Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn mạnh mẽ mở hai mắt ra, hai ngón tay
đang ở trên mặt đất cũng nhấc lên. Cả người hắn như bị một lực lượng
mạnh mẽ nào đó đánh bật ra khỏi trạng thái kì dị này.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt chớp động, rồi hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về
hướng loạn thạch. Ánh mắt hắn dường như xuyên thấu cả vách đá động phủ
mà nhìn ra bên ngoài.
“Lại thêm một người cừu hận với tộc nhân Quý gia sao? Bất quá người
này cũng không giống như trong phương đỉnh ở Thượng cổ phúc địa, hắn có
thể phát hiện ra ta cũng có nghĩa là ý thức của hắn vẫn còn tồn tại!”
Mạnh Hạo trầm mặc. Sau khi suy nghĩ một chút, cả người hắn nhoáng một
cái đi ra khỏi động phủ, rồi bước ra khỏi khe nứt của ngọn đồi này.
Bên ngoài lúc này đã là buổi trưa, mặt trời nắng rát như muốn đốt
cháy cả đại địa. Mạnh Hạo bước ra khỏi vùng đồi núi, nhìn về phương
hướng đám loạn thạch bên kia. Sau khi suy tư đôi chút, hắn bèn vung tay
áo, cả người chợt xông về phía trước.
Không lâu sau, hắn đứng từ trên không trung xa xa nhìn về khu vực đầy loạn thạch với phạm vi không lớn kia. Nơi này ước chừng chỉ khoảng hơn
mười dặm mà thôi, trên mặt đất có rất nhiều tảng đá với hình thù kì quái phân bố lộn xộn, thường thì nửa tảng đá chôn sâu dưới đất, còn một nửa
lại lộ ra bên ngoài.
Nơi này gợi lên cho người khác một cảm giác thê lương, tựa như mỗi
một tảng đá kia, đều đã từng tồn tại qua nhiều năm tháng dài đằng đẵng.
Mạnh Hạo không đến gần mà chỉ đứng giữa không trung nhìn thật lâu,
nhưng cũng không phát hiện chút manh mối nào cả. Tựa như nơi này vô cùng bình thường, nhưng trong lòng hắn lại đầy trầm mặc và cảnh giác, rồi
hắn tản ra linh thức quan sát thêm lần nữa, vẫn không thu hoạch thêm
được gì.
‘Phải rồi, nguyên bản nơi này nên là như vậy, ngoại nhân rất khó có
thể nhìn được ra manh mối. Cho dù là ta cũng chỉ ở trạng thái đặc thù
mới cảm nhận được sự kì dị của nơi này.” Mạnh Hạo cũng không lỗ mãng
tiến về phía trước mà quay người rời khỏi đây.
Đến khi hắn rời khỏi, nơi này vẫn như cũ không có chút biến hóa nào cả.
Về tới động phủ, trong đầu Mạnh Hạo cũng chợt nhớ lại giọng nói tang
thương đầy thê lương kia. Thanh âm này lộ ra được một nỗi cừu hận khắc
cốt ghi tâm đối với Quý gia.
"Quý Thương. . ." Mạnh Hạo trầm ngâm một lát. Trải qua quá nhiều sự
tình, biết được mỗi bước chân trong giới tu chân đều bao hàm nguy cơ,
chỉ cần hơi không cẩn thận cũng có thể rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất
phục, do đó mà tâm tình hiếu kì của hắn đã bị áp chế đi rất rất nhiều.
Cho nên đối với giọng nói tang thương mà thê lương kia, Mạnh Hạo cũng trầm mặc một lúc rồi cũng quyết định bỏ qua một bên. Trù phi hắn có
được tu vi mạnh mẽ, bằng không mà nói hắn không có niềm tin chỉ với tu
vi Kết đan sơ kì của bản thân mà có thể mạo hiểm đi vào trong đó như
vậy. Dù sao đối phương đúng là cừu hận đối với Quý gia, nhưng không có
nghĩa là không gây hại gì cho bản thân hắn.
“Mượn nhờ cỗ yêu khí này mà linh thức của ta có thể mở rộng thêm mấy
lần…Không biết, nếu như Phong Chính thuật có thể luyện tới đại thành thì ta có thể dung hợp ý thức của mình với những khí tức này thành một hóa
thân của mình hay không?” Không chút vương vấn tới âm thanh kia, Mạnh
Hạo đem toàn bộ suy nghĩ đặt hết lên Phong Chính thuật. Mới thử nghiệm
lần đầu tiên nhưng hắn cũng đã cảm nhận được sự bất phàm của thuật này.
“Có lẽ chuyện này có liên quan tới việc ta tu hành Đạo Thần Kinh, nên linh thức của ta ngay từ đầu đã vượt trội hơn hẳn đám người cùng cảnh
giới.” Mạnh Hạo tỉnh táo phân tích, mãi đến khi sắc trời bên ngoài dần
tối, hai mắt Mạnh Hạo lại nhắm nghiền tiếp tục tìm hiểu Phong Chính
thuật. Hắn mơ hồ cảm thấy thuật này tồn tại, có trị trí cực kỳ trọng yếu đối với bản thân mình.
Một tháng sau, khi hai mắt Mạnh Hạo lại một lần nữa mở ra, thì hắn
cảm nhận được bên ngoài động phủ của hắn còn có hơn mười tu sĩ nữa.
Sắc mặt của cả đám này đều vô cùng cung kính, đang quỳ rải rác xung
quanh, trước mặt mỗi người đều có một ít bùn đất xanh đen. Mà hai tên
Trúc cơ tu sĩ lúc trước cũng đang ở trong đó.
Một tháng nay bọn hắn có trở về đây mấy lần, độc trên người cũng được Mạnh Hạo giải trừ hơn một nửa, hơn nữa hắn cũng có ban thưởng thêm đan
dược khiến cho hai người sớm quên đi cái chết của hai tên bằng hữu lúc
trước. Thậm chí, vì có thể đạt thêm nhiều đan dược hơn mà bọn hắn cũng
dứt khoát triệu tập đám tu sĩ quen thuộc lại. Dần dần hình thành một
tiểu thế lực liền kề nơi này.
Tất nhiên trong đám cũng có một vài người có ý đồ làm loạn, nhưng khi mặt đất chấn động rồi một nhánh dây dữ tợn xông ra trực tiếp đem người
xé rách sau đó cắn nuốt hoàn toàn thì đã chấn nhiếp toàn bộ đám người,
khiến cho một số cũng thu lại tâm tư của mình.
Hơn nữa, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì Mạnh Hạo sẽ ban thưởng đan
dược. Đối với bọn họ thì đây chân chính là đan dược hiếm thấy, đủ để
khiến đám người sinh ra cuồng nhiệt với đám bùn đất màu xanh đen này.
Tất nhiên chuyện này cũng có liên quan mật thiết tới việc tu vi thâm bất khả trắc của Mạnh Hạo trong mắt đám người này.
Còn Hoàng Đại Tiên, tuy tu vi không cao nhưng địa vị gã lại có chút
đặc thù trong đám người. Lúc này gã đang đứng bên ngoài động phủ đầy đắc ý nhìn về phía đám người, trên đầu là Bì Đống đang nằm sấp, còn một bên vai là Anh Vũ lông lá tạp sắc.
“Truyền khẩu dụ của lão tổ, các ngươi làm không tệ, đây là ban
thưởng.” Nói xong gã lấy ra một cái bình nhỏ rồi phát cho mỗi người một
hạt đan dược. Đám tu sĩ đạt được đan dược vô cùng kích động, lập tức
nuốt vào ngay tại chỗ.
Thật ra loại đan dược có dược hiệu bình thường thế này cũng không còn nhiều trong túi Trữ vật của Mạnh Hạo. Một tháng này bế quan, hắn phát
hiện nhân số nơi đây ngày càng nhiều lên bèn đem viên đan dược bình
thường này phân hóa thành mấy chục miếng.
Tuy là vậy nhưng đối với mấy tu sĩ kia mà nói, giá trị mấy miếng này
cũng ngang với trân bảo. So với đan dịch bình thường bọn họ vẫn phục
dụng thì cũng chênh lệch một trời một vực vậy.
Cũng không có gì khó lý giải chuyện chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà
bên ngoài động phủ của Mạnh Hạo đã có hơn mười tu sĩ cam tâm tình nguyện ở lại chỗ này. Thậm chí dường như càng về sau thì dần hình thành một
thế lực, nơi cư trú cũng dần được chuyển về bốn phía xung quanh ngọn
đồi.
Từng tòa ốc xá đơn giản cũng được xây dựng xung quanh ngọn đồi động
phủ của Mạnh Hạo, mà động phủ của hắn nhiễm nhiên trở thành thánh địa
của nơi này…
Chuyện này ngay cả Mạnh Hạo cũng không dự liệu được. Bất quá tiểu thế lực thế này thì lại mang thêm cho hắn càng nhiều lượng bùn đất xanh đen mà hắn cần.
Bởi vì chú trọng vào việc thu thập đám bùn đất kia, Mạnh Hạo cũng
không để tâm nhiều tới chuyện bên ngoài khác. Hơn nữa bằng vào lịch
duyệt của hắn, liếc mắt cũng có thể nhìn ra được đám tu sĩ cư trú tại
đây, ngoại trừ vì khát vọng với đan dược thì còn thêm một nguyên nhân
nữa, đó chính là muốn tìm kiếm sự bảo hộ.
Mạnh Hạo có cường đại hay không thì không có nhiều người chứng kiến,
nhưng sự hung tàn của đám nhánh dây kia thì nhiều người nhìn thấy rồi.
Chỉ cần liên tưởng một chút, là có thể tưởng tượng được chủ nhân có thể
nuôi dưỡng ra nhánh cây này phải kinh khủng đến mức độ nào.
Cho nên, chỗ này khiến bọn họ cảm thấy an toàn.
Ở Mặc thổ này, an toàn, chính là một loại chí bảo vô giá.
Nhất là một tháng gần đây, có hơn mười tu sĩ của một tiểu thế lực phụ cận có nghe nói về mấy chuyện này, bèn hướng thẳng tới đây nhằm diệt
sát Mạnh Hạo mà cướp đoạt đan dược. Nhưng Mạnh Hạo cũng chỉ hừ lạnh một
tiếng truyền ra từ bên trong động phủ, lập tức như sấm sét oanh động
trời đất, trực tiếp diệt sát hơn một nửa tu sĩ trong đám đó.
Nửa còn lại cũng phun ra máu tươi, trọng thương. Trong đó còn có một
vị cường giả cảnh giới Giả đan hoảng sợ cực điểm, liên tục lui ra ngoài
mười dặm, nhưng vẫn là thân bất do kỉ, cả người gã như bị trói buộc bởi
một khí tức vô hình nào đó cứng rắn lôi gã trở lại. Khiến cho tất cả mọi người nơi này đều lập tức thần phục.
Mà vị tu sĩ Giả đan kia, trong cơn hoảng loạn cùng cực đã lựa chọn
quy thuận ngay lập tức, rồi trở thành một trong những thế lực xung quanh động phủ của Mạnh Hạo.
Hôm nay, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, hai mắt lóe ra tia sáng kì dị. Bên trong con ngươi còn ẩn ẩn có một ngọn hỏa diễm đang
thiêu đốt, ngọn lửa này chính là truyền thừa của hắn tại Đan Đông nhất
mạch, Đan Đông Bất Diệt hỏa.
“Dùng đan vi dưỡng, nhen nhóm Bất Diệt hỏa của chính mình. Dùng hỏa
này, có thể luyện chế Vô sinh bí quyết, mở ra con đường Đan Đạo.” Mạnh
Hạo hít sâu, hai mắt nhắm lại. Ngay khi hắn vừa khép hai mắt lại, thì
bên trên Tử đan trong cơ thể hắn lập tức xuất hiện một tia lửa.
Tia lửa này mới nhìn qua vô cùng yếu ớt, nhưng lại không bị dập tắt mà chỉ lung lay dao dộng, sau đó cũng dần dần cháy sáng lên.
Ngay khi Mạnh Hạo đang đốt lên ngọn Đan hỏa của bản thân, thì tại
phía Nam Vực xa xôi, bên trong Đan Đông nhất mạch Tử Vận tông, trong
động đá vôi, Đan Quỷ đang khoanh chân ngồi bên cạnh Bất Diệt hỏa, sắc
mặt có chút tái nhợt.
“Đã nhen nhóm lên Đan Đông Bất Diệt hỏa rồi sao…Tốt, hỏa này truyền
thừa, vi sư ngày sau có quy khư thì cũng có thể mỉm cười nơi Cửu tuyền.” Đan Quỷ nở nụ cười mang theo vẻ hiền lành, còn mang theo cả sự mỏi mệt. Hiển nhiên một trận chiến với Quý Phương lúc trước, với lão mà nói vẫn
còn ảnh hưởng tới ngày hôm nay.
“Đan hỏa trước mắt Bất diệt, tức thì ta cũng Bất diệt!” Đan Quỷ ngẩng đầu, nhìn vào Đan Đông Bất Diệt hỏa phía trước, ánh mắt đầy hồi ức.
Thời gian cũng trôi qua ba tháng, bên trong động phủ tại ngọn đồi
này, tâm thần Mạnh Hạo hoàn toàn chìm đắm trong việc nhen nhóm Đan hỏa
trong cơ thể. Lúc này trên người hắn không có lửa nhưng lại tràn ra một
luồng nhiệt lượng vô cùng nóng bỏng. Làn da hắn có chút tái nhợt như
trước, nhưng bên trên Tử đan trong cơ thể lại có một nhúm lửa đang chậm
rãi thiêu đốt.
Lửa này, chính là Đan hỏa của Mạnh Hạo!
Ba ngày nữa lại trôi đi, khi Mạnh Hạo mở hai mắt ra, trong mắt hắn
chợt lóe lên một tia hỏa diễm nhưng cũng nhanh chóng biến mất. Hắn chậm
rãi ngẩng đầu nhìn về xa xăm, phương hướng lại chính là Nam Vực.
“Ba tháng, như một giấc mộng, ta mơ thấy vẻ mặt sư tôn hiền lành tán
thưởng.” Mạnh Hạo trầm mặc. Ba tháng qua, theo sự thiêu đốt của Đan hỏa, hắn cũng cảm thấy tu vi cũng tinh tiến hơn, hoàn toàn vững chắc tại Kết Đan sơ kì đỉnh phong.
Hồi lâu sau, linh thức hắn tản ra rồi lan tỏa ra bốn phía, sau đó hắn chợt sửng sốt. Trong linh thức tản ra, hắn nhìn thấy bên ngoài động phủ lúc này, có nhiều hơn mười người rất nhiều. Hơn phân nửa những tu sĩ
nơi này có tu vi Ngưng khí, còn có sáu bảy người có tu vi Trúc Cơ!
Rõ ràng đây cũng không còn lại một tiểu thế lực nữa, mà đã trở thành
một thế lực cỡ trung. Hơn nữa, bốn phía xung quanh ngọn đồi này còn có
thêm những dãy ốc xá mới được xây dựng xong, nhìn qua vô cùng náo nhiệt.
Tu vi Hoàng Đại Tiên cũng đã lên tới Ngưng khí tầng chín, khoảng cách tới Trúc cơ cũng không còn nhiều. Chỉ là bọn họ không có Trúc cơ đan
nên độ khó tăng lên, Trúc cơ đối với bọn họ có độ khó quá lớn.
Việc này cần phải có tạo hóa, hoặc có thể mượn nhờ lực lượng của đồ
đằng. Tại Mặc thổ này, lực lượng của đồ đằng rất phổ biến, Mạnh Hạo chú ý tới trên người của rất nhiều tu sĩ Trúc cơ đều có khắc đồ đằng cả.
Lúc này Mạnh Hạo cũng chợt hiểu đôi chút, tu sĩ muốn bước vào Trúc
cơ, nếu không có Trúc cơ đan, thì bắt buộc phải nhờ đến đồ đằng mới có
thể gia tăng tỷ lệ Trúc cơ lên được.
Chuyện tu hành có liên quan tới đồ đằng, Mạnh Hạo cũng có quan sát
qua, thậm chí cũng có dò hỏi được chút ít. Nhập môn thuật pháp này không khó, chỉ cần tự mình giết chết một hung thú, dùng tâm huyết hung thú đó vẽ lên cơ thể một cái ấn ký thì liền có thể đạt được một chút lực lượng của đồ đằng.
Chỉ là Mạnh Hạo cảm giác, phương pháp này hình như có chút ít vấn đề. Nhưng hắn lại không có nhiều kiến giải lắm với thuật đồ đằng này nên
rất khó phân tích được nguyên nhân.