Lúc Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục tự nghĩ ra đan dược cho cảnh giới Trúc Cơ thì Mạnh Hạo đã thành công luyện ra Hóa Linh Đan. Hắn bắt đầu nghĩ cách luyện chế đan dược cho cảnh giới Nguyên Anh.
Đan dược cho cảnh giới này cực kỳ khó luyện vì tới cảnh giới này rồi, để tăng lên tu vi là rất khó. Đương thời, những loại đan dược có tác
dụng này rất khó gặp. Trên toàn cõi Nam Vực, đan dược như thế thành phẩm không nhiều, các tông môn bình thường có khoảng ba tới năm người có đã
là cực hạn rồi.
Loại đan dược này không thể luyện ra với số lượng nhiều. Mỗi lò đan
chỉ có ba tới năm viên, độ trân quý không cần phải nghi ngờ. Trong Tử
Vận Tông cũng không có nhiều đan dược như vậy.
Hơn nữa tu hành tới cảnh giới Nguyên Anh rồi, tu sĩ có thể hút linh
khí đất trời vào người. Nếu dốc toàn lực, một cái hô hấp là có thể mang
linh khí trong phương viên ngàn trượng thu vào trong người. Cho nên, đan dược đối với tu sĩ đạt cảnh giới này có cũng tốt, không có cũng không
hại gì.
Dù vậy, đan dược đề cao tu vi Nguyên Anh chưa phải là khó luyện chế
nhất. Đan dược khó luyện chế nhất chính là đan dược nâng cao thọ nguyên
cho tu sĩ Nguyên Anh. Giá trị của loại đan dược này cao nhất. Nếu đạt
tới giới hạn mà tu sĩ Nguyên Ahh không nghịch được thiên, không trảm
được linh thì thọ nguyên khô kiệt, tránh không khỏi phải chết.
Còn những đang dược bình thường dùng cho cảnh giới này là những đan dược chữa thương thì dễ luyện chế hơn nhiều.
Không nói tới công hiệu, hiện giờ Mạnh Họa lựa chọn luyện một loại
đan dược đơn giản nhất dùng cho cảnh giới này. Trong suy nghĩ của hắn,
vắt óc suy nghĩ không bằng tìm con đường đơn giản nhất để vượt qua bài
kiểm tra. Hắn không muốn hao phí tâm tư vào việc sáng tạo ra một loại
đan dược mới làm gì.
Vài ngày sau, đan dược Liệu Thương Đan dùng cho cảnh giới Nguyên Anh
được Mạnh Hạo luyện thành. Như vậy là đan dược dùng cho bốn đại cảnh
giới đều đã được hắn luyện ra, đặt trên núi đá. Từ vách núi truyền ra
tiếng vọng ầm ầm. Vách núi trước mặt Mạnh Hạo hiện ra một khe hở chỉ cỡ
nữa xích như thể sơn mạch này cũng không hài lòng với những đan dược mà
hắn luyện chế ra.
Dù sao, Mạnh Hạo cũng đã hoàn thành yêu cầu của nó. Trong mỗi loại
đan dược đều ẩn chứa ngàn vạn biến hóa của thảo dược. Những thảo dược
này Mạnh Hạo dùng nhiều phương pháp khác nhau để luyện chế.
Trông thấy khe hở trước mắt, Mạnh Hạo ho lên một tiếng. Biết rằng mọi người bên ngoài có thể nhìn rõ động tĩnh của mình, hắn cảm thấy hơi
ngại ngùng, cúi đầu như muốn nói xin lỗi rồi đi tới khe hở, nghiêng
người lách vào, bộ dáng khá chật vật.
Sau khi bước vào rồi, hắn nghiêm sắc mặt, không còn chút nào của sự
xấu hổ nữa. Hắn mạnh mẽ bước trên những bậc thang dẫn tới khu vực thứ
ba.
Ngoài đỉnh núi, đám đan sư của Đan Đông nhất mạch liên tục cười khổ.
Bình thường có không ít người có giao tình không tệ với Mạnh Hạo, đa
phần lúc này đều cảm thấy hơi xấu hổ thay cho hắn. Mạnh Hạo dùng phương
pháp này hoàn toàn có thể vượt qua cửa ải, chỉ là cách làm này không
được mọi người đánh giá cao mà thôi.
Sau khi chứng kiến Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục chăm chú, kiên định
với lựa chọn sáng tạo của mình, lại thấy cách Mạnh Hạo vượt qua khu vực
thứ hai như thế, nhiều Chủ Lô đan sư có ác cảm với hắn tỏ ra khinh bỉ,
một số người khác thì nhíu mày.
Bất kể cảm giác của mọi người ra sao, Mạnh Hạo vẫn là người thứ nhất
vượt qua khu vực thứ hai. Lúc mọi người bày tỏ thái độ thì hắn đang chắp tay sau lưng, ung dung đi trong khu vực thứ ba, vừa xem phong cảnh vừa
du ngoạn.
“Tên Phương Mộc này hơi không bình thường, tâm tính chưa đủ nên không thích hợp trở thành Tử Lô.” Một trong mấy Tử Lô tên Diệp Vân Thiên lạnh nhạt nói.
“Ta thấy chưa hẳn. Dùng biện pháp đơn giản nhất để vượt qua cửa ải cũng là một lựa chọn.” An Tại Hải cười lớn.
“An sư huynh nói cũng phải, tuy nhiên Diệp mỗ muốn xem xem, ở khu vực thí luyện thứ ba người này sẽ dùng cách nào để vượt qua.” Diệp Thiên
Vân cười cười, giọng nói đã từ tốn hơn nhiều.
Sau khoảng thời gian đó, lần lượt có thêm người vượt qua cửa ải thứ
hai. Trừ Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục ra, sau Mạnh Hạo còn có năm người
vượt qua được. Những người khác luyện chế đan dược có dược hiệu không đủ đành chịu thất bại. Từ lúc ấy người ngoài nhìn vào sẽ chỉ còn có tám
người tiếp tục hành trình mà thôi.
Lúc Mạnh Hạo đi tới bên vách đá khu vực thứ ba, tử khí tràn ra, sau
một lúc giằng co thì cũng dung nhập vào trong đan lô. Mạnh Hạo nhìn núi
đá, sau đó khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Phần mệt mỏi cuối cùng còn trong
cơ thể cũng theo đó mà tiêu tan.
Sở Ngọc Yên luyện chế xong hai loại đan dược thì sắc mặt đã tái nhợt. Luyện chế một lúc bốn loại đan dược quá khó, nàng chỉ có thể kiên trì
luyện chế đan dược tự sáng tạo ra dùng cho Trúc Cơ kỳ, còn hai loại đan
dược sau đành phải chọn cách luyện chế những đan dược đã có sẵn, nhưng
nàng cũng lựa chọn đan dược có độ khó cao nhất để luyện chế.
Lúc này, nàng lau mồ hôi trná, nhìn núi đá mở ra khe hở rộng tới hơn một trượng, mỉm cười tự tin bước tới.
Theo sau nàng, Diệp Phi Mục cũng hoàn thành xong việc luyện đan của
mình. Giống như Sở Ngọc Yên, hắn không thể sáng tạo ra hết cả bốn loại
đan dược nên tới cảnh giới Nguyên Anh thì hắn phải dừng lại, lựa chọn
một loại đan dược sẵn có với độ khó lớn nhất để luyện chế.
Nơi này là thế giới Tiên Thổ, tốc độ diễn ra nhanh hơn bên ngoài chứ
nếu không, để luyện chế thành công bốn viên đan dược này, hắn cần thời
gian ít nhất một năm trở lên.
Vách núi trước mặt hắn nổ vang, mở ra một khe hở rộng hơn hai trượng, hoàn toàn hiện ra con đường núi phía sau. Hắn hít sâu một hơi, hai mắt
ánh lên một tia ngạo nghễ rồi bước về phía trước.
Đám đan sư bên ngoài theo dõi, thấy khe núi do Diệp Phi Mục mở ra lớn như thế thì không khỏi thất kinh, xôn xao đàm luận.
Sau khi Sở Ngọc Yên và mấy người thành công vượt qua khu vực thứ hai
tiến tới khu vực thứ ba, tử khí nồng nặc xuất hiện quanh người họ, giằng co thời gian một nén hương mới tan đi. Nhất là Diệp Phi Mục, thời gian
tử khí giằng co quanh hắn lên tới hai nén hương, đan lô của hắn lúc này
đã mang màu tím nhạt.
Ở một khu vực khác, sau khi hấp thu tử khí, mấy người đi tới khu vực
thứ ba đang ngóng nhìn lên núi đá. Thí luyện ở khu vực này so với hai
khu vực trước thì càng gian nan hơn.
Mạnh Hạo đã thôi không đả tọa nữa. Hắn mở mắt, trong mắt ánh lên một
tia quang mang. Tinh lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục. Hắn nhìn hàng
chữ viết trên vách đá, ra chiều suy nghĩ.
Tại vách núi này, sương mù bao phủ bốn phía, che mờ đường đi.
“Cửu Bảo Châu Liêm Hoa…”. Hai mắt Mạnh Hạo chợt co rút, nhìn điều
khắc hiện trên vách đá. Trên đó là một cây dược thảo, nở ra chín đóa hoa mang màu sắc khác nhau.
“Hoa này ba đóa thì thường gặp, sáu đóa đã hiếm thấy, còn chín đóa
thì… vô cùng hiếm thấy! Mỗi đóa hoa đều ẩn chứa dược hiệu khác nhau.
Chín đóa hoa phối hợp với nhau cùng nở trên một cây dược thảo thì có thể tạo ra cả ngàn đan phương khác nhau. Mỗi đan phương có thể luyện chế ra đan dược có phẩm giai khác nhau…”. Mạnh Hạo trầm mặc, hai mắt nhắm
nghiền. Phía trước không thấy đường đi, tất cả mọi người vượt qua khảo
hạch lần hai đều phải đối diện với khảo nghiệm này.
Sở Ngọc Yên là người đầu tiên đặt tay lên vách đá. Vách đá trước
người nàng chợt lóe quang mang, từ trên đó huyễn hóa ra trước mặt nàng
một đóa Cửu Bảo Châu Liêm Hoa.
Đám tu sĩ bên ngoài đỉnh núi đều đang ngưng thần nhìn sự việc phát sinh ở lần thí luyện thứ ba này.
“Khu vực thứ ba vừa khảo nghiệm việc luyện đan của đan sư, vừa bắt
đan sư phải phối hợp để huyễn hóa ra được đan dược có cấp bậc hoàn mỹ
nhất.” Tử Lô đan sư Diệp Vân Thiên nhàn nhạt nói. Ánh mắt hắn từ đầu tới cuối đều đặt trên người của Diệp Phi Mục.
Hắn vừa nói xong, đan sư có mặt xung quanh không khỏi giật mình.
Sở Ngọc Yên nhìn đóa hoa trước mặt, hai mắt lóe sáng.
“Đan đạo là một loại đại đạo. Cỏ cây sinh ra trong trời đất, hấp thu
thiên địa linh khí, cho nên việc luyện đan cũng giống như luyện hóa
thiên địa vậy. Từ trong đó mà tìm kiếm chút hy vọng sống. Đan dược luyện thành gia tăng được một chút sự sống thì sự sống trong trời đất cũng bị mất đi một chút sự sống tương ứng.”
“Cửu Vi Cực! Nếu ta luyện đan dược này, chỉ luyện chín viên, mỗi viên đều lấy tám đóa hoa để luyện, dược hiệu trong đóa hoa còn lại cũng sẽ
bị ít đi. Dùng chín viên đan dược tạo thành một vòng tuần hoàn, khai mở
thông thiên chi lộ!”
Hai mắt Sở Ngọc Yên lộ ra vẻ quyết đoán. Đây chính là lựa chọn của nàng. Nàng nâng tay phải lên, bắt đầu quá trình luyện đan.
Diệp Phi Mục hít thở sâu. Trải qua hơn một canh giờ suy tư, vẻ mặt
ngưng trọng. Lúc này hắn nheo mắt lại, tay áo hất lên, dùng Cửu Bảo Châu Liêm Hoa huyễn hóa ra bắt đầu luyện chế đan dược.
“Muốn luyện thì chỉ luyện một viên! Một viên tập hợp dược hiệu của
chín đóa hoa, kết hợp với một loại dược hiệu khác là mười. Muốn luyện
viên đan dược này, bản thân Cửu Bảo Châu Liêm Hoa cũng không có loại
dược hiệu thứ mười này. Đây vốn là việc từ trước tới giờ chưa từng có.
Chỉ có làm vậy mới xứng với thân phận của ta mà thôi.” Diệp Phi Mục đang tràn đầy tự tin và kiên định đối với đan đạo của bản thân mình.
Không thể nói rõ giữa hắn và Sở Ngọc Yên thì người nào đã bước đi xa
hơn trên con đường tư tưởng đan đạo của mình. Hai người, một người dùng
đan đạo để sinh cơ, luyện đan tới mức tận cùng còn một người mang tất cả phức tạp biến hóa ngưng tụ lại một chõ, luyện ra đan dược trước nay
chưa từng có. Tạo nghệ đan của hai người hiện ra trong mắt những người
quan sát làm cho tất cả phải trầm mặc, lâm vào suy nghĩ miên man.
Tám Tử Lô đan sư nhìn lựa chọn của Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục thì lộ ra vẻ tán thưởng rất rõ. Chỉ có Đan Quỷ đại sư vẫn giữ vẻ mặt không
thay đổi, làm cho người ngoài không thể đoán được ánh mắt ấy đang tập
trung vào người nào.
Cũng tại thời khắc ấy, Mạnh Hạo mở mắt, trong ánh nhìn có một tia dị
mang. Tay phải hắn nâng lên đặt vào vách đá. Cửu Bảo Châu Liêm Hoa xuất
hiện, đan lô biến ảo mà thành nhưng Mạnh Hạo không lập tức bắt tay vào
việc luyện chế mà vẫn tập trung ánh mắt vào chín bông hoa này.
Trong đầu hắn hiện lên một lượng lớn đan phương, tạo nghệ, hiểu biết
về thảo mộc của hắn được vận dụng triệt để, xoay quanh cây thảo dược
này, phối hợp với dược hiệu bất đồng từ chín đóa hoa mà xây dựng lên rất nhiều biến hóa. Nhưng tất cả những thứ này đều bị Mạnh Hạo sớm loại
khỏi đầu hắn.
Hắn nhìn cây thảo dược thật lâu, trong mắt dần lộ ra quang mang và sự hưng phấn không giấu diếm. Mạnh Hạo lúc này đã không phải là một Mạnh
Hạo lười biếng như lúc trước nữa. Trong người hắn đang tràn ngập cảm
giác hứng khởi.
“Ta muốn luyện mười viên đan dược, trong đó có một viên là chủ đan.”
“Cửu vi cực, nhất vi kiên. Lấy thân làm đan lô, dùng tâm sáng tạo ra
đan phương. Luyện thời gian, luyện trời đất, luyện nhật nguyệt tang
thương để hình thành một viên đan dược phản phác quy chân!”
Hai mắt Mạnh Hạo ánh lên một tia thâm thúy. Nếu là lúc khác, hắn sẽ
không có chấp nhất với việc luyện đan như vậy. Chỉ là hôm nay, tại lần
thí luyện này, tại Tử Vận Tông, Mạnh Hạo đã thực sự có được sự hứng thú
nên hắn muốn được thi thố toàn bộ đan nghệ của mình.