Ngay khi Quý Hồng Đông vừa tử vong, bên kia Thiên
Hà hải, khu vực Đông Thổ, gần sát rìa của khu vực này có một tòa núi
trắng, nhưng lại không hề có chút tuyết mà toàn bộ chỉ là một tòa núi đá trắng không tiêm nhiễm chút hạt bụi.
Nơi này tại Đông Thổ, được gọi là Bạch Sơn
Lúc này, trên Bạch Sơn có một hồ nước sâu thẳm, nghe đồn độ sâu của hồ nước này có thể sánh ngang với tòa núi cao nhất nơi đây.
Bên hồ là một lão giả gầy gò, nét mặt điềm nhiên đang ngồi, trong tay lão đang cầm một cần câu, đầu kia của dây câu đang ở dưới mặt hồ, không chút động tĩnh.
Nhưng rất nhanh sau đó, dây câu chợt kéo căng, khuôn mặt lão giả kia
vẫn không chút thay đổi mà chỉ đưa tay phải kéo về. Ngay lập tức, có một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trong hư vô truyền tới vô cùng quỷ
dị, đầu kia của dây câu được nhấc lên, đột nhiên bên dưới chỗ móc câu có một chùm sáng.
Nhìn kĩ, thì chùm sáng này gồm rất nhiều tia sáng tạo thành, trên mỗi tia sáng còn có rất nhiều gương mặt người trông khá mờ ảo. Mà trung tâm của chùm sáng là một người đàn ông trung niên biểu tình đầy hoảng sợ,
đang quỳ xuống cầu xin.
“Được lão phu lần theo nhân quả đông đúc mà tìm kiếm ra, đó là tạo
hóa của người. Vì sao lại cầu xin tha?” Lão giả nhàn nhạt nói, đưa tay
phải lên nắm một cái vào trong hư không. Chùm sáng này chợt bay thẳng
tới tay lão. Dường như không cam lòng, trong lúc bị nắm chặt đó, vị nam
tử trung niên chợt gào rú lên, bạo phát ra một khí tức Nguyên anh hậu kì đại viên mãn.
Nhưng lão giả này lại tùy ý cho khí tức này tràn ra, mà cầm lấy chùm
sáng này đưa vào trong miệng cắn vài cái rắc rắc, sau đó nuốt xuống.
Trên khóe miệng của lão chợt có một dòng máu tươi trào ra, nhưng lão
nhanh chòng thè lưỡi ra liếm một cái, trong ánh mắt cũng chợt hiện lên
một chút mờ mịt.
“Hương vị nhân quả…” Hồi lâu sau lão chợt thì thào, rồi ngẩng đầu
nhìn bầu trời. Đột nhiên lão quỳ xuống đất, hướng về phía bầu trời mà
cúng bái.
Sau chín lạy, thì lão giả đứng dậy nhìn mặt nước hồ. Đột nhiên lão
nhíu mày, đưa tay phải nắm vào trong hư vô, trong tay lão lúc này đã
hiện lên một miếng ngọc giản đã vỡ nát.
“Hả?” Hai mắt lão giả kia chợt lóe sáng.
“Có con cháu Quý gia tử vong…là mạch con cháu của ta, đã bị chết tại
Nam Vực sao…” Lão già cầm miếng ngọc giản trong tay chợt bóp chặt lại.
Trong chốc lát trong đầu lão xuất hiện một hình ảnh.
Hình ảnh này, chính là Mạnh Hạo!
Cùng lúc đó có một ân thanh vang lên chói tai trong đầu lão giả.
“Lão tổ, người giết ta là Phương Mộc, Tử Vận tông Phương Mộc, cũng
được gọi là Mạnh Hạo!” Giọng nói này chính là của Quý Hồng Đông trước
khi chết, là chấp niệm duy nhất của hắn còn sót lại, thanh âm đầy thê
lương mang theo oán khí mãnh liệt đến cực độ.
Chuyện này Mạnh Hạo hoàn toàn không dự liệu được, không ngờ tộc nhân
Quý gia lại có biện pháp ngưng tụ truyền âm thanh, mà Mạnh Hạo chỉ đoán
biết là có thể truyền hình ảnh mà thôi.
May mắn là hắn đã dùng thủ đoạn rút ra tộc huyết của tên kia, khiến
cho Quý Hồng Đông phải chịu đựng thống khổ cùng cực trước khi chết,
khiến cho ý nghĩ của hắn hỗn loạn. Nên ý niệm truyền về cũng chỉ nói ra
danh tự của Mạnh Hạo, mà quên hẳn chuyện của Hứa Thanh.
“Đồ vô dụng! Cho dù là vô dụng nhưng bên trong cũng chảy xuôi huyết
mạch của Quý tộc, sao có thể để cho phàm nhân diệt sát được! Bất quá Tử
Vận tông…” lão giả chợt nhíu lông mày lại, nhưng giọng điệu vừa rồi lại
hoàn toàn xem tu sĩ như một phàm nhân!
Lão hất tay áo lên, đem ngọc giản đã toái diệt thành tro tản đi. Cả
người lão chợt nhoáng một cái bước vào trong hư vô rồi biến mất không
còn tông tích.
“Nam Vực, cũng nhiều năm chưa đến đó.” Thanh âm lạnh lẽo của lão vẫn còn vang vọng bốn phía.
Bên ngoài Vãng Sinh động, tám lão giả đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa
bên dưới đám cờ xí Quý gia, chợt cả đám đồng loạt mở mắt ra. Thần sắc
đầy vẻ khiếp sợ, cũng không có cách nào tin nổi mà đứng bật dậy.
Hai mắt bọn họ đều đã trở nên đỏ vằn, một sát cơ mãnh liệt đến cực độ chợt bùng lên kinh thiên, oanh động bát phương. Khiến cho các tu sĩ
tông môn xung quanh đều chấn động tâm thần, đồng thời cũng nhanh chóng
quay lại nhìn xem có chuyện gì. Trong mắt bọn họ lúc này là tám lão giả
kia vậy mà tỏa ra một luồng sát khí điên cuồng khó mà tưởng tượng nổi.
Tám lão giả này đều là những lão quái Nguyên anh với tu vi không tầm
thường, lúc này đồng loạt tỏa ra sát khí kinh thiên động địa, khiến cho
mây gió phải biến sắc.
“Quý tử đã chết…” tám người nhìn nhau, bên cạnh sát khí đâng trào,
thì đáy mắt những người này còn có một nỗi sợ hãi đến run rẩy trong
lòng.
Dựa theo cách hành xử của Quý gia thì bọn họ đều có thể đoán được,
nếu như Quý Hồng Đông tử vong tại đây mà bọn họ còn không tìm ra hung
thủ, tắc cả đám sẽ bị chôn cùng. Thậm chí tất cả những thế lực chi tộc
nhân Quý gia phụ thuộc của bọn họ cũng sẽ bị sụp đổ từ khoảnh khắc này.
Đây là một cái giá quá đắt!
Trừ phi bọn họ tìm được hung thủ, áp giải về Đông Thổ!
Một người trong tám lão già kia bèn đưa tay vỗ lên túi trữ vật lấy ra bảy tám mảnh vỡ của một miếng ngọc giản, những người khác cũng lần lượt lấy ra. Khi những mảnh vỡ này được đặt gần nhau, thì như bị hòa tan ra
mà hóa thành đám ánh sáng dịu nhẹ.
Tia sáng này chiếu thẳng lên không trung, thần sắc của tám người này
đột nhiên đều âm trầm mà tập trung nhìn lại. Những tu sĩ tông môn xung
quanh cũng mang theo thắc mắc cũng nhìn qua.
Hào quang trên bầu trời dần ngưng tụ thành một bóng người, bóng người này đeo mặt nạ. Tuy không nhìn thấy rõ hình dáng người này ra sao,
nhưng mặt nạ nhìn vô cùng quỷ dị cùng với Huyết sát ý ngập trời khiến
cho tâm thần của đám tu sĩ bốn phía không khỏi chấn động.
"Đây là . . ."
“Chính là mặt nạ Huyết tiên truyền thừa, là mặt nạ Huyết tiên của Thái Ách nhất tộc!”
“Đúng là chiếc mặt nạ này, lần đầu tiên khi Huyết tiên truyền thừa
được mở ra lão phu cũng đã từng nhìn thấy…nhưng mặt nạ này, không phải
Lý gia đã nói cuối cùng xảy ra sự việc ngoài ý muốn nên đã rơi lại vào
bên trong thế giới Huyết tiên rồi sao. Thậm chí các đại tông môn sau khi nghe được chuyện này vì không tin nên đã tự tra xét, cuối cùng mới
khẳng định truyền thừa này cũng không rơi vào tay Lý gia….”
Những âm thanh này truyền ra khiến cho ánh mắt của đám bát lão kia
đều lóe lên tia sáng, sát khí trên mặt chợt bùng lên sau đó nhìn qua bên phía cột sáng của Lý gia. Một màn này khiến cho đám tu sĩ của Lý gia
chợt biến đổi sắc mặt.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp giải thích gì thì từ xa chợt xuất hiện bảy
tám đạo cầu vồng gào thét bay tới với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong nháy
mắt bảy tám người này đã tới gần, bọn họ cũng chính là những lão già ở
bên trong Lý gia chạy tới đây.
“Đạo tử Lý Đạo Nhất của Lý gia ta, đã chết tại đây. Các vị đạo hữu,
các người có biết người này?” một lão giả trong đám người Lý gia chợt
tiến tới, vung tay ra biến ảo thành một màn sáng. Hình ảnh bên trên màn
sáng lúc nàychính là hình ảnh của Mạnh Hạo.
Cùng lúc đó, trong những mảnh vỡ ngọc giản của đám người bát lão Quý
gia đang ngưng tụ hình ảnh mặt nạ, lúc này chợt vặn vẹo mà hóa thành một người khác, người này…cũng chính là Mạnh Hạo!
Trong nháy mắt, ánh mắt tất cả mọi người chợt tập trung vào hình ảnh
trên hai màn sáng được huyễn hóa ra bên kia, cũng chỉ là hình ảnh một
người duy nhất. Tâm thần mọi người cũng chợt âm vang.
Bởi vì lão giả Lý gia kia đã nói, đạo tử Lý gia đã chết!
Bởi vì tất cả tu sĩ tông môn gia tộc Nam Vực nơi này đều chợt nghĩ
tới, những hình ảnh trên ngọc giản vỡ nát mà Quý gia đưa ra, cũng xuất
hiện một hình ảnh giống hệt như hình ảnh mà Lý gia đưa ra.
“Con cháu Quý gia…hẳn là…” một vị lão tử Kim Hàn tông chợt trợn mắt há mồm.
“Nếu thật sự như vậy, thì người này đã gây ra họa lớn ngập trời rồi. Đông thổ Quý gia…há có thể bỏ qua!”
“Kẻ sát nhân kia là đệ tử của tông môn gia tộc nào…” Xung quanh chợt
tĩnh lặng dị thường, bỗng nhiên có một tu sĩ đang ở phía xa xa chợt chần chờ, sau đó nói.
“Hắn…hình như hắn chính là Mạnh Hạo, kẻ đã biến mất tại Nam Vực nhiều năm trước…”
“Mạnh Hạo? Thái Linh kinh, ta nhớ ra rồi, người này chính là Mạnh Hạo!”
"Mạnh Hạo . . ."
Bên ngoài sơn cốc chợt nhấc lên một hồi chấn động xôn xao. trong lúc
này thì ánh mắt của đám Bát lão Quý gia đã bừng lên sát cơ ngập trời,
còn trong mắt đám lão giả Lý gia cũng chứa đầy sát khí.
“Tên Mạnh Hạo kia lúc này hẳn vẫn còn bên trong ảo cảnh của thi thể
Tiên nhân kia. Chúng ta sẽ phong ấn bát phương xung quanh đây, nghiêm
cấm mọi truyền tống lúc này. Như vậy cho dù tiểu tử này có mang theo
chút ít bảo vật có chạy đằng trời cũng không thoát được!” một lão già Lý gia chợt nói. Ngay lập tức có bốn lão giả Nguyên anh nhanh chóng tản
ra, hướng thẳng về bốn phía Đông Tay Nam Bắc.
Bọn họ hiển nhiên là dự định triển khai phong ấn, nghiêm cấm hoàn toàn việc truyền tống của tất cả người nơi này.
“Con cháu Quý gia ta đã vẫn lạc tại đây. Chư vị đạo hữu Nam Vực trước hết hãy cứ lưu lại chỗ này đến khi chúng ta tra ra manh mối rồi mọi
người rời khỏi đây cũng không muộn.” Trong tám lão giả Quý gia, thì bốn
người cũng nhanh chóng tản ra bốn phía, có lẽ vì bọn họ vẫn chưa yên tâm với thủ đoạn của Quý gia mà muốn tự thân ra tay phong ấn.
“Cho dù người này có sử dụng thuật pháp huyễn hóa nào đó thì cũng
không cần quan tâm, giết tộc nhân Quý gia ta, tức thì cũng đã lây dính
nhân quả thiên địa rồi. Chỉ cần vẫn còn bên trong vùng trời của Quý gia, thì người này chỉ truyền tống ra ngoài này là chúng ta có thể cảm nhận
được.” Một lão giả trong đám bát lão của Quý gia nhanh chóng hừ lạnh một tiếng mà âm trầm nói.
Đúng lúc này thì tại phương hướng của thi thể Tiên nhân kia chợt có
một khí tức kinh thiên ầm ầm bộc phát ra. Khí tức này mang đầy bá đạo,
đồng thời tản ra một uy áp trảm linh xuất hiện. Bên trong sơn cốc chợt
có một thân ảnh cao lớn đi ra ngoài.
Thân ảnh kia là của một nam tử trung niên, khoác lên mình một trường
bào màu cam. Hắn bước ra khiến tất cả tu sĩ tông môn gia tộc đều tập
trung nhìn về phía hắn. Bọn họ tất nhiên biết người này, chính là người
có tu vi mạnh nhất trong đám người Quý gia đến đây.
Trong khi đám lão tổ tông môn khác đều rời khỏi Vãng Sinh động, thì
với tu vi Trảm linh trên người, hắn lại ngang nhiên chủ động bước vào
trong Vãng Sinh động này. Đối với tu vi Trảm linh trở lên thì động này
chính là một nơi cực kì khủng bố, không phải vạn bất đắc dĩ thì cho dù
các tông lão trong tông môn gia tộc cũng không dám bước vào động, mà chỉ có thể lưu lại bên ngoài mà thôi.
Tuy rằng bản thân hắn đã do dự, chỉ có thể đứng bên ngoài cửa động
giao chiến với đám sinh mệnh kì dị kia. Lúc này sắc mặt nam tử trung
niên kia đầy âm trầm bước tới, đám bát lão Quý gia vội vàng cung kính
cúi đầu chào.
Nam tử trung niên kia thả tay ra, trong tay hắn vương ra đầy tro bụi của một ngọc giản đã bị nát bấy.
“Kẻ giết người chính là Tử Vận tông Phương Mộc, cũng được gọi là Mạnh Hạo! là từ Quý Hồng Đông trước khi chết đã truyền ra ngoài. Việc này
cũng đã kinh động tới một vị lão tổ Quý gia ta, lão nhân gia ông ấy đang từ Đông Thổ tới đây.” Nam tử trung niên kia lạnh lùng nói, giọng nói
của hắn bình thản nhưng lại mang theo một uy áp mãnh liệt, mà lúc này
tâm thần của đám tu sĩ trong tông môn mình cũa chợt vì vậy mà oanh động.
"Phương Mộc . . . Mạnh Hạo . . ."
“Chuyện này sao có thể xảy ra được chứ, đạo tử Phương Mộc của Đan
Đông nhất mạch Tử Vận tông lại chính là Mạnh Hạo năm đó từng bị Nam Vực
đuổi giết sao!!”
“Thảo nào…khó trách năm đó không ai ra tìm được Mạnh Hạo. Nguyên lai
hắn lại ẩn mình bên trong Tử Vận tông, còn trở thành đệ tử truyền thừa.
Người này…” Đám đông bốn phía chợt xôn xao hẳn lên. Từng ánh mắt đều lần lượt nhìn về phía Tử Vận tông bên trong cột ánh sáng bên kia, mà sắc
mặt của đám tu sĩ Tử Vận tông cũng đều đồng loạt đại biến.
Sắc mặt An Tại Hải chợt biến hóa, Lâm Hải Long bên cạnh gã thì trợn
mắt há mồm kinh ngạc mà đứng bật dậy. Ngô Đinh Thu cũng chợt sững sờ,
nhưng sắc mặt lão đột nhiên trở nên âm trầm, một cảm giác nguy cơ đầy
mãnh liệt bỗng nhiên nổi lên trong lòng các tu sĩ Tử Vận tông lúc này.
Sau lưng bọn họ, hai vị Trảm linh lão tổ đang ngôi bên trong quang trụ lúc này cũng chậm rãi mà mở mắt ra.