Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 299: Mê Cung Giết Đồ Đằng


trướctiếp

Một lát sau, không gian đen kịt trước mắt Mạnh Hạo đã khôi phục như cũ. Hắn có cảm giác mình vừa bị truyền tống, chỉ là không biết mình đang ở nơi nào.

Khi tất cả đã sáng rõ, hắn mở mắt, quan sát xung quanh một hồi thì hai hàng lông mày liền cau lại.

Đây là một bức thành cổ xưa, trên đó loang lổ không biết bao nhiêu vết máu. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, có cảm tưởng bức tường thành này cao tới tận trời xanh, nhìn mãi mà không thấy điểm dừng.

Hơn nữa, ở chỗ này hình thành 2 bức tường thành tạo thành nên một con đường ở giữa. Mạnh Hạo liền bay lên không. Khi đã bay lên rất cao, hắn dùng tu vi tập trung vào hai mắt quan sát cũng không cách nào thấy được đầu kia của bức tường ở đâu.

“Không có điểm cuối cùng…”, Mạnh Hạo trầm mặc, thân thể hắn từ từ hạ xuống nhưng không chạm tới mặt đất mà lơ lửng giữa không trung. Ở chỗ này tạo cho cảm giác người ta luôn bị đè nén, cảm giác như nếu ngươi không thể tiến lên thì chỉ có cách là quay lại mà thôi.

Mạnh Hạo chợt nhớ tới miêu tả của đám tu sĩ sau khi chạm vào thi thể tiên nhân bị truyền tống trở về, những miêu tả ấy không đồng nhất, mỗi người mỗi cảnh khác nhau. Có người nói về sông núi, có người lại gặp phải lầu các, người thì là tiên cảnh hay xuất hiện giữa một bãi chiến trường…

Sau một lúc trầm ngâm, Mạnh Hạo nâng tay phải, hướng về hư vô phía trước vỗ liên tục bảy, tám lần. Lập tức không gian vang lên từng tiếng nổ quanh quẩn, trước mặt mạnh Hạo xuất hiện một chưởng ấn màu xanh. Chưởng ấn như sương, sau khi ngưng tụ thì không ngừng quay cuồng. mạnh Hạo vung tay, chưởng ấn này nhằm thẳng tường thành lao tới.

Chưởng ấn lao đi với tộc độ cực nhanh, sau khi đập vào vách tường thành thì không truyền ra thanh âm nào, giống như bị tường thành hấp thụ triệt để.

Sự việc diễn ra khiến Mạnh Hạo trầm sắc mặt. Hắn có tin tưởng, một kích của mình dù mới chỉ dùng tới một nửa thực lực cũng đủ khiến một tu sĩ Trúc Cơ đại viên mãn mất mạng, thế mà động vào bức tường lại không để lại chút dư âm nào.

Sau khi trầm mặc, Mạnh Hạo ngẩng đầu, trong mắt hắn chợt lóe tinh mang. Bức tường này cao không thấy đỉnh, dùng sức không thể phá, như vậy thì chỉ còn cách tiến về phía trước.

Mạnh Hạo dùng tốc độ cực nhanh bay về phía trước. Không biết đã qua bao lâu, hai bức tường thành mở ra làm cho không gian trước mặt hắn mỗi lúc một mở ra lớn hơn. Tới một thời điểm, trước mắt hắn chợt xuất hiện một bức tường chắn ngang, chia con đường hắn đang bay thành một ngã ba.

Vừa gặp nhánh rẽ này, Mạnh Hạo liền hiểu ra.

“Mê cung…”

Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong mê cung, sắc mặt Lý Đạo Nhất cũng âm trầm không kém, sau đó quyết định bay nhanh về phía trước. Cùng rơi vào hoàn cảnh ấy còn có đám người Chu Kiệt, Vương Lệ Hải, Hứa Thanh, Hàn Bối,…

Hai người thanh niên Quý gia và nữ tử Phương gia cũng đều xuất hiện ở những nơi hẻo lánh trong mê cung. Cho đến thời điểm này, chưa có bất cứ ai gặp người khác làm cho mỗi người trong bọn họ đều có suy nghĩ rằng hình như chỉ có bản thân mình tồn tại ở nơi này.

Trước đây, những người chạm vào thi thể tiên nhân, sau khi biến mất trở về đều nói rằng chưa từng gặp được ai khác.

Ngày lại ngày trôi qua, Mạnh Hạo vẫn giữ thần sắc bình tĩnh, dù gặp không ít ngã rẽ nhưng hắn luôn chọn đi về phía trước mà không suy nghĩ quá nhiều.

“Nếu ngươi đã muốn ta tới đây thì không cần ta phải mất công tìm kiếm, ngươi sẽ xuất hiện trước mặt ta sớm thôi.”

Bay liên tiếp vài ngày, tới một hôm, xuất hiện trước mặt hắn là năm ngã rẽ. Hắn đang muốn đi về ngã rẽ chính giữa thì tinh thần khẽ động, thân thể hắn vội lui về sau.

Cùng lúc đó, hắn nâng tay phải lên, ngón trỏ vạch ra với tốc độ rất nhanh tạo thành một chỉ hướng về phía xa trong con đường này.

Cùng thời điểm hắn lui về sau trong nháy mắt, một đường màu đen như tia chớp xuyên thấu qua vị trí Mạnh Hạo vừa rời khỏi. Nếu không phải Mạnh Hạo lui lại nhanh như vậy, sợ rằng hắn đã bị trọng thương.

Một chỉ kia của Mạnh Hạo phát ra khí tức Huyết sát ngập trời, xuyên thẳng tới bên trong ngã ba, va chạm với đường hắc tuyến kia.

Một tiếng nổ ầm vang lên, sắc mặt Mạnh Hạo trở nên âm trầm. Thân thể hắn nhanh chóng lui về sau ba bước, sau đó không lui nữa mà tiến tới trước. Hắn nâng tay phải lên, xung quanh hắn tử khí lượn lờ rồi tập trung lên tay phải hóa thành một trường đao màu tím.

Đi về phía trước, Mạnh Hạo không do dự nâng tay lên, chém thẳng trường đao về phía trước.

Lại thêm tiếng nổ lớn vang lên, phía trước hắn, đao mang hóa thành một đường vòng cung màu tím dài hơn một trượng, mang theo tử khí tràn ra từ thân thể hắn dung nhập vào bên trong.

Một chiêu này chính là Tử Khí Trảm!

Trong tích tắc, Mạnh Hạo dùng lực lượng của mười tòa đạo đài, vận chuyển Tử Khí Đông Lai thi triển một sát chiêu.

Tử Khí Trảm như vầng trăng cô độc bay thẳng tới ngã rẽ. Lúc tới gần, khoảng không trước nó bị bóp méo rồi chấn động khiến cho khoảng không ấy như không có ai chợt vặn vẹo. Có một cái khăn che mặt bị nhấc lên, lộ ra một thân ảnh cao lớn.

Đó là một người đàn ông trung tuổi, thân thể cao lớn. Hắn phải cao hơn Mạnh Hạo chừng ba cái đầu, thân hình lực lưỡng. Hắn mặc quần áo đơn giản, trên da có vẽ đồ đằng hình ba con Giao Long.

Hắn là một tu sĩ đến từ Tây Mạc!

Lúc này, hắn bị buộc phải hiện thân, tay phải hắn bỗng nâng lên, trong miệng truyền tới một tiếng gầm nhẹ, mi tâm hắn nổi lên một vùng sáng màu đen, đồ đằng trên thân thể càng sáng lên những màn sáng màu đen lóng lánh. Trước người hắn hiện lên hư ảnh ba đầu Giao Long cực kỳ chân thật. Ba cái đầu này gào rú, hướng về Tử Khí Trảm lao tới.

Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên khắp nơi. Trước mắt Mạnh Hạo, Tử Khí Trảm bị vỡ vụn hóa thành từng tia tử khí. Ba đầu Giao Long cũng bị phân tách. Sắc mặt tu sĩ Tây Mạc trở nên khó coi. Hắn nhìn Mạnh Hạo, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ.

Mạnh Hạo chỉ hừ lạnh, tay phải hắn nâng lên hướng về mặt đất nhấn một cái.

“Tử Khí Giảo Sát!” Tay phải hắn chợt nâng lên cao. Chút tử khí tiêu tán chợt dừng lại, uống lượn rồi hóa thành một sợi tơ vờn quanh thân thể tu sĩ Tây Mạc, từ đó phát ra những tiếng gào thét bén nhọn. Mạnh Hạo nắm chặt bàn tay, sợi tử khí này liền co rút mãnh liệt.

Thuật pháp này là sau khi Mạnh Hạo trở thành Tử Lô, lấy được thức thứ hai của thuật pháp Tử Khí Trảm. Ngoài ra, còn có thức thứ ba là Tử Lâm Nguyệt.

Tu sĩ Tây Mạc trở nên thâm trầm. Mắt hắn nhìn sợi tử khí đang co rút quanh người rồi bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, tay phải hắn nâng lên, trên mu bàn tay hiện ra một cái đồ đằng (hình xăm).

Cái hình đồ đằng này rất đơn giản. Nó chỉ là một nắm đấm màu đỏ giống như nắm tay một đứa trẻ đang nắm chặt. Khí thế từ trên người tu sĩ này ngày một bùng phát mãnh liệt hơn. Tay phải hắn nâng lên, giáng một quyền xuống dưới.

Một quyền đánh vào hư vô lại gây ra từng đợt gợn sóng như có như không tiếng hài nhi khóc. Tiếng sấm nổ vang bốn phía. Sợi tử khí và làn sóng va chạm với nhau rồi trực tiếp nổ tung.

Sắc mặt tu sĩ Tây Mạc đã tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi. Hắn nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt kiêng kỵ.

“Đan sư của Tử Vận Tông ở Nam Vực lại có được chiến lực mạnh như thế, thật không ngờ. Ngày hôm nay tại hạ đã lỗ mãng rồi. Xin được cáo từ.” Nói xong, thân thể hắn lui về phía sau, trên cánh tay trái xuất hiện đồ đằng thứ ba. Cái đồ đằng này chỉ có một nửa, nhìn như không trọn vẹn, chưa hoàn toàn ngưng tụ ra nhưng đã đủ làm cho thân thể của vị tu sĩ Tây Mạc này như sắp tan vào hư vô.

“Chỉ một câu lỗ mãng là xong?” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên sát cơ. Vừa rồi nếu không phải hắn né nhanh thì đã người một nơi đầu một nẻo, làm gì còn sống tới bây giờ?

Lúc này, hắn bước về phía trước một bước.

“Tu sĩ Nam Vực các ngươi đúng là chấp mê bất ngộ. Ta và ngươi đều đạt tới cảnh giới giả đan. Vừa rồi ngươi dùng toàn lực cũng chỉ ngang ngửa với ta mà thôi.” Tu sĩ Tây Mạc kia hừ lạnh, nhưng hắn vừa nói xong thì sắc mặt chợt biến đổi.

Thứ khiến cho sắc mặt hắn biến đổi chính là, sau khi Mạnh Hạo bước ra một bước kia thì khí thế trên người hắn ầm ầm bộc phát, trước tiếp vượt qua ngưỡng lúc trước, gây nên chấn động cả không gian xung quanh. Tiếp theo đó, tay phải Mạnh Hạo nâng lên, điểm về phía trước ba cái.

Ba chỉ huyết ấn như lôi đình phát ra, hóa thành ba đạo Huyết sát kinh người bay thẳng về phía tu sĩ Tây Mạc.

“Nếu có thể tiếp ba chỉ của Phương mỗ mà không chết thì có thể rời đi.”

Sắc mặt tu sĩ Tây Mạc đại biến, ánh mắt vô cùng hoảng sợ. Thân thể hắn còn đang mơ hồ, tay phải liền vô lên mi tâm. Ba đầu Giao Long lập tức xuất hiện, còn thêm một đồ đằng huyết sắc khác cùng nhau lao về phía trước va chạm với ba đạo Huyết sát của Mạnh Hạo.

Tiếng sẩm nổ vang vọng khắp bốn phương tám hướng, kèm theo đó là tiếng hét thảm thiết của tu sĩ Tây Mạc. Thân thể hắn run lên, đồ đằng sụp đổ, ba đầu Giao Long cũng nát bấy. Tu sĩ Tây Mạc này lui được mấy bước, sắc mặt đã trắng bệch. Hắn chưa kịp mở miệng nói gì đó thì một đạo huyết ấn đã tới, trực tiếp xuyên thấu qua mi tâm hắn.

Tu sĩ Tây Mạc ngã xuống, tắt thở.

Mạnh Hạo bước tới, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua tu sĩ mà tới cái tên hắn cũng không biết này. Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, từ trên người tu sĩ này hắn tìm được một túi trữ vật. Sau khi cất túi trữ vật ấy đi, ánh mắt hắn lộ ra vẻ trầm tư.

“Xem ra, nơi này không chỉ có một mình ta. Công pháp của tu sĩ Tây Mạc này thật quỷ dị, hoàn toàn khác với tu sĩ Nam Vực ta. Nếu không, chỉ với một chỉ huyết ấn của ta cũng có thể giết chết hắn rồi.”

Mạnh Hạo nhìn thấy hai đồ đằng trên người tu sĩ này đang vỡ tan trở thành những giọt nước màu đen.


trướctiếp