"Mặc Thổ đại loạn?" Đông Lạc Hàn sững sờ, bất giác ngẩng đầu nhìn qua Tộc trưởng gia tộc.
Đông Lạc Linh cũng có chút ngơ ngác, trong trí nhớ của nàng đúng là ở Mặc thổ tuy nói mạnh được yếu thua, nhìn qua như không có chút quy tắc
nào. Nhưng thực ra giữa Mặc Thổ Cung và Cửu Minh lại có những cân đối
riêng. Vì thế mà mặt ngoài của Mặc Thổ tuy có loạn nhưng lực lượng căn
bản dưới sự cân bằng này lại hoàn toàn không hề hỗn loạn như bên ngoài
thường hay được nghe nói tới.
“Bốn ngày trước tại Thổ Tinh thành, Thổ Mưu tiền bối đã bị Sát Linh
lão tổ Tây Mạc chém giết…” Tộc trưởng Đông Lạc gia tộc trầm mặc trong
chốc lát, sau đó nhìn lên bầu trời đầy sao, chậm rãi nói.
Lão vừa nói xong, sắc mặt của Đông Lạc Linh và Đông Lạc Hàn đều đại
biến, ngay cả bốn tu sĩ kia cũng lộ ra vẻ mặt không cách nào tin tưởng
nổi.
“Thổ Mưu tiền bối là đại năng Trảm Linh…lão nhân gia ông ta…” hơi thở của Đông Lạc Hàn có chút hỗn loạn. Hắn biết rất rõ, chín gia tộc tạo
thành Cửu Minh có những thăng trầm riêng mình, cũng có những gia tộc đã
bị thay thế, nhưng có thể đối kháng được với Mặc Thổ Cung chủ yếu là nhờ vào bốn tòa đại sơn tồn tại tại Cửu Minh.
Bốn tòa đại sơn này chính là gia tộc của bốn vị Trảm Linh lão tổ,
cũng vì vậy mà trở thành Minh chủ của Cửu Minh. Nhờ có bốn vị Trảm linh
này tồn tại thì mới có đủ khả năng đối kháng cùng Mặc thổ tới ngày hôm
nay.
“Sau khi Thổ Mưu tiền bối vẫn lạc thì Thổ Tinh tộc của người cũng bị
Mặc Thổ cung xâm lấn, chém giết toàn tộc. Thành này cũng đổi chủ.” Vị
nam tử trung niên, tộc trưởng Đông Lạc gia tộc vẫn chậm rãi nói tiếp.
"Mặc Thổ Cung. . . Tây Mạc. . ." Đông Lạc Hàn hít sâu một hơi. Lúc
này tâm thần hắn hoàn toàn chấn động, chuyện tình liên quan tới Xích
Tước bị thương cũng đã bị hắn xem nhẹ từ lúc nào rồi.
“Cần phải phong tỏa tin tức lại…” Đông Lạc Linh bỗng nhiên nói, ánh mắt đảo qua đám tu sĩ xung quanh.
“Chuyện này không lâu nữa cũng sẽ truyền khắp Mặc Thổ mà thôi, Dù là
Cửu Minh có phong tỏa tin tức, thì Mặc Thổ Cung cũng sẽ truyền ra
ngoài.” Tộc trưởng Đông Lạc gia tộc lắc đầu nói, gương mặt đầy mỏi mệt
và sầu lo.
Đông Lạc Linh còn đang muốn mở miệng nói thêm thì bỗng nhiên, ngay
giữa không trung tại tầng tọa lạc của Đông Lạc gia tộc lại đột nhiên
truyền ra tiếng kêu thê lương thảm thiết của con Xích Tước. Tiếng kêu
này cực kỳ thê thảm, dường như phải thừa nhận một sự thống khổ khó mà
tưởng tượng được.
Đông Lạc Linh biến sắc, mà Đông Lạc Hàn bên cạnh nàng cũng sững người, đám tu sĩ gia tộc bốn phía đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc này Mạnh Hạo còn đang khoanh chân ngồi trong một căn phòng khác.
Khi người của Đông Lạc gia tộc rời đi, đám người trong khách điếm cũng
lục tục kéo nhau về, cả đám chỉ dám đứng từ xa nhìn về gian phòng của
Mạnh Hạo. Ông chủ của khách điếm này phục vụ Mạnh Hạo càng thêm chu đáo, đổi một gian phòng khác cho Mạnh Hạo, còn đưa ra một số Linh thạch nữa
mới cáo lui.
“Vốn còn tưởng lại phải xảy ra một hồi đại chiến rồi rời khỏi nơi
này, sau lại đổi một thân phận khác mà đến đây. Không nghĩ là Đông Lạc
gia lại lùi lại.” Mạnh Hạo cúi đầu nhìn lệnh bài đen trong tay đầy vẻ
nghi hoặc.
“Chằng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà ta chưa biết?” Trong lúc Mạnh Hạo
còn đang trầm ngâm thì lại nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên
ngoài truyền tới. Hắn bèn đứng dậy tới bên cửa sổ, sau khi đẩy cửa sổ
ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì lập tức biểu lộ đầy cổ quái.
Lúc này lại thêm một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, tiếng
kêu này so với tiếng chói tai khi nãy lại hoàn toàn là tiếng của hai con Xích Tước khác nhau. Ngay khi sắc mặt mọi người còn đang biến hóa thì
tiếng kêu thứ ba lại truyền ra, vang vọng khắp tám phương.
Cùng lúc đó, có ba thân ảnh như ngọn lửa từ trong tầng hai, chỗ tọa
lạc của Đông Lạc gia tộc bay ra, chính là ba con Xích Tước to chừng hơn
mười trượng, nhỏ nhất thì cũng dài tầm mười trượng, lúc này cả đám đều
đồng loạt kêu rên thê lương thảm thiết. Khiến cho người nghe thấy đều có thể cảm nhận được bọn chúng ắt phải cảm thấy thống khổ đến nhường nào.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lên, trên một gốc đại thụ tầng hai,
không biết bị đụng vào vật gì như bị một đại lực nào đó xuyên thấu qua.
Mà cũng không phải một lần, mà xuyên qua mấy chục lần, ngang ngạnh hợp
thành một chữ.
Ngũ!
Giữa không trung bất chợt vang lên một tiếng phịch, một đoàn sáng
lóng lánh đầy màu sắc xuất hiện rồi dần hiện ra một thân ảnh cao lớn với khuôn mặt mơ hồ nhìn không rõ hình dáng. Nhưng lại có một cái khí thế
duy ngã độc tôn lan tỏa ra xung quanh, thân ảnh đó đứng giữa không trung mà ngạo nghễ nhìn xuống mặt đất.
Xung quanh gã là ba con Xích Tước đang run rẩy, dưới chân gã chính là chữ “Ngũ” cực kì rõ ràng trên thân đại thụ.
“Các ngươi nghe cho kỹ Ngũ gia nói đây, Lúc Ngũ gia sinh ra, thiên
địa chí tôn. Ta để cho chúng sinh có quần áo thì chúng sinh có quần áo,
ta để cho thú giới có lông, có loài thú nào không dám có bộ lông dài!”
Âm thanh truyền ra, thì cũng là lúc bọn người Đông Lạc Linh giận dữ
đến cực điểm. Đúng lúc này, từ trong Đông lạc gia tộc truyền ra một
tiếng gầm giận dữ, rồi một lão giả với mái tóc nửa đỏ bỗng nhiên xông ra ngoài, đồng thời một khí thế Nguyên Anh cũng tràn ra, lao thẳng tới
thân ảnh mà Anh Vũ dựa vào Bì Đống mà huyễn hóa ra.
“Dám phá hủy Tổ phòng của Đông Lạc gia ta, đứng lại cho ta!”
“Lão bất tử, Ngũ gia làm chết ngươi.” Anh Vũ đã biến thành đại hào
to, cả người cũng nhoáng một cái mà mạnh mẽ lao thẳng về phía lão già
kia.Trên người gã lúc này lại lộ ra một khí tức hung tàn bá đạo, tựa như một cảm tử quân đang đứng giữa thiên địa, cả nội ngoại khung trời này
vẫn chỉ một khí thế duy ngã độc tôn như vậy mà thôi.
Cái khí thế kia vô cùng nồng đậm, dường như cả thiên hạ này, không có thứ gì mà Ngũ gia không đâm vào được vậy!
Khí thế ngập trời, đại hán do Anh Vũ biến thành nháy mắt đã xuất hiện bên người lão giả Nguyên Anh kia. Rồi với tốc độ cực nhanh khiến cả tên tu sĩ Nguyên Anh kia phải sững sờ mà va chạm thẳng vào nhau.
Một tiếng nổ ầm vang truyền ra, lão già Nguyên Anh chợt biến sắc, mồ
hôi lạnh trên trán cũng dần toát ra. Trong một cái chớp mắt vừa rồi, đối phương vậy mà lại lao thẳng vào vị trí cách rốn hai bàn tay của lão,
nếu không phải lão nhanh nhẹn né tránh, sợ là lúc này…
“Ngươi thật tà ác, làm như vậy là thật sự không có đạo đức a, thật sự thật sự không có đạo đức, ngươi không nên…”
“Con em ngươi, câm miệng lại cho Ngũ gia, ta muốn chơi hắn đến chết!” Hai mắt đại hán kia chợt tái đi, rồi xoay người lại nhìn chằm chằm vào
lão giả Nguyên Anh kia, rồi gã nổi giận hét lớn lên, mãnh liệt xông tới.
Da đầu lão giả Nguyên Anh kia chợt run lên, lần đầu tiên trong lòng
lão đầy kiêng kị như vậy. Ngay khi nhìn thấy tên đại hắn kia vọt lên
mạnh mẽ lại có chút quỷ dị, thì chợt một tiếng hừ lạnh truyền tới, trong Đông Lạc gia lại có ba đạo cầu vồng gào thét lao tới, hơn nữa người
trong đó đều có tu vi Nguyên Anh, một người còn có tu vi Nguyên Anh hậu
kì.
Tiếng nổ vang rền, đại hán do Anh Vũ biến thành rút lui lại. Ánh mắt hắn tái nhợt lại, toàn thân run rẩy rồi gào thét.
“Ta muốn làm chết các ngươi, muốn làm chết các ngươi…”
"Đừng kích động, đừng xúc động. . ." thanh âm Bì Đống tranh thủ truyền ra.
"Tu La hỏa!" Thân thể đại hán do Anh Vũ biến thành mạnh mẽ lao lên
không trung. Vừa nói xong thì chợt nổ ầm lên một tiếng, xung quanh gã
xuất hiện đầy Hỏa diễm đen đang cháy phừng lên.
“Thiên Hành Sát!” Gã mở miệng nói lần nữa. Hỏa Diễm ngập trời, Hắc
Hỏa tràn ngập cả không gian này. Đại hán do Anh Vũ biến thành cúi đầu,
cả người run rẩy, tay phải cầm lấy một đoạn vải đen không biết lấy được
từ chỗ nào đưa lên buộc chặt đầu mình, che kín một bên mắt lại. Dùng một tạo hình vô cùng đặc thù này mà như nổi giận lao thẳng xuống mặt đất.
Tốc độ gã rất nhanh, toàn thân càng tỏa ra một lượng khói đen lớn,
bên ngoài khói là lửa thiêu đốt, ẩn ẩn trong đó như có một con độc nhãn Ô Nha mấy trăm trượng, lại như là hư ảnh mà mang theo một khí thế kinh
thiên động địa điên cuồng lao vào bốn tên tu sĩ Nguyên Anh kia.
Một màn này khiến cho bất kì người nào nhìn thấy đều kinh sợ, Mạnh Hạo cũng trợn cả hai mắt lên.
Bốn lão giả Nguyên Anh càng thêm biến sắc, bèn nhanh chóng bấm niệm
pháp quyết đồng loạt hướng lên trên không trung nhấn mốt cái. Trong chớp mắt, âm thanh nổ vang kinh thiên động địa, Hỏa Diễm cực lớn kia cũng
rơi xuống dưới mặt đất, trong tiếng nổ vang, bốn lão giả Nguyên Anh liên tục biến sắc đồng thời lùi lại phía sau. Sau khi đất đai chấn động,
tiếng nổ ngập trời, chỉ còn lại trên mặt đất là một cái hố sâu khổng lồ.
Cái hố sâu như một cái ao lớn xuất hiện trong thành khiến cho phần
lớn thực vật tạo nên thành trì này lung lay sắp đổ, mà toàn bộ tầng thứ
hai cũng gần như bị phá hủy hoàn toàn. Mặt đất chấn động khiến cho toàn
bộ tu sĩ trong thành vội bay lên, khi nhìn thấy cảnh tượng trên thì tất
cả đều lộ ra hoảng sợ, sắc mặt cũng tái lại.
Hố sâu trên mặt đất, không còn bất kì thứ gì bên trong, kể cả Ô Nha đen kia cũng mất tăm mất tích.
Chỉ còn lại âm thanh đầy kiêu ngạo vang vọng khắp thiên địa đang chợt yên tĩnh.
“Tin Ngũ gia, được vĩnh sinh, Ngũ gia vừa ra, ai dám tranh phong!”
Bốn phía vốn đang yên tĩnh chỉ có duy nhất thanh âm này vọng lại
khiến cho Đông Lạc Linh chợt lộ ra vẻ hoảng sợ trong ánh mắt, hơi thở
của Đông Lạc Hàn bên cạnh cũng chợt khó khăn, còn sắc mặt tộc trưởng
Đông Lạc gia đầy ngưng trọng, cả người nhoáng lên đến thẳng hố sâu bên
kia. Trước khi đi còn để lại một câu vô cùng nghiêm túc.
“Nhớ lấy, vị tu sĩ kia, các ngươi tuyệt đối không được đi trêu chọc
vào. Loại nhân vật này có không ít người bên cạnh tương trợ hắn, thời
khắc mấu chốt bây giờ, chỉ có thể kết giao, không thể thành kẻ địch
được!”
Mặt đất trong thành cũng phải chấn động thêm một lúc mới kết thúc.
Mạnh Hạo đang đứng trong phòng, vẻ mặt đầy cổ quái, hắn đột nhiên cảm
giác được Anh Vũ này vậy mà bây giờ lại có chút vẻ dễ thương rồi.
Đang lúc này, thì trong phòng hắn chợt lóe lên một đạo tạp quang, rồi Anh Vũ đầy vẻ uể oải xuất hiện đậu xuống mặt bàn. Nó liếc nhìn Mạnh
Hạo, tuy vẫn còn thở hồng hộc nhưng cũng không ảnh hưởng gì tới thần sắc đầy cuồng ngạo, đầy ngạo nghễ như lúc trước.
“Con em hắn, nếu không phải Ngũ gia vừa mới thức tỉnh, thực lực còn
chưa đủ thì đêm nay ta sẽ làm hết cả cái Thành đô này luôn. Để cho bọn
chúng biết rõ sự lợi hại của Ngũ gia!
Về phần tiểu tử ngươi thì có thể thỏa thích sùng bái Ngũ gia ta. Đến đến, cùng hô to với ta nào, tin…”
Mạnh Hạo quay người đi, không chút để ý tới Anh Vũ mà nhìn về phía
bên ngoài, trong mắt đầy vẻ cảnh giác. Tay phải của hắn đã sớm đưa lên,
ấn Như Ý trong tay cũng có thể kích hoạt bất kì lúc nào.
“Đáng tiếc vẫn không có cách nào câu thông với lực lượng Côn Bằng,
nếu không thì cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể so bì tốc độ với Côn Bằng được.” Mạnh Hạo vẫn cứ một mục chú ý động tĩnh phía Đông Lạc
gia tộc.
Thời gian trôi qua, mọi chuyện lại quỷ dị trở nên bình thường trở lại mà không có bất kì người nào đến tìm phiền toái, gia tộc Đông Lạc cũng
không biểu hiện ra vẻ tức giận kinh thiên. Hết thảy đều như vân đạm
phong khinh bình hòa vô cùng.
Càng như vậy thì trong lòng Mạnh Hạo càng thêm bất an. Hắn bất an
không phải vì hành động của Đông Lạc gia, mà hắn đoán hẳn đã xảy ra một
chuyện tình vô cùng trọng đại nào đó.
Nếu không mà nói thì Đông Lạc gia tuyệt đối cũng không như vậy.
Ba ngày sau, Mạnh Hạo cũng đã biết rõ sự tình, một thành trong Cửu
Minh đổi chủ, Trảm Linh lão tổ vẫn lạc. Tây Mạc sát nhập Mặc Thổ Cung,
tiếp tục hướng ra toàn bộ Mặc Thổ mà cắn nuốt.
Tin tức này trong mấy ngày tiếp theo đã lan truyền khắp Mặc thổ, lúc này cơ hồ không ai không biết, không hiểu về chuyện này…
Trong đấu giá hội ngày hôm nay, khi Mạnh Hạo bước ra khỏi ốc xá. Gió
thổi đã mang theo hơi lạnh, mây đen từng mảng lớn phủ kín bầu trời, báo
hiệu cho một trận mưa to gió lớn đang chuẩn bị trút xuống.
“Loạn lạc Mặc thổ chuẩn bị bắt đầu rồi.” Mạnh Hạo nhẹ giọng nói, tóc
hắn tung bay, lướt nhìn đám tu sĩ đang vội vàng lui tới trên đường phố,
rồi Mạnh Hạo cũng trầm mặc bước về phía phòng đấu giá.
Anh Vũ ngạo nghễ đứng trên vai Mạnh Hạo nhìn khắp bốn phía. Bộ dạng như muốn nói sớm muộn gì ta sẽ nơi làm hết nơi này mới thôi.