Hai bên Thiên Hà Hải là Năm Vực và Tây Mạc, ở giữa là Mặc Thổ. Mặc
Thổ không lớn, chỉ là một vùng đất mà thôi nhưng lại là thông đạo duy
nhất nối liền Tây Mạc và Nam Vực lúc đó, các lối khác đều bị những vị tu sĩ lão tổ của đôi bên phong ấn cả lại.
Trong lịch sử, giữa Tây Mạc và Nam Vực đã từng diễn ra hai trận chiến kinh thiên động địa. Thời kỳ ấy, tất cả các tông môn ở hai khu vực đều
rơi vào hoàn cảnh chiến tranh. Bên phát động chiến tranh chính là Tây
Mạc!
Đất Tây Mạc tài nguyên cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, linh khí thưa
thớt. Nhưng ở đó lại sản sinh ra không ít những vị thiên tài tuyệt diễm
trong lịch sử làm cho lực lượng Tây Mạc không ngừng quật khởi.
Ở Tây Mạc, tu hành không phải là việc quan trọng nhất. Việc quan
trọng nhất ở đây là làm sao để sinh tồn. Qua quá trình sinh tồn, mỗi tu
sĩ đều phải rèn luyện khổ cực, trổ hết tài năng nên so với tu sĩ của Nam Vực thì mạnh mẽ hơn nhiều.
Người Nam Vực luôn thèm muốn nguồn tài nguyên dồi dào của Nam Vực nên rất muốn đánh chiếm. Qua hai trận đại chiến đều phải nhận thất bại mới
hình thành nên khu vực Mặc Thổ bị các tu sĩ cường đại phong ấn lại.
Mạnh Hạo nâng tay phải lên, từ đó xuất hiện một ngọn lửa lớn thiêu
cháy thân thể tu sĩ Tây Mạc, biến nó thành tro. Sau khi đốt xác, hai mắt Mạnh Hạo luôn đề cao cảnh giác trong khi hóa thành một dải cầu vồng lao về phía trước.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tại các khu vực khác của mê cung, không
chỉ có tu sĩ Tây Mạc, mà tu sĩ cùng ở Nam Vực cũng gặp nhau, gây ra
những trận chiến hỗn loạn không ngừng.
Ở thế giới bên ngoài, các vị lão tổ của các tông môn đều đã về tới
cột sáng mà người của tông môn mình từng trú đóng nhưng suốt thời gian
một tháng sau đó, không có người nào của tông môn mình trở về.
Hiện tượng này chưa từng xảy ra trước đây, tu sĩ bị hút vào nhiều
nhất cũng chỉ bị biến mất khoảng nửa tháng rồi sẽ trở lại. Trừ phi…, tất cả đã tử vong!
Cách đó một tháng, lúc các vị lão tổ vừa trở về thì bốn phía xung
quanh thi thể hiện lên một màn sáng ngăn cản không cho bất cứ ai tiến
vào. Dù là các lão tổ có tu vi đạt tới Trảm Linh cũng không có biện
pháp.
Nhưng những vị lão tổ nhìn thấy màn sáng này thì đều cảm nhận được khí tức từ nó toát ra, đó là khí tức của sinh cơ!
Việc này chứng tỏ vị tiên nhân này còn chưa chết!
Nam Vực vì thế mà chấn động. Có thêm nhiều vị lão tổ từ các tông môn
lại kéo tới nhưng đều không có cách nào vượt qua màn sáng này. Có điều
mọi người đều đoán được, nếu không dùng chỉ bảo công kích thì qua một
tháng nữa, màn sáng này cũng sẽ tự nhiên biến mất.
Các tông môn theo dõi ngọc giản và các vật liên hệ thì đều nhận thấy
đa phần đệ tử của bọn họ vẫn còn sống, chỉ có một số ít là đã chết. Vì
vậy, bọn họ cũng chỉ còn biết ở bên ngoài chờ đợi.
Bọn họ đều là những vị lão tổ thần thông quảng đại, bọn hắn đều nhận
ra màn sáng này tồn tại không phải để ngăn cách mọi người mà chính là để bảo hộ những người đã biến mất. Sự việc này nói là nguy cơ cũng đúng,
mà nói là tạo hóa cũng không sai.
Đây giống như một lần truyền thừa!
Trong mê cung, các đệ tử thiên tài và các đạo tử của các tông môn đều đang dùng tất cả những phương pháp có thể để tìm lối ra nhưng chưa có
bất kỳ ai làm được. Đổi lại, có không ít người đã gặp được cơ duyên, tạo hóa.
Ví dụ như Sở Ngọc Yên chẳng hạn. Lúc này, nàng đang hô hấp dồn dập,
chân bước nhanh về lối rẽ cuối cùng xuất hiện trước mắt nàng. Ở đó là
một bức tường đá dựng đứng có khắc rất nhiều đan phương, mỗi đan phương
đều khiến nàng chấn động.
Lý Thi Kỳ đang đi xung quanh lầu các, kinh ngạc nhìn bốn phía. Nàng
nhìn thấy có rất nhiều hư ảnh của những người khác nhau đi tới đi lui
nhưng đều là ảo ảnh giống như nàng đang đi vào một thế giới lạ lẫm, mà
nàng đang đứng tách biệt bên ngoài mà quan sát thế giới ấy diễn ra.
Thanh niên họ Quý đang ngạo nghễ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nhìn về vùng chiến trường trước mặt. Trên chiến trường có rất nhiều hài cốt
nhưng không làm hắn biến sắc. Hắn thong thả đi giữa chiến trường đó,
chợt trước mặt hắn xuất hiện một cái quan tài.
Nữ nhân tới từ Phương gia cũng đang giữ vẻ mặt lạnh lùng mà đi giữa
một vùng giống như tiên cảnh. Trên bầu trời có rất nhiều bầy hạc may
múa. Cảnh sắc đẹp như chốn thần tiên.
Lý Đạo Nhất, Vương Hữu Tài, Hàn Sơn Đạo, Trần Phàm và mấy người Hứa
Thanh, Hàn Bối cũng đang ở trong mê cung, mỗi người đều rơi vào trong
một hoàn cảnh khác nhau. Cảnh sắc hoàn toàn giống như những tu sĩ đã
từng biến mất trở về kể lại.
Mạnh Hạo vẫn đang miệt mài bay về phía trước. Không biết đã bao ngày trôi qua, cuối cùng hắn cũng đi tới cuối đoạn đường.
Trước mắt hắn là một mảnh tinh không!
Có vô số ngôi sao đang phát ra ánh sáng chói chang. Không gian hoàn
toàn yên tĩnh, không có bất cứ âm thanh nào phát ra. Mạnh Hạo đi giữa
vùng tinh không ấy, hắn ngước nhìn bốn phía với ánh mắt mơ hồ. Dựa vào
cảm giác của hắn, hắn nhận ra ở đây tồn tại dấu vết cổ xưa và tang
thương.
Loại tang thương này có lẽ đã trải qua thời gian cả chục vặn năm rồi. Đó là cảm giác mệt mỏi tới cực hạn như không còn tìm thấy ý nghĩa sống
nữa.
Mạnh Hạo có cảm giác rất lạ. Manh tinh không này hoàn toàn khác với bầu trời mà những tối hắn vẫn ngước nhìn.
Mỗi ngôi sao ở nơi này đều phát ra khí thế viễn cổ tang thương. Hắn
có cảm giác bất cứ ai tồn tại ở đây cũng sẽ thấy bản thân mình thật nhỏ
bé, thấy mình như muốn vào bầu trời sao này làm một. Hiện giờ, trong
lòng hắn hiện lên một khát vọng mạnh mẽ và cảm giác tự tin mãnh liệt.
Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn không biết điều mà hắn đang thấy hoàn toàn
khác với những miêu tả mà đám tu sĩ vẫn kể lại. Ngày hôm nay, trong số
những người bị hút vào trong thân thể vị tiên nhân kia, cũng không có ai thấy được mảnh tinh không này như Mạnh Hạo đang thấy.
Từ trước tới giờ, kể cả những tu sĩ bị truyền tống đi rồi lại trở về
hay đã tử vong, không có bất kỳ ai từng thấy mảnh tinh không này. Mạnh
Hạo là người duy nhất.
Trong trầm mặc, bỗng Mạnh Hạo cúi đầu. Hắn nhận thấy ở phía dưới có
một ngôi sao mà từ đó, xuất hiện một lực triệu hoán gửi tới hắn. Thân
thể Mạnh Hạo như bị lực hút hút thẳng tới ngôi sao kia bằng tốc độ cực
nhanh khó có thể hình dung. Ngôi sao ngày càng lớn trước mắt Mạnh Hạo
cho tới lúc hắn xuyên qua từng mây, hắn thấy được mặt đất, thấy được đại dương.
Mặt đất rộng lớn mở ra với đủ những ngọn núi, dòng sông nối tiếp
nhau. Trong chớp mắt, Mạnh Hạo đã xuất hiện trên một ngọn núi. Trời đang về đêm, trên bầu trời hiện lên rất nhiều ngôi sao. Theo bản năng, Mạnh
Hạo ngước nhìn và đối chiếu bầu trời này với bầu trời Nam Vực thì tinh
thần hắn chấn động.
Hoàn toàn khác biệt!
Vùng không gian này cực kỳ thanh tịnh tựa như không che đậy bất kỳ
điều gì. Trong mắt hắn, khí thế cổ xưa và tang thương đều tồn tại, không biết đã tồn tại như thế được bao nhiêu năm rồi. Mỗi một ngôi sao đều
trở nên xa lạ với bầu trời đêm Nam Vực hắn từng thấy.
“Đây là viễn cổ Tinh Không (vùng không gian cổ xưa) trong trí nhớ của ta.” Một âm thanh bình tĩnh vang lên sau lưng Mạnh Hạo. Hắn quay người
thì chợt thấy trên đỉnh núi đá cách đó không xa có một nam tử trung tuổi đứng từ bao giờ.
Nam tử này mặc trường bào thanh lịch, mái tóc đen phiêu tán sau lưng. Tướng mạo người này anh tuấn, trên mặt toát ra một cỗ khí thế kỳ dị cổ
xưa. Khuôn mặt người này tuy có chút hơi khác, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ
nhận ra cùng là một người với thân ảnh lão giả hắn đã nhìn thấy trong
thế giới kia.
Trước mặt hắn chợt xuất hiện một đống lửa đang nướng một con vật trông như con rắn.
“Ngồi xuống đi.” Nam tử này lạnh nhạt nói.
Mạnh Hạo đi tới gần, sau khi ngồi xuống thì nhìn con vật như mãng xà
đang bị nước trên đống lửa. Hắn thấy con vật rất kỳ quái, thân hình như
rắn nhưng lại có trảo. Dẫu đang bị thiếu đốt mà lại không chết, nó vẫn
đang giãy dụa.
Điều khiến tinh thần Mạnh Hạo chấn động hơn là con vật như mãng xà
này còn có sừng trên đầu giống như sừng hươu. Mạnh Hạo ngưng thần nhìn
kỹ khắp cả thân thể, sau một lúc hắn há mồm kinh ngạc.
“Đây là…”
“Chỉ là một con tiểu bạch long mà thôi. Nó gần đạt tới cấp độ tiên
cảnh thứ nhất, bị ta bắt gặp trên ngọn núi thứ tám. Nó đói bụng muốn ăn
thịt ta, gặp lúc ta cũng đang đói bụng như vậy.” Nam tử này hời hợt đáp
lời. Mạnh Hạo không biết cảnh giới tiên cảnh thứ nhất ra sao, cũng không biết ngọn núi thứ tám thế nào nhưng hắn có thể cảm nhận được, thực lực
của con bạch long này rất cường đại, đủ khiến hắn phải kinh hãi.
“Ngươi có ăn không?” Người nam tử này ngẩng đầu hỏi Mạnh Hạo. Hắn
nâng tay phải lên chém vào thân thể con bạch long, con vật này lập tức
bị cắt thành hai nửa.
“Ngươi thích ăn đầu hay phần đuôi?” Hắn ngước hỏi Mạnh Hạo.
“Ăn…, ăn đầu đi.” Thấy Mạnh Hạo chần chừ, hắn bật cười mắng Mạnh Hạo
rồi nói. “Tiểu tử ngươi sẽ thích mà xem.” Nói xong, vị nam tử này đem
nửa đầu con bạch long đưa cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cầm lấy mà kinh sợ trong lòng. Hắn ngẩng nhìn đối phương
nâng phần đuôi bạch long lên cắn một cái, sau đó nhai ngấu nghiến. Mạnh
Hạo hít vào thật sâu, trừng mắt nhìn phần đầu của con bạch long trong
tay mình, tự nhủ tất cả chỉ là ảo ảnh rồi đưa vào trong miệng.
Mạnh Hạo cắn từng miếng, từng miếng. Cái đầu rồng này có hương vị rất thanh thúy, đặc biệt thơm ngon. Cắn vào một miếng, Mạnh Hạo thấy trong
miệng mình thơm ngát, hai mắt sáng ngời, hắn vội há miệng cắn từng miếng lớn. Không bao lâu sau, phần đầu con bạch long đã bị hắn nuốt vào bụng.
“Ăn ngon chứ? Trước kia, mỗi năm ta đều ăn một cái.” Nam tử này cười cười nhìn Mạnh Hạo.
“Hương vị không tệ!” Mạnh Hạo hơi ngại ngùng đáp lại.
“Kỳ thật hương vị của con Ứng Long trong thân thể ngươi kia còn ngon
hơn. Bắt nó chợp mắt mà nấu thành thuốc thì ngon tuyệt. Nhưng đáng tiếc, Ứng Long không phải là con vật thường thấy, sau khi trưởng thành thì
rất khó chơi. Ta có vận khí tốt, ba vạn năm trước đây đã từng đuổi giết
một con, rốt cuộc cũng ăn được.” Vị nam tử này liếm môi, nhìn thoáng qua vị trí đan điền của Mạnh Hạo.
Cái nhìn này khiến Mạnh Hạo hít thở thật sâu. Hắn chợt phát hiện nội
đan Ứng Long trong tòa đạo đài của hắn bỗng run rẩy như đang sợ hãi tới
cực điểm.