Một quyền rơi xuống, tên tu sĩ Mặc Thổ có đồ đằng biến ảo thành cự hùng kia sắc mặt đại biến. Đồ đằng của gã đầu tiên là lung
lay dữ dội, sau một hồi thì lập tức sụp đổ chia năm xẻ bảy. Lúc tiếng nổ vẫn còn quanh quẩn, thân hình gã trong giây lát bị
lõm xuống, phun ra một ngụm lớn máu tươi, thân hình bay ngược về đằng sau mấy trăm trượng. Đến lúc chật vật dừng lại được, lại phun ra một ngụm máu tươi lớn nữa, thân hình mềm nhũn, giống
như là toàn bộ tinh huyết đều đã phun ra.
Gương mặt của gã trong chớp mắt nhanh chóng già nua, đến lúc
bước chân đứng vững lại được thì bộ dáng từ trung niên đã biến thành một lão giả tang thương, một đầu tóc trắng, da nhăn nheo,
hai mắt vô thần.
Kinh khủng nhất, là ba đồ đằng ở trên người gã lại ở trong
tích tắc này, trực tiếp có một cái ảm đạm rồi dần dần tiêu
tán.
Mà ở trên tay phải của Mạnh Hạo lúc này lại bất ngờ xuất hiện một hư ảnh cự hùng đã bị thu nhỏ lại rất nhiều lần, giống
như đang quấn quanh tay phải của hắn. Một màn này trong nháy mắt
đã khiến cho tất cả mọi người rung độmg.
Nhưng còn chưa hết, hơi thở tiếp theo, Mạnh Hạo bước ra một bước, liên tục đánh ra ba quyền.
Quyền thứ nhất, tên tu sĩ Mặc Thổ có đồ đằng là cự tượng phun
ra máu tươi, toàn thân như muốn nổ tung, trực tiếp lùi ra khỏi
trăm trượng, thân thể trở nên già yếu, sinh cơ giảm bớt, đồ đằng
biến mất một cái.
Mà ở bên ngoài tay phải của Mạnh Hạo, cự tượng và cự hùng
vờn quanh, hóa thành quyền thứ hai, đánh lên trên ngực của một
tên tu sĩ mặt xanh. Âm thanh ken két nháy mắt truyền ra, tên tu sĩ
mặt xanh này kêu thảm một tiếng, mặt nạ ở trên mặt vỡ nát,
phun ra máu tươi, thối lui về phía sau trăm trượng, thân hình
nháy mắt đã già nua, tu vi như muốn sụp đổ.
Quyền thứ ba, rơi xuống người tên tu sĩ mặt xanh cuối cùng.
Người này có tu vi hơi yếu một chút, chỉ vừa mới bước vào Kết
Đan trung kỳ mà thôi, Kết Đan ở trong cơ thể vẫn còn chưa ổn
định. Một quyền của Mạnh Hạo đi qua, sau khi thân hình gã lùi lại
hơn bảy mươi trượng, thì gã chỉ thấy có một cỗ lực lượng
khủng bố đang chạy ở trong người làm cho da đầu của gã run lên,
phá hủy tất cả, thậm chí còn làm Kết Đan của gã vỡ nát. Thân
thể gã trực tiếp sụp đổ nổ tung, huyết nhục mơ hồ.
Tất cả diễn ra rất nhanh, chỉ xảy ra trong nháy mắt. Trong
nháy mắt tiếp theo Mạnh Hạo đã xuất hiện ở trước mặt La Trùng,
tay phải nâng lên nắm lấy cổ của La Trùng, giơ lên cao.
La Trùng mang theo mặt nạ màu vàng, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng
sợ mãnh liệt. Thân hình gã run rẩy, hơi thở tắc nghẹn, nhưng
cũng không dám giãy dụa. Gã cảm nhận được ý muốn giết người
mãnh liệt từ người không nhìn rõ gương mặt này. Sát cơ này đậm đến nỗi khiến cho tâm thần gã chấn động.
“Yêu Chủ đại nhân nghe ta nói một lời!” Sắc mặt Đóa Lan tái
nhợt, ngay trong lúc Mạnh Hạo sát khí ngập trời, nàng lập tức
gấp gáp mở miệng.
“Ta không có ác ý, lúc trước chỉ là hiểu lầm. Kính xin Yêu
Chủ đại nhân tha thứ cho chúng ta đã lỗ mãng, không biết nơi đây
là khu vực của ngài. Kính xin Yêu Chủ đại nhân hạ thủ lưu
tình...”
“Chúng ta nguyện trả một cái giá lớn về hành vi lúc trước.” Sắc mặt Đóa Lan tái nhợt, nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Yêu Chủ đại nhân, việc này... Việc này là hiểu lầm. Thật sự là hiểu lầm...” La Trùng vội vàng mở miệng. Loại cảm giác
đạp nửa bước vào tử vong này, lúc gã ở Nam Vực đối mặt với
Phương Mộc đã từng cảm thụ qua một lần, khiến cho gã dù đã
trở về cũng đều gặp ác mộng.
Giờ phút này là lần thứ hai.
Thậm chí lần này cảm giác còn mãnh liệt hơn cả lần thứ
nhất, khiến cho tất cả cao ngạo của gã đều lập tức tan rã.
“Hiểu lầm?” Giọng Mạnh Hạo khàn khàn, tay trái thò vào trong
ngực lấy ra một viên đan dược, trực tiếp ném vào trong miệng La
Trùng, lại bắn ra một viên, phiêu phù ở trước mặt Đóa Lan.
“Nuốt viên đan dược này vào, việc này có thể coi là hiểu
lầm.” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng. Ánh mắt La Trùng co rút lại, gã không biết đan dược kia là cái gì, nhưng có thể tưởng tượng ra
được dược hiệu. Tuy nhiên đáy lòng gã không phải là không có
cách, theo gã, chỉ cần về tới trong cung, tự nhiên có cách tìm người cởi bỏ.
Sắc mặt của Đóa Lan biến đổi, do dự một chút. Nàng có thể sẽ
không để ý tới sinh tử của Đóa Lan. Nhưng lúc này mình không
nuốt viên đan dược này thì sợ rằng mạo phạm ngày hôm nay sẽ
không có khả năng hòa giải.
Đóa Lan cắn răng, bắt lấy đan dược ném mạnh vào trong miệng, sau đó nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo buông lỏng tay phải, hất tay áo, không hề để ý tới mấy người này, quay người đi về phía dưới núi.
“Cút khỏi nơi đây. Bước vào phạm vi ngàn dặm, độc phát thân
vong! Yêu Đan do lão phu luyện chế, tu sĩ trong thiên hạ không người có thể giải.” Mạnh Hạo dứt khoát giả trang thành một bộ cao thâm, đi vào trong động phủ.
Sắc mặt của bọn người La Trùng, Đóa Lan biến hóa, chần chừ lùi lại phía sau, nháy mắt đi xa.
Cho tới khi bay ra hơn hai trăm dặm mới chậm rãi ngừng lại, nhìn về hướng động phủ của Mạnh Hạo.
“Chết tiệt... Chờ ta về tới trong cung, sẽ lập tức phái người
tới đây diệt sát!” Sắc mặt của La Trùng khó coi, oán hận mở
miệng.
“Việc này để lão phu làm, ta muốn nhìn xem người này đến cùng có ba đầu sáu tay gì. Lão phu...” Người nói là tên tu sĩ mặt
xanh già nua kia. Gã nghiến răng nghiến lợi. Nhưng vừa nói đến
đây, thì ở bốn phía hư không bỗng có một âm thanh như có như
không truyền đến.
“Phong!”
Nháy mắt khi một chữ này truyền ra, toàn thân tu sĩ mặt xanh
này chấn động mạnh một cái. Bọn người hoảng sợ nhìn thấy, từ
trong thất khiếu của tên tu sĩ mặt xanh này có từng luồng hắc
khí tràn ra. Thân thể gã lại càng khuếch tán ra lượng lớn khí đen, nhất là trến đỉnh đầu lão giả này lại bất ngờ xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, đó chính là yêu thân do Phong Chính Thuật
của Mạnh Hạo biến thành.
Hô hấp của Đóa Lan dồn dập, mắt phượng co rút lại. Ở Mặc Thổ
nàng đã từng gặp một vài người được gọi là Yêu Chủ, nhưng chưa
từng gặp ai quỷ dị như thế.
“Nó như hóa thành đồ đằng...” Đóa Lan bỗng nhiên cực kỳ động tâm.
Trong trầm mặc, bốn người bọn họ nhanh chóng rời đi, thẳng đến xa xa.
Ngoài động phủ, khi đám người Đóa Lan rời đi, hơn một trăm tu sĩ ở nơi đây đều lộ ra cuồng nhiệt. Tu hành vốn gian nan, tu sĩ
lại càng sùng bái cường giả. Sự cường đại của Mạnh Hạo lúc
trước đã trực tiếp làm rung chuyển tâm thần của những tu sĩ ở
nơi đây.
“Thấy rõ chưa, đây là tiên pháp do Ngũ Gia truyền thụ. Sau
này các ngươi hãy chuyên tâm tu hành, luyện tập theo như lời ta
nói, không bao lâu cũng sẽ lợi hại như vậy!” Anh Vũ lập tức bay
lên mở miệng.
Ở trong động phủ, Mạnh Hạo cúi đầu nhìn tay phải của mình, ánh mắt lộ ra âm u.
“Lực lượng của cái chỉ tay này phối hợp với tu vi của ta, cộng
thêm có yêu khí phụ trợ, có thể tùy ý diệt sát Kết Đan trung
kỳ. Tuy nhiên nếu gặp Kết Đan hậu kỳ thì chỉ có thể đeo lên mặt nạ Huyết Tiên.
Nhưng vô luận thế nào, Kết Đan sơ kỳ đỉnh phong như ta đây, ở
trong cảnh giới Kết Đan đã ít có địch thủ. Một khi hoàn mỹ Kết
Đan thành công, như vậy tu vi cũng bước vào Kết Đan trung kỳ. Vậy thì trong Kết Đan cảnh, tu sĩ có thể làm gì được ta chỉ là
phượng mao lân giác!” Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tự tin.
Đối với hắn, Trúc Cơ hay Kết Đan cùng cảnh giới so với chiến lực của bản thân thì đều có sự chênh lệch thật lớn.
“Việc tìm kiếm miếng dược thảo cuối cùng không khó, nhưng thiên kiếp
phía sau hoàn mỹ kim Đan mới là cái vấn đề lớn nhất.” Mạnh Hạo nhíu mày, đây mới là chỗ băn khoăn trong lòng hắn. Năm đó Trúc Cơ mầ thiên kiếp
đã cực kỳ khủng bố, nếu không có Huyết tiên truyền thừa chống cự giúp,
thì Mạnh Hạo đã không có khả năng hoàn mỹ Trúc Cơ.
Trong lúc trầm ngâm, bỗng nhiên hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, linh thức
tản ra truyền đi một đạo ý niệm. Một lát sau đó, thanh âm đập đập truyền tới, Anh Vũ mang theo vẻ không kiên nhẫn đã quay trở lại.
“Ngươi muốn làm gì vậy? Không biết là Ngũ Gia đang huấn luyện những
tu sĩ kia sao? Không biết thời gian của Ngũ Gia quý giá cỡ nào sao?” Anh Vũ trừng mắt nhìn Mạnh Hạo.
“Độ thiên kiếp như thế nào?” Mạnh Hạo trực tiếp hỏi.
“Thiên kiếp?” Anh Vũ sững sờ, bay vòng quanh Mạnh Hạo một vòng, giống như đang nhìn tất cả mọi vị trí trên thân thể hắn mấy lần, xì xì vài
tiếng, lắc đầu.
“Ai cũng không độ được. Ngươi nhất định phải chết. Xem ra Ngũ Gia lão nhân gia Thượng cổ tiên điểu ta, có lẽ sắp phải đổi chủ rồi.” Anh Vũ
cảm khái nói một câu. Lúc nó quay người đang muốn bay đi, thì Mạnh Hạo
lại hờ hững nói ra một câu.
“Ngay cả độ kiếp như thế nào cũng không biết, còn tự xưng là thượng
cổ tiên điểu không gì không biết.” Vẻ mặt Mạnh Hạo lộ ra một vòng mỉa
mai.
Cái thần sắc mỉa mai này rơi vào trong mắt Anh Vũ, lập tức khiến cho
chút tạp mao toàn thân nó dựng đứng lên, mãnh liệt nhìn chằm chằm Mạnh
Hạo.
“Ta không biêt? Ngươi dám nói ta không biết? Ta... Ta không bị lừa
đâu!” Anh Vũ hô hấp dồn dập. Lúc nó đang muốn nói ra thì lập tức thay
đổi lời nói, cúi đầu làm một bộ phong khinh vân đạm, mổ lông của mình.
“Ta thấy ngươi chỉ là một con Anh Vũ tạp mao mà thôi!” Mạnh Hạo hờ
hững nói ra, vẻ mỉa mai càng thêm rõ ràng, dứt khoát nhắm nghiền hai
mắt, lộ ra vẻ khinh thường không thèm nói chuyện.
Anh Vũ lập tức nổi giận, hung hăng mổ xuống lông của chính mình, rống to.
“Ai nói ta không biết. Thiên kiếp đó là thứ mà người bình thường có
thể độ sao? Ta biết rõ một loại phương pháp có thể áp chế trì hoãn thiên kiếp hàng lâm. Đây là tiên thuật. Không, ta không biết!”
“Thì ra ngươi vẫn không biết.” Mạnh Hạo bay bổng nói.
“Thiên kiếp là cái rắm. Lão tử năm đó một hơi là có thể độ rồi. Kể cả bây giờ, đối kháng với thiên kiếp cũng có một vạn... Không. Là hơn một
trăm vạn phương pháp. Ta cho ngươi biết một loại ở trong đó, đó là gốc
bất diệt thì lá không khô, mà lá không khô thì gốc bất diệt, tử mẫu kỳ
vật!
Như vậy chỉ cần ngươi có thể giữ vững vị trí gốc, dùng lá để đối kháng với thiên khiếp là có thể độ kiếp!”
“Tuy nhiên loại kỳ vật này đã ít lại càng thêm ít, các loại đồng dạng cũng quá ít, gần như là đã diệt sạch. Cần phải có đại cơ duyên, đại tạo hóa mới có thể gặp được, mà ta nhìn tướng mạo của ngươi đoán chừng là
đen rồi, ngươi không phải loại người như vậy, ngươi nhất định phải
chết.” Anh Vũ tức giận quát.
Mạnh Hạo nghe đến đó, bỗng nhiên hai mắt lóe lên, cẩn thận xem xét
lời nói của Anh Vũ, cảm thấy nó rất có đạo lý, đồng thời trong đầu hắn
cũng nhớ tới một loại kỳ vật của Mặc Thổ, hoàn toàn cùng loại theo như
lời của Anh Vũ!