Trong lúc ba người mang theo ánh mắt hung tàn chớp lóe, thì tên tu sĩ đầu to chợt cười ha ha, sau đó đưa tay phải vỗ túi trữ vật, lấy ra một
hạt gạo bình phàm cầm trong tay.
Hạt gạo này tròn đầy, màu sắc bóng lưỡng, trắng tinh, khiến cho người người nhìn thấy đều không nhịn được mà dâng lên một cảm giác thèm muốn
ăn uống.
“Vật ấy..." Hai mắt của lão già Tóc đỏ cùng tên tu sĩ mặt rỗ có chút co rụt lại.
“Vật này lấy từ trong miệng Hoàng thú, được lưu truyền từ thời Thượng cổ đến nay, sau khi lão phu nghiên cứu qua thì luyện hóa thêm lần nữa,
có thể tạo thành trận thế phá thiên địa.” Tu sĩ đầu to lạnh nhạt nói,
đồng thời vung tay phải lên. Trong tay lão cũng có một lượng lớn hạt gạo chợt tung tóe ra thành từng mảng lớn rơi xuống đám sương mù màu đen
trước mặt.
Dưới mắt thường cũng có thể nhìn thấy những hạt gạo trắng tinh này
nhanh chóng chuyển thành màu đen. Chỉ sau vài hơi thở, toàn bộ hạt gạo
đều đã chuyển sang đen bóng, trong nháy mắt đó, tên tu sĩ đầu to cũng
hít sâu một hơi, ánh mắt lóe sáng kì dị, cả người run rẩy rồi nhanh
chóng héo rũ, rồi co rút lại.
"Hai vị đạo hữu, lão phu cần thêm đại lượng tu vi nữa!" Hai mắt tên
tu sĩ đầu to đỏ vằn lên tia máu. Lão già tóc đỏ cùng với lão già mặt
ngựa bên cạnh cũng tràn ra một lượng lớn tu vi mạnh mẽ, rồi không chút
do dự mà vận chuyển tu vi đụng chạm vào tu sĩ đầu to. Trong nháy mắt,
toàn bộ lực lượng đó đã bị tên tu sĩ đầu to hấp thu hoàn toàn.
Cùng lúc đó, mấy trăm tu sĩ phía sau đám người bọn họ khi nghe được
mấy lời nói của tu sĩ đầu to, còn đang do dự thì ánh mắt lão giả mặt rỗ
đã quét qua. Toàn bộ đệ tử còn lại của Hán Thủy tông đều đồng loạt nhìn
nhau.
Đám tu sĩ này nhanh chóng đạt thành sự động thuận với nhau, tu vi mấy trăm người này cũng bắt đầu tràn ra. Lúc này, thân thể của tên tu sĩ
đầu to kia dường như đã trở thành một cái lỗ đen, sau khi nhanh chóng
hấp thu toàn bộ tu vi của đám đông này thì hai mắt gã đã mang một màu đỏ máu, rồi đưa một ngón tay phải hướng thẳng lên bầu trời điểm ra một
chỉ.
“Mễ lạp chi quang…” Giọng gã khàn khàn thốt lên. Chỉ một chớp mắt
sau, mảng lớn hạt gạo chuyển hóa thành màu đen chợt lóe sáng chói mắt,
những ánh sáng này nhanh chóng khếch tán ra xung quanh trở thành một khu vực riêng biệt. Phong vụ này vốn màu đen nên nếu không để ý sẽ không
nhìn thấy được khu vực khác biệt đó.
“Huyễn hóa Thiên binh!” Tu sĩ đầu to kia cắn chót lưỡi phun ra một
ngụm tiên huyết. Ngay lúc ngụm tiên huyết được phun ra, tích tắc đó,
toàn bộ lực lượng tu vi mà gã vừa mượn nhờ từ đám tu sĩ xung nhanh cũng
lóe lên thành huyết quang rồi rơi vào trong đám phong vụ, dung nhập vào
trong đám gạo đang lóe sáng kia.
Ngay đó là một tiếng nổ vang ầm ĩ. Trước mặt mấy trăm tu sĩ nơi này,
chợt xuất hiện một đám thân ảnh gầy yếu hiện ra trong phong vụ. Những
thân ảnh này chỉ cao khoảng một nửa người thường, bọn chúng rõ ràng
không có chút nào giống Thiên binh, mà giống như một đám ác quỷ chui lên từ dưới Địa ngục. Mỗi hạt gạo đen kia, đều đản sinh ra một tên ác quỷ
như vậy.
Trong nháy mắt, số lượng đã lên tới mấy trăm!
Thân thể đám ác quỷ này mờ ảo tựa như không thể ngưng tụ hoàn toàn ra được. Nhưng cho dù là vậy, thì một khí tức hung tàn khát máu vô cùng tà ác từ đám bọn chúng cũng đã khuếch tán ra xung quanh.
"Thỉnh Thiên Binh phá trận. Hơn một trăm người bên trong, chính là tế phẩm tại hạ dâng tặng chư vị Thiên Binh!” Sắc mặt tu sĩ đầu to tái
nhợt, chợt lùi ra sau vài bước rồi chắp tay cung kính nói. Mấy trăm tên
ác quỷ này bèn ngửa mặt lên trời gào rú thê lương rồi mạnh mẽ lao thẳng
về phía trước. Những nơi bọn chúng đi qua, sương mù cũng trở nên cuộn
trào, rồi lao thẳng vào từng thân ảnh to lớn đang chạy băng băng kia tạo thành âm thanh nổ vang kinh thiên động địa.
Lúc này Anh Vũ đang ở bên trong trận pháp chợt mở mắt ra, lộ ra một vẻ kiêng kị cùng với căm phẫn.
“Chết tiệt, một chiêu thần thông Tát đậu Thành binh đường đường chính chính của Tiên gia, thế nào lại bị người này tu thành âm hồn ác quỷ
chứ, loại cải biến này không phải là thứ tu sĩ Kết đan có thể làm được,
đây cũng không phải là thủ đoạn của Đệ cửu sơn, mà là…của Đệ tứ sơn Âm
phủ nhất mạch!
Người này hẳn đã nhận được một ít truyền thừa không trọn vẹn…Nhưng mà chết tiệt, mấy tên âm hồn ác quỷ này, người ngoài không cần phải lưu
tâm, nhưng với thân thể của ta lúc này đụng vào sợ là rất phiền toái.”
Lần đầu tiên, trong mắt Anh Vũ lộ ra sự khẩn trương như vậy.
"Phiền toái lớn rồi..." Anh Vũ hít sâu.
Lúc này, Mạnh Hạo đang ngồi trong động phủ, hai mắt lộ ra tia sáng kì dị, tay phải nâng lên một hắc sắc đan lô. Bên trên đan lô lúc này huyễn hóa ra một gương mặt thiếu niên mang thần sắc tuyệt không cúi đầu mà
nhìn về phía Mạnh Hạo.
Đan lô này chính là Tử lô ngày đó Mạnh Hạo đạt được trong Tử lô thí
luyện, nhưng lúc này lại nhất định không có chút ý tứ cúi đầu trước Mạnh Hạo. Chân mày Mạnh Hạo hơi cau lại, hắn bèn hừ lạnh một tiếng rồi đưa
tay phải bấm niệm pháp quyết điểm lên lò đan nhất chỉ, lập tức gương mặt của thiếu niên này chợt trở nên vặn vẹo đầy thống khổ.
Xung quanh Mạnh Hạo, một tia khí tức mà ngoài Mạnh Hạo ra, ngoại nhân không cách nào phát hiện được đang dần xâm nhập thẳng vào Khí linh của
Đan lô này.
“Ngươi cứ việc tiếp tục không cam tâm cũng không vấn đề gì, có đủ khí linh thì vận dụng Đan lô hoàn hảo hơn một chút, nhưng ta lại càng không có thói quen sử dụng đến đồ vật có Khí linh.” Mạnh Hạo lạnh nhạt nói.
Tay phải đâm mạnh ra, yêu khí khắp bốn phía bất chợt xuất hiện rồi nhanh chóng tạo thành một cái lồng giam bao trọn lấy thân ảnh của thiếu niên
kia. Rồi sau đó hóa thành một tấm lưới lớn mạnh mẽ chèn ép gã vào bên
trong.
Tiếng gào rú của thiếu niên truyền ra lúc này đã mang theo sự khẩn trương, nhưng cũng dần yếu ớt đi.
“Ta cho ngươi sống, thì ngươi mới có thể tồn tại lâu dài, còn như
muốn ngươi chết, chỉ cần một ý niệm.” Giọng nói đầy lạnh lùng của Mạnh
Hạo vang lên, rơi vào trong ý thức của thiếu niên kia thì tấm lưới cũng
đột nhiên rút lại đem nó trấn áp hoàn toàn. Mà ánh đen hòa lẫn vào trong Tử sắc Đan lô lúc này đã ảm đạm xuống, sắc tím cũng nhờ vậy mà tăng
mạnh lên.
Mắt nhìn Đan lô, tay trái Mạnh Hạo vung lên, một lượng lớn thảo dược
cũng xuất hiện. Lúc này tay trái hắn như hóa thành tàn ảnh, lúc thì thôi hóa, lúc thì lấy dịch thể, lúc điều hòa rồi đưa từng thứ vào trong Đan
lô. Tay phải hắn lóe lên ngọn lửa đã không còn là màu đỏ nữa mà đã mang
theo sắc tím, đã là Tử hỏa.
Ngọn lửa này đã dung hợp được ý chí Đan Đông bất diệt. Chỉ có duy
nhất Đan hỏa truyền thừa của Mạnh Hạo, dùng Tử đan nhen nhóm lên, còn ẩn chứa ý chí của Đan Đông bất diệt hỏa thì mới có đủ tư cách thi triển Vô sinh bí quyết.
Thời điểm Mạnh Hạo đang muốn bắt đầu luyện chế thì trong đầu hắn chợt nghe thấy thanh âm đầy lo lắng của Anh Vũ. Linh thức của Mạnh Hạo tản
ra, nhìn thấy đám phong vụ phủ đầy bên ngoài, còn có thêm mấy trăm Lệ
quỷ đang gào rú thê lương đang quần thảo bên trong đám sương mù.
“Bất luận phải trả giá lớn như thế nào đi chăng nữa, cũng ráng tranh
thủ cho ta ba ngày!” Ý thức Mạnh Hạo truyền ra đầy quả quyết. Sau đó hắn quyết định cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài, bắt đầu luyện đan.
"Ba ngày..." Ánh mắt Anh Vũ cũng lộ ra tia nhìn sắc bén, mắt cá chân của nó nhoáng lên một cái, Bì Đống liền bay ra.
"Con em ngươi, nghe kỹ Ngũ gia nói đây, lần này có chút phiền phức
rồi. Không nghĩ tới lại có kẻ truyền thừa của âm phủ ở đây, cho dù là
truyền thừa không nhiều lắm, nhưng…lại vừa vặn khắc chế Ngũ gia ta!
Ba ngày, ngươi phải phối hợp với ta gắng gượng qua ba ngày, nếu như
Mạnh Hạo bên kia không xong thì chúng ta tranh thủ bỏ chạy!” Anh Vũ đầy
nghiêm túc nhanh chóng nói.
Hiếm thấy được Bì Đống lần này lại không chút dông dài, khi nghe đến truyền thừa của âm phủ thì nó chợt trợn trừng mắt ra.
“Đệ tứ sơn Âm phủ nhất mạch…thế nào mà bọn hắn xuất hiện ở đây!”
Không biết bd đã nhớ đến chuyện gì đó mà cả người bất giác run rẩy rồi
vội vàng gật đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thần sắc Mạnh Hạo vẫn cứ bình tĩnh như
trước, cho dù ngoài động phủ đã vang lên tiếng nổ ầm ầm, nhưng hắn vẫn
không chút lo lắng tới mấy chuyện phiền toái mà Anh Vũ nhắc đến.
Với tình cách của Mạnh Hạo, hắn cũng không hay đổ lỗi, oán trách
người ngoài. Chuyện dẫn đám người này tới đây, tuy là chủ ý của Anh Vũ,
nhưng Mạnh Hạo cũng đã đồng ý làm vậy. Hơn nữa mấy phiền toái bên ngoài
mà Ánh Vũ nói,ngay từ đầu trong lòng Mạnh Hạo vẫn nghĩ mấy chuyện này
hắn có thể giải quyết được.
Đây chính là tự tin, là đảm lượng của một tu sĩ.
“Nếu như đã không có tu sĩ Nguyên Anh, ta chỉ cần đeo huyết sắc mặt
nạ lên thì có thể giải quyết xong xuôi mọi chuyện. Nhưng cần phải mượn
cơ hội này giáo huấn cho Anh Vũ một lần mới được.” Tay trái Mạnh Hạo
vung lên, phần lớn thảo dược đều được đưa vào Đan lô. Hắn há miệng phun
ra một ngụm khí tức Tử sắc, cũng chính là khí tức Tử đan của hắn, chính
là một ngụm tu vi khí tức đường đường chính chính chứ không phải là thần thông do Đan khí huyễn hóa ra.
Cũng như lúc trước luyện hóa chuông lục lạc, Đan hỏa của Mạnh Hạo lúc này chợt bùng lên mạnh mẽ, sắc mặt hắn đầy ngưng trọng. Toàn bộ tạp
niệm trong đầu đã bị hắn gạt qua một bên mà bắt đầu luyện chế hoàn mỹ
Kim đan.
Đan dược này cũng chỉ dùng thủ pháp bình thường để luyện chế, nhưng
thời gian lại không ngắn. Lúc này Mạnh Hạo cũng đã là Đại sư trên Đan
đạo, còn có truyền thừa chi hỏa và Vô sinh bí quyết nên hắn mới có thể
nắm chắc rút ngắn được phần lớn thời gian luyện chế.
Trời gian chậm rãi trôi qua, sau ba ngày, bên ngoài động phủ, tiếng
Anh Vũ đang gào thét truyền khắp phong vụ, âm thanh nổ vàng càng thêm
kinh thiên, sương mù cũng đã tiêu tán hơn phân nửa. Đám tu sĩ Tam đại
tông bên kia lại nổi lên sát cơ ngập trời, bị vây khốn ở nơi đây mấy
ngày trời, tu vi liên tục bị tống xuất ra bên ngoài khiến cho tất cả đều vô cùng mỏi mệt, càng như vậy thì nỗi thống hận đối với Mạnh Hạo lại
càng thêm mãnh liệt.
Mấy trăm ác quỷ lúc này cũng chỉ còn lại một nửa, không ít tu sĩ
trong số một trăm người chạy băng băng trong trận pháp cũng phun ra máu
tươi, cả người xiêu vẹo mà gục ngã, tuy không nguy hiểm đến tính mạng
nhưng dường như đã hoàn toàn hôn mê.
Càng có nhiều người gục ngã, thì tam đại tông cũng không ngừng rút
ngắn khoảng cách. Tên tu sĩ đầu to lại lấy ra một hạt gạo trong tay lần
nữa, rồi hất ra bên ngoài, từng cơn gió lạnh bốn phía nổi lên, bầu trời
cũng trở nên âm u. Tuy không có mấy đen kéo đến, nhưng trong âm u đó lại như có một hư ảnh dòng sông đục ngầu biến ảo ra trên bầu trời.
"Hoàng Tuyền xuất ra... Có thể khẳng định đích xác là Âm phủ nhất
mạch..." Vẻ mặt Anh Vũ đầy gượng gạo. Mà trong đám sương mù đó cũng lóe
lên một đạo ánh sáng, Bì Đống lúc này đã chuyển sang màu tro, thần sắc
đầy uể oải. Trong thời gian ba ngày vừa qua, nếu không phải bọn chúng
vận dụng không ít phương pháp phòng hộ đặc thù thì chắc chắn đã không
thể gắng gượng đến lúc này được.
“Chết tiệt, nếu như cho ta thêm một năm nữa, hoặc số lượng tu sĩ nơi
này vượt qua năm trăm người thì cái lực lượng truyền thừa không trọn vẹn này tuyệt đối không cách nào phá vỡ Tiên trận của Ngũ gia ta!” Anh Vũ
oán hận nói. Nhưng lúc này đột nhiên trong động phủ truyền ra một tiếng
nổ vang lên.
Hai mắt Mạnh Hạo vằn đầy tơ máu. Toàn bộ tinh lực của hắn đều đã dồn
vào việc luyện chế hoàn mỹ Kim Đan, bây giờ cũng đã đến thời khắc mấu
chốt. Đan lô trước mặt hắn chấn động, một tia sáng kim sắc cũng thẩm
thấu ra khỏi Đan lô đi ra bên ngoài khiến cho động phủ của hắn lúc này
đã phủ toàn bộ ánh sáng vàng kim.
Hai mắt Mạnh Hạo đỏ vằn mang theo tơ máu, tóc tai bù xù, thần sắc mệt mỏi, chỉ là hai mắt đỏ sẫm lúc này lại mang đầy cố chấp mà tiếp tục
thiêu đốt đan hỏa tiến hành luyện hóa, có như vậy thì dược hiệu của Đan
dược mới được đề thăng hơn đan dược bình thường lên rất nhiều lần được.
Đúng lúc này, bầu trời vốn đang âm u mù mịt đột nhiên mây đen mù mịt
vô tận ào ào kéo tới. Mây đen cuồn cuộn bao phủ toàn bộ phạm vi trăm dặm trên bầu trời, che kín cả hư ảnh Hoàng tuyền, xua tan đi cái khí tức ầm trầm nơi đây, đồng thời khiến cho cả khu vực này trở nên đen kịt lại.
Thậm chí trong tiếng ầm ầm nổ vang đó, còn có vô số tia sét như hàng
trăm con ngân xà đang điên cuồng chạy loạn bên trong.
Đây không phải hoàn mỹ Thiên kiếp, mà là Đan Kiếp của đan dược!
Nếu đan dược này được luyện chế thành công, sau khi Mạnh Hạo nuốt
vào, vậy thì kiếp nạn này cũng sẽ cải biến, vô hình bạo tăng lên vô số
lần mà hóa thành sự hủy diệt khủng bố cực điểm, là Thiên kiếp!