Trong lòng đầu to đắng chát, nhưng hôm nay vì mạng sống, nên chỉ có
thể bày ra bộ dáng cam tâm tình nguyện, ngoan ngoãn lấy ra từ bên trong
túi trữ vật một cái bình nhỏ.
Cái bình nhỏ này chỉ lớn bàng nắm tay, trên bề mặt có một vài lỗ nhỏ. Sau khi bị lấy ra, có gió thổi qua, từ những lỗ nhỏ này lập tức truyền
ra âm thanh nức nở nghẹn ngào. Những âm thanh này nghe không có chỗ gì
không tầm thường, thậm chí khi Mạnh Hạo nhìn lại, cái bình nhỏ này cũng
cực kỳ bình thường, linh thức của hắn cũng không nhìn ra cái gì kỳ dị.
Nếu tên đầu to này bị Mạnh Hạo diệt sát, lấy ra túi trữ vật, thì coi
như Mạnh Hạo có đem cái bình nhỏ này cầm ở trong tay, thì nhiều phần là
sẽ xem nó lẫn lộn thành một loại nhạc khí nào đó, sẽ không quá để ý mà
xem nhẹ.
Dường như sợ vật ấy làm Mạnh Hạo hiểu lầm, đầu to vội vàng cắn nát
ngón trỏ, rất nhanh bôi lên chín cái lỗ nhỏ ở trong vài chục cái lỗ, lần lượt có thứ tự bôi lên từng cái.
Giống như một loại mã khóa nào đó mà Mạnh Hạo không biết, giờ phút
này vừa bị đầu to mỏ ra, lập tức cái bình nhỏ này bộc phát ra hào quang
màu đen. Rõ ràng bốn phía lúc này không có gió, nhưng hết lần này tới
lần khác trong cái bình nhỏ này vẫn có những âm thanh nức nở nghẹn ngào
kỳ dị truyền ra.
Cùng lúc đó, ở trên bình nhỏ lại càng có từng trận phù văn hiển hiện
ra, vờn quanh bốn phía mà di chuyển. Một cỗ khí tức âm lãnh, trong chớp
mắt từ trên cái bình nhỏ này khuếch tán ra ngoài.
Mạnh Hạo thở sâu, nhìn qua cái bình nhỏ. Tay phải nâng lên một ngón
tay, đem cái bình nhỏ màu đen này bay về phía hắn, rơi vào trong tay,
cẩn thận xem xét.
Thời gian dần qua, Mạnh Hạo có chút động dung. Hắn phát hiện ra trên
cái bình nhỏ vào lúc này, những cái phù văn ở bên trên nó dường như lần
lượt biến thành những tàn hồn đang gào rú thê lương. Mà sau khi nhìn
vào, mơ hồ như có loại cảm giác truyền thừa hiển hiện ở trong đầu của
mình.
“Đây là bảo vật mà trước kia ta vô tình tìm được ở một chỗ di tích,
khi đó nó ở trên thân một cỗ thi thể yêu tu trên đầu có hai cái sừng. Ở
đó còn một cái ngọc giản đã bị nứt, nhưng ta vừa nhìn một lần đã tự động toái diệt rồi.
Bên trên ngọc giản có ghi chép phương pháp mở ra cái Âm Phong Quán
này, còn nói rằng tên yêu tu kia đến từ một nơi gọi là cái thứ tư núi gì đó, trước khi chết lưu lại truyền thừa.” Đầu to cẩn thận mở miệng,
không dám có chút che giấu, sợ Mạnh Hạo không tin.
Nếu như tên đầu to này không nói tới cái thứ tư núi gì đó, thì Mạnh
Hạo đúng thật có lẽ sẽ có chút chần chừ, nhưng sau khi nghe được ba chữ
đệ tứ sơn kia thì hai mắt hắn bỗng lóe lên rất nhỏ bé không thể tra.
Sự tình Cửu Sơn Hải không phải là tu sĩ tầm thường có thể biết được.
Theo Mạnh Hạo phân tích, cả vùng đất này, hôm nay số người có thể biết
được sự tình Cửu Sơn Hải tuyệt đối cực kỳ ít ỏi.
Hắn bất động thanh sắc, sau khi thu hồi cái bình nhỏ này thì đưa mắt nhìn đầu to.
Đầu to lập tức khẩn trương lên, vội vàng thấp giọng mở miệng.
“Đạo hữu, Tàng Bảo Các của tam đại tông, nếu như kéo dài thêm nữa, Kỳ Vật Tông có ta ở đây thì dễ nói, nhưng hai tông môn khác, khi biết được lão tổ tử vong, sợ rằng môn hạ đệ tử sẽ chia cắt bảo các. Ngài xem
chúng ta có nên nhanh tới hay không?” Đầu to nói xong, mang theo tâm
thần bất định nhìn về phía Mạnh Hạo.
Giờ phút này, ở sau lưng hai người, mấy trăm đạo cầu vồng gào thét
bay đến. Nhìn từ xa khí thế cực kỳ kinh người, càng tới gần thì đầu to
lại càng thêm khẩn trương.
Gã với Mạnh Hạo, xem như đã triệt để sợ hãi đến cực hạn. Giờ phút này tâm thần bất định phát ra từ đáy lòng. Thậm chí nếu cho gã có cơ hội
lựa chọn, thì lúc trước gã tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc cái tên sát
tinh này.
Hay mặc dù trêu chọc thì gã nhất định cũng sẽ không đi phá vỡ trận
pháp của đối phương. Thậm chí vì để bảo vệ tính mạng, nói không chừng sẽ lập tức đào ngũ trước mặt hai lão tổ đại tông khác.
Loại tâm tư này, Mạnh Hạo chỉ cần nhìn thoáng qua là đã lập tức cảm
nhận được rõ ràng. Mạnh Hạo suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu.
Lúc này đầu to mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng rất nhanh lại bối rối. Lúc này đây, gã thật sự lo lắng hai cái đại tông khác đã sớm bị chia cắt.
Không bao lâu, hai người hóa thành cầu vồng, bay thẳng đến Đông Lạc
Thành.
Mấy ngày sau, ở bên ngoài Đông Lạc Thành, tại một đỉnh Tuyết Sơn màu
trắng, đang tản mát ra ánh sáng màu vàng, bao phủ toàn bộ cả ngọn núi.
Nhìn từ xa, trong núi là tuyết, ngoài núi là ánh sáng, khiến cho màu
trắng cùng với màu vàng giao thoa vào nhau, thoạt nhìn rất mỹ diệu.
Nhưng sau khi nhìn kỹ thì lại có cảm giác không quá cân đối.
Mạnh Hạo đứng ở bên ngoài núi, căn bản là cũng không có ra tay. Ra
tay chính là đầu to cùng với gã đại hán đầu trọc, một trong chín tu sĩ
Mặc Sơn đã quy thuận Mạnh Hạo. Trừ bọn họ ra, chính là mấy trăm tu sĩ đã theo Mạnh Hạo một đường. Phô thiên cái địa, âm thanh nổ vang kinh động
bát phương.
Đầu to cực kỳ ra sức, con mắt đều đỏ, hận không thể lập tức phá vỡ
màn sáng này. Gã đại hán đầu trọc bên cạnh cũng như thế, đối với Mạnh
Hạo tràn đầy sợ hãi, hóa thành ý niệm muốn lập công ở trong đầu. Hai
người ở hai phương hướng bất đồng, giống như muốn cạnh tranh nhau, không ngừng thi triển ra các loại thủ đoạn.
Chỉ là một cái đại tông, dưới sự ra sức của hai người, thêm với mấy
trăm tu sĩ vây công, chỉ giữ vững được thời gian ước chừng một nén nhang đã ầm ầm sụp đổ. Màn sáng đã trở thành những mảnh vỡ màu vàng, trong
chốc lát phá thành những mảnh nhỏ, lộ ra Tuyết Sơn màu trắng.
Căn bản là không cần phải giết chóc nữa rồi. Nháy mắt khi màn sáng bị nghiền nát, cái Hán Thủy Tông một trong tam đại tông này, ở trong đó có khoảng gần một trăm tu sĩ, đều lựa chọn quy hàng.
Sau đó cung kính đưa ra tích súc của tông môn cùng với bảo các. Đội
ngũ của Mạnh Hạo đã phát triển lên gần sáu trăm người, lại đi đến cái
tông môn khác.
Lần này tốc độ oanh mở nhanh hơn, nhưng lại gặp phải phản kháng. Đó
là một trung niên nam tử trên người có ba cái đồ đằng. Nam tử này thân
thể có chút cao lớn hơn một chút, khi ra tay thì bên ngoài thân thể biến ảo ra sơn hà, lại càng có độc giao cuộn mình gào rú. Lúc mấy người khác lựa chọn quy thuận, gã lại hung hãn ra tay diệt sát mấy tên dẫn đầu quy thuận, sau đó lại định chạy ra.
Nhưng khi gã vừa chạy ra khỏi khu vực phong tỏa một cái chớp mắt, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng lạnh, thân hình bước tới một bước, trực
tiếp xuất hiện ở trước mặt trung niên nam tử này, nâng tay phải đánh nhẹ một quyền.
Âm thanh nổ vang nháy mắt vang lên kinh thiên. Trung niên nam tử kia
phun ra một ngụm lớn máu tươi, ánh mắt lộ ra oán độc. Nhưng gã còn chưa
kịp tiếp tục thi triển ra thuật pháp gì, tay phải Mạnh Hạo đã tiếp tục
đánh ra một quyền, nhưng không diệt sát người này, mà chỉ khống chế tu
vi làm cho gã ngất đi.
Về phần Kỳ Vật Tông cuối cùng thì là thuận lợi nhất. Có đầu to ở đây, cái Kỳ Vật Tông này căn bản là cũng không có mở ra phòng hộ, mà hơn một trăm người trong tông ngay ngắn hướng ra bên ngoài, cung nghênh Mạnh
Hạo tiến đến.
Sơn môn của Kỳ Vật Tông được xây dựng ở trong một thung lũng, bốn
phía có núi rừng vờn quanh, rất là u nhã, tự thành một hệ thống. Sau khi Mạnh Hạo nhìn nơi này, liền tạm thời ở lại nơi đây.
Mấy ngày sau, Anh Vũ cùng với Bì Đống đều liên tục thức tỉnh. Sau khi nhìn thấy chỗ này thoáng cái đã có bả tám trăm người, Anh Vũ lập tức
hưng phấn vuốt cánh gào lên bén nhọn, bắt đầu huấn luyện bảy tám trăm tu sĩ ở trong cái thung lũng này.
Về phần Bì Đống, thì lười biếng nằm sấp trên đỉnh đầu của bất kỳ một
người nào mà nó thấy thuận mắt, thỉnh thoảng lại khinh miệt, liên tục
mỉa mai.
Mạnh Hạo cũng hỏi qua bọn nó về sự tình sét đánh giữa trời quang.
Nhưng mỗi lần hắn vừa mở miệng, thì Anh Vũ cùng với Bì Đống đều chú ý
ngó trái ngó phải, dùng tốc độ nhanh nhất tránh xa khỏi Mạnh Hạo.
Cho đến sau khi Mạnh Hạo nói khích Anh Vũ, làm nó cảm thấy tôn nghiêm nhận lấy khiêu chiến nghiêm trọng, lúc này mới lõ lời nói ra một câu
làm cho sắc mặt Mạnh Hạo trở nên khó coi.
“Cái này đã tính là cái gì, Ngũ Gia trì hoãn thiên kiếp. Nhưng chắc
chắn sẽ có một ít rò rỉ xuống dưới. Dù sao cũng đánh không chết, tối đa
là đôi lúc có tia chớp giáng xuống mà thôi.”
Nói xong, Anh Vũ vuốt cánh, nhưng nhiều hơn là tranh thủ thời gian tránh xa.
Chỉ để lại Mạnh Hạo đang ở trong mật thất, nơi vốn là chỗ bế quan của đầu to, nhíu mày.
Thời gian thoáng một cái đã đi qua nửa tháng. Nửa tháng này, danh hào Kim Quang lão tổ đã triệt để quật khởi trong một mảnh khu vực của Mặc
Thổ này. Cứ việc còn không truyền ra quá xa, nhưng tu sĩ ở bát phương
xung quanh, cơ hồ mỗi người đều biết danh xưng Kim Quang lão tổ này.
Trong truyền thuyết, Kim Quang lão tổ thích giết tu sĩ, lấy đạo đài
nhắm rượu, nuốt sống Kết Đan, việc ác bất tận, hung tàn đến cực điểm.
Loại tin đồn này, càng truyền lại càng phóng đại. Đến cuối cùng, cơ hồ
đã đạt đến trình độ khiến cho người ở bốn phía mỗi khi nói đến thì đều
biến sắc.
Một đời hung tu Kim Quang lão tổ, trực tiếp ở bát phương xung quanh kiên cố địa vị.
Khiến cho mọi người đều cảm thấy bất an. Nhất là vào mười ngày trước, tám cái gia tộc còn lại của Cửu thành liên minh lại có một cái bị Mặc
Thổ cung đột nhiên tập kích, triệt để diệt sát. Sau khi đem thành trì
đổi chủ trong vòng một đêm, Mặc Thổ cung hướng về toàn bộ Mặc Thổ, phát
ra một thông lệnh.
Tuyên cáo với người Mặc Thổ, từ nay về sau Mặc Thổ cung là thế lực
duy nhất, lại càng phát khởi ý muốn tuyệt sát với bảy gia tộc còn lại
trong Cửu Minh.
Đại chiến, chính thức mở ra!
Kéo theo đó là đại loạn cũng bắt đầu. Khi mỗi người đều cảm thấy bất
an, thế lực của Mạnh Hạo ở chỗ này đã lập tức trở thành một cái cảng
tránh gió, hấp dẫn ngày càng nhiều tu sĩ ở bốn phía gia nhập, trong đó
cũng có cả một ít tu sĩ Kết Đan cảnh.
Những chuyện này đều là phát sinh trong nửa tháng, mà bên trong Đông
Lạc thành, cơ hồ cũng sắp không còn ai rồi. Ánh mắt của Đông Lạc gia tộc cũng dần dần đặt lên gần ngàn người của Mạnh Hạo.
Lại qua mấy ngày, xưng hô Kim Quang giáo này cũng theo đó mà truyền
ra, đã trở thành thế lực cường đại nhất ngoại trừ Đông Lạc gia tộc ở phụ cận Đông Lạc thành!
Ở trong cuộc chiến tranh này, thế lực của Mạnh Hạo đã phát triển lên
tới gần ngàn người, càng thêm khổng lồ, đồng thời xem như cũng đã triệt
để đứng vững gót chân!
Mà những chuyện này, Mạnh Hạo cũng không biết nhiều lắm. Gần như đều
do Anh Vũ cùng với Bì Đống chủ trương. Hai đứa bọn nó tựa như đối với
việc mời chào tu sĩ có niềm vui thú rất lớn. Bì Đống cảm thấy, một lần
duy nhất độ hóa cả ngàn người, đối với chính mình chính là một lần nhân
sinh trước nay chưa từng có, đủ để cho kiếp sau, kiếp sau nữa của nó xem đây là tự hào.
Về phần Anh Vũ, hiển nhiên là khi nghe một ngàn người đồng thời hô to tin Ngũ Gia, được vĩnh sinh, sẽ khiến cho tạp mao toàn thân nó đều giãn ra, cực kỳ hưởng thụ.
Đã sớm quên đi, trong nửa tháng này, gần như cứ cách vài ngày là lại
có một đạo tia sét đột nhiên đánh xuống chỗ Mạnh Hạo bế quan.