Tâm tình Tiểu bàn tử vui mừng hớn hở, trong lòng vô cùng kích động như thể việc Mạnh Hạo trở thành đệ tử nội tông cũng
giống như hắn đã trở thành đệ tử nội tông vậy.
Thượng Quan Tu đứng lẫn trong đám đệ tử, giữ vẻ mặt trầm mặc hồi lâu
mới cúi đầu xuống, quay người rời đi. Trên mặt hắn phủ thêm một tầng
băng sương lạnh lẽo nhưng hiện giờ hắn không thể làm gì. Mạnh Hạo đã trở thành đệ tử nội tông, hắn dù là trưởng lão cũng không dễ ra tay đối
phó. Dù sao, trở thành đệ tử nội tông mới chính thức được coi là đệ tử
Kháo Sơn Tông chân chính.
“Dưới ba mươi tuổi có thể đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy, hoặc thông
qua thí luyện thăng tiến nội tông mới có thể trở thành đệ tử nội tông…”
Thượng Quan Tu thầm than, không cam lòng buông tha như vậy.
Lúc này, cả Thượng Quan Tu, Âu Dương đại trưởng lão hay chưởng môn Hà Lạc Hoa đều không phát hiện thấy, bên ngoài sơn môn Kháo Sơn Tông, trên đỉnh núi Hắc Sơn có một thân ảnh tràn ngập huyết khí đang đứng trước
cửa hang động. Thân ảnh này rất mơ hồ không thấy rõ khuôn mặt nhưng trên người lại tồn tại khí tức và linh lực bất đồng, tựa hồ như khí tức này
đang bị thiên địa bài xích. Người thường có nhìn vào cũng chỉ thấy mọi
thứ vẫn hết sức bình thường.
“Kháo Sơn Tông! Tưởng đổi thành một cái tên tục danh là có thể tránh
được trừng phạt của thiên đạo luân hồi hay sao? Dù có đổi tên thì cuối
cùng vẫn là Phong Yêu Tông mà thôi! Đệ tử Phong Yêu Tông lại dám nuốt
yêu đan của Ứng Long, còn lấy được truyền thừa… Khá lắm! Không uổng công ta đã giúp đỡ ngươi hai lần.”
Âm thanh khàn khàn từ miệng người này truyền ra mang theo một tia yêu dị. Xung quanh người này bỗng xuất hiện từng đạo tia chớp màu đỏ giáng
xuống, sấm nổ vang vọng cả bầu trời nhưng có cảm giác chúng không hề ảnh hưởng tới người này chút nào.
“Bản thể ta còn đang say ngủ, phân thần quan sát lướt qua trời đất
một chút lại thấy được một màn này, thật là thú vị!” Người này cất tiếng cười khẽ, quay người bước một bước về phía Nam Vực, thân ảnh biến mất
trong nháy mắt. Sự xuất hiện của hắn cùng những biến động của trời đất
kèm theo lại không hề bị một ai phát hiện ra.
Thời gian trôi đi, đảo mắt đã qua bảy ngày. Bảy ngày vừa rồi, câu
chuyện chủ yếu của đám đệ tử ngoại tông là việc Mạnh Hạo đã trở thành đệ tử nội tông. Chính mắt bọn họ đã nhìn thấy điều này trong cuộc thí
luyện nhưng đã qua bảy ngày mà những rung động nó mang lại vẫn còn tồn
tại như vừa mới xảy ra.
Trong đám đệ tử, có không ít người tiếc cho Vương Đằng Phi, lại có
nhiều người không hề nhắc tới cái tên này, như thể sau trận chiến ấy hắn đã trở thành dĩ vãng.
Những đệ tử lúc trước có thù oán với Mạnh Hạo giờ như ngồi trên đống
lửa, tâm thần bất định nhưng Mạnh Hạo đã không còn ở khu vực của đệ tử
ngoại tông nữa nên bọn chúng chỉ còn cách tìm tới Tiểu bàn tử mà nịnh
nọt mong giành lấy chút thiện cảm.
Mấy ngày gần đây, Tiểu bàn tử bỗng nhiên uy phong hơn hẳn lúc trước.
Hắn trở thành chủ quán tạp hóa trên đỉnh Bình Đính Sơn, thay Mạnh Hạo
quản lý chỗ này, hàng ngày đều hưởng thụ không ít những lời tâng bốc và
lợi ích đám đệ tử khác mang lại.
Bảy ngày vừa rồi Mạnh Hạo cũng có nhiều việc phải làm. Kháo Sơn Tông
đã không còn huy hoàng như xưa nhưng quy củ thì vẫn còn lưu giữ. Hắn
phải tắm rửa, thay y phục làm lễ bái tổ sư Kháo Sơn, làm lễ bái các vị
tổ tiên trong lịch sử đã qua của Kháo Sơn Tông,… Những việc này đều khá
rườm rà và chiếm mất nhiều thời gian của hắn.
Thời gian này hắn không gặp Hứa sư tỷ vì Hứa sư tỷ đã bế quan nhiều
tháng nay, hắn chỉ gặp vị sư huynh Trần Phàm kia. Lúc còn là đệ tử ngoại tông, ấn tượng của hắn về vị sư huynh này là một người ít khi nói cười, nhìn như có vẻ bảo thủ nhưng sau khi hắn tiếp xúc thì nhận ra, chỉ cần
hắn mở miệng hỏi, đối phương sẽ giải đáp cặn kẽ mọi vấn đề cho hắn làm
hảo cảm của Mạnh Hạo về người này tăng thêm rất nhiều. Hắn nhớ lại, đám
đệ tử ngoại tông thường ngày vẫn nhắc tới vị Trần sư huynh này là người
chỉ một lòng hướng đạo, không để ý tới những việc phàm trần, toàn thân
phát ra chính khí lẫm liệt.
Hết bảy ngày này Mạnh Hạo mới nhàn rỗi hơn, được tông môn ban cho một động phủ trên ngọn Đông phong, nơi có linh khí nồng đậm hơn nhiều so
với động phủ hắn đang ở. Tới lúc nhận linh thạch và đan dược dành cho đệ tử nội tông, hắn lại được một phen ngây ngốc.
Linh thạch này hơn hẳn thứ hắn được nhận khi còn là đệ tử ngoại tông. Kích thước lớn hơn một chút, bên ngoài có một lớp sương mơ hồ. Khối
lượng tuy không nhiều lắm những vẫn làm hắn kinh ngạc than thầm.
“Đây là trung phẩm linh thạch? Cứ một năm, đệ tử nội tông sẽ được
phát một khối. Một khối linh thạch này bằng cả trăm khối hạ phẩm linh
thạch vẫn phát cho đám đệ tử ngoại tông.”
Ngoài linh thạch, hắn còn được cấp cho một miếng ngọc cổ, bên trong giới thiệu cách phân biệt các loại linh thạch khác nhau.
“Trung phẩm linh thạch này theo truyền thuyết thì cả Triệu quốc cũng
không có lấy một khối. Thượng phẩm linh thạch có thể đổi được cả vạn
khối hạ phẩm linh thạch, nhưng giá trị thực có lẽ không thể đong đếm
được.” Mạnh Hạo run rẩy, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra mấy khối linh
thạch của mình rồi so sánh, sắc mặt ngày càng khó coi.
“Căn cứ vào kích thước và kết cấu bên trong để đánh giá phẩm giai của linh thạch. Thượng phẩm linh thạch có kích thước lớn hơn một chút, màn
sương như bông bên trong bao trùm quá nửa, linh khí không thể tiêu tán
ra ngoài. Tu sĩ muốn hấp thu nó phải có tu vi đạt tới Trúc Cơ mới được.” Mạnh Hạo thì thào, ngơ ngác nhìn khối linh thạch lớn gấp ba lần linh
thạch trung phẩm trong tay, màn sương mù như bông ở bên trong gần như
bao phủ toàn bộ, thoạt nhìn thì không thấy có một tia linh khí nào tràn
ra.
“Cái này… không phải là thượng phẩm linh thạch đấy chứ? Lần trước ta
đã tiêu tốn mất hai ngàn khối thượng phẩm linh thạch rôi sao?”
Trong lòng Mạnh Hạo đang rỉ máu. Hắn phải không ngừng tự an ủi chính
mình bằng cách nhắc nhở rằng thanh kiếm gỗ kia cũng không hề tầm thường. Vương Đằng Phi đã khao khát nó thế nào? Mảnh gương đồng phải cần bao
nhiêu thượng phẩm linh thạch để phục chế mới làm tâm tình hắn dịu đi
chút ít.
“Cảm giác linh thạch này so với miêu tả về thượng phẩm linh thạch thì còn có vẻ lớn hơn. Màn sương mù như bông bên trong bao phủ khoảng không lớn hơn nhiều.” Mạnh Hạo không dám suy nghĩ thêm nữa, sắc mặt hắn đã
trở nên trắng bệch, đau lòng tới cực hạn.
Mất một thời gian thật lâu sau hắn mới đè nén tâm tình, vội vàng đem cất mấy khối linh thạch đó đi.
“Chính là hai ngàn khối thượng phẩm linh thạch a!” Mạnh Hạo cắn răng thì thào, khuôn mặt đầy tiếc rẻ.
Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua.
“Tiểu sư đệ, ta xem trận chiến của đệ ngày đó đã dùng rất nhiều pháp
bảo phi kiếm, nhưng nếu không có pháp bảo thì người chịu thiệt sẽ là đệ
đó. Kháo Sơn Tông có lịch sử cả ngàn năm, bên trong có rất nhiều điển
tịch, công pháp, đệ nên tới xem và học tập mới phải.”
“Tiểu sư đệ, ta thấy gần đây đệ vẫn còn đi săn yêu thú để lấy yêu
đan. Việc này không nên! Chúng ta hấp thu thiên địa linh khí là muốn bỏ
đi những trần tục trong thân thể. Nếu sư đệ cứ ăn vào yêu đan như thế,
chẳng phải là uổng phí linh khí hay sao?”
“Tiểu sư đệ, đệ mang nhiều túi trữ vật trên người thế, sao không dồn vào một túi cho thuận tiện?”
Mấy ngày này, Mạnh Hạo không còn nghĩ ngợi tới chuyện linh thạch
nhiều nữa. Hắn đi theo Trần sư huynh nghe dậy bảo, mỗi ngày đều học được rất nhiều thứ. Hắn phát hiện ra vị sư huynh này không giống lắm với
những lời đồn đại của đám đệ tử ngoại tông, duy có chuyện hắn một lòng
hướng đạo là thật, còn lại, vị sư huynh này không phải người trầm mặc ít nói như lời đồn. Đã không nói thì thôi, nói ra là liên tục tới mấy canh giờ, có khi cả ngày.
Nhiều lần Mạnh Hạo không phải là người chủ động, mà vị Trần sư huynh
này tự tìm tới động phủ của hắn mà đàm đạo. Mạnh Hạo không thể cự tuyệt, hắn chỉ biết lắng nghe, trong lòng thầm kêu khổ.
“Đệ tử nội môn quá ít, Trần sư huynh không có người để nói chuyện,
lâu dần lại trở nên cổ quái như vậy…”, đồng thời Mạnh Hạo cũng hiểu thêm một lý do vì sao Hứa sư tỷ lại luôn bế quan. Nếu là hắn, chắc cũng sẽ
làm như vậy để thoát khỏi những màn tra tấn này.
Bước ra khỏi động phủ, Mạnh Hạo đi sau Trần Phàm bỗng tự hỏi.
“Không biết lúc nào Hứa sư tỷ mới xuất quan đây? Sau khi xuất quan,
thấy ta trở thành đệ tử nội tông thì thái độ sẽ ra sao?” Mạnh Hạo khẽ
nhếch miệng cười. Hắn ngồi trên một mỏm đá trên ngọn Đông phong, mái tóc dài phiêu phiêu trong gió, tâm tư không để ý lắm tới những lời sư huynh Trần Phàm đang nói ở bên cạnh.
“Tiểu sư đệ đang tự hỏi không biết khi nào Hứa sư tỷ sẽ xuất quan phải không?” Trần sư huynh mỉm cười nhìn Mạnh Hạo.
“Vâng. À…” Mạnh Hạo buột miệng trả lời, sau đó hơi khựng lại.
“Tiểu sư đệ không cần phải ngại ngùng. Hứa Thanh sư muội trời sinh đã có tư chất hơn người, ngươi thầm có chút tình ý cũng là bình thường.”
Trần Phàm cười bảo, ánh mắt có một tia tiếu ý. Tính cách Trần Phàm khá
đạm mạc, ấn tượng về Mạnh Hạo cũng rất tốt. Sau một thời gian tiếp xúc
đã thực sự coi đối phương là sư đệ của mình.
“Hứa Thanh? Khụ khụ…, không có không có, tiểu đệ thật sự không có…
Đúng rồi, trước kia sư huynh nói tu sĩ sau khi đạt tới Ngưng Khí đại
viên mãn là cái gì vậy?” Mạnh Hạo kho khan mấy tiếng, vội chuyển đề tài.
“Sau Ngưng Khí chính là cảnh giới Trúc Cơ, bỏ đi thân thể phàm trần
mới được xưng là linh tu, cũng gọi là tu sĩ.” Trần Phàm lắc đầu nhìn
mạnh Hạo, không trêu nữa mà nghiêm túc bảo.
“Đạt tới cảnh giới Trúc Cơ, bên trong đan hồ sẽ xuất hiện chín tòa
đạo đài tỏa ra quang mang vạn trượng truyền đi khắp toàn thân. Cảnh giới Trúc Cơ cũng dựa vào công pháp ngưng tụ đạo đài mà phân biệt thành ba
loại. Phân cửu liệt là vô hạ Trúc Cơ, đạt tới thập bát liệt là hữu
khuyết Trúc Cơ, vượt qua thập bát đạo liệt phùng là bàn toái Trúc Cơ.”
“Ở Kháo Sơn Tông ta đã từng có một quyển công pháp vô hạ Trúc Cơ do
Kháo Sơn lão tổ năm đó đoạt được. Cũng chính dựa vào công pháp này mà
năm đó ông ấy mới làm nên thanh danh hiển hách tại Triệu quốc, sau đó
lan truyền ra khắp Nam Vực. Đáng tiếc là nó đã thất truyền theo sự mất
tích của lão tổ rồi.” Trần Phàm tận tình giảng giải cho Mạnh Hạo.
“Sau cảnh giới Trúc Cơ là cảnh giới Kết Đan, chính là cảnh giới của
chưởng môn chúng ta bây giờ, sau đó là cảnh giới Nguyên Anh. Đạt tới
cảnh giới này là có thể trường tồn cùng trời đất.”
“Sau cảnh giới Nguyên Anh là gì?” Mạnh Hạo chăm chú nghe, trong lòng tràn ngập mong chờ.
“Sau cảnh giới Nguyên Anh chính là Trảm Linh. Kháo Sơn lão tổ năm đó
đã đạt tới cảnh giới này. Để đạt tới cảnh giới này quá khó. Năm đó Kháo
Sơn lão tổ ra ngoài bế quan cho tới hôm nay vẫn không thấy quay lại.”
Trận Phàm khẽ nói, ánh mắt nhìn như bình tĩnh lại chứa đựng khao khát vô bờ.
“Không biết một ngày nào đó, Mạnh Hạo ta có thể đạt tới cảnh giới
Trảm Linh đó hay không? Sau cảnh giới này sẽ là cảnh giới gì?” Mạnh Hạo
thì thầm nói.
“Sau cảnh giới Trảm Linh là gì ta cũng không biết. Chắc phải tới
những tông môn lớn hơn ở Nam Vực mới có thể biết được. Nhưng dù là cảnh
giới nào thì mục đích cuối cùng vẫn là tu luyện để thanh tiên.” Trần
Phàm khẽ đáp.
“Thành tiên?”
“Đúng, thành tiên.”
Gió núi thổi tung bay mái tóc dài của hai người, thổi luôn cả những tâm tình của hai người đi xa.
“Tiểu sư đệ, sau này đệ nên ra ngoài tu luyện, không thể chỉ bó hẹp
trong phạm vi Triệu quốc này. Phải biết rằng, nước Triệu chỉ là một tiểu quốc ở nơi vắng vẻ trên đại địa Nam Thiệm ở Nam Vực mà thôi. Linh khí
không thanh tú, tu sĩ cũng không nhiều lắm.” Trần Phàm liếc nhìn Mạnh
Hạo, dùng âm thanh ôn hòa nhắc nhở.
“Nam Vực, nơi đó mới thực sự là thế giới của ngoừi tu chân, là nơi
mạnh được yếu thua, tàn khốc tới cực điểm. Nơi đó quần hùng tụ hội,
người tài không thiếu. Sơ với nơi đó thì Triệu quốc này yên ổn tĩnh mịch hơn nhiều lắm.” Trong mắt Trần Phàm lộ ra một tia khác thường, như thế
những lời này không phải để nói với Mạnh Hạo mà nói với chính bản thân
hắn.
Tâm tình Mạnh Hạo chấn động. Lúc trước hắn không hề biết tới những
chuyện này, bây giờ được người khác kể lại, trong đầu hắn bỗng hình
thành một bản địa đồ mênh mông, trên đó có cả Đông thổ Đại Đường, có cả
Nam Vực với quần hùng tụ hội.
“Bước vào cảnh giới Trúc Cơ là chính thức thoát ly khỏi phàm trần, từ này về sau không còn là phàm nhân nữa. Con đường tu tiên là con đường
nghịch thiên, nếu ngươi không mạnh mẽ ngươi sẽ không có tư cách sinh
tồn, ngươi sẽ bị người chà đạp, chém giết. Cuộc sống như vậy, ngươi có
nguyện ý chấp nhận không?” Trần Phàm nhìn Mạnh Hạo, từng lời nói ra rơi
vào trong lòng đối phương.
Mạnh Hạo lộ ra ánh mắt mờ mịt, chỉ yên lặng chìm vào trong suy nghĩ.
“Ta vốn chỉ là một thư sinh ở huyện Vân Kiệt, cha mẹ mất tích từ nhỏ. Trước đây chỉ dám mơ sẽ trở thành một kẻ có tiền, thoát khỏi cuộc sống
nghèo khổ mà thôi. Ta còn nghĩ sau khi có tiền sẽ đi tới Đông thổ Đại
Đường để tận mắt chứng kiến xem sao…”
Gió đêm thổi bay mái tóc Mạnh Hạo. Giờ phút này, hắn đang chìm vào
trong suy tư giống như năm đó, hắn ngồi trên đỉnh Thanh Sơn nghĩ về
tương lai mờ mịt đang chờ đợi trước mắt.