Thánh Tuyết thành so với Đông Lạc thành còn lớn
hơn nhiều, thành chia làm nội ngoại, nội là Hàn Tuyết gia tộc, ngoại là
tu sĩ nội thành.
Bởi vì ở chỗ thiên hàn, thường xuyên có gió tuyết cho nên nhiều khi
cả nội thành đều là tuyết trắng, thỉnh thoảng còn không nhìn thấy phong
cảnh phương Nam.
Phía Đông Ngoại thành có một dãy nhà, mỗi chỗ đều có linh tuyền, cho
dù linh khí không nhiều lắm nhưng ở Mặc Thổ thì đây đã là cực kỳ xa xỉ.
Những tòa nhà này đều có trận pháp, cho nên nếu không được chủ nhân
cho phép thì rất khó xâm nhập, quan trọng nhất là mỗi trận pháp phòng hộ những tòa nhà kia đều liên kết với chủ trận Thánh Tuyết thành cho nên
uy lực rất mạnh. Người có thể sống ở nơi này đều là khách mời quan trọng của Thánh Tuyết thành, mà chỗ ở của Mạnh Hạo chính là được an bài tại
đây.
Tòa nhà của hắn không lớn, nhưng đình viện lại không nhỏ, Man Cự Nhân ngồi dưới đất giống như là một tòa núi nhỏ, ngủ khò khè, khi tỉnh dậy
thì cầm lên một đống thịt bên người nhét vào mồm rồi nuốt, nếu thức dậy
mà bên cạnh không có thịt thì gã sẽ trừng tròng mắt, rống to lên.
"Thịt. . . Thịt. . ."
Mỗi lần như vậy, Mạnh Hạo lại bất đắc dĩ mà đưa thịt đến, sau một thời gian hắn cảm giác mình đang nuôi một vị tổ tông. . .
Bên trong đình viện của tòa nhà, trừ gã Man Cự Nhân ham ăn kia còn có một trung niên nam tử, khuôn mặt lúc nào cũng đắng chát như thể ăn
phải mướp đắng, vì sau khi Mạnh Hạo hầu hạ tên ham ăn kia hai lần liền
đem công tác thần thánh này giao cho y.
Người này chính là Tây Mạc Tư Long bị Mạnh Hạo bắt được, hôm nay dù
đã được Mạnh Hạo giải phong ấn nhưng có Độc đan trong cơ thể, hắn không
thể có nửa điểm tâm tư chỉ đành thở dài nhận mệnh.
Mà theo yêu cầu Mạnh Hạo, Hàn Tuyết San đưa đến không ít hạt giống
sen, sau khi Mạnh Hạo thúc hóa chúng thì trồng trong sân. Có thể nói là
hoa sen đầy đất, nhưng sống được ở môi trường như vậy thì không thể là
sen thường mà là Tuyết Liên.
Tuyết Liên Hoa nở hoa rất đẹp, bao trùm toàn bộ sân nhỏ, Mạnh Hạo
thường xuyên nhìn những hoa sen này, mỗi lần như vậy là mất một ngày.
Khán hoa hình, cảm hoa thần, minh hoa ý, dung Liên Hoa Kiếm Trận.(Đoạn này đệ thấy để Hán Việt thì hợp hơn)
Thực ra cuộc sống như vậy đối với vị Tây Mạc Tư Long kia cũng không
phải là không thể tiếp nhận, nhưng mà. . . Từ khi Mạnh Hạo biết cái gì
là Tư Long, cái gì là dị yêu, trung niên nam tử tên Cổ Lạp này liền cảm
thấy đáy lòng phát lạnh, buồn rầu.
Bởi vì Mạnh Hạo rất thích nghiên cứu, nghiên cứu máu, nghiên cứu
xương, nghiên cứu thân thể, nghiên cứu đồ đằng, mà mỗi lần nghiên cứu
đối với Cổ Lạp đều là một cơn ác mộng.
"Tư Long chia làm chín giai, cửu giai xưng là Đại Tư Long. Dị yêu
cũng chia cửu giai. Tại Tây Mạc tồn tại đủ loại kỳ hung dị thú, chúng
được gọi là dị yêu!" Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trước một đóa sen, nhìn
hoa sen. Đối với Tây Mạc Tư Long hắn đã hiểu rất rõ.
"Từ nhất giai đến cửu giai là dị yêu, thập giai là Địa Yêu, thập nhất giai là Thiên Yêu, mà thập nhị giai thì là. . . Đồ đằng!" Đôi mắt Mạnh
Hạo lóe lên tinh mang. Thông qua những điều này, hắn đã không còn lạ lẫm với Tây Mạc như lúc trước.
Theo Cổ Lạp nói mỗi cái Đồ đằng của một bộ lạc đều là thập nhị giai
dị thú, hoặc là Thiên Yêu, bởi vì chỉ dị yêu đến cấp bậc này mới có thể
trở thành đồ đằng. Mà đồ đằng là do tộc nhân của bộ lạc dùng máu của dị
thú đó săm lên người. Một bộ lạc cường đại có thể có nhiều đồ đằng, mà
bộ lạc nhỏ yếu có lẽ chỉ có một.
Đây là lai lịch của Đồ đằng, mà mỗi cái đồ đằng khác nhau đều đại
biểu cho Thập nhị giai Đồ đằng dị yêu đã từng xuất hiện trong lịch sử.
"Thập nhị giai dị yêu rất mạnh?" Mạnh Hạo chần chờ một chút, hắn
không cách nào phán đoán, Cổ lạp cũng không nói cụ thể chỉ là nói rất
mạnh, nhưng mạnh như thế nào thì có rất ít người biết.
Tại Tây Mạc phàm là đồ đằng tu sĩ đều có thể điều khiển dị yêu.
Nhưng nếu có thể khống chế lượng lớn dị yêu thì chỉ có Tư Long!
Ngoại trừ nghiên cứu đồ đằng ra, Mạnh Hạo cũng không từ bỏ cảm ngộ
Tiên Thổ phù văn, việc này dường như đã trở thành bản năng của hắn, tuy
không đến mức thời thời khắc khắc đều nghiên cứu nhưng chỉ cần rảnh rỗi, hắn mỗi ngày đều dành ra một ít thời gian để cảm ngộ.
Chỉ là hắn đi tới Thánh Tuyết thành đã mấy ngày nhưng Hàn Tuyết gia
tộc lại không hề nói đến chuyện Hàn Tuyết Tằm, thậm chí ngay cả ước định luyện đan lúc trước cũng không đề cập. Mấy ngày nay, cũng không có ai
đến thăm Mạnh Hạo, hắn như là bị lãng quên.
Mạnh Hạo không sốt ruột, trong trận chiến mấy ngày trước hắn đã lộ ra thực lực nhất định, hắn tin tưởng dù Hàn Tuyết gia tộc dù có tính toán
gì thì đến lúc cần mình thì nhất định sẽ tới bái phỏng.
Mà theo trận chiến tiếp dẫn càng về sau, Mạnh Hạo tin tưởng tác dụng
từ khả năng dụng độc của mình cũng càng lớn, vị trí của mình tuy không
nói là phản khách vi chủ, nhưng nếu khách đã mở lời..., chủ cũng muốn
cúi đầu. Cho nên Mạnh Hạo an tâm ngắm hoa, nghiên cứu đồ đằng, cảm ngộ
tiên thổ.
Cùng lúc đó, bên trong Thánh Tuyết Thành, Hàn Tuyết gia tộc chủ điện, có tất cả bốn người kể cả bà lão kia đang khoanh chân ngồi đó,trước mạt bọn họ đặt một chén đèn dầu, theo gió lạnh bên ngoài cũng trở nên chập
chờn lúc sáng lúc tối.
Bốn người họ là Hàn Tuyết gia tộc tứ đại trưởng lão tu vi Nguyên Anh, ngày thường tọa trấn Thánh thành, chấn nhiếp bát phương.
"Ta vẫn không đồng ý đề nghị của Tam trưởng lão, Hàn Tuyết Tằm vô
cùng quan trọng, hôm nay trong tộc chỉ có hai ấu thể là có thể bồi
dưỡng, sao có thể dễ dàng cho ngoại nhân được!" Trong bốn người, một lão giả tóc bạc, mi tâm có một cái ấn ký Nguyệt Nha, ngẩng đầu trầm giọng
nói, cái ấn ký cũng theo đó chớp động.
Bốn người này, đã thảo luận thật lâu về chuyện của Mạnh Hạo, nhưng vẫn không thể nào thống nhất.
"Ta cùng ý kiến với Nhị trưởng lão, tên tu sĩ kia tuy am hiểu dụng
độc nhưng thứ nhất là không rõ lai lịch, thứ hai là chỉ có tu vi Kết Đan mà dám yêu cầu Hàn Tuyết Tằm! Kẻ này chắc chắn là cho rằng Thánh thành
lung lay sắp đổ, cho nên muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, người như
vậy, theo lão phu nghĩ thì nên lập tức giết đi để răn đe kẻ khác!" Một
người trung niên nam tử thần sắc âm trầm nói, thanh âm lộ ra sát khí.
"Việc này chúng ta đã nói rất nhiều lần rồi, người này dù là có mục
đích gì, nhưng mà ở lúc hắn đến, ta và hắn đã nói rõ vấn đề, mà trận
chiến mấy ngày trước, chiến lực hắn thể hiện cũng đủ để lão thân coi
trọng. Viện thủ như vậy nếu như chúng ta đẩy ra khỏi cửa thì còn ai dám
đến nữa? Tứ trưởng lão nói hắn lai lịch bất minh, Mặc Thổ tu sĩ hầu hết
là tán tu thì làm sao chứng minh được lai lịch? Việc này lão thân đã hứa hẹn tuyệt không cải biến, độc của hắn nếu thực sự vô dụng thì thôi,
nhưng một khi đã đưa đến quyết định thắng bại, Hàn Tuyết Tằm chính là
của hắn!" Bà lão bình tĩnh mở miệng, thanh âm trầm thấp.
Đại điện lần nữa trầm mặc, một lúc lâu sau, vị đại trưởng lão tóc
trắng, dung nhan già nua, thân thể lại bé như là người lùn vẫn im lặng kia, đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra. Tinh mang trong mắt lão lóe lên
khiến cho cả đại điện bừng sáng, ngay cả ánh sáng của ngọn đèn cũng bị
áp chế.
"Được rồi, ba người các ngươi tranh luận đã lâu, mọi chuyện đợi sau
khi Chu tiên sinh đánh giá độc huyết rồi quyết định!" Đại trưởng lão vừa nói xong, ba người kia kể cả bà lão đều cúi đầu không nói.
Thời gian chậm rãi trôi qua, khoảng hai canh giờ sau, tiếng bước chân từ bên ngoài Đại điện vọng vào, bốn người ngẩng đầu, thấy một lão giả
mặc hắc trường bào ngạo nghễ bước tới, phía sau hắn có hai nữ tử trẻ
tuổi cẩn thận đi theo, thần sắc cuồng nhiệt, tôn kính, giống như chỉ cần một câu của lão giả, họ có thể trả giá hết thảy. Trong điện ngoại trừ
vị đại trưởng lão kia, ba người khác đều đứng dậy.
"Chu tiên sinh." Bọn họ mỉm cười mở miệng.
"Chu mỗ bái kiến chư vị đạo hữu." Chu lão giả nhàn nhạt mở miệng,
thần sắc vẫn ngạo nghễ như trước, dung nhan của lão cũng không phải rất
già nua, mặt mũi hồng hào, vẻ ngạo nghễ của lão hiển nhiên là do ở địa
vị cao lâu ngày, hoặc là được người ta nịnh nọt mà dưỡng thành.
Giờ phút này nếu Mạnh Hạo ở đây chắc chắn sẽ giật mình, bởi vì hắn
biết lão giả này, Đan Đông nhất mạch chủ lô đan sư Chu Đức Khôn năm đó
bị bắt vào Mặc Thổ! Chu lão nhi này năm đó quan hệ với Mạnh Hạo đã hòa
hoãn, hai người thậm chí cũng đã có giao tình khá sâu. Hồi đó lão được
rất nhiều gia tộc tu chân của Mạnh Hạo cung phụng, bộ dáng lúc đó và hôm nay giống hệt nhau.
Sau khi lão bị bắt đi, Mạnh Hạo vẫn âm thầm lo lắng, thậm chí bây giờ ở Mặc Thổ, hắn cũng từng để cho người dò la nhưng không có tin tức gì.
Hắn vẫn cho rằng đối phương hẳn là ở một nơi nào đó trong Mặc Thổ chịu
cực khổ. . .
Có điều Chu Đức Khôn lúc này dù bộ dáng hay khí thế đều hơn cả năm
đó, khi đó khuôn mặt già nua mà giờ thì sắc mặt hồng hào, nhất là hai nữ tử sau lưng khi nhìn về lão thì lộ ra vẻ ngượng ngùng cùng sùng kính,
có thể thấy Chu lão nhi này ở đây chắc chắn là gốc cây già nở hoa, nở
liên tục... .
"Chu tiên sinh, không biết ngài nghiên cứu độc huyết ra sao rồi?" Đại trưởng lão cho dù vẫn còn khoanh chân ngồi nhưng lại cười cười mở
miệng, thần sắc vô cùng khách khí, đối xử như người cùng bối phận, không hề khinh thị với Chu Đức Khôn tu vi chỉ Trúc Cơ Hậu kì.
"Hiện nay trong thiên hạ, đan đạo chỉ có hai người có thể vượt qua
lão phu, một là sư tôn lão phu các ngươi cũng biết đó, Đan Quỷ đại sư!
Người thứ hai là sư đệ của ta Phương Mộc, trừ hai người bọn họ ra lão
phu dám nhận là thiên hạ đệ nhất!" Chu Đức Khôn ngạo nghễ nói, tay phải
vung lên ném ra một bình ngọc.
"Độc huyết trong đây không hề tầm thường, dù là lão phu cũng phải mất mấy ngày để nghiên cứu, nếu như là ở nơi khác, người này phải nói là
thiên kiêu, nhưng trong mắt lão phu hắn cũng chỉ miễn cưỡng được coi là
một tên đan sư thôi. Lão phu chỉ cần một câu là có thể làm Độc đạo của hắn sụp đổ! Cũng để hắn biết được Độc đạo nào phải đơn giản như vậy,
nếu nói về Độc đạo thì trong thiên hạ lão phu chỉ bội phục một người, đó là sư đệ ta Phương Mộc, Đan Đỉnh Đại Sư, bất kể là loại độc gì trước
mặt Nhập Ma đan của hắn, đều phải xưng lão tổ!" Chu Đức Khôn, ngạo nghễ
mở miệng, một bộ dáng các ngươi có thể thấy sư đệ ta lợi hại thế nào thì lão tử cũng lợi hại như vậy.
Ngoại trừ Đại trưởng lão ra, Tam lão đều có thần sắc ngưng trọng,
càng thêm khách khí, về phần hai vị nữ tử kia cũng vô cùng sùng bái nhìn Chu Đức Khôn.