Nửa tháng trôi qua mau, trong nửa tháng này, phần
lớn thời gian Mạnh Hạo ở trong tông môn xem xét các điển tịch. Đối với
Triệu quốc, đối với Nam Vực, Mạnh Hạo đã có những hiểu biết sâu sắc hơn
trước nhiều. Thậm chí hắn còn tìm được một bộ địa đồ vẽ tay miêu tả đại
địa nam Thiệm có ghi rõ vị trí của Đông thổ Đại Đường, Bắc mạc Khương
Địch, tây phương Man Di và Nam Vực cùng nhiều địa danh khác. Cả thế giới như hiện ra rõ ràng trên tấm địa đồ này, khắc sâu trong trí nhớ của
hắn. Nam Vực rộng lớn lại chỉ là một bộ phận của Nam Thiệm đại địa, mà
nước Triệu lại chỉ ở một nơi hẻo lánh nơi biên giới của Nam Vực mà thôi.
“Cả Nam Vực có đến hàng ngàn những nước như Triệu quốc sao…”. Mạnh
Hạo ngẩng đầu nhìn lầu các ngoài xa, hiện lên lộng lẫy dưới bầu trời
xanh, trong ánh mắt hiện lên sự say mê.
“Thì ra, muốn đi tới Đông thổ Đại Đường cũng không hề đơn giản. Cần
phải vượt qua Thiên Hà Hải rộng lớn a…”. Mạnh Hạo cúi nhìn địa đồ hồi
lâu, thấy được toàn bộ Nam Thiệm đại địa và bốn vùng Đông, Tây, Nam, Bắc trong đó. Đông Thổ và Bắc mạc liền nhau như cùng một khối đại lục,
chúng ngăn cách với Tây Man và Nam Vực bởi một biển cả rộng mênh môn.
Cho tới lúc mặt trời ngả về tây, Mạnh Hạo dụi mắt cất tấm địa đồ đi
rồi mới rời khỏi chỗ này. Hắn bước ra ngoài, ngước mắt nhìn về phương
đông hồi lâu, sau đó quay người đi về động phủ của mình.
Động phủ này bên trong có đính Dạ Minh Châu tỏa ra ánh sáng như hòa,
bốn phía là tường đá màu xanh. Bên trong động phủ có năm gian thạch
thất, linh tuyền rộng lớn khiến động phủ tràn ngập linh khí cực kỳ nồng
đậm.
Động phủ thế này chỉ có đệ tử nội tông mới có được. Mạnh Hạo bước vào động phủ, khoanh chân ngồi xuống trên một khối bạch ngọc. Khối bạch
ngọc này không phải là linh thạch nhưng ngồi trên đó có thể làm cho đầu
óc thanh tỉnh, là một bảo vật hiếm có. Việc này cũng chỉ có đệ tử nội
tông mới có mà thôi.
“Thăng tiến thành đệ tử nội tông mới chính thức được coi là đệ tử của tông môn.” Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn bốn phía trong động. Trên vách động
còn điều khắc một ít chim thú, mỗi bức điêu khắc đều ẩn hàm thâm ý làm
người nhìn có cảm giác chúng nhất định không tầm thường.
“Đãi ngộ thế này thật khác biệt so với đệ tử ngoại tông, như đệ tử
bình thường so với phàm nhân vậy. Dù là phàm nhân hay tu sĩ đều chia
thành những cấp độ khác nhau, cũng phải tranh đấu để được bước lên phía
trước, nhất định phải mạnh mẽ hơn”.
Không lâu sau, hoàng hôn chưa buông hết, phía ngoài động phủ của hắn truyền tới một âm thanh cung kính.
“Mạnh sư huynh, dưới núi có Lý Phú Quý xin được gặp.” Đó là một đồng
tử (đứa trẻ nhỏ) vốn làm tạp dịch, nhưng sau khi Mạnh Hạo tấn thăng
thành đệ tử nội tông thì tông môn đã tuyển làm đồng tử riêng đi theo
Mạnh Hạo, lo lắng những việc vặt trong cuộc sống hàng ngày. Việc này
cũng là đãi ngộ của đệ tử nội tông. Lúc đầu hắn không quen có người hầu
kẻ hạ, sau đó ghé qua chỗ Trần sư huynh, hắn cũng thấy một đồng tử như
vậy thì mới chấp nhận, chỉ là trong lòng càng mong muốn mình phải mạnh
mẽ, cường đại hơn.
Chỉ có trở thành cường giả mới có thể thao túng cuộc sống của người
khác, mới để cho bản thân mình không bị người khác chi phối. Tu chân
giới hay Kháo Sơn Tông đều giống nhau như vậy.
Thế gian này, vốn không có đạo lý tuyệt đối, càng không có công bằng chân chính.
“Cho hắn lên đây đi.” Mạnh Hạo nhàn nhạt đáp. Đồng tử bên ngoài động
cung kính gật đầu. Từ lúc trở thành đồng tử của Mạnh Hạo, tính mạng,
cuộc sống của hắn đã thuộc về Mạnh Hạo rồi.
Không bao lâu sau, Tiểu bàn tử nghênh ngang bước nhanh lên núi. Đây
không phải là lần đầu tiên hắn tới chỗ này. Nửa thành vừa rồi hắn đã lên đây ba lần, mỗi lần tới chỗ này hắn đều rất hưng phấn. Nơi ở của đệ tử
nội tông không phải đệ tử ngoại tông nào cũng có thể vào, trừ phi là
được đệ tử ấy đích thân đồng ý.
Trước ánh nhìn cung kính của tên đồng tử, Tiểu bàn tử bước vào trong
động phủ, hai mắt sáng ngời, sờ chỗ này một chút, chạm vào chỗ kia một
chút. Ngay cả khối bạch ngọc nơi Mạnh Hạo đang ngồi cũng khiến hắn nuốt
nước miếng, sờ soạng mấy lần.
“Nhìn ngươi xem, đây có phải lần đầu tiên đâu.” Mạnh Hạo cười cười nhìn Tiểu bàn tử nói.
“Mạnh Hạo ngươi ở đây tốt quá, mỗi lần ta tới là không kìm được kích
động. Đây chính là động phủ của đệ tử nội tông đó! Đây là địa phương chỉ có trong truyền thuyết đối với đám đệ tử ngoại tông chúng ta. Ngươi
không biết thôi, lần trước ở đây xuống núi, cả đám đệ tử vây quanh ta
hỏi bao nhiêu thứ.” Tiểu bàn tử khẽ run lên, sau nửa ngày kích động mới
dần khôi phục lại, ngồi phía trước Mạnh Hạo.
“Động phủ của Vương Đằng Phi, nếu ngươi thích ta sẽ cấp cho ngươi.”
“Chuyện đó… không tốt lắm đâu.” Tiểu bàn tử cố giấu sự hưng phấn, giả vờ ngại ngùng đáp.
“Triệu Hải.” Mạnh Hạo nhàn nhạt hô, tay phải vung lên. Cửa động phủ
liền mở ra, tiểu đồng tử vội vàng đi vào. Nó cúi người thật sâu thi lễ.
Tiểu đồng tử này thoạt nhìn cũng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi tương tự như Tiểu bàn tử. Trên đôi mắt đẹp là hàng lông mày xanh. Nó lên núi
chưa lâu, là người cùng huyện với tiểu Hổ, cũng là con nhà phú quý.
“Ngươi cầm linh bài của ta, đi tới Động Xá Các mang ngọc giản động
phủ của Vương Đằng Phi tới đây.” Mạnh Hạo cùng tay lên, một khối ngọc
bội màu trắng hiện ra bay về phía tiểu đồng tử. Nó vội cúi người nhận
lấy rồi lui ra ngoài, một bộ cung kính như trước.
“Khi nào Mạnh Hạo ngươi mới xuống núi vậy? Ta đã trót nói với đám đệ
tử khác là sẽ mời ngươi xuống núi xem bọn họ một chút, ngươi cũng đừng
từ chối a.” Tiểu bàn tử mở lớn hai mắt nhìn Mạnh Hạo, vội nói.
“Âu Dương đại trưởng lão nói lần thả đan này sẽ để ta làm chủ. Căn cứ thời gian thì chắc là hôm sau rồi.” Mạnh Hạo nhìn Tiểu bàn tử, khuôn
mặt tươi cười. Hai người cùng nhau gia nhập tông môn đã được ba năm.
Thời gian này tình cảm giữa hai người đã gần gũi thân thiết hơn nhiều.
“Được rồi, vậy để hôm sau đi. Phải rồi, nửa tháng qua sinh ý ở tiệm
tạp hóa của chúng ta cũng tốt hơn nhiều. Đây là linh thạch thu được
những ngày vừa rồi. Dựa vào ước định của chúng ta, ngươi tám phần ta hai phần. Chỗ này là của ngươi.” Tiểu bàn tử vội lấy ra một túi đồ đưa cho
Mạnh Hạo, trong lòng đắc ý, thầm nghĩ bản thân hắn cuối cùng cũng hiểu
được chân ý thực sự của Kháo Sơn Tông rồi. Có chỗ dựa là Mạnh Hạo, từ
nay về sau ở trong đám đệ tử ngoại tông, còn có ai dám chọc tới hắn?
Nhớ tới một nữ đệ tử ngoại tông xinh đẹp gần đây vẫn nịnh nọt gần gũi hắn khiến hắn muốn bừng lên dục tiên.
“Thượng Quan Tu gần đây không làm phiền ngươi chứ?” Mạnh Hạo bỗng hỏi, trong mắt như có màn sương mờ giăng giăng.
“Lão già chết tiệt đó dạo gần dây không thấy đâu cả. Ta sắp xếp một
tên đệ tử ở bên cạnh hắn điều tra tin tức, hắn nói lại rằng người này
chỉ bế quan tu luyện, cả ngày cũng không ra ngoài.” Tiểu bàn tử nghe
nhắc tới Thượng Quan Tu thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
“Dù sao ngươi cũng phải cẩn thận một chút, nếu thấy không ổn thì hãy
bóp nát tín vật ta đưa cho ngươi.” Mạnh Hạo cẩn thận dặn dò.
Không lâu sau, đồng tử Triệu Hải trở về, cầm ngọc giản động phủ của
Vương Đằng Phi tới. Mạnh Hạo lấy ngọc giản đưa cho Tiểu bàn tử. Hai
người vui vẻ chuyện trò tới tận đêm khuya, bộ dáng Tiểu bàn tử như không nhớ gì tới chuyện rời khỏi nơi này, thần sắc lại như có chút mong đợi.
Thấy bộ dáng của Tiểu bàn tử như vậy, Mạnh Hạo hơi sững sờ, nhưng lại nhớ tới việc ngày hôm nay thì nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Hôm nay chính là ngày cấp đan quả cho đệ tử nội tông.” Mạnh Hạo nói.
Tiểu bàn tử liếm môi, vội vàng gật đầu, trong lòng hâm mộ vô cùng. Đệ tử nội tông khác với đệ tử ngoại tông, mỗi tháng đều được cấp cho một
đan quả được chế từ linh quả, trong đó ẩn chưa đan dược tỏa ra đan hương thơm nức. Tác dụng của đan quả vượt quá tác dụng của đan dược bình
thường. Chỉ có đệ tử nội môn mới có đãi ngộ này.
Sau thời gian một nén nhang, đồng tử Triệu Hải từ bên ngoài đi vào,
hai mắt nhìn Tiểu bàn tử có ý xem thường nhưng không dám để lộ ra, lấy
từng nhánh lá xanh lớn ra khỏi đan quả.
Mùi hương thơm ngát liền bao trùm khắp động phủ. Triệu Hải âm thầm nuốt nước miếng, sau khi để xuống thì rời khỏi.
Mở lớp lá xanh ngoài ra, đan hương liền tỏa ra bốn phía. Bên trong
lớp lá là hai đan quả tỏa ra ánh sang long lanh màu đỏ nhạt, có thể mơ
hồ thấy được một hạt đan dược ở bên trong mỗi quả.
Tiểu bàn tử trợn mắt nhìn. Đan quả này hắn chưa được ăn nhưng mấy
ngày này nghe đám đệ tử ngoại tông nhắc tới nên mới tìm hiểu ngày phát
đan quả này rồi chạy tới, trong lòng đầy mong chờ. Lúc này, hắn cầm một
đan quả lên, cắn mạnh một miếng rồi nuốt xuống cổ. Một cỗ hương vị khó
có thể hình dung nổi lên, sau đó rất nhanh hóa thành một cỗ nhiệt khí
lan khắp toàn thân.
“Đáng giá! Thật đáng giá! Ta nhất định là đệ tử ngoại tông đầu tiên
được ăn đan quả này. Sau khi rời khỏi đây, biết ta được ăn thứ quả này
đám đệ tử và tiểu cô nương kia nhất định sẽ rất hâm mộ vận mệnh của ta…” Tiểu bàn tử thì thào nói nhỏ, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì đó, hắn
ngậm chặt miệng không để cho hương khí phát tan ra bên ngoài, hoa tay
múa chân ý bảo với Mạnh Hạo là hắn phải rời đi, rồi ba chân bốn cẳng
chạy ra ngoài.
“Đây chính là bằng chứng, ta phải tìm những nữ đệ tử kia kể cho các
nàng nghe mới được.” Tiểu bàn tử càng nghĩ càng hưng phấn trong lòng,
chạy vội xuống núi.
Mạnh Hạo chỉ cười, chủ ý trong lòng Tiểu bàn tử hắn chỉ liếc mắt là
có thể nhận ra, sau đó cầm lấy đan quả lên từ từ ăn. Hương vị đan quả
thật không tệ, mùi đan dược thật nồng đậm.
“Chỉ có đệ tử nội tông mới có được a…” Mạnh Hạo vừa ăn đan quả, thần
sắc lộ ra vẻ cảm khái. Cuộc sống hiện tại của hắn, đệ tử ngoại tông
không thể nào có được. Thậm chí nếu Mạnh Hạo muốn, hắn chỉ cần biểu lộ
chút ý tứ, những nữ đệ tử ngoại tông kia sẽ không tiếc đưa thân để nịnh
nọt hắn.
Thời gian trôi qua, đã tới ngày phát đan. Sáng sớm, Mạnh Hạo bước ra
khỏi động phủ, sau lưng là đồng tử Triệu Hải mang theo một túi trữ vật
màu tím. Đây chính là túi trữ vật tông môn chuyên dùng để cấp đan dược
cho đệ tử ngoại tông, bên trong chứa đầy Ngưng Linh Đan.
Mạnh Hạo đi xuống dưới chân núi, trên đường đi, đám đệ tử ngoại tông nhìn thấy hắn liền biến sắc, cúi đầu thật sâu thi lễ.
“Bái kiến Mạnh sư huynh!”
“Phong thái Mạnh sư huynh vẫn như trước, nhiều ngày không được gặp, sư muội vẫn luôn hoài nhớ.”
“Xin chào Mạnh sư huynh! Sư huynh tư chất siêu phàm, tu vi kinh người, ngày sau nhất định sẽ trở thành trụ cột của tông môn.”
Những lời nịnh nọt này rơi vào tai Mạnh Hạo, hắn không để ý mà đi
thẳng tới quảng trường. Lúc này trên quảng trường đã có không ít đệ tử
đang chờ đợi. Cả đám nhìn thấy Mạnh Hạo thì đều ôm quyền, cúi đầu thi
lễ.
Mạnh Hạo khẽ gật đầu, thân thể nhẹ nhàng bay lên, mang theo Triệu Hải bước lên đài cao. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm việc phát đan
này. Hắn đảo mắt nhìn qua một lượt, thấy đám đệ tử ngoại tông đang nhìn
mình bằng ánh mắt tôn kính làm hắn nhớ lại năm đó mình cũng đứng trên
quảng trường như vậy, nhớ tới Vương Đằng Phi ngạo nghễ đã khi nhục mình
ra sao và còn rất nhiều việc khác nữa.