Ngay khi đan dược tan ra trong miệng, thì máu
tươi của Mạnh Hạo lập tức tản mát ra ánh sáng màu đỏ thẫm. Ở
trong khoảnh khắc này, hồn của Phượng tổ ở trong cơ thể của Hứa
Thanh chợt chấn động, một cỗ nguy cơ sinh tử nháy mắt hiện ra.
Nhưng nàng ta còn chưa kịp làm gì thì khí tức gần như đã hồn
phi phách tán của nàng đã bị bao phủ lại, trực tiếp ngăn trở
nàng cảnh báo ra bên ngoài.
Cùng lúc đó, hồn của Hứa Thanh vốn như đang ngủ say vậy, lúc
này đang được ánh sáng đỏ thẫm kia vờn quanh, như đang tẩm bổ,
như đang giúp hồn của nàng khôi phục, đồng thời cũng khiến cho
hồn của Hứa Thanh bị dẫn động, lại... cùng với cái hồn của
Phượng tổ đang bị phong yêu huyết trấn áp mà cực kỳ suy yếu kia, bởi vì cùng tồn tại trong cùng một cơ thể, mà triển khai một
hồi thôn phệ không liên quan tới tu vi!
Đây là hồn thôn phệ, mà mục đích của Mạnh Hạo chính là muốn
cho Hứa Thanh giống như Hàn Bối, dung hợp tàn hồn để thành tựu
cho bản thân. Dung hợp như vậy sẽ chẳng phân biệt được là ai, cho dù là người của Thanh La Tông, hay là những tàn hồn kia cũng
đều không có cách nào phân biệt được rốt cuộc ai là chủ nhân
trong cỗ thân thể này!
Ngươi có trong ta... Trong ta có ngươi. Tuyệt địa phùng sinh!
Trong chớp mắt khi Hứa Thanh nuốt viên đan dược vào, thì Mạnh
Hạo đang khoanh chân ngồi trong căn phòng của hắn bỗng mở mắt ra,
trong mắt lộ ra một vòng tinh mang, đó là tâm huyết của hắn nên
tự nhiên là hắn có thể cảm ứng.
“Lực lượng biến hóa của Bì Đống quả nhiên là rất khó bị
người phát giác ra... “Mạnh Hạo đưa tay sờ lên gương mặt, hồi lâu
sau hắn nâng tay phải lên, trong tay có thêm một cái bình ngọc.
Trong bình ngọc này có chứa một hạt đan dược. Là một hạt mà
lúc ở tvt, khi quyết định tới Thanh La Tông thì Mạnh Hạo đã tự
mình luyện chế. Nắp bình vẫn còn sáp che, rất nguyên vẹn, chưa có bị mở ra.
Vốn là hắn định tặng cho Hứa Thanh, nhưng từ đầu cho đến nay cũng chưa có lấy ra.
Mạnh Hạo nhìn qua bình thuốc rồi nhắm nghiền hai mắt.
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo đi ra khỏi lầu các, những đệ tử của Thanh La Tông thủ hộ ở trên ngọn Thanh Nghênh phong này
lập tức hướng về phía Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu.
“Đem bình thuốc này đưa cho Hứa Thanh đạo hữu. Đây là viên đan
dược mà lúc trước nàng yêu cầu ta luyện chế.” Mạnh Hạo đem bình
thuốc đưa cho tên tu sĩ Thanh La Tông ở trước mặt. Hắn khẳng định là hôm nay Hứa Thanh ở Thanh La Tông có địa vị đặc thù, nên
cũng có rất ít người dám đem cái bình thuốc này mở ra.
Mà dù có mở ra thì cũng không lo.
Lại qua mấy ngày, Chu Đức Khôn đã hai lần thúc giục. Cho tới
ngày thứ bảy, Mạnh Hạo đã không còn cách nào có thể tiếp tục
chờ được nữa, đành phải đi ra khỏi ngọn núi, đi về chỗ không
trung mà Chu Đức Khôn đã chờ hắn rất lâu ở đó.
Hắn và Chu Đức Khôn đã hẹn ngày hôm nay chính lá lúc rời đi. Giảng đan đã chấm dứt, luyện đan cũng chấm dứt, thời gian hai
người ở Thanh La Tông sớm đã vượt qua yêu cầu của tông môn.
Thật sự là không còn lý do nào để tiếp tục ở lại, nên hôm
qua, sau khi Chu Đức Khôn lại một lần nữa đề xuất, thì Mạnh Hạo
liền gật đầu đồng ý.
Giờ phút này ở Thanh La Tông, mọi người đang vui vẻ đưa tiễn
Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn đi về hướng sơn môn của Thanh La
Tông. Tử La lão tổ còn tự mình đưa tiễn, một đường rất là hòa hợp.
Lại nói về bình thuốc kia. Hoàn toàn chính xác là không có
ai dám tự tiện mở ra, ngay hôm đó đã được đưa đến chỗ Hứa Thanh
bế quan, rơi vào trong tay của một thiếu nữ. Thiếu nữ này có
thần sắc âm lãnh, sau khi nhận lấy bình thuốc thì lập tức dùng
thần thức quét qua, khi phát hiện ra ở trong đó chỉ là một viên đan dược thì cũng không để ý tới nữa. Mà nàng ta cũng không
dám tự tiện mở ra phong sáp. Nàng đã quá rõ tính cách của
Phượng tổ, một khi mình phạm vào trong điều kiêng kị, thì cho dù
là vãng sinh trở về, nhưng sinh tử lại nằm trong một ý niệm của đối phương.
Hơn nữa đây cũng chỉ là một viên đan dược, là vật không nguy hiểm gì, nên thiếu nữ này lại càng không đi để ý.
Cho tới hôm nay, cánh cửa động phủ của Hứa Thanh chậm rãi mở
ra, ánh mặt trời rọi vào bên trong. Cô gái kia lập tức cúi đầu,
bước nhanh đi vào trong động phủ, hướng về chỗ Hứa Thanh nhìn
không rõ thần sắc đang khoanh chân ngồi mà quỳ lạy.
“Chúc mừng Phượng tổ đại nhân khôi phục thần hồn.”
Hứa Thanh trầm mặc. Nàng không nói lời nào, cô gái kia cũng
không dám ngẩng đầu, không nhìn thấy vẻ mờ mịt đang nhanh chóng tiêu tán ở trong mắt Hứa Thanh, thay vào đó là một vòng sáng
kì dị.
Một lát sau, Hứa Thanh chậm rãi đứng dậy, một thân váy dài
màu xanh, dung nhan trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lúc nàng đi ra
khỏi động phủ thì lạnh nhạt mở miệng.
“Đứng lên đi.”
Thiếu nữ này thở sâu, tranh thủ thời gian đứng dậy, cẩn
thận hầu hạ ở sau lưng Hứa Thanh, đi cùng với nàng ra khỏi động phủ.
Hứa Thanh nhìn lên bầu trời xanh thẳm, đón ánh mặt trời, vẻ
kì dị trong mắt cũng từ từ tán đi, hóa thành âm lãnh. Chẳng
qua chính nàng mới hiểu rõ là sâu trong chỗ âm lãnh kia lại là cảm khái.
“Ở Phong Nghênh phong.” Cô gái này vừa mới mở miệng thì Hứa
Thanh đã bước vào hư không một bước, nháy mắt đã biến mất.
Ở bên cạnh sơn môn của Thanh La Tông, Mạnh Hạo cùng Chu Đức Khôn
đang mỉm cười, ôm quyền hướng về đám Tử La lão tổ, từ chối
Thanh La Tông đưa tiễn. Sau một hồi khách khí, hai người đang muốn
bước ra khỏi sơn môn.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên có một đạo cầu vồng mang
theo tốc độ khó có thể hình dung, trong chốc lát đã từ chỗ
bách sơn của Thanh La Tông gào thét bay tới, tốc độ nhanh tới
mức nhấc lên gợn sóng, tản ra từng trận uy hiếp khó có thể
hình dung, khiến cho Tử La lão tổ biến sắc. Lúc lão vừa xoay
người lại, nhìn rõ thân ảnh ở trong cầu vồng thì sắc mặt lập
tức lại biến đổi một lần nữa.
Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp mắt, ngay sau
một hơi thở tiếp theo, Hứa Thanh mặc một bộ y phục màu xanh da
trời, vẻ mặt lạnh lùng đã hiện ra ở giữa không trung. Nàng
đứng ở nơi đó, ánh mắt âm lãnh đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng, lúc rơi vào trên người Mạnh Hạo nhìn như thư sinh thì trong
lòng nàng run lên một cái.
Thế giới, ở trong mắt nàng đã biến mất, chỉ còn cái ánh
mắt ở trong ánh trăng đang đứng ở phía xa ngóng nhìn.
Cái nhìn này... Có lẽ chỉ vì liếc nhìn ngươi nhiều một chút ở trong đám đông.
Cái nhìn này... Có lẽ chỉ vì ở trong sinh mệnh đã bị buộc vòng quanh bởi thân ảnh của ngươi.
Cái nhìn này... Có lẽ chẳng qua là để trong thiên địa, để cho ngươi biết, ta... thủy chung vẫn ngóng nhìn ngươi.
Mạnh Hạo nở nụ cười. Nụ cười của hắn nhìn rất đẹp, hắn
nhìn qua Hứa Thanh. Nàng dù có vẻ âm lãnh nhưng hắn lại có thể
cảm nhận được sự quen thuộc, nụ cười kia mang theo vui vẻ, lại
càng có một vòng nhu hòa ở trong ánh mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau ở giữa không trung. Mạnh Hạo mỉm
cười, còn Hứa Thanh thì lạnh như băng. Nhưng chỉ có hai người bọn họ biết được, khi ánh mắt của bọn họ rơi vào trong lòng của
nhau thì hắn biết nàng đã hiểu ra, mà nàng cũng biết, người
trước mắt chính là Mạnh Hạo.
Cũng như lần tương vọng năm đó ở trong phúc địa của Thanh La
Tông. Cũng như lần mỉm cười ở dưới ánh trăng khi còn ở Kháo
Sơn Tông. Hay cũng như năm đó ở Đại Thanh sơn, khoảnh khắc mà
Mạnh Hạo quay đầu, là thân ảnh không bao giờ phai nhạt.
Không có quá nhiều ngôn từ, mà chỉ là cảm khái sâu trong
đáy mắt lúc gặp lại khi xa cách đã lâu. Bởi vì nơi đây không
phải là địa điểm thích hợp, nên hai người chỉ có thể dùng ánh mắt để truyền đạt sự vui sướng trong lòng mình.
Chu Đức Khôn sửng sốt một chút, còn đám người Tử La lão tổ
thì đều khẽ giật mình, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì.
Bọn hắn biết Hứa Thanh này là ai, cũng biết rõ địa vị của Hứa
Thanh vượt qua bọn hắn rất nhiều.
Hứa Thanh cũng không liếc nhìn người khác, trong mắt nàng chỉ có Mạnh Hạo.
Ba người đi xa.
Bên ngoài Thanh La Tông, ở một chỗ trên núi, Chu Đức Khôn rất
biết điều đứng chờ ở phía xa, còn Mạnh Hạo và Hứa Thanh đứng ở trên đỉnh núi, nhìn nhau.
“Cám ơn...” Hứa Thanh nhẹ nhàng nói.
Mạnh Hạo lắc đầu, mắt nhìn về hướng Thanh La Tông. Hứa Thanh
lập tức nâng tay phải lên, vẻ âm lãnh lại một lần nữa hiện ra
trong mắt. Nàng quay người lại, hướng về hư vô lạnh nhạt truyền
ra âm thanh.
Vạn trượng xung quanh nơi đây, kẻ nào bước vào diệt hồn vẫn
thần! Lời này vừa nói ra, lập tức có một cỗ khí tức âm lãnh
quanh quẩn. Mạnh Hạo lập tức phát giác ra ở bốn phía xung quanh
vốn là có vô số tàn hồn đi theo, thì lúc này nguyên một đám
run rẩy nhanh chóng rút lui. Trong thời gian ngắn, ở chỗ này đã không còn bất cứ tàn hồn nào tồn tại.
Thời gian trôi qua, hai người đứng ở trên đỉnh núi. Lời nói
rất đơn giản, một người mỉm cười, một người yên lặng lắng nghe,
giống như thời gian trôi qua, vào thời khắc này, bất tri bất giác lại
lưu luyến không muốn rời xa.
Lúc trước là tình nghĩa sư môn, rồi sau đó là sự tình ở
trong Thanh La phúc địa, hôm nay lại gặp nhau ở trong tông môn.
Từng cảnh tượng đã lắng đọng ở đáy lòng của Mạnh Hạo, cũng
được Hứa Thanh khắc ghi ở trong nội tâm.
Thần sắc của nàng lạnh như băng, nhưng trong lòng lại vui
sướng. Ở bên trong ánh mắt lạnh lùng là một vòng ánh sáng nhu
hòa, nhìn người ở trước mắt, tuy bộ dáng của hắn đã thay đổi,
nhưng như cũ vẫn là sư đệ Mạnh Hạo của chính mình.
Một khắc khi biết rõ hắn là Phương Mộc, trái tim nàng đập
nhanh hơn. Nàng như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng ánh mắt
giao nhau, tất cả lời nói dường như đã trở thành vô nghĩa.
Nàng biết được hắn không rời khỏi Nam Vực, đã trở thành Chủ Lô đan sư của Tử Vận Tông, vậy là đủ rồi. Bởi vì khoảnh khắc
nàng nhìn tới viên Dưỡng Nhan đan này, nàng đã hoàn toàn minh
bạch, thì ra không biết từ lúc nào, thân ảnh của thiếu niên
ngày đó đã thâm căn cố đế ở trong lòng của nàng, giống như đã
hòa vào trái tim của nàng vậy.
Nếu như năm tháng có thể đem những điều đó xóa sạch, thì lúc quay
đầu lại nhìn hết thảy, có thể mỉm cười thản nhiên. Nhưng nếu tuế
nguyệt cũng không cách nào xóa đi, thì ngược lại lại càng thêm lắng đọng, như vậy cũng không cần quay đầu lại, mà chỉ cần đi tiếp, thì có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, hai người
sẽ... Có thể tự nhiên mà cùng đi trong gió tuyết.
Cho đến khi ánh trăng treo trên đầu liễu, cho tới khi tinh không đã đầy sao. Trong ánh trăng, gió núi thổi qua nhấc lên từng sợi tóc dài của Hứa Thanh. Những sợi tóc kia đã che đậy đi dung nhan của nàng ở bên trong, nhưng lại không thể che đậy một nụ cười
nhu hòa mà Mạnh Hạo sẽ nhớ mãi.
Nụ cười kia, ở trên mặt, nhưng lại sinh ra ở trong lòng.
Nhàn nhạt như nước, nhưng lại như vĩnh hằng không thể thiếu trong sinh mệnh.
“Đi thôi. Ta muốn nhìn ngươi đi xa...” Hứa Thanh nhẹ giọng nói.