Rễ không chết thì lá không héo, lá không héo thì rễ không chết..." Ánh mắt Mạnh Hạo thoáng hiện vẻ trầm ngâm, loại kỳ vật
có mối liên hệ tương quan lẫn nhau như mẹ con này cực kỳ hiếm thấy trong thiên địa.
Nhưng lúc này trong đầu Mạnh Hạo lại hiện lên một cấu nói khác mà hắn từng nghe.
"Tằm không chết thì tơ không đứt, tơ không đứt thì tằm không chết."
Những lời này cho thấy nếu dùng lá cây Tất La Lôi Tang Đình nuôi Tuyết
Hàn Tằm thì nó sẽ có tỷ lệ nhất định lột xác thành kỳ trùng Vô Mục Tàm.
“Ngoài tằm ra, vẫn còn phương pháp khác nhưng hiện giờ chưa dùng
được…” Mắt Mạnh Hạo nhấp nháy kỳ quang, hắn nghĩ tới huyết thân của
mình.
Loại huyết thân này, tuy nói ko phải bản tôn bất diệt thì bọn hắn bất tử, nhưng bởi vì hạch tâm của bọn hắn chính là da của Bì Đống, cho nên
nếu cái da kia ko vỡ thì dù cho bọn hắn có bị phá hủy, cũng sẽ được tái
sinh. Nếu nói là vô hạn thì có hơi khoa trương, nhưng nếu muốn bọn hắn
thực sự tử vong thì cũng tuyệt không dễ dàng.
Chỉ có điều tu vi của huyết thân còn kém bản tôn tương đối nhiều, mặc dù rất khó có thể bị phá hủy, nhưng đối mặt với thiên kiếp, Mạnh Hạo ko cần thử cũng đã biết là tất bại.
“Trừ khi luyện hóa huyết mạch đời thứ chín, dùng bản thân cưỡng ép
nghịch chuyển thêm một đời vượt qua đời thứ chín mà đúc thành huyết
thân, mới có thể khiến cho bản thân bất tử thì linh bất diệt.”
Khi Mạnh Hạo còn đang trầm tư, Anh Vũ ở bên cạnh đã khôi phục vẻ khinh thường, liếc hắn với vẻ mặt ngạo nghễ rồi mở miệng.
“Đừng suy nghĩ làm gì, loại kỳ vật thế này, chỉ có người có được đại
cơ duyên, đại khí vận, đại tạo hóa mới có thể có được, ví như năm đó Ngũ Gia ta có một cái ngó sen, cũng chỉ có những kẻ như ta mới có được mà
thôi.”
Mạnh Hạo không để ý đến Anh Vũ, trầm tư một lúc, suy nghĩ trong đầu
lại lóe lên, nhờ những lý giải của Anh Vũ đối với loại kỳ vật này, như
gợi mở trí nhớ và suy ngẫm cho hắn, mấy ngày nay hắn vẫn luôn tính toán
làm thế nào để độ kiếp. Dù sao thì ở đây không có truyền thừa Huyết
Tiên, Mạnh Hạo cũng chỉ có thể tự mình đối mắt với thử thách.
Do hắn suy nghĩ quá lâu, nên ngay khi lời nói của Anh Vũ vừa phát ra, như là thắp sáng cho suy nghĩ của Mạnh Hạo. Đủ loại suy đoán đều dồn về một hướng.
“Loại kỳ vật thế này. Ta chỉ có thể dùng một cách, đó là mượn nhờ yêu khí trong thiên địa. Ngưng tụ ra hư ảo hóa thân, hôm nay loại hóa thân
này cũng có thể ẩn chứa ý thức của ta đi giết người, như vậy dùng để đối kháng lôi kiếp…Đáng tiếc, hóa thân này vẫn quá yếu. Nhưng đây cũng là
một cách.” Hai mắt Mạnh Hạo càng thêm sáng ngời, hắn chợt phát hiện, hắn vậy mà có tới ba loại kỳ vật như thế.
"Hơn nữa, ta còn có Bì Đống!" Hai mắt Mạnh Hạo không kìm được mà nhấp nháy, Bì Đống là thủ đoạn cuối cùng để hắn độ kiếp, có liên quan đến
việc thôn phệ lôi điện nên hắn sớm làm ra chủ ý.
"Mà thôi, mà thôi." Anh Vũ nheo mắt nhìn nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt như chính nó không biết gì, thờ dài.
“Xem ra phương pháp vừa rồi có chút khó khăn, đoán chừng cả gầm trời
này cũng chỉ có Ngũ Gia ta mới có thể làm được, với kẻ khác thì đó chỉ
là giấc mộng mà thôi. Tri thức của Ngũ Gia uyên bác, là Thượng Cổ Tiên
Điểu, không gì không biết, để ta nói cho ngươi biết một phương pháp đơn
giản, phương pháp này không khó, cực kỳ đơn giản, nhưng phải là người có tạo hóa cùng cơ duyên mới được.
Đó là ngươi chỉ cần có một cái lôi hồn bên người, đã có lôi hồn thì
việc độ kiếp sẽ trở nên rất nhẹ nhàng, nhưng lôi hồn này cần ngươi tự
mình bồ dưỡng, đầu tiên ngươi phải là tu sĩ có tu vi thần hồn cao thâm,
sau đó ngươi chậm rãi dùng lôi điện cải biến hồn thể, tăng dần lôi điện, cứ tiếp tục như thế, nếu thần hồn này bất diệt, có thể tạm đủ tiêu
chuẩn để sử dụng.” Anh Vũ thổi ra một hơi, thân thể nhoáng một cái, bay
ra khỏi động phủ, đến ngoại giới, tiếp tục truyền thụ cho những tu sĩ
kia cái gọi là tiên thuật.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, trong đầu vang lên lời nói
của Anh Vũ liên quan đến lôi hồn, thần sắc của hắn dần dần có chút cổ
quái, sau nửa ngày, hắn cúi đầu xuống vỗ lên túi trữ vật, mặt nạ màu máu xuất hiện trên lòng bàn tay, linh thức của hắn
lập tức dung nhập vào bên trong và thấy được lão tổ Lý gia mà Bì Đống đã quên khuấy đi kể từ khi Anh Vũ xuất hiện.
Giờ đây Lý gia lão tổ không còn dáng vẻ uể oải, nhưng lại đang run
rẩy, vừa thấy Mạnh Hạo xuất hiện, lập tức thân thể hơi run, hiển nhiên
lão sợ hãi Bì Đống vô cùng.
Mạnh Hạo nhìn Lý gia lão tổ một lượt, ánh mắt quét tới quét lui hồn thể, hai mắt càng ngày càng sáng.
Kiểu ánh mắt sáng ngời thế này lại càng khiến Lý gia lão tổ run lên cầm cập.
"Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì!" Lý gia lão tổ vội vàng mở miệng với
vẻ cảnh giác, lão có dự cảm chẳng lành, dường như sẽ có chuyện bi thảm
phát sinh trên hồn thể đáng thương của mình, giờ đây lão đã sớm không
còn vẻ ca ngạo khi xưa, bị Bì Đống tra tấn, lão muốn chết cũng không
được.
Mạnh Hạo không nói gì, lại liếc nhìn Lý gia lão tổ, bỗng linh thức
khẽ động, trong nháy mắt mặt nạ huyết sắc xuất hiện một đạo thiểm điện,
nổ vang lên rồi lao thẳng về phái Lý gia lão tổ, lập tức đánh xuống,
kích lên hồn thể của lão.
“Khốn kiếp, ngươi muốn làm gì!” Toàn thân Lý gia lão tổ run lên, hồn thể suýt tan rã.
Mạnh Hạo nhẹ gật đầu, tiếp tục thả ra linh thức lần nữa, lại một đạo
thiểm điện ầm ầm đánh xuống, tiếng kêu thảm thiết của Lý gia lão tổ
truyền ra liên tiếp.
Hắn cứ làm như vậy khoảng một canh giờ, thấy hồn thể của Lý gia lão tổ đã trở nên mờ ảo, lúc này mới rời đi.
“Thằng điên, mày là một thằng điên, còn tên Bì Đống kia, đúng là một
ác mộng, rồi một ngày nào đó, ta sẽ báo thù!” Lý gia lão tổ nghiến răng
nghiến lợi nói ra, nhưng rồi nói xong lại cảm thấy bản thân qua mức đáng thương, không khỏi thở dài.
Trong động phủ, Mạnh Hạo mở mắt ra.
“Tu vi Lý gia lão tổ không tầm thường, rất phù hợp với điều kiện của
lôi hồn, vậy việc tiếp theo là dùng tất cả mọi phương pháp để lão dần
dần thích ứng với lôi điện.
Còn lại Vô Mục Tằm, nhưng trước hết ta cần ra ngoài một chuyến, để
kiếm được dược thảo cuối cùng của tuyệt phẩm Kim Đan.” Sau khi Mạnh Hạo
hạ quyết tâm, linh thức tản ra ngoài, nháy mắt đã tìm thấy Hoàng Đại
Tiên, đem hình dáng gốc thảo dược mình cần khắc trong đầu Hoàng Đại
Tiên.
Hoàng Đại Tiên đang đắc ý nhìn Anh Vũ đang bay vòng vòng trên không, phía dưới là đám người đang chạy cật lực,
Hoàng Đại Tiên đang đắc ý nhìn xem một đám người đang xem Anh Vũ bay
lượn, bỗng thân thể run lên, trong đầu hiện lên giọng nói của Mạnh Hạo.
Nửa tháng sau, dưới sự tìm kiếm của hơn một trăm người, gốc thảo dược Mạnh Hạo cần đã có manh mối, khi ngọc giản ghi tin tức đến tay, hắn
đứng lên trong động phủ.
“ Đông Lạc thành một trong liên minh chín thành.” Ánh mắt Mạnh Hạo
rời khỏi ngọc giản, trong đó còn có bộ địa đồ Mạc Thổ, Đông Lạc thành
cách đây cũng không quá xa.
Từ lâu Mạnh Hạo cũng từ hơn một trăm người kia biết được thực lực của Mặc Thổ, ngoài Mạc Thổ Cung, Cửu Minh. Toàn bộ Mạc Thổ đều là tán tu,
những tán tu kia hợp thành các thế lực nhỏ, có mạnh có yếu, nhưng lại
phân tán.
Trong đó Cửu Minh là thế lực hình thành từ chín gia tộc tu
sĩ mạnh nhất Mặc Thổ liên hợp lại với nhau để cùng đối kháng
Mặc Thổ Cung.
Mạnh Hạo cần Linh Lan Diệp, cũng không phải là loại hiếm, tuy không
hiếm nhưng cũng không thể tìm trong phạm vi thế lực của tán tu, mà chỉ
có thể tìm ở Cửu Thành.
Có tin đồn rằng, Đông Lạc thành chuẩn bị tổ chức ddaaus giá hội, sẽ
có không ít bảo vật được mang ra bán, thậm chí còn có đan dược. Về phần
thảo dược, do Linh Lan Diệp không nên ăn sống để luyện hóa, lại có tác
dụng chữa thương nên cũng được mang ra bán.
Mạnh Hạo hất tay áo lên, sau một năm, hắn ra khỏi động phủ, cả người
hóa thành một đạo trường hồng, bay đi giống như bôn lôi gào thét.
Từ khi hắn ăn vào Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan, tóc đã khôi phục màu đen,
một thân áo bào xanh, khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt thâm thúy, nhất là ở
mi tâm có một ấn ký giống lân mà không phải lân, giống vũ mà không phải
vũ, nhìn qua đã thấy không tầm thường.
Mạnh Hạo ra ngoài, tất nhiên Bì Đống cùng Anh Vũ cũng đi chung.
Giữa không trung, Mạnh Hạo hóa thành một đạo trường hồng bay đi, Bì
Đống Và Anh Vũ cãi lộn mấy ngày, thậm chí còn đánh đập tàn nhẫn, cuối
cũng Anh Vũ ra đòn sát thủ, một tràng "Ngươi có muốn biết hay không."
Khiến cho Bì Đống dù không cam lòng nhưng vẫn phải biến thành các chuông lục lạc, buộc ở chân Anh Vũ.
Mà Anh Vũ, thì đứng trên vai Mạnh Hạo, khi Mạnh Hạo tiến về phía
trước, trên mặt nó giữa thiên địa vẻ ngạo nghễ của Thượng Cổ Tiên Điểu,
Duy Ngã Độc Tôn khắp thương khung.
Cả đại địa là một mảnh đen kịt, có một số thực vật sinh trưởng từ
trong lớp đất bùn màu đen, nhìn một lúc không khỏi có cảm giác nặng nề,
Mạnh Hạo đi thẳng một đường không có dừng lại, dựa theo địa đồ bay về
phái Đông Lạc Thành.
Mấy ngày sau, cuối cùng một tòa thành màu xanh xuất hiện trong tầm
mắt Mạnh Hạo, lúc này đã là hoàng hôn, tòa thành này cũng không lớn,
không phải vuông thành sắc cạnh mà như hình một chiếc lá rơi trên mặt
đất màu đen.
Tường thành bốn phía được tạo tành từ một ít thực vật, tòa thành màu
xanh biếc khiến cho nó trông rất bắt mắt giữa đại địa màu đen.
Trong thành cũng không thiếu đại thụ, mỗi đại thụ đều tỏa ra rất nhiều cành, đan lại với nhau tạo thành bình đài.
Khiến tòa thành trông như có hai hai tầng, một tầng trệt, một tầng giữa không trung.
Thậm chí còn có tầng thứ ba, nội thành ở chính giữa một cây đại thụ,
loại thành kỳ dị của tu sĩ này khiến hai mắt Mạnh Hạo tỏa sáng.
Ngoại trừ của thành được tạo ra bởi bảy tám phiến lá cực lớn, đang có tu sĩ ra ra vào thì nội thành cũng không thiếu tu sĩ.
Giữa không trung, còn có một con Phượng Hoàng lớn khoảng vài trục
trượng, toàn thân là lông vũ đỏ thẫm, đang nằm sấp trên tán cây của nội
thành, thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng.
Nhưng nhìn kỹ lại thì đó cũng không phải Phượng Hoàng, chỉ vẻ bề ngoài hơi giống, là một con Khổng Tước.
Nó khi thì ngẩng đầu, nhìn về phía thành trì với vẻ cao ngạo, dù
không lộ ra tu vi nhưng Manh Hạo nhìn từ phía xa, hai mắt vẫn không khỏi co lại, cảm nhận được khí tức của Khổng Tước có thể uy hiếp bản thân.
Khổng Tước giống như không có gì đáng vào trong tầm mắt của nó, ánh mắt khẽ quét, thần sắc ngạo nghễ, mang theo vẻ khinh miệt.
"Con em ngươi, dám bày ra loại bộ dáng này trước mặt Ngũ Gia.” Lúc này Anh Vũ trên vai Mạnh Hạo mới nói thầm một câu.
Mạnh Hạo đã từng đọc ngọc giản giới thiệu về Xích sắc Khổng Tước này, là thánh thú của các gia tộc Đông Lạc Thành, một số ngoại nhân không
biết điều này, ngẫu nhìn bay qua thành, những ai chứng kiến đều công
nhận vẻ tuyệt mỹ của nó.
Khi sắp tới gần cửa thành, Mạnh Hạo từ phía xa nhìn Khổng Tước xinh
đẹp kia, đang muốn vào thành thì trong khoảnh khắc, hắn nghe thấy tiếng
thở ồ ồ của Anh Vũ.
“Ồ? Lại gần xem một chút, rõ ràng còn đang làm dáng..Giống như Xích
sắc Khổng Tước, chưa từng làm thử cái này!…” Mạnh Hạo còn chưa kịp hiểu
hàm nghĩa của mấy câu này, loáng cái Anh Vũ đã biến mất, hắn nhìn thấy
không trung gợn sóng, một đạo quang mang lăng không xuất hiện, hướng
thẳng về phía Khổng Tước.