Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 276: Trước Tiên Đừng Đùa Nữa


trướctiếp

Sắc mặt của Mạnh Hạo trắng bệch. Hắn khoanh chân ngồi trong động phủ, sau vài ngày, khi hắn mở mắt, trong mắt hắn chợt lóe ra một tia quang mang nhưng lông mày lại nhíu chặt, lúc lâu sau mới từ từ giãn ra.

“Bị thương thần hồn…”, Mạnh Hạo thì thầm. Hắn cảm nhận rõ ràng một cỗ khí thế âm lãnh đang tồn tại, khiến mọi nơi từ trong ra ngoài đều bị đóng băng lạnh lẽo. Khi đạt tới Trúc Cơ, tu vi đều tập trung ở đạo đài, từ đó sinh ra linh thức, sau mới xuất hiện thức hải tu hồn.

“Hồn” này chính là căn cơ để đạt tới Nguyên Anh về sau. Nhưng hiện giờ, Mạnh Hạo lại có cảm giác tu hồn của hắn đang giảm đi. Tổn thương này rất khó khôi phục lại bình thường, hoàn toàn không giống như các vết thương bên ngoài thân thể. Loại tổn thương thần hồn này, đan dược cũng không cứu chữa được.

Trên thực tế, Mạnh Hạo muốn giết một tu sĩ Kết Đan kỳ quả thực rất khó khăn. Dù hắn đã thành công trùng kích ra tòa đạo đài thứ mười thì khó khăn ấy cũng chẳng giảm đi.

Tu sĩ Kết Đan đã tu ra được Đan khí, chênh lệch về tu vi so với tu sĩ đạt tới Trúc Cơ khác nhau một trời một vực. Nếu Mạnh Hạo hắn không đạt tới Trúc Cơ hoàn mỹ thì ngay cả tư cách chiến đấu với tu sĩ Kết Đan cũng không có.

Đạt tới hoàn mỹ Trúc Cơ, dùng lực lượng của tám tòa đạo đài mà chiến đấu với tu sĩ mang mặt nạ xanh Mạnh Hạo đã rất gian nan, gần như sử dụng hết mọi thủ đoạn mới miễn cưỡng trụ vững. Bên ngoài nhìn vào thấy hắn như không thất bại nhưng trên thực tế, hắn đã luôn ở vào thế yếu, lúc nào cũng có thể bị tiêu diệt.

Thật may, ngay khi tòa đạo đài thứ chín được mở ra, tình hình lập tức có chuyển biến, cũng là điều Mạnh Hạo rất mong mỏi lúc ấy. Rơi vào hoàn cảnh sinh tử mới khiến cho khí bên trong cơ thể hắn mạnh lên, đủ sức trùng kích bình cảnh, đột phá tu vi.

Cũng chính vì sự cần thiết ấy nên nhất định Mạnh Hạo phải ra tay. Chỉ là nếu không mở ra được tòa đạo đài thứ mười, dù Mạnh Hạo đã đạt tới Trúc Cơ đại viên mãn cũng không có cách nào diệt sát tu sĩ Kết Đan, nhiều lắm cũng chỉ là tạo ra chút ít lợi thế mà thôi.

Khi cơ thể Mạnh Hạo xuất hiện tòa đạo đài thứ mười thìchiến lực của hắn tăng lên, đã hoàn toàn vượt ra ngoài chiến lực của một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, xấp xỉ ngang bằng với chiến lực của một tu sĩ Kết Đan. Có thể nói, đạt tới tòa đạo đài thứ mười là Mạnh Hạo đã bước nửa bước chân vào cảnh giới Kết Đan rồi. Nhưng dẫu là vậy, Mạnh Hạo vẫn chỉ đủ sức đối chiến một trận với tu sĩ Kết Đan kia mà không thể nào tiêu diệt đối phương, ngược lại, đối phương tuy có chiếm ưu thế nhưng cũng không có cách tiêu diệt hắn.

Tất cả sự chuyển biến này đều do mặt nạ huyết sắc bên trong chí bảo Tam Vĩ Phiên gây ra!

Bảo vật này được lưu lại từ trong huyết tiên truyền thừa, trong đó có một Vĩ phiên phong ấn một chữ “Quý” ẩn chứa uy lực đủ khiến trời long đất lở, thậm chí ngang với huyết tiên của Thái Ách nhất tộc. Cả đời hắn, khát vọng lớn nhất chính là có thể dùng Tam Vĩ Phiên uống máu họ Quý này.

Lúc trước, lần đầu tiên Bì Đống nhìn thấy Tam Vĩ Phiên thì đã giật mình. Mọi việc được Mạnh Hạo thu vào trong tầm mắt nên sao hắn có thể không biết được uy lực kinh thiên của Tam Vĩ Phiên này?

Bảo vật này, tu vi lúc trước của hắn không thể sử dụng được. Từ khi khai mở tòa đạo đài thứ mười thì hắn đã bắt đầu nhận thấy cảm giác triệu hoán tới từ Tam Vĩ Phiên.

Khát vọng trong hồi ức hiện lên chính là khát vọng được diệt sát!

Nói Mạnh Hạo hắn có thể vận chuyển Tam Vĩ Phiên chưa đúng lắm, mà nên nói là nó đã chủ đông mượn Mạnh Hạo để được xuất hiện trở lại trong trời đất này.

Nói Mạnh Hạo tiêu diệt tu sĩ Kết Đan kia cũng không phải sự thực. Sự thực là chí bảo Tam Vĩ Phiên đã tự mình chém giết đối phương.

Chỉ là hiện giờ, hình ảnh do nhất vĩ chiếu ra làm cho tu vi toàn thân Mạnh Hạo như khô kiệt, trong chớp mắt đã mất đi tám chín phần mười. Ngay cả thần hồn của hắn cũng bị thương tổn. Thời điểm ở giữa không trung đối đầu với Mặc Thổ chi tu, đối mặt với đám người ở Nam Vực, nhìn Mạnh Hạo như vẫn bình thường nhưng thực tế lúc ấy hắn đã suy yếu vô cùng.

Nhờ lực biến hóa của Bì Đống đã suy trì khí tức của hắn, khiến người ngoài không nhận ra hắn đã suy yếu thế nào, khiến đám người nghi kỵ, không ai dám ra tay.

Tương tự, cũng vì Tam Vĩ Phiến không chính thức xuất hiện, thứ xuất hiện chỉ là hư ảo thần thông nên khiến mọi người nhìn vào đều tưởng đó là một loại thuật pháp chứ không phải do pháp bảo tạo ra. Lúc Mạnh Hạo ở bên ngoài Đạo Tỉnh đã đuối sức, về sau lại thi triển ra Tam Vĩ Phiên uy lực như thế, khó tránh sẽ làm cho mọi người liên tưởng thành như vậy.

Giờ phút này, Mạnh Hạo thức tỉnh từ trong nhập định. Hắn nhổ ra một ngụm trọc khí, tinh mang trong mắt chớp động. Tu vi của hắn đã hồi phục được bảy, tám phần. Cứ theo tiến triển này thì không bao lâu sau sẽ hoàn toàn khôi phục. Chỉ là phần hồn bị thương tổn vẫn không có cách nào chữa lành, đành cố gắng duy trì để nó không rơi vào tình trạng nguy hiểm.

“Phần hồn đã bị thương, căn cơ bị ảnh hưởng, sau này trùng kích cảnh giới Nguyên Anh chắc sẽ không dễ dàng gì.”

Mạnh Hạo trầm mặc một lúc, sau đó hít thở thật sâu, từ từ đứng dậy bước ra ngoài động phủ.

Bên ngoài, trời đang có mưa nhỏ, từng hạt mưa mang theo hơi lạnh mùa thu thổi tung trường bào màu xanh trên người hắn.

“Kết Đan…”, Trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh lẽo, dứt khoát không suy nghĩ tới khó khăn khi trùng kích cảnh giới Nguyên Anh nữa mà chuyển sang nghĩ về hộ đạo giả của Vương Đằng Phi, nghĩ tới tu sĩ kết đan Vương Tích Phạm.

Năm đó, chỉ liếc nhìn mấy người này thôi Mạnh Hạo đã suýt chút mất mạng. Hiện giờ hắn tin tưởng, nếu gặp lại hắn sẽ khiến đối phương phải thất kinh.

Trong trầm mặc, Mạnh Hạo nhớ tới Âu Dương trưởng lão, nhớ tới chưởng môn Hà Lạc Hoa của Kháo Sơn Tông, nghĩ tới đám tu sĩ Kết Đan của Triệu quốc lúc trước, hào quang trong mắt hắn ngày một sáng ngời.

“Khai mở mười tòa đạo đài, đạt tới hoàn mỹ Trúc Cơ giúp ta có thực lực đánh một trận với tu sĩ Kết Đan. Dù cảnh giới hoàn mỹ cấm ta không được hấp thu linh lực trong thiên địa nhưng trong cùng cảnh giới, không ai mạnh hơn ta được. Con đường này, ta nhất định sẽ đi cho tới cùng. Đã đạt tới hoàn mỹ Trúc Cơ, ta nhất định phải đạt tới hoàn mỹ Kim Đan! Vấn đề thần hồn bị tổn thương, tạm thời đành gác lại vậy.”

Mạnh Hạo hít thở dồn dập. Hắn đã không phải là một tu sĩ chập chững bước vào con đường tu hành như năm đó nữa rồi. Hắn đã hiểu thêm rất nhiều về tu hành chi lực. Ví như cảnh giới Kết Đan chi ra làm ba cấp độ, trong đó dùng màu sắc để phân biệt. Màu tím là cao nhất, màu cam đỏ là mức trung còn thấp nhất mang màu hỗn tạp.

Căn cứ vào công pháp và tư chất khác nhau sẽ kết xuất ra Đan khác nhau. Tử Khí Đông Lai của Tử Vận Tông có thể giúp tu sĩ ngưng tụ Tử Đan (Đan màu tím), những tông môn, gia tộc khác tất nhiên cũng có công pháp bí mật dành riêng cho đám đệ tử thiên tài. Chỉ là lúc Kết Đan, khả năng ngưng tụ thành Tử Đan quả thực không nhiều.

Loại Đan khác nhau cũng sẽ sinh ra Đan khí khác nhau. Tu sĩ ngưng tụ Kim Đan, đạt tới cấp bậc càng cao thì khả năng tu ra Đan khí càng lớn, uy lực chiêu thức thuật pháp tất nhiên cũng mạnh theo.

Nếu có thể kết thành Tử Đan thì dù mới dừng ở Kết Đan sơ kỳ cũng có tới chín phần sẽ ngưng tụ ra Đan khí. Kết thành Đan màu cam, tuy cũng là Đan đơn sắc nhưng phải đạt tới cảnh giới Kết Đan trung kỳ mới có thể tu thành Đan khí. Mặc Thổ Tam Thanh hiển nhiên thuộc về thế hệ thiên tài, chỉ dựa vào Đan màu cam cũng đã phát huy ra uy lực như của Tử Đan rồi.

Về đám tạp đan đa phần đều có màu sắc hỗn tạp, chính là cấp độ thấp nhất.

Mạnh Hạo đã đạt tới hoàn mỹ Trúc Cơ, điều hắn mong muốn chính là có thể đạt thành hoàn mỹ Kim Đan. Trong lúc tu hành, nếu có thể nuốt vào hoàn mỹ Kim Đan thì nhất định có khả năng biến đổi tử Tử Đan thành Kim Đan. Lúc đó, thứ hắn đối mặt sẽ là Lôi kiếp!

Những chuyện này còn xa Mạnh Hạo mới đạt tới, mới phải đối mặt, nhưng vì hắn đạt tới hoàn mỹ Trúc Cơ, ngưng tụ mười tòa đạo đài nên cảnh giới Kết Đan đã hiện ra trước mắt chứ không còn là điều gì xa xôi nữa.

Mạnh Hạo trầm mặc thêm một lúc, hướng mắt nhìn đất trời chìm trong mưa giăng. Hắn hất tay áo lên, động phủ phía sau hắn co rút lại, sau đó bị Mạnh Hạo thu vào trong túi trữ vật rồi nhanh chóng bay đi.

“Ác bá! Ác bá! Mạnh Hạo ngươi lừa gạt ta, đánh lừa tình cảm của ta….”

Vài ngày sau, Mạnh Hạo đang dừng giữa không trung, vẻ mặt vô cùng khó coi. Bì Đống biến thành cái mũ ngự trên đỉnh đầu hắn đang không ngừng lải nhải.

Hai ngày trước, Bì Đống xuất hiện bắt Mạnh Hạo đuổi theo tên ác bá nhưng Đạo Tỉnh đã biến mất khỏi Tây Bộ Nam Vực, tu sĩ tập trung bên ngoài đã rời đi hết, Mạnh Hạo không thể tìm thấy tên ác bá khiến Bì Đống nổi giận.

“Ngươi thật không có đạo đức! Ngươi không có lương tâm… Ác bá của ta, ác bá của ta…” Bì Đống càng nói càng ra vẻ giận dỗi.

Mạnh Hạo chỉ biết đằng hắng. Dù hắn không thích thú gì tình trạng này nhưng mấy năm qua, nhất là thời gian ở trong Tử Vận Tông, Bì Đống này vẫn thường xuyên nhảy ra quấy rầy hắn như thế này nên hắn quen rồi. Hiện giờ hắn để mặc cho Bì Đống than thở một mình.

Qua ba ngày sau, Bì Đống vẫn không ngừng kêu ca. Mạnh Hạo liền dừng lại, ho một tiếng rồi mở miệng đáp.

“Trước kia ngươi đã từng nói, sau khi ta Kết Đan thì con chim anh vũ sẽ theo mảnh gương đồng đi ra đúng không?” Mạnh Hạo đợi ba ngày rồi mới nói ra điều này. Hắn vừa mở lời, Bì Đống đã hét toáng.

“Đúng vậy. Sau khi ngươi Kết Đan, tên gia hỏa tà ác xấu xa kia sẽ xuất hiện. Hôm nay ta đã đợi rất lâu rồi, nhất định phải độ hóa nó.” Bì Đống nổi giận xong tiếp tục lải nhải, nhưng đối tượng của nó đã không phải là tên ác bá nào đó mà chuyển sang con chim anh vũ thần bí kia.

Mạnh Hạo thở phào trong lòng. Hắn đã tìm ra cách đối phó với con Bì Đống này. Đó là, luôn tìm ra chủ đề để cho nó nói. Mải nói chuyện nó sẽ quên ngay thứ khiến nó tức giận.

Mạnh Hạo phiêu phù giữa không trung, Bì Đống biến thành cái mũ trên đầu không ngừng lảo nhải trong suốt bảy ngày mới dừng lại, nghỉ ngơi một chút.

“Ngươi nói xem, là ngươi lợi hại hay con chim anh vũ kia lợi hại?” Mạnh Hạo vội hỏi.

“Tất nhiên là ta rồi. Ta là vĩ đại nhất, là anh tuấn bất phàm, là thông minh nhất!!! Tên gia hỏa vô sỉ kia có là gì? Nó chỉ là một con chim mà thôi. Ta muốn độ hóa nó, muốn tiêu diệt nó!” Bì Đống được thể lại nổi giận, như thể Mạnh Hạo đã chạm vào đúng chỗ ngứa trên người nó.

“Gần đây, mặt nạ Lý gia lão tổ ở bên trong đã chịu nghe lời sao?” Mạnh Hạo tranh thủ hỏi.

“Tức chết ta mất! Lý gia lão tổ? À phải rồi, gầy đây không thấy hắn mở miệng. Hắn là kẻ vô đạo đức, hắn thật tà ác vô cùng. Ta phải đi giáo huấn hắn mới được!” Sau khi sửng sốt một hồi, Bì Đống mang theo lửa giận như tìm được nơi phát tiết, hóa thành một đạo khói trắng chui vào trong túi trữ vật của Mạnh Hạo.

Tới lúc ấy, Mạnh Hạo mới thở ra một hơi dài.

“Rốt cuộc cũng được yên tĩnh rồi…”. Mạnh Hạo nhìn quanh. Hắn không có ý định quay trở về Tử Vận Tông mà muốn tìm một thành trì của tu sĩ, kiếm một phòng đấu giá để bán đan dược đổi lấy ít linh thạch.

Trong lúc dò xét bốn phía, bỗng Mạnh Hạo hơi biến sắc. Hắn cúi đầu vỗ tay vào túi trữ vật. Lệnh bài Chủ Lô tự động bay ra rơi vào trong tay hắn. Trên lệnh bài ánh lên ánh sáng màu tím. Hắn vừa cầm tấm lệnh bài thì trong đầu vang lên âm thanh quanh quẩn chứa đầy tang thương nhưng uy nghiêm.

“Tiểu gia hỏa, ngươi chơi đủ chưa? Đừng đùa nữa, sau bốn ngày phải trở về gặp lão phu. Bốn ngày sau ta sẽ tổ chức thí luyện tấn chức Tử Lô Tiên Thổ. Thí luyện này mở ra hay không phụ thuộc vào tâm tình của lão phu. Hiện giờ lão phu có hứng thú, muốn mở ra rồi. Ngươi tham gia nó sẽ có cơ may trở thành Tử Lô. Nếu ngươi không về kịp thì coi như ngươi tự ý bỏ đi tư cách tham gia đấy.”


trướctiếp