Ấn ký này nhìn giống một cái phù văn, không phải
tồn tại trên da mà ẩn ở trong máu thịt. Mạnh Hạo không xa lạ gì nó, năm
đó khi Trúc Cơ, trong nháy mắt hắn cũng thấy qua cái ấn ký này.
Hôm nay là lần thứ hai nó xuất hiện.
Nhìn ấn ký trên mu bàn tay, tinh thần Mạnh Hạo nổ vang. Sau một lúc
lâu, chán động vang khăp thiên địa mới biến mất. Chấn động ấy làm cho
thi thể vị tiên nhân kia càng được mọi người chú ý.
Mạnh Hạo đứng trong động phủ, sau một lúc lâu hắn ngẩng đầu, hai mắt lộ ra một tia sắc bén.
“Người này rốt cuộc là ai? Sao năm đó ta lại nhìn thấy hắn? Mà người
này rơi xuống Nam Vực này vì sao lại dẫn động máu huyết trong người ta
lưu chuyển như vậy? Tại sao ấn ký này lại xuất hiện thêm một lần nữa?”
“Năm đó, sau khi nhìn thấy đối phương thì bị đối phương vô hình gieo
vào, hay nó vẫn thuộc về ta từ trước đó rồi? Hay là nó vẫn luôn tồn tại
bên trong huyết mạch, trong thân thể ta?”
Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn nhớ tới đêm cha mẹ hắn mất tích, ngoài trời
nổi lên trận gió màu tím. Trận gió này như xuất hiện từ trong trí nhớ
của hắn, vòng qua vòng lại bên hắn. Bên trong nó ẩn chứa pháp lực cường
đại.
Thật lâu sau, tới khi bên ngoài đậm một màu đen kịt thì hắn mới quyết định.
“Mặc kệ những lời này là thật hay giả, ta nhất định phải tới nơi ấy.”
Cầu phú quý trong hiểm nguy chính là con đường của tu sĩ như hắn. Hắn đã quyết định thì không để tín niệm ấy dễ dàng xao động.
Hắn phất tay áo, bước từng bước ra ngoài động phủ.
Vài ngày sau, đám tu sĩ đợt thứ sáu với hơn ba mươi người hóa thành
từng ấy đạo cầu vồng gào thét bay trên trời cao. Bay phía trước hơn ba
mươi người này chính là Mạnh Hạo.
Mặc trường bào Tử Lô, mái tóc dài phiêu diêu trong gió, hắn bay trước đám người, phía sau hắn, dù là đệ tử Tử Khí nhất mạch hay Đan Đông nhất mạch đều mang thái độ vô cùng tôn kính.
Đoàn người dùng tốc độ cực nhanh bay đi.
Suốt quãng đường, Mạnh Hạo trầm mặc không nói. Trong đầu hắn vẫn vang lên từng thanh âm triệu hoán lúc trước.
Sau ba lượt truyền tống, hơn ba mươi người rời đi từ Tử Vận Tông đã
xuất hiện ở phạm vi bên ngoài Vãng Sinh Động. Thiên địa lại thêm một lần chấn động.
Chấn động xảy ra, tất cả mọi người đều hạ xuống mặt đất ngồi khoanh
chân tĩnh tọa. Chỉ có Mạnh Hạo vẫn đứng giữa không trung nhìn về nơi xa. Thêm một lần hắn cảm nhận được lời triệu hoán mình.
“Đến nơi đây đi, ta chờ ngươi…”
“Mọi chân tướng sẽ được giải đáp…”
Đầu óc Mạnh Hạo bị bao trùm bởi những âm thanh triệu hoán này. Hiện
giờ, bên ngoài Vãng Sinh Động đã tụ tập tới vài chục vạn tu sĩ nhưng chỉ có mình hắn nghe được. Cặp mắt hắn càng lộ rõ tinh mang.
Tam đại hiểm địa ở Nam Vực có Thượng cổ Đạo Tỉnh, Thái Ách cổ miếu và Vãng Sinh Động này. Phóng mắt nhìn khắp nơi, chỗ này giống một miệng hố có rất nhiều ngọn núi lửa tới không đếm xuể. Chỉ có thể nhìn thấy ở rất xa là một bầu trời màu đen nồng nặc khói bốc lên che lấp vòm trời.
Nơi này chính là phạm vi của Vãng Sinh Động.
Trong truyền thuyết, người sắp chết có thể bước vào Vãng Sinh Động để tìm kiếm cơ hội vãng sinh. Nếu thành công là có thể vãng sinh sống thêm một kiếp nữa.
Bất kể việc này có thật hay không, từ xưa tới nay có rất nhiều tu sĩ
đại năng trước khi chết, không cam lòng nên đã bước chân vào Vãng Sinh
Động. Qua vô tận tuế nguyệt, chỉ có ba người từ đó bước ra.
Không ngoài dự liệu, sau khi rời khỏi động, ba người này không hề hé
miệng về những gì xảy ra trong đó. Biết bao nhiêu câu hỏi đặt ra mà
không tìm được đáp án.
Nhưng càng như thế, Vãng Sinh Động càng trở nên thần bí, truyền
thuyết cũng được lan truyền và thêm thắt nhiều hơn. Sau mấy vạn năm, cái động này đã trở thành một hung địa đầy bí hiểm như hiện nay.
Thi thể tiên nhân kia rơi xuống cách Vãng Sinh Động không tới trăm dặm.
Sau một lúc, chấn động vừa rồi hoàn toàn biến mất, từng bóng người dưới mặt đất lại bay lên.
Quanh Vãng Sinh Động hiện có tới vài chục vạn tu sĩ tới từ các tông
môn khác nhau, mỗi nhóm lại lập thành một cứ điểm tạp thời để lưu trú.
Trong mỗi cứ điểm này có một nhân vật trưởng bối của tông môn coi giữ.
Mỗi ngày trôi qua đều có người của các tông môn mạo hiểm tiến tới gần
thi thể, mong tìm được cơ duyên tạo hóa. Cũng có người trở về, có người
không thấy quay lại nữa.
Cũng bởi nơi này tập trung tới vài vạn tu sĩ, có nhiều người mang thù oán nên không tránh khỏi việc thường xuyên xảy ra những trận đấu pháp.
Hàng ngày đều có người tử vong ở nơi này.
Cũng còn may, các tông môn đều có trưởng bối trú đóng nên tình hình
có chút hỗn loạn nhưng vẫn còn có thể khống chế được, chưa tới mức hỗn
loạn.
Chấn động biến mất, Mạnh Hạo bay về phía trước, sau lưng hắn là hơn
mười người của Tử Vận Tông hóa thành cầu vồng bay theo. Đám người bay
thẳng một đường gây ra không ít sự chú ý.
Ánh mắt mỗi người phát hiện ra Mạnh Hạo thì đều ồ lên kinh ngạc, từng tiếng nghị luận lại vang lên xôn xao.
“Là Phương Mộc của Tử Vận Tông.”
“Chính là đạo tửPhương Mộc của Đan Đông nhất mạch!”
Những tiếng nghị luận rơi vào trong tai nhưng Mạnh Hạo vẫn giữ thần
sắc bình thường, bay một mạch về phía trước, dẫn theo đám người bay
thẳng vào vạn dặm khu vực Vãng Sinh Động.
Linh thức của hắn tản ra liền nhận thấy trong phương viên vạn dặm này có không ít tu sĩ xuất hiện. Dù số lượng không nhiều như bên ngoài
nhưng cũng tới mấy vạn.
Bên trong khu vực Vãng Sinh Động bị bao phủ bởi sương mù. Những làn
khói đen này càng đi vào sâu bên trong thì càng nồng đậm, lại có khả
năng áp chế linh thức khiến giác quan của tu sĩ bị hạn chế rất nhiều.
Không bao lâu sau, Mạnh Hạo nhìn thấy ở phía xa có một thung lung, từ đó có mười mấy cột sáng phóng thẳng lên trời. Mỗi cột sáng đều khuếch
tán ánh sáng gây chấn động những ai nhìn thấy. Từ đó cũng tản ra uy hiếp tạo nên vẻ nguy hiểm cho phương viên vạn dặm trong Vãng Sinh Động này,
trở thành nguy cơ đối với bất kỳ tu sĩ nào bước vào.
Mạnh Hạo tới gần, liếc mắt là hắn nhận ra trong những cột sáng này có một cột sáng màu tím phát ra khí thế bức người, tràn đầy uy áp. Không
gian xung quanh cột sáng này không hề có khói đen tồn tại, mặt đất trước đó cũng trở thành màu tím.
Bên trong đó chợt xuất hiện Ngô Đinh Thu, còn có Diệp Phi Mục, Sở
Ngọc Yên và mấy người An Tại Hải, Lâm Hải Long và hơn trăm đệ tử Tử Khí
nhất mạch đang khoanh chân ngồi bên trong cột sáng đả tọa.
Trong những người này có hai lão giả ngồi ở hai vị trí trung tâm cột
sáng. Hai lão mặc trường bào màu trắng, dung nhan hiện lên vẻ tang
thương nhưng từ trên người hai lão, Mạnh Hạo cảm nhận được một cỗ áp lực khủng khiếp.
Bên cạnh hai người này, Ngô Đinh Thu cũng còn kém một cảnh giới.
“Trảm Linh!...” Mạnh Hạo hít thở sâu, đảo mắt về những cột sáng khác, hắn nhìn thấy rất nhiều người tới từ các tông môn khác như Thanh La
Tông, Kim Hàn Tông, Huyết Yêu Tông và tam đại gia tộc, trong đó có Hàn
Bối, Trần Phàm, Chu Kiệt, Vương Lệ Hải và mấy người Lý Đạo Nhất. Trong
đám người đó, ánh mắt hắn chợt dừng lại ở một thân ảnh mặt trang phục
màu trắng.
Hứa Thanh!
Mạnh Hạo nhìn nàng một lúc mới thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn những
cột sáng khác, trong đó có một cột sáng màu da cam tỏa ra khí thế bá đạo uy nghiêm. Bên trong có hơn mười tu sĩ đang ngồi, trên da họ đều có đồ
đằng, thân thể cao lớn, xem ra không phải là người tới từ Nam Vực.
“Tu sĩ tới tử Tây Mạc…”, hai mắt Mạnh Hạo nheo lại. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tu sĩ tới từ Tây Mạc. Năm đó lúc mới bước
vào khu vực hạch tâm của Nam Vực, hắn đã thấy qua những tu sĩ cao lớn,
kỳ dị này.
Mạnh Hạo biết, khu vực Tây Mạc này còn được gọi là Tây Man, cũng là
nơi năm xưa hắn thấy trên bản đồ. Chỉ có điều, người Tây Mạc cảm thấy
chữ man có ý nghĩa thiêng liên hơn hơn tự xưng là Tây Mạc cho khác biệt
với Bắc Mạc. Dù vậy, cũng có người lại gọi bọn họ là Tây Ma.
Đi về phía trước, ánh mắt Mạnh Hạo rơi trên hai cột sáng mà một trong số đó có màu lam giống như bầu trời. Tại đó có một lá cờ bị cắm xuống
mặt đất, tung bay phấp phới, trên mặt viết một chữ vàng…
“QUÝ!”
Khi nhìn thấy chữ này, hai mắt Mạnh Hạo chợt co rút, hô hấp trở nên
dồn dập. Ở cột sáng ấy có hơn mười tu sĩ khoanh chân ngồi tĩnh tọa, một
người trong số đó là một thanh niên đôi môi hơi bạc, vẻ mặt ngạo nghễ,
thần sắc có vẻ không kiên nhẫn. Hình như hắn phát hiện ra Mạnh Hạo có
mặt tại nơi này, hắn quay đầu nhìn Mạnh Hạo, hừ lạnh một tiếng, trong
mắt lóe lên một tia nhìn khinh miệt.
Tiếng hừ lạnh này rơi vào trong tâm Mạnh Hạo làm hắn dừng lại, nhưng
hắn nhanh chóng vận chuyển tu vi, cảm giác kia liền biến mất.
“Kết Đan cảnh.” Thần sắc Mạnh Hạo vẫn như thường. Hắn thu hồi ánh
mắt, tên thanh niên kia cũng thu hồi ánh mắt không để ý tới hắn nữa.
Cuối cùng, ánh mắt Mạnh Hạo tập trung vào cột sáng màu xanh có ba
người đang khoanh chân ngồi. Một nam tử trung tuổi, một lão giả và một
thiếu nữ. Thiếu nữ này mặc trường sam màu xanh, mái tóc dài phủ vai rất
đẹp, tướng mạo cũng kiều diễm hơn người nhưng thần sắc lại toát ra vẻ
lãnh ngạo như không muốn tiếp xúc với người khác.
Sau một hồi quan sát, Mạnh Hạo bay tới trụ sáng có người của Tử Vận
Tông đang tọa trấn. Vừa tới gần, có không ít người liền nhận ra hắn, ánh mắt nhìn hắn cũng thêm phần cung kính.
Thần sắc Sở Ngọc Yên trở nên phức tạp. Diệp Phi Mục ở xa xa cũng cúi đầu, không nói gì.