Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 293: Đệ Tử Truyền Thừa


trướctiếp

Diệp Phi Mục cười thảm. Hắn nhìn Mạnh Hạo, trong lòng thất vọng tới cùng cực. Hắn có khát vọng trở thành Tử Lô. Vì khát vọng ấy, hắn không kể tư chất tu hành, dùng toàn bộ thời gian theo đuổi đan đạo. Hắn vẫn cho rằng, hắn cứ kiên định với tạo nghệ đan đạo rồi sẽ trở thành Tử Lô. Cách nghĩ ấy được Diệp Vân Thiên và các Tử Lô khác rất tán thành.

“Vì sao… hắn lại xuất hiện? Đan Đông nhất mạch đã có Diệp Phi Mục ta, vì sao còn xuất hiện một người như Phương Mộc hắn?” Diệp Phi Mục lảo đảo bước lùi ra sau vài bước, từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Không phải hắn không phục. Khi biết Mạnh Hạo là Đan Đỉnh đại sư, hắn đã phục rồi. Hắn không bằng người nên không thể trách người, chỉ là, hắn muốn cười. Nụ cười buồn thảm.

Hắn đã từng kiêu ngạo, dù đứng trước đối phương mạnh hơn mình, dù đối phương có là Đan Đỉnh đại sư thì hắn cũng là Diệp Phi Mục, là Chủ Lô đỉnh phong của Đan Đông nhất mạch. Hắn nhất định sẽ trở thành đệ nhất nhân trong thí luyện Tử Lô này.

Thế mà hắn vẫn thất bại. Hắn sợ rằng rồi sau đây, mọi ánh mắt trong tông môn nhìn hắn sẽ có thêm một tia khinh miệt. Không phải khinh miệt đan đạo của hắn, mà khinh miệt vì hắn đã cam chịu thất bại.

Cho nên hắn cười thảm như mất hết can đảm.

“Đan đạo của ta không thể bại được! Thất bại một lần ta có thể thừa nhận, thất bại hai lần ta vẫn có thể thừa nhận nhưng nếu cứ thất bại, đan đạo của ta sẽ sụp đổ hoàn toàn.” Khóe miệng Diệp Phi Mục vẫn tràn ra máu tươi.

“Là cá nhân ta thất bại, không phải đan đạo của ta!” Sau khi lau máu tươi nơi khóe miệng, hai mắt Diệp Phi Mục lóe lên một tia chấp nhất.

“Đan đạo của ta vĩnh viễn không thể thất bại được. Đó sẽ là con đường trước nay chưa từng có, con đường độc nhất vô nhị, khai thiên địa tiên. Đó chính là đan đạo của ta!” Hô hấp Diệp Phi Mục trở nên dồn dập lúc liếc mắt nhìn Mạnh Hạo.

Sở Ngọc Yên lúc này lại trở nên trầm mặc. Rung động vừa nãy đã phần nào bị lắng xuống. Nàng nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt ngơ ngác, trong lòng là nỗi đắng cay trước nay chừng từng có. Nàng đã thất bại từ sớm rồi. Từ lúc bước ra khỏi thế giới Tiên Thổ, nàng biết mình đã thất bại.

Nếu không có Phương Mộc, không có Diệp Phi Mục thì nàng nhất định sẽ trở thành Tử Lô. Vậy mà hôm nay, nàng không có cơ hội để chứng minh năng lực của mình.

Thí luyện Tử Lô không phải lúc nào cũng có. Một vị đan sư, có khi cả đời chỉ gặp một lần. Bây giờ bỏ lỡ, dù có là thế hệ kinh diễm tới đâu cũng chỉ biết tiếc nuối cả đời, không còn lần thứ hai nữa.

“Đan đạo của ta chính là con đường tìm kiếm chút hy vọng sống, thế mà hôm nay, con đường này đã biến mất. Sự sống không tìm về được, sau này đan đạo của ta sẽ không thể tiến lên được nữa.” Khóe miệng Sở Ngọc Yên cũng trào máu tươi. Đó là tổn thương từ tận đáy lòng, là đau đớn cho con đường đan đạo mai sau của mình.

Mọi người xung quanh rơi vào trầm mặc. Diệp Vân Thiên không còn bào chữa được nữa. Hắn cảm thấy đau lòng khi chỉ biết trơ mắt nhìn Diệp Phi Mục thất bại, nhìn con đường đan đạo của hắn kết thúc tại nơi này. Vài năm sau, biết có ai còn nhớ?

Tu sĩ bốn phương nhìn thấy cảnh này, đáy lòng mỗi người đều hiện lên một loại suy nghĩ. Bởi vì đan đạo bất đồng, bởi vì trong lòng đều có tín niệm, cố chấp khác nhau. Một khi thất bại là đan đạo cũng thất bại. Bởi vì khi đã không thể kiên định thì thất bại chỉ là chuyện sớm muộn.

Lúc bốn phía lâm vào yên tĩnh, từ xa truyền tới tiếng thở dài. Đan Quỷ đại sư đang khoanh chân ngồi chợt chậm rãi đứng lên. Ánh mắt lão đảo qua tất cả mọi người đang nhìn hắn bằng ánh mắt cung kính. Tới khi ánh mắt ấy dừng trên người Diệp Phi Mục.

“Đan đạo thất bại mới chính thức là thất bại. Đan tu chi tâm, dù thất bại vạn lần nhưng tâm ngươi có thể vĩnh hằng chung thủy một ý niệm thì đan đạo vẫn còn. Ngươi rất giỏi, từ khi gia nhập tông môn vẫn luôn bước theo con đường này.”

“Con đường đầy chông gai, chỉ có dùng tâm bất biến, dũng cảm đối mặt với thất bại mới có thể đi tới cuối con đường. Thất bại không đáng sợ, buông bỏ mới đáng sợ.”

“Đa tạ lão tổ điểm ngộ!”

“Ngươi có thể trở thành Tử Lô. Từ nay về sau ngươi sẽ là đệ tử ký danh của ta.” Đan Quỷ đại sư nhàn nhạt nói. Thân thể Diệp Phi Mục run lên, vẻ mặt kích động. Đây là mộng ước một đời của hắn, giờ phút này đã thành hiện thực. Trở thành Tử Lô là truy cầu cả đời hắn.

Đan sư của Đan Đông nhất mạch nghe xong đều chấn động nhưng không ai nói gì. Bởi vì ánh mắt của Đan Quỷ đại sư đã chuyển sang nhìn Sở Ngọc Yên.

“Tìm kiếm sinh cơ từ đan đạo, cũng như tìm kiếm sự sống trong kiếp này. Đan đạo ấy rất khó để đi tới đỉnh phong, con đường ấy cũng không khúc triết nhưng lại khó để lựa chọn. Tại một số thời khắc, sinh cơ không phải là lựa chọn duy nhất thì ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Con đường đan đạo của ngươi, chú trọng luyện đan mà không luyện tâm. Ngươi vốn là đệ tử của ta, không giống với hắn, ngươi là đệ tử chân truyền, ngươi cũng có thể trở thành Tử Lô.” Tiếng Đan Quỷ đại sư vang vọng bốn phía. Trong mắt Sở Ngọc Yên như có như không một chút nước mắt đang dâng lên. Nàng khom người, cúi về phía Đan Quỷ đại sư cảm tạ.

Đan sư của Đan Đông nhất mạch đều lâm vào trầm mặc, duy chỉ có tám vị Tử Lô là như có điều muốn nói mà không tiện nói ra.

“Sư tôn, mỗi lần tổ chức thí luyện Tử Lô, dựa theo quy củ thì chỉ lấy một người…”, Lâm Hải Long hơi chần chừ, sau một lúc kiên nhẫn mới quyết định mở miệng. Hắn là Tử Lô cao tuổi nhất ở đây.

“Sau khi rời khỏi Sơn Cửu, con đường đan đạo của ngươi không hề tiến thêm chút nào. Ngươi có biết vì sao không? Đan Quỷ đại sư bình tĩnh nhìn Lâm Hải Long hỏi.

“Trong vài năm nay ta không điểm chỉ gì cho ngươi là muốn ngươi tự hiểu ra, nhưng hôm nay ngươi vẫn không hiểu. Quy củ ư, có thật nó quan trọng như vậy sao?”

“Nhưng mà, những quy củ này đều do sư tôn đề ra.” Lâm Hải Long cười khổ, đáy lòng có chút không phục.

“Quy củ là do ta định ra, tất nhiên ta cũng có thể thay đổi.” Đan Quỷ đại sư trừng mắt, hất tay áo lên rồi không để ý gì tới Lâm Hải Long nữa. Lão nhìn về phía Mạnh Hạo.

Lâm Hải Long thở khẽ, tranh thủ thời gian lui về sau mấy bước. Nếu ở đây không có ai, chưa chắc hắn đã mở miệng hỏi như thế. Chỉ là quanh đây có rất nhiều người, hắn là đại đệ tử của lão, dù sao cũng muốn hỏi để mọi người khỏi lưu thắc mắc trong lòng.

“Lấy thân là Lô, tâm là đan phương, luyện ra nhật nguyệt thương khung, luyện lấy tinh không tang thương, đan đạo như thế…” Đan Quỷ đại sư nhìn Mạnh Hạo, đang nói chợt dừng lại.

“Ngay cả ci sư cũng rất mong chờ, con đường tương lai của ngươi không biết sẽ đi tới tận đâu!” Đan Quỷ đại sư nói xong, khuôn mặt nở một nụ cười.

Lão vừa dứt lời, mọi người có mặt đều nhận ra điểm khác thường. Vì lão vừa mới tự xưng mình là vi sư!

“Trở thành Tử Lô, có thể trở thành đệ tử ký danh của lão phu chỉ cần khấu đầu một cái là được. Ngươi đã là Đan Đỉnh, lại trở thành đệ tử thân truyền của lão phu thì cần khấu đầu hai cái. Nhưng trước đây ta có cầm của ngươi không ít phí bái sư nên đành phải thu nhận ngươi, mà từ trước tới giờ ngươi là đệ tử thân truyền thứ hai của ta, cho nên ngươi cần khấu đầu ba cái.” Đan Quỷ đại sư mỉm cười nhìn Mạnh Hạo, hai mắt ánh lên một tia nhìn hiền lanh có chứa ít nhiều tình cảm của một vị sư tôn.

Vẻ mặt Mạnh Hạo có chút không bình thường. Ba chữ Phí bái sư kia khiến hắn nhớ tới hai ức linh thạch….

Chưa để hắn kịp nói điều gì, Đan Quỷ đại sư đã nâng tay phải rồi hất lên, từ không trung bỗng xuất hiện gợn sóng khuếch tán, vòng quanh người mạnh Hạo và bản thân lão. Trong chớp mắt, hai người đã biến mất.

“Hải Long, ngươi thay vi sư chiêu đãi các vị hảo hữu có mặt tại nơi đây, tuyên cáo khắp Nam Vực để cho mọi người biết Phương Mộc đã trở thành đệ tử thân truyền của lão phu.”

Âm thanh Đan Quỷ đại sư truyền lại vang vọng. Mọi người có mặt đều đứng dậy, hướng lên bầu trời cúi đầu thi lễ. Lam Hải Long chấn động khi nghe tới mấy chữ đệ tử thân truyền, mấy vị Tử Lô khác cũng đều mang biểu hiện như vậy. Bởi bọn họ hiểu, đệ tử thân truyền nghĩa là như thế nào!

Ánh mắt Hàn Bối ngập tràn hâm mộ. Nàng rất hiểu, từ hôm nay trở đi, địa vị của Phương Mộc ở đất Nam Vực này sẽ khác trước rất nhiều.

Tiểu bàn tử cũng vô cùng cảm khái, thầm nghĩ lão đại của hắn thực là lợi hại. Sau bao lăn lộn, hiện giờ đã trở thành đệ tử thân truyền của Đan Quỷ đại sư rồi. Đệ tử bình thường chỉ là ký danh hoặc đệ tử chính thức mà thôi

Trong khi đó, đệ tử ký danh chỉ thi thoảng được sư phụ chỉ điểm, hoặc có thể chủ động đưa ra vấn đề cần hỏi. Đệ tử chính thức có thể đi theo bên mình sư phụ, được truyền tạo nghệ, khi có dịp sẽ được truyền thụ cho một ít bí pháp.

Duy có đệ tử thân truyền, sẽ được nhận truyền thừa y bát cả đời của sư phụ, là đệ tử trọng yếu nhất, là người sẽ kéo dài tông môn. Đối với đệ tử truyền thừa này, sư phụ sẽ không giữ lại chút tạo nghệ nào vì người này còn quan trọng hơn cả con cái.

Trong Tử Vận Tông, Đan Đông nhất mạch…

Tại một tòa núi nhỏ ở nơi sâu nhất, được bao xung quanh bởi những ngọn núi cao lớn hơn nhưng ẩn chứa khí thế biến nó trở thành ngọn núi tâm điểm, quan trọng nhất.

Đây là ngọn núi chính trong tất cả những ngọn núi ở Đan Đông nhất mạch. Trên ngọn núi này có một căn phòng. Bước vào căn phòng này, Mạnh Hạo sững người trong tích tắc vì nó giống như đúc căn phòng của vị sư tôn khi hắn còn ở trong ảo cảnh.

“Đã qua cái khấu đầu khi còn con trẻ, một khấu đầu khi ngươi đi xa, cuối cùng là khấu đầu lúc đứng trước mộ phần. Ba cái khấu đầu ấy đã biến ngươi trở thành đệ tử của vi sư rồi.” Đan Quỷ đại sư đẩy cửa rồi bước vào căn phòng, quay lưng về phía Mạnh Hạo, vừa đi lão vừa nói.

Mạnh Hạo bước theo sau, nhìn bóng lưng lão chợt phát hiện, hắn không hề lạ lẫm gì với con người này. Cả đời ở trong ảo cảnh, giống như kiếp này được gặp lại người thầy của mình. Mạnh Hạo trầm mặc một lúc, sau đó ôm quyền hướng về Đan Quỷ đại sư cúi đầu thật sâu.

“Đệ tử bái kiến sư tôn.”

“Ở bên trong Tiên Thổ, vi sư đã nói với ngươi. Cả đời ngươi sẽ có hai lần để lễ bái. Đầu tiên là khấu đầu ba cái lúc bái sư, cùng vi sư kết duyên nhân quả. Sau này ngươi không đoạn thì ta không dừng. Còn lần thứ hai, lúc ấy ta chưa nói với ngươi.”

“Hiện giờ ngươi nên biết, lần lễ bái thứ hai chính là ngày vi sư trở thành cát bụi. Lúc ấy ngươi lễ bái để kết thúc nhân duyên nhân quả của chúng ta, sau đó không còn duyên nợ nữa. Ta cho ngươi cái ân cả đời của một người sư phụ, ngươi cho ta nụ cười lúc lâm chung, không uổng công cả đời ta để lại truyền thừa cho ngươi.”

“Nếu trong quá trình ấy, ngươi lại giống như đệ tử truyền thừa đầu tiên của ta là Liễu Như Phong lựa chọn rời đi thì ngươi sẽ không có lần lễ bái thứ hai ấy. Mọi việc diễn ra như thế nào sẽ tùy thuộc vào chính ngươi.”

Đan Quỷ đại sư xoay người nhìn Mạnh Hạo, chậm rãi nói.

“Chỉ là, nếu ta nói cho ngươi biết, độc Bỉ Ngạn Hoa trên người của ngươi vi sư cũng không giải được, liệu ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ?”


trướctiếp