“Năm xưa những dị yêu đệ nhất được nuôi dưỡng ra từ Tây Mạc thì hầu hết đều xuất phát từ Đại Ti Long Hàn Tuyết gia tộc.
Những truyền thuyết này tại hạ từ nhỏ đã được nghe nói đến rồi.” Tu sĩ
Tây Mạc nhìn qua nữ tử áo trắng kia, trong vẻ tươi cười còn mang theo dữ tợn và tham lam, chậm rãi nói tiếp.
“Trở thành Đại Ti Long là một tồn tại còn cường đại hơn tu sĩ Đồ Đằng rất nhiều, mới chính là đỉnh phong của Tây Mạc. Mà ta…chẳng qua cũng
chỉ là tam giai Ti Long mà thôi, nếu như có thể lấy được truyền thừa của Hàn Tuyết gia tộc các ngươi…Thì cũng không phải là không có khả năng
trở thành Đại Ti Long!”
“Hàn Tuyết San, ngươi nhìn những dị yêu do ta tế dưỡng ra, thấy thế
nào?” Tu sĩ Tây Mạc kia cười hặc hặc. Mà bầy hắc lang xung quanh hắn
cũng đồng loạt gầm nhẹ lên, càng thêm hung mãnh trùng kích vào phía
trong.
Màn sáng bên ngoài vây quanh nữ tử áo trắng cũng đã xuất hiện dấu vết nứt vỡ, sắc mặt nàng tái nhợt, khóe miệng cũng tràn ra một dòng máu
tươi, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng, nhưng còn có cả sự kiên định bên
trong.
“Một lúc nữa, các người không cần để ý tới ta, đi trước đi!” Nàng cắn răng, nhẹ giọng nói. Hai người tu sĩ bên cạnh nghe thấy vậy vô cùng lo
lắng, đang tính nói lại thì bị ánh mắt nghiêm khắc của nàng chặn lại.
Đúng lúc này, bầy hắc lang kia đồng loạt gào gú lên, thân thể chúng
nó chợt lớn hơn nữa rồi nhanh chóng tiếp tục trùng kích màn sáng. Ầm một tiếng, màn sáng đã nứt toác ra hơn phân nửa, tựa như chỉ cần bị trùng
kích thêm một lần nữa thì chắc chắn sẽ phải tan vỡ hoàn toàn.
Nhưng ngay khi bầy hắc lang này đang chuẩn bị tràn lên lần nữa, thì
trong mắt tên tu sĩ Tây Mạc kia chợt lóe lên tia sáng, rồi từng tiếng
bước chân đạp trên tuyết đọng trong khu rừng tuyết này cũng truyền đến.
Tiếng động tuy không lớn và rõ ràng, nhưng bọn họ ở đây đều không
phải phàm nhân, tiếng bước chân truyền đến thì bọn họ cũng phát hiện
được ngay lập tức. Nữ tử áo trắng cũng với hai tu sĩ bên cạnh mạnh mẽ
xoay đầu nhìn lại, mà tên tu sĩ Tây Mạc cũng cau mày nhìn qua.
Trước mắt bọn họ, Mạnh Hạo với một thân ảnh mặc trường bào xanh, một
đầu tóc đen dài, vẻ ngoài tuấn lãng, đồng thời mang theo cả một khí tức
đầy nho nhã thư sinh chậm rãi bước ra.
Bộ dạng như đang dạo bộ trong hoa viên nhà mình, như đang thưởng
tuyết trong đêm vậy, tà tà mà đi tới. Nếu như lúc này trong tay hắn còn
cầm theo một cuốn sách, thì cái khí tức thư sinh kia hẳn là sẽ nồng đậm
đến tận cùng.
Hai mắt tu sĩ Tây Mạc co rút lại, gã nhìn không thấu mức độ nông sâu
của Mạnh Hạo, nhưng tay phải vẫn vung lên, bảy tám con Hắc lang với ánh
mắt đỏ ngầu hung hãn mang theo một tiếng gầm nhẹ mạnh mẽ nhào thẳng tới
phía Mạnh Hạo.
Nữ tử áo trắng nhìn một màn này xảy ra, trong mắt hiện lên vẻ không
đành lòng, chẳng qua nàng còn phải toàn lực thôi phát Hàn Tuyết tằm,
không còn sức lực trợ giúp nữa, chỉ đành trầm mặc lại.
“Lông mao không tệ, nếu như Anh Vũ ở đây thì hẳn nó sẽ rất ưa thích.” Mạnh Hạo nhìn thoáng qua đáng giá Hắc lang một chút, rồi nhẹ giọng nói. Hắn nhận ra bầy Hắc lang này cũng không phải do thần thông thuật pháp
huyễn hóa ra, mà thật sự là hung thú có huyết nhục đầy đủ.
Có điều cũng có một vài điểm khác biệt, tựa như chúng nó còn có thêm
một chút lực lượng Đồ Đằng nữa. Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo có thể nhìn thấy đám hung thú như vậy, hơn nữa số lượng lớn đến khoảng hơn hai trăm con, mỗi con lại có thực lực có thể ngang với Trúc cơ hậu kì.
Có thể nói bầy Hắc lang này nếu như đặt tại Nam Vực, thì sẽ trở thành một thế lực không tệ chút nào.
“Có ý tứ.” Mạnh Hạo bước thẳng về phía trước, tay phải vỗ lên túi Trữ vật, rồi lấy ra một viên đan dược màu đỏ. Hắn đưa tay nghiền nhẹ một
cái, đan dược hóa thành bột phấn bị tay áo hắn hất lên mà nhanh chóng
lan tràn ra bốn phía xung quanh.
Một cơn gió thổi qua, bột phấn bị thổi tung ra xa, ngay khi bảy tám
con Hắc Lang đang lao đến Mạnh Hạo tiếp xúc với đám bột phấn này liền
kêu lên đầy thê lương thảm thiết, huyết nhục trong người chúng nó trở
nên lẫn lộn lại rồi bị nổ tung lên, máu tươi chuyển sang màu đen nhanh
chóng bắn ra xung quanh.
Theo hướng bột phấn lan tràn ra, đám Hắc lang kia đều dần hư thối mà
kêu lên thảm thiết thê lương, máu đen cũng lại nổ bung ra, bắn khắp xung quanh, tuyết trắng trên mặt đất bị lây dính máu đen mà trở nên đượm mùi thối rữa. Mà những con Hắc lang khác khi đụng trúng dịch thể đen thối
này cũng lập tức gào rú thê lương, cả người run rẩy, rồi chỉ trong vài
hơi thở tiếp theo cũng nổ bung.
Như một phản ứng dây chuyền, theo bước chân đi thẳng về phía trước
của Mạnh Hạo, những nơi hắn đi qua, toàn bộ Hắc lang đều gào rú thê
lương, từng con đều thối rữa mà vỡ tung, máu đen bắn ra khắp bốn phía,
không ngừng tán loạn ra xung quanh rồi hình thành nên một đám sương đen.
Đám sương lơ lửng trên không trung, bao phủ một khoảng rộng, hơn một
trăm con Hắc lang lúc này chỉ còn lại một nửa mà thôi. Cả đám Hắc Lang
đều cụp đuôi xuống, run rẩy lùi dần về phía sau, ánh mắt chúng nó nhìn
Mạnh Hạo vói một vẻ hoảng sợ chưa từng có.
Một màn này khiến cho nữ tử áo trắng sững sờ, hai tên tu sĩ cạnh nàng cũng sững sờ, mà tên tu sĩ Tây Mạc bên kia cũng sững người, ngây ngốc
đứng đó.
“Chuyện này…ngươi…” Toàn thân tu sĩ Tây Mạc trở nên run rẩy, hai mắt
như tê dại, gầm lên đầy phẫn nộ đến cực điểm. Trong tiếng gào thét đó,
gân xanh trên mặt gã cũng nổi lên, ánh mắt đầy vẻ hung tàn mà đỏ ngầu
như máu.
“Ngươi muốn chết!” Gã gầm lên, vung tay phải ra. Trong tay phải gã
lúc này còn đang nắm một mảnh đá màu đen, mạnh mẽ bóp nát rồi vung thẳng về phía trước. Một luồng khói đen hiện ra, dần dần hóa thành một vòng
xoáy.
“Dị yêu cấp hai Tích Long Thú, đi ra cho ta!” Nói xong, một tiếng gầm nhẹ từ trong vòng xoáy truyền ra. Ngay sau đó là một thân thể Tích Dịch màu đỏ dài khoảng một trượng đột nhiên lao ra khỏi vòng xoáy, một con,
mười con, ba mươi con!
Tổng cộng ba mươi con Tích Dịch màu đỏ lần lượt xuất hiện, tràn ra
khí thế kinh người, tiếng gào rú của chúng trong lúc này nổi lên đầy
kinh thiên động địa.
Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ kì lạ, hắn vốn cảm thấy tên Tu sĩ Tây Mạc
kia có chút bất thường, không giống với những kẻ khác mình từng gặp qua, bản thân gã có tới hai cái Đồ Đằng, một là Hắc lang, một là Tích dịch.
Hai ấn kí Đồ Đằng này nhìn qua cũng không có gì khác biệt với tu sĩ Đồ
Đằng Tây Mạc khác, nhưng Mạnh Hạo lại cảm giác có chút gì đó không thể
giải thích rõ ràng được.
“Tiền bối, hắn là Ti Long Tây Mạc, tu vi bản thân Ti Long không cao,
chỉ am hiểu tế dưỡng dị yêu, sợ nhất là chém giết trực diện. Người không cần phải để ý tới mấy dị yêu kia, mà chỉ cần giết người này, dị yêu sẽ
biến mất!” Trong lòng nữ tử áo trắng chợt khẩn trương. Nàng phát hiện
thấy Mạnh Hạo có chút lạ lẫm với mấy con hung thú này, bèn nhanh chóng
giải thích.
“Tiện nhân, chờ ta giết chết tên này rồi sẽ tới thu thập ngươi!” Tên
tu sĩ Tây Mạc dữ tợn nói, đồng thời nâng tay phải lên điểm một chỉ về
phía Mạnh Hạo. Lập tức ba mươi con Tích dịch màu đỏ này như điên cuồng
mà phóng thẳng tới Mạnh Hạo, miệng đỏ như máu cũng há rộng ra, một khí
tức hôi tanh nhất thời tràn đến ập vào mặt.
Mạnh Hạo nhìn kĩ mấy con Tích dịch màu đỏ này rồi chợt lắc lắc đầu,
rồi đưa tay phải điểm chỉ về phía đám sương đen còn lơ lửng trên không
trung, đám mây này ầm vang lên rồi một lượng nước mưa đen ngòm rơi xuống vung vẩy khắp nơi. Khi nước mưa đen ngòm này rơi xuống người đám Tích
dịch, chúng nó lập tức run rẩy rồi phát ra tiếng gào thét thê lương,
bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thân thể chúng nó lập tức hư thối
nhanh chóng. Trong mấy hơi thở, dưới trăm trượng mây đen trải rộng phía
trên, tất cả Tích Dịch ở phạm vi trăm trượng phía dưới mặt đất đã hoàn
toàn trở thành xương cốt.
Mà Mạnh Hạo, một thân thanh y, tóc dài, lạnh nhạt đứng trong màn mưa
đen kia, không có hạt nào rơi xuống người hắn. Một màn này đã trở thành
chấn động, khiến cho tên tu sĩ kia hít vào một hơi lạnh, trên mặt lộ ra
vẻ không cách nào tin tưởng và sợ hãi đến cực độ.