Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 291: Ngàn Đan Thành Đỉnh


trướctiếp

Sở Ngọc Yên cảm thấy đắng chát nơi đáy lòng. Nàng nhớ mình đã từng mơ ước như thế nào, bây giờ đành cùng đám thí luyện giả thất bại nhìn lên đỉnh núi quan sát hai người xuất sắc nhất.

Phương Mộc khiến nàng cảm thấy bất ngờ, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác như bất ngờ này vẫn nằm trong dự liệu.

Diệp Phi Tử vốn là một thiên tài trên con đường đan đạo. Nếu không có mặt hắn ở vị trí ấy mới thực sự khiến cho người khác phải giật mình.

“Ta thua rồi…”. Sở Ngọc Yên than nhẹ, quay người bước ra một bước. Núi này có thể lên không thể xuống. Bước xuống một bước này tức là đã rời khỏi Tiên Thổ, chính thức thừa nhận thất bại.

Lúc đặt chân xuống, cảnh vật trước mặt nàng hoa lên, sau khi trở lại rõ ràng thì nàng đã về tới đỉnh núi Đông Lai Sơn, nhìn thấy các đan sư của Đan Đông nhất mạch cùng đồng môn tu hành. Qua ánh mắt, Sở Ngọc Yên nhận ra những người này đều không thấy mình.

Nàng quay đầu thấy tấm hình trong đan lô, chỉ có Mạnh Hạo đang trầm mặc, nàng hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì, thế giới của hắn ra sao.

“Trở về đi.” Đan Quỷ đại sư mỉm cười, từ tốn nói.

Bỗng nhiên, Sở Ngọc Yên muốn khóc. Ảo cảnh kia là sự thực khiến nàng không thể thay đổi, nhưng nàng vẫn có điều không rõ. Nàng chỉ im lặng đi tới bên người Đan Quỷ đại sư.

Phía sau Sở Ngọc Yên, lão giả và nam tử trung tuổi thất bại cũng xuất hiện bên cạnh đan lô, ánh mắt mờ mịt hướng về đám người. Bọn họ khoanh chân ngồi xuống như người mất hồn.

“Cửa ải cuối cùng là ảo cảnh khảo nghiệm. Rốt cuộc bọn họ đã trải qua điều gì ở trong đó, tại sao ánh mắt ai cũng mờ mịt?” Khắp bốn phía đều rộn lên tiếng tranh luận. Ngay cả các đan sư của Đan Đông nhất mạch cũng nghi hoặc, mỗi người một suy đoán.

“Ảo cảnh của Tử Vận Tiên Thổ dùng tâm để tạo ra biến hóa. Với thuật pháp này, đừng nói là bọn hắn, dù tu sĩ có tu vi Nguyên Anh cũng không thể phân biệt thật giả, không thể tự thức tỉnh khi đã lâm vào ảo cảnh.”

“Đúng là như vậy. Thời điểm ảo cảnh tan biến cũng là lúc họ thức tỉnh, cho nên không tránh khỏi cảm giác mờ mịt.”

Mấy người đứng đầu các tông môn khác, chỉ cách lão tổ nửa bước thấy đệ tử đồng môn mình ra vẻ nghi hoặc thì lên tiếng giải đáp, cũng là mượn thí lần thí luyện này của Tử Vận Tông mà giáo huấn bọn họ biết thế nào là mộng ảo.

Kinh nghiệm như vậy không phải ai cũng gặp được, còn lĩnh ngộ bao nhiêu lại phải trông vào tạo hóa của từng người.

“Thời khắc thức tỉnh chính là thời điểm ảo cảnh vị nghiền nát, nghĩa là nếu ảo cảnh không biến mất, người trụ vững sẽ đạt được càng nhiều cảm ngộ hay sao?” Lý Thi Kỳ trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng hỏi.

“Chưa nói việc cảm ngộ như thế mang lại những lợi ích gì, sau khi thanh tỉnh, muốn cho ảo cảnh bất diệt thì bản thân phải có linh thức rất cường đại, quan trọng hơn là phải có đủ ngộ đạo. Cho nên mới nói việc này chỉ có thể ngộ, không thể cưỡng cầu. Cả đời lão phu cũng mới chứng kiến có một người làm được việc ấy mà thôi.” Đồ La đứng bên cạnh Lý Thi Kỳ lạnh nhạt đáp.

“Hơn nữa, loại chuyện này cũng vô cùng nguy hiểm. Qua thời gian dài không thoát ra được, bị mất phương hướng ở trong đó thì sẽ mãi mãi không thoát ra được.” Một vị tôn giả tới từ Nhất Kiếm Tông bĩnh tĩnh giảng giải.

Mọi người đang nói chuyện với nhau thì bỗng xung quanh đồng loạt vang lên tiếng “Ồ!”. Mấy người quay ra nhìn thì thấy Diệp Phi Mục trong tấm hình đã thức tỉnh. Hắn nghiên người nhìn Mạnh Hạo, vẻ mặt âm trầm nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn lui về sau một bước, ra khỏi thế giới Tiên Thổ, trở lại đỉnh núi Đông Lai Sơn.

Lúc Diệp Phi Mục quay lại, tiếng hoan hô vang lên từ đám đan sư có giao hảo tốt với hắn.

“Chúc mừng Diệp chủ lô thành công vấn đỉnh. Lần này đạt thành Tử Lô càng làm cho danh khí của Đan Đông nhất mạch ta được nâng cao.”

“Diệp Chủ Lô, người chính là Đan Đỉnh đại sư, hôm nay đã vấn đỉnh rồi cũng nên thừa nhận đi thôi. Sắp tới, mọi người trong cả tông môn chắc chắn sẽ rất hiếu kỳ.”

“Chúc mừng Diệp Chủ Lô….”

Từng âm thanh chúc mừng liên tiếp vang lên. Diệp Phi Mục không tỏ vẻ cao ngạo mà chỉ mỉm cười, hướng mọi người ôm quyền cảm tạ. Xưng hô là Đan Đỉnh hắn còn chưa quen, không thừa nhận cũng không có phản ứng gì, càng không mất công để đi giải thích.

Trước mọi ánh mắt đang nhìn Diệp Phi Mục, Tử Lô đan sư Diệp Vân Thiên nở nụ cười, đứng dậy nhìn hắn bằng ánh mắt đầy tán thưởng.

“Diệp Phi Mục, còn không mau lấy đan lô của ngươi ra để chứng minh tư cách Tử Lô của mình.” Diệp Vân Thiên nói xong, đan sư bốn phía đồng loạt reo hò hưởng ứng.

An Tại Hải lại nhíu mày, không nói gì.

Diệp Phi Mục hít thở sâu, thần sắc hơi có chút cao ngạo. Hắn nâng tay phải lên vỗ vào túi trữ vật, từ đó bay ra một đan lô, chính là vật hắn đạt được trong thế giới Tiên Thổ. Đan lô vốn có màu trắng giờ đã trở thành màu tím, phát ra ánh sáng màu tím khiến mọi ánh mắt nhìn vào nó đều ánh lên màu này.

Diệp Vân Thiên nhìn Tử Lô trước mặt Diệp Phi Mục mà cười ha hả, sau đó quay người, ôm quyền cúi đầu hướng về Đan Quỷ đại sư nói.

“Chúc mừng sư tôn! Cuối cùng đã có người tấn chức Tử Lô rồi. Sư tôn lại có thêm một vị đệ tử đạt tới Tử Lô, chúng ta cũng có thêm một vị sư đệ. Phi Mục, còn không mau qua đây bái sư.” Trong lòng Diệp Vân Thiên rất kích động. Ánh mắt Diệp Phi Mục cũng sáng lên, nhưng còn chưa kịp bước tới thì An Tại Hải đã lên tiếng.

“Diệp sư đệ, việc này chưa hợp với quy củ.”

Dứt lời, sáu Tử Lô có mặt chợt sững lại, chỉ là không biểu lộ gì. Mục đích của Diệp Vân Thiên đã rõ, nhưng vì những Chủ Lô này đều ít nhiều không vừa mắt với Mạnh Hạo nên hảo cảm dành cho Diệp Phi Mục cũng tăng lên. Hiện giờ tâm tình của mấy người đó đã trầm tĩnh lại.

Những đan sư bình thường không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng nhìn ra sự việc này có điều gì đó hơi khác thường. Những lão tổ đến từ các tông môn khác đều là những người cơ trí hơn người, tất nhiên không thể không nhận ra. Bọn họ còn nhận ra nó từ sớm, chỉ là vẫn giữ nguyên thái độ mà im lặng theo dõi sự việc tiến triển ra sao.

Đan Quỷ đại sư vẫn im lặng như không nghe, không thấy bất cứ điều gì.

“Sao? An sư huynh nói vậy là sao? Xin hãy giải thích rõ để sư đệ được biết.” Trước những ánh mắt từ bốn phía nhìn mình, Diệp Vân Thiên mỉm cười, tỏ ra nhạc nhiên hỏi.

“Diệp Phi Mục không phải người duy nhất tiến vào đỉnh núi.” An Tại Hải bình tĩnh đáp.

“Thì ra An sư huynh muốn nói tới quy củ này. Việc ấy tất nhiên là đúng, nhưng…”. Diệp Vân Thiên cười lớn, chưa kịp tiếp lời thì từ thế giới Tiên Thổ bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.

Theo tiếng nổ này, từ tấm hình thế giới Tiên Thổ hiện lên một hồi chấn động. Chấn động tới từ tòa Tử Đông Sơn khiến mọi người đang lao xao phải ngưng thần quan sát. Những lời Diệp Vân Thiên muốn nói cũng bị tiếng nổ này cắn ngang, không thốt ra được nữa.

Từ khóe miệng Đan Quỷ đại sư xuất hiện một nụ cười bao hàm cả xúc cảm thỏa mãn, thoái mái lẫn cảm khái mà không một người nào phát hiện ra.

Giờ khắc này, bên trong ảo cảnh, Mạnh Hạo đang ở tại huyện Đông Lai. Thời gian đã trôi qua mười ba năm. Hiện giờ hắn đã chín mươi tuổi, thêm một lần quay về đứng trước phần mộ sư tôn. Nhìn bia mộ, khuôn mặt hắn dâng lên từng đợt xúc cảm khó tả.

“Trong trời đất này, vạn vật chỉ giống như nhà trọ, cả đời người rồi cũng chỉ như một vị lữ khách…”. Mạnh Hạo mỉm cười. Nhân sinh chính là một cuộc lữ hành, từng lối đi ngã rẽ đều có quang cảnh mới lạ. Trên con đường ấy, hắn đã để lại dấu chân. Sâu cũng tốt, nông cũng được. Chỉ biết đó là do hắn đã lựa chọn.

“Có lẽ còn chưa thành.” Mạnh Hạo lắc đầu. Tương lai có thể hắn sẽ đạt được mục tiêu trong cuộc đời mình, nhưng hiện giờ hắn còn chưa có. Hắn vẫn không cưỡng cầu, bởi tương lai vô định nên nó mới thật là đặc sắc.

Mạnh Hạo nở nụ cười tiêu sái. Trong lúc hắn cười, mái tóc hắn đã trở thành màu đen, thân thể già nua bỗng nhiên trẻ lại thẳng tắp, dung nhan không còn tang thương mà đã trở nên cường tráng như thời niên thiếu.

Hắn thở sâu, hướng về mộ bia mà vái ba vái.

Một bái kết thành nhân quả, sáng lập tình thầy trò. Từ nay về sau, ngươi không ngừng tất ta không đoạn…

Một bái nữa, Đông Lai huyện phía sau hắn đã trở thành hư ảo, hoàn toàn biến mất.

Một bái cuối cùng, toàn bộ thế giới chung quanh hắn tan thành từng mảnh nhỏ, chỉ còn mình hắn đứng trước mộ phần. Trời đất vang lên một tiếng nổ lớn rồi vỡ vụn.

Mạnh Hạo mở mắt, thế giới ấy biến mất. Hắn lại thấy được bầu trời, thấy được thế giới Tiên Thổ, còn hắn đang đứng trên đỉnh Tử Đông Sơn.

Hướng mắt nhìn ra xa, Mạnh Hạo tiến về phía trước một bước. Không gian chợt xuất hiện từng gợn rung động, hòa tan thân thể hắn. Khi xuất hiện lại hắn đã bước ra ngoài thế giới Tiên Thổ, đặt chân trên đỉnh Đông Lai Sơn bên ngoài đan lô.

Sự xuất hiện của hắn nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người, kể cả Diệp Phi Mục, cả Diệp Vân Thiên đang dang dở nụ cười.

Bốn phía chìm vào yên tĩnh, chợt vang lên giọng nói của Diệp Vân Thiên.

“Vừa rồi Diệp mỗ còn chưa nói xong. An sư huynh, đạp lên đỉnh núi đúng là có hai người, nhưng quyền lựa chọn lại không nằm trên hai người đó mà là do ta và ngươi, do tất cả Tử Lô chúng ta quyết định.”

“Chúng ta mới là người quyết định việc ai sẽ chính thức trở thành Tử Lô. Không biết sư đệ nói vậy có đúng hay không, An sư huynh?” Diệp Vân Thiên mỉm cười, không cho An Tại Hải kịp mở miệng đã phất tay áo nói lớn.

“Dựa theo quy củ của tông môn, nếu xuất hiện hai người cùng bước chân lên đỉnh núi thì chúng ta có quyền chọn ra người trở thành Tử Lô. Lão phu Tử Lô Diệp Vân Thiên mời các vị đồng đạo chứng kiến. Ta thấy Diệp Phi Mục có đủ tư cách trở thành Tử Lô hơn Phương Mộc nên ta chọn Diệp Phi Mục!”

“Tử Lô Trần Húc Dương ta lựa chọn Diệp Phi mục!”

“Tử Lô Thân Long, ta lựa chọn Diệp Phi Mục.”

“Ta là Tử Lô Viên Đạo Minh, ta lựa chọn Diệp Phi Mục.”

“Tử Lô Mã Phi Phong, ta chọn Diệp Phi Mục!”

Trong chốc lát, tám Tử Lô đan sư thì có năm người đã đưa ra lựa chọn là Diệp Phi Mục. Việc này khiến thần sắc Diệp Phi Mục lộ vẻ kích động và phấn chấn không giấu giếm.

Lâm Hải Long hơi chần chừ. Hắn nhìn qua Mạnh Hạo, không đưa ra chọn lựa của mình ngay. Hắn cùng với vị trung niên và một cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng không ai nói gì. Những đệ tử trong các tông môn khác đều ngước nhìn những vị lão tổ của mình, người nào người nấy đang mỉm cười mà như không cười rồi im lặng.

“Chủ Lô Hà Tiến lựa chọn Diệp Phi Mục!”

“Chủ Lô Tôn Trạch Hiên, ta chọn Diệp Phi Mục!”

Sau khi mấy người kia nói ra lựa chọn của mình, gần như các Chủ Lô đan sư đều nói lên lựa chọn của mình. Hơn phân nửa đã chọn người trúng tuyển là Diệp Phi Mục.

Sắc mặt An Tại Hải cực kỳ khó coi. Hắn muốn nói gì đó thì giọng nói của Mạnh Hạo đã bình tĩnh vang lên.

“Xin hỏi Diệp Tử Lô, vì sao nói Phương mỗ không có tư cách bằng Diệp Chủ Lô? Tư cách này thể hiện ở điểm nào?”

“Tạo nghệ trên đan đạo của ngươi thể hiện danh tiếng của ngươi. Dù là đan đạo hay thanh danh, qua việc ngươi không dám lựa chọn sáng tạo ra đan dược để luyện chế thì đã không bằng Diệp Phi Mục rồi. Quan trọng hơn, mười năm trước Diệp Phi Mục đã danh chấn Nam Vực, nửa năm trước đã luyện ra một viên đan dược gần đạt tới cửu tuyệt đan dược. Người như thế xứng đáng trở thành Tử Lô, còn ngươi không có tư cách ấy.” Diệp Vân Thiên nhìn Mạnh Hạo, hắn mở lời không hề khách khí, giọng điệu gần như đang răn dạy. Mà thân phận hiện giờ của hắn cũng đủ cho hắn đi răn dạy những Chủ Lô khác.

“Tư cách?” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Thiên. Hắn cười cười, vỗ tay phải vào túi trữ vật, hất ra ngoài không chỉ một viên, mười viên, trăm viên mà tới hơn một ngàn viên đan dược.

Hơn ngàn viên đan dược này tạo thành một vòng xoáy, trên thân đều khắc hình một chiếc đỉnh có hình dáng giống như đúc với ấn ký của Nhập Ma Đan.

Mùi thuốc nồng nặc trước nay chưa từng có khuếch tán bốn phía. Mỗi một viên đan dược này đều đạt tới chín thành dược hiệu, đều là một cửu tuyệt đan.

Sau khi Nhập Ma Đan về, Mạnh Hạo thấy được giá trị của những đan dược này cao như vậy nên thường xuyên luyện chế, mục đích là sau này sẽ tìm cơ hội bán đi từng chút một. Hiện giờ hắn lấy ra toàn bộ liền khiến cho tất cả chấn động kích liệt.

Hơn ngàn viên đan dược phiêu phù giữa không trung. Mỗi viên đan dược đều khiến đám đan sư rung động, sau đó hoảng sợ. Sở Ngọc Yên đứng bật dậy, sắc mặt không thể nào tin nổi.

Đám đệ tử ngoại tông khiếp sợ, đầu óc kêu ù ù. Mấy lão tổ trợn mắt, vội đứng bật dậy.

Đan dược phô thiên cái địa, mùi thuốc đang lên cuồn cuộn bao trùm cả đỉnh Đông Lai Sơn. Cỏ xanh trên mặt đất giãy dụa, bầu trời kéo mây đen cuồn cuộn. Sấm chớp nổ vang trời, tiếng vang vọng khắp toàn bộ mặt đất Đông Lai Quốc.

Bất chợt, tất cả đan dược Mạnh Hạo lấy ra cùng ngưng tụ một chỗ, hợp thành một cái đỉnh to lớn sừng sững tỏa ra hào quang vạn trượng giữa không trung.

“Thêm cả thân phận Đan Đỉnh đại sư như vậy, đã đủ tư cách chưa?” Tiếng Mạnh Hạo lạnh nhạt vang lên, truyền khắp bốn phương tám hướng.


trướctiếp