cả vị thanh niên cùng đến đây cũng vậy, Trong tích tắc đó, tất cả ánh mắt của mọi người đều chợt ngưng tụ trên người Mạnh Hạo.

Phần lớn những ánh mắt này là vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, dường như không cách nào có thể thừa nhận được Mạnh Hạo.

“Đan dược đó là do ngươi luyện cũng được, không phải do ngươi luyện chế cũng không sao. Chẳng qua hôm nay mọi chuyện đã đến trình độ này, thì chỉ có thể Đấu đan để tìm ra được vị Đan sư mà Nghiêm mỗ bội phục kia vậy.” Trung niên họ Nghiêm nhìn Mạnh Hạo thật lâu, rồi chuyển ánh mắt qua người Chu Đức Khôn.

“Chu đại sư, nếu Nghiêm mỗ thắng người này, mong rằng ngươi sẽ không sỉ nhục ta nữa mà cho ta nhìn qua viên Đan dược đó.” Trung niên họ Nghiêm rất chân thành nói. Nói xong cũng không nhìn Mạnh Hạo mà vung tay phải lấy Đan lô của mình ra.

Chu Đức Khôn suýt khóc rồi, lão cảm thấy mình đã đến mức này mà sao đối phương nhất định không tin. Chẳng lẽ lúc trước mình giả bộ quá tốt, đến mức đối phương còn cho rằng mình cố ý khinh thường người ta.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, có chút ngại ngùng nói.

“Không có ý tứ, ta cũng không phải đan sư ở đây, vừa rồi đã thua Chu đại sư nên bị yêu cầu rời khỏi thành này, không thể cùng người đấu đan rồi!” Mạnh Hạo thở dài, làm ra vẻ có chút đáng tiếc.

Hắn vừa nói ra, sắc mặt Chu Đức Khôn biến đổi, trong lòng kêu rên.

"Tổ tông a, ngươi là tổ tông của ta, có thể đừng như vậy được không…”

Còn có thêm một người cũng biến đổi sắc mặt nữa, chính là vị Nhị trưởng lão đã tuyên bố đuổi Mạnh Hạo ra khỏi thành. Lúc này sắc mặt Nhị trưởng lão đầy khó coi, trong lòng cũng đã oán thầm Chu Đức Khôn, thầm nghĩ Chu đại sư ngươi chịu xuất đan dược ra là được rồi, nếu vậy cũng làm gì còn trắc trở phiền toái như vậy nữa.


trướctiếp