Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 332: Bẫy Lớn


trướctiếp

Trên bầu trời, Mạnh Hạo vội vã phóng vội đi, Anh Vũ vẫn còn đậu trên vai hắn với vẻ mặt đầy cuồng ngạo, móng vuốt bám chặt vào áo bào, hai cánh đập đập nhẹ nhàng, đồng thời còn đầy đắc ý nói tiếp.

“Đoạt đoạt đoạt, làm được việc này rồi, đoạt được hết những thứ nhìn trúng, làm hết thảy việc yêu thích mới chính là nhân sinh. Tin Ngũ gia được vĩnh sinh, Ngũ gia vừa ra ai dám tranh phong!”

Lúc này Mạnh Hạo không để ý tới Anh Vũ nữa mà chỉ cảm thấy có chút xấu hổ. Đây là lần đầu tiên hắn trắng trợn cướp đoạt như vậy nên cảm thấy có chút không quen, nếu như hắn vẫn còn là thư sinh như trước kia thì tuyệt đối còn không có khả năng nghĩ đến việc cướp đoạt ở bên ngoài thế này nữa.

Thực ra nếu Anh Vũ không giật dây bên cạnh thì Mạnh Hạo cũng tuyệt đối không hành xử như vậy. Thậm chí Anh Vũ giật dây cả buổi nhưng hắn vẫn có chút do dự, mãi khi biết được bản thân không có đủ tinh thạch, chỉ còn cách bán đan dược đi mà thôi. Nhưng bán đan dược trong phòng đấu giá là một việc không thích hợp chút nào.

Đúng lúc hắn còn đang không biết làm sao thì nghe Anh Vũ lảm nhảm bên tai, cho nên mới có chuyện mạnh mẽ cướp đoạt một trận trong phòng đấu giá.

Xảy ra một màn cướp đoạt trắng trợn như vậy, ngoài chuyện trong lòng hắn đang khẩn trương lo lắng, thì hết lần này tới lần khác lại có chút hưng phấn nảy sinh. Mạnh Hạo lắc mạnh đầu, cho dù đang bay nhanh nhưng cũng không nhịn được mà cười gượng không thôi. Hắn cảm thấy từ sau khi Anh Vũ tỉnh dậy, bản thân hắn lại bị nó ảnh hưởng lúc nào không hay.

“Con chim chết tiệt!” trong lòng Mạnh Hạo chợt thầm nói. Đúng lúc này, phía sau hắn chợt có tiếng rít gào đầy tức giận vang rền.

“Tiểu tạp chủng, đám đoạt vật phẩm của lão phu, ngươi phải chết!” thanh âm vang rền như sấm kéo đến. Linh thức Mạnh Hạo vội tràn ra bên ngoài thì phát giác đang có hơn mười tu sĩ đang gào thét đuổi theo sau.Không hiểu nhưng tên này dùng thủ đoạn gì mà trên người tràn ra hồng mang như kết nối cả mười người lại với nhau, khiến tốc độ của bọn họ cực nhanh mà đuổi theo phía sau.

“Lần sau không nên cướp đoạt như vậy, hành vi này không thích hợp cho lắm. Ừm, lần sau nếu mà vẫn phải đoạt lấy, thì nên đợi cho lão gia hỏa kia thu vật này vào trong tay, rồi lại đoạt từ trong tay lão. Như vậy hẳn là không gây nên chấn động quá lớn rồi.” Vốn hay tổng kết lại vấn đề, lúc này Mạnh Hạo lại như có điều suy nghĩ. Linh thức hắn tản ra phía sau đánh giá tình hình, trong đám người kia còn có ba tên tu sĩ Kết đan, nhưng ngoài lão giả mặt rỗ Kết đan thì hắn không cần lưu tâm đến mấy tên còn lại.

Chỉ là lão giả mặt rỗ kia từ đầu đến cuối không nói gì, nhưng ánh nhìn lạnh lẽo của lão trong đám người lại khiến cho Mạnh Hạo có chút áp lực.

Trừ phi hắn đeo mặt nạ Huyết tiên lên, bằng không thì Mạnh Hạo tuyệt đối không có cách nào thủ thắng.

“Đều do ngươi gây họa!” Mạnh Hạo quay đầu trừng mắt nhìn Anh Vũ.

"Sợ cái gì. Giết chết bọn chúng!" Anh Vũ trừng mắt, chiến ý mãnh liệt trong mắt. Nó đưa vuốt lên kéo dải băng vải xuống che kín mắt phải, rồi mạnh mẽ lao ra.

Sau khi rống lên một tiếng thì toàn thân Anh Vũ lại huyễn hóa ra đầy Hỏa diễm đen, cả người chợt hóa thành khổng lồ với kích thước hơn mười trượng. Nó cúi đầu hướng thẳng về phía trước mà lao đến với một bộ dạng không sợ chết, một tiếng kêu gào vang lên, rồi nó lao thẳng vào trong đám người đang gào thét kia.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt trợn to, nhìn Anh Vũ với một bộ dũng cảm va chạm thẳng vào đám mười người tu sĩ kia. Một âm thanh nổ vang trời tràn ra, hồng mang kết nối hơn mười tu sĩ với nhau trong nháy mắt đó vỡ vụn, vài tên trong số đó phun ra máu tươi. Nhưng ba tên tu sĩ Kết đan cũng nhanh chóng tản ra xung quanh.

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, không chút do dự phóng bước ra, dùng một tốc độ cực nhanh trong nháy mắt đã lao tới phía một tên nam tử trung niên Kết đan sơ kì, đồng thời nâng tay phải lên mạnh mẽ tung ra một quyền.

Nam tử trung niên này chợt biến sắc, nhưng khi quay nhìn lại thì gã nhe răng cười lạnh, hai tay bấm niệm pháp quyết đánh thẳng về phía trước. Lập tức một cơn gió lốc từ trong tay hắn xuất hiện, gió lốc màu đen ẩn bên trong là những tia chớp lưu động chớp lóe, cùng những tiếng gào rú như hút lấy tâm thần đối phương, rồi sau đó dần hóa thành từng chiếc mặt quỷ dữ tợn lao tới định cắn nuốt Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, tay phải vẫn không dừng lại mà hạ thẳng xuống một quyền. Tiếng nổ tung vang lên, đám mặt quỷ chợt vặn vẹo, thét ra tiếng kêu gào rồi dần bị xé rách nát, những tia chớp cũng bị đánh tan vỡ, còn gió lốc cũng bị chia năm xẻ bảy. Hết thảy thuật pháp, đều không thể ngăn được một quyền này của Mạnh Hạo, ngay cả gương mặt của nam tử trung niên kia còn chưa kịp biến sắc nữa thì quyền này của Mạnh Hạo đã mạnh mẽ xuyên thẳng tới, đập vào lồng ngực của gã.

Rầm!

Cả người tên nam tử trung niên này bắn mạnh về phía sau, miệng phun ra máu tươi, sau lưng gã cũng tứa đầy máu, cả người run lên. Trên ngực gã, lúc này xuất hiện một lỗ thủng lớn, gã chỉ kịp cúi đầu nhìn thoáng qua, rồi cả người cũng chia năm xẻ bảy mà tan nát.

Mạnh Hạo cũng chưa dừng lại mà đưa tay trái bấm niệm pháp quyết hướng về bên cạnh điểm chỉ một cái.

“Phong Yêu đệ bát cấm!” Một chỉ rơi xuống thẳng hướng lão giả Kết Đan đang mang đầy sát cơ đang vung vẩy tay áo, rồi một tòa bảo tháp chín tầng nhanh chóng xuất hiện bên ngoài thân thể lão, bên trong bảo tháp còn có vô số hư ảnh hung thú, bày ra một dáng phô thiên cái địa lao về phía Mạnh Hạo.

Nháy mắt đó, bảo tháp đối đầu trực diện với Đệ bát cấm của Mạnh Hạo. Lúc này bốn phía chợt xuất hiện hình ảnh trọng điệp, trời đất đang chuyển động, vạn vật đang chuyển động khiến cho hư ảnh trọng điệp cũng dần chuyển động. Cả toàn bộ thế giới này như xuất hiện một tầng hư vô thế giới thứ hai bao phủ lấy lão giả Kết Đan trung kì kia, khiến cho sắc mặt lão đại biến, tu vi trong cơ thể lão như bị giam cầm lại, như thể trong chớp mắt này, lão đã bị toàn bộ cái thế giới này bài xích, như bị toàn bộ vạn vật sinh sôi trong thiên địa này bài trừ ra khỏi đây.

“Đây là thuật pháp gì vậy?” Đầu óc lão đang quay cuồng thì Mạnh Hạo chớp mắt cũng tới gần. Sắc mặt hắn đầy lạnh lùng nâng tay phải lên, một quyền, hai quyền, ba quyền!

Ba quyền hạ xuống, tòa tháp chín tầng bên ngoài thân thể lão nhanh chóng vỡ nát ra, khi nắm đấm của Mạnh Hạo còn đang chuẩn bị lao thẳng tới giữa trán lão thì

Đột nhiên, một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt xuất hiện trong tâm thần Mạnh Hạo, hắn không chút do dự bèn xoay người lại, một tay chộp lấy lão giả Kết đan trung kì kia, kéo lão che chắn trước mặt mình lại. Rồi đẩy thẳng lão bay về phía trước, còn bản thân hắn lại nhanh chóng lùi ra sau.

Lúc này hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đạo ánh sáng vàng rực đột nhiên tràn ra từ trên người lão giả mặt rỗ Kết Đan hậu kì. Vốn dĩ đạo hoàng quang này lao thẳng đến vị trí của hắn giữa không trung thì bị thân thể lão già Kết đan trung kì kia cản lại nên chợt dừng lại.

Một cái dừng này, khiến cho Mạnh Hạo tạm thoát khỏi nguy cơ, có thời gian hít thở trong chốc lát.

Mạnh Hạo cười lạnh, cả người nhanh chóng lùi về, Anh Vũ cũng nhanh như điện mà trở lại, một người một chim nhanh chóng bay xa.

“Lão phu thân là lão tổ của Tam đại tông Hán Thủy tông, để xem ngươi có thể trốn được tới đâu!” Lão già mặt rỗ âm trầm nói. Lúc này lão già Kết đan trung kì đã khôi phục được tu vi, sắc mặt lão đầy tái nhợt nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt còn có thêm một tia kiêng kị nhưng sát cơ vẫn trào dâng mãnh liệt như trước.

Một đoàn người lại tiếp tục lao về phía trước. Nhưng lúc này lão già mặt rỗ đã triển khai tốc độ tăng vọt khiến mọi người nháy mắt đã đuổi theo tới phía sau Mạnh Hạo.

Sắc mặt Mạnh Hạo vẫn đầy bình tĩnh, Như Ý ấn vẫn luôn nằm trong tay phải hắn, tuy lúc này Ấn đã đầy khe nứt không biết còn có thể dùng được mấy lần nữa sẽ vỡ nát. Mạnh Hạo vẫn không có cách nào phục chế được ấn này, nhưng hắn cũng sẽ không do dự nếu như có lúc cần phải sử dụng đến Ấn.

“Đợi chút, đừng dùng cái đồ chơi này vội. Ta biết đây là vật gì, nhưng cơ hội tốt như ngày hôm nay, cũng không nên lãng phí a.” Anh Vũ lúc này đột nhiên lên tiếng.

Cả người Mạnh Hạo bay nhanh, nhưng mắt hắn cũng liếc nhìn lại Anh Vũ vẫn còn đang bám chặt vào góc áo mình.

“Có ý gì.”

“Ngươi có muốn phát tài không, có muốn đạt được thêm nhiều bảo vật nữa không, có muốn trở thành người giàu có nhất thiên hạ này hay không?” Hai mắt Anh Vũ sáng lên, như đang cố sức mê hoặc lấy hắn.

Nghe đến đây, mí mắt của Mạnh Hạo chợt run lên vài cái, tâm nguyện từ nhỏ của hắn là trở thành kẻ có tiền, nhưng nhìn thấy Anh Vũ nói vậy hắn lại có một cảm giác rất không đáng tin cậy.

Linh thức Mạnh Hạo tản ra phía sau, nhìn đám người còn đang truy đuổi không buông, hắn tự biết tuy rằng tốc độ bản thân nhanh hơn nhưng cũng không lâu nữa, đám tu sĩ Hán Thủy tông sau lưng vẫn sẽ đuổi tới nơi.

“Tiền bạc vật phẩm Ngũ gia ta đều không yêu, Ngũ gia chỉ yêu thích bộ lông. Vậy đi, toàn bộ đoạt được đều cho ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng sau này tìm cho Ngũ gia thêm nhiều thú vật có bộ lông xinh đẹp, tỷ như Xích Tước kia, như vậy là được.” Anh Vũ tranh thủ nói, cũng không đợi Mạnh Hạo gật đầu đồng ý mà nhanh chóng nâng móng vuốt, mạnh mẽ hất lên.

“Cực Yếm, còn không chịu lăn ra đây cho Ngũ gia?” Dưới cái hất này, chuông lục lạc dưới móng vuốt của nó cũng hiện ra gương mặt của Bì Đống, vẫn còn mang đầy vẻ phẫn nộ.

“Lão phu thừa biết ngươi muốn làm gì, tuyệt đối không, lão phu vẫn có nguyên tắc đấy. Việc này là không được, tuyệt đối không, tuyệt đối không được!”

“Ta sẽ nói cho ngươi biết tên Bàn tử đánh lén ngươi năm đó đang ở đâu.” Anh Vũ lười biếng nói, thần sắc đầy vẻ khinh thường như kiểu biết chắc Bì Đống nhất định sẽ đồng ý.

Quả nhiên Bì Đống nghe xong, mặt mày cũng chợt nhăn nhúm, đầy đấu tranh.

“Chết tiệt…tên Bàn tử kia, lão phu căm hận hắn, lão phu có ý tốt độ hóa cho hắn một vạn năm. Vậy mà hắn lại dám lấy oán trả ơn , ta…ta…được, vì để tiếp tục độ hóa cho hắn, ta sẽ giúp ngươi lần này, chỉ duy nhất lần này, là lần cuối cùng…cái này…” Bì Đống vẫn còn đang dông dài miên man đâu đó thì bị Anh Vũ không kiên nhẫn hất móng vuốt lên, ném chuông lục lạc do Bì Đống biến thành bay ra phía ngoài.

“Con em ngươi, càng ngày càng lắm lời! Biến ra Linh thạch cho Ngũ gia, thành trăm vạn Linh thạch đi a.” Anh Vũ vừa nói, Bì Đống cũng gầm nhẹ một tiếng, ngay khi Mạnh Hạo còn đang sững sờ thì Bì Đống đã phịch một tiếng rồi nổ tung ra trên không trung.

Một tiếng nổ tung này khiến cho đám tu sĩ Hán Thủy tông đang truy kích phía sau Mạnh Hạo cũng chợt cảnh giác, cả lão giả mặt rỗ cũng dừng bước lại.

Nhưng ngay sau đó, khi thanh âm nổ vang vẫn còn vọng lại thì ngay chỗ Bì Đống nổ tung kia, vậy mà xuất hiện một lượng lớn Tinh thạch óng ánh, lấp lánh chói mắt. Những Linh thạch này cứ như nước mưa tuôn ra khắp bốn phía xung quanh.

Dưới ánh mặt trời, đám Linh thạch còn đặc biệt sáng óng ánh long lanh, một lượng Linh khí nồng đậm từ đó lan tỏa ra xung quanh, cảnh tượng vô cùng kinh thiên động địa khiến cho đám tu sĩ đang truy đuổi theo bị hào quang chiếu lóa cả mắt, hơi thở đầy dồn dập.

Trăm vạn Linh thạch, hơn nữa phẩn chất còn bất phàm, tuyệt đối không phải là Hạ phẩm Linh thạch, lại tứ tán ra bốn phía trên không trung. Cảnh tượng này đối với đám Mặc thổ tu sĩ, tuyệt đối là một trùng kích mãnh liệt nhất.

Đến cả lão già mặt rỗ kia nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt lão cũng phải co rút lại, trăm vạn Linh thạch vẫn là một tài phú vô cùng lớn đối với bọn họ. Phía sau lão, ngoại trừ đám đệ tử tông môn thì một đám mấy trăm tu sĩ đi theo xem náo nhiệt phía sau cũng đều đỏ mắt nhìn về phía trước!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tốc độ vọt tăng lên hóa thành một đạo cầu vồng lao hết tốc lực về phía trước. Nhìn từ xa, hắn như một đạo lưu tinh bay đi, mà trăm vạn Linh thạch bị hắn gạt lại phía sau không khác gì tình cảnh bỏ của chạy lấy người cả.

Lúc này, nhiều người cũng đã mất hết lý trí, không để tâm suy nghĩ sâu xa xem vì lí do gì mà Mạnh Hạo có bằng đây Linh thạch còn cố tình gây ra chuyện cướp đoạt phòng đấu giá. Thực ra trong lòng Mạnh Hạo cũng đầy mâu thuẫn không thôi, hắn tự nghĩ bản thân sao không tính tới chuyện để Bì Đống biến thành Linh thạch…

“Hắc hắc, lấy a, lấy càng nhiều càng tốt, năm đó Ngũ gia ta cũng uy hiếp Cực Yếm dùng cách này, hoàn toàn lấy được nửa đời tài phú của bát đại lão tổ Thái Bình Đạo đem đi a!” Vẻ mặt Anh Vũ đầy tươi cười, còn tăng thêm vẻ ngạo nghễ không ít.


trướctiếp