“Bảo bối này hẳn phải có lai lịch rất lớn.” Mạnh
Hạo cầm mộc kiếm đâm xuống đất, mộc kiếm dễ dàng xuyên qua nền động phủ
làm hắn nở nụ cười ngây ngô rồi lại cầm lên xem xét, ngày càng yêu
thích.
Đang lúc cao hứng, Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên. Hắn
cảm thấy linh khí trong động phủ trở nên mỏng manh hơn, sau một lúc thì
gần như tiêu tán hoàn toàn. Thông thường linh khí có trong động phủ cũng không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn là có. Phải biết rằng linh khí vốn
tồn tại trong tự nhiên, tại một ít sơn mạch hoặc khu vực đặc biệt thì
nồng độ đậm đặc hơn những nơi khác. Ví như một số nơi trong Kháo Sơn
Tông cũng vậy, tuyệt không thể có chuyện tự nhiên lại biến mất hoàn
toàn.
Mạnh Hạo ngây ngốc một hồi rồi định thần lại, cẩn thận xem xét thanh
mộc kiếm, mặt lộ ra vẻ khó tin khi phát hiện toàn bộ linh khí có trông
động phủ, chỉ trong một thời gian ngắn đã bị mộc kiếm này hút sạch.
“Phi kiếm này có thể hấp thu linh khí?” Mạnh Hạo ngẩn người, rồi vỗ
tay vào túi trữ vật lấy ra mấy khối linh thạch đưa tới gần mộc kiếm. Chỉ sau mấy chục tức thời gian, mấy khối linh thạch đã trở nên ảm đạm. Hắn
vội cất linh thạch đi, đau lòng mất một lúc, tâm thần kích động mãnh
liệt.
“Kiếm này hẳn là chí bảo rồi!”
Nhìn kỹ mộc kiếm trong tay, ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra một tia quyết
đoán. Hắn lấy thanh mộc kiếm cứa nhẹ lên ngón tay. Một vết thương nhỏ
hiện ra, máu tươi ri rỉ chảy. Nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên hơn chính
là Mạnh Hạo phát hiện linh lực trong cơ thể đang tràn ra ngoài qua miệng vết thương. Hắn vội ngậm lấy ngón tay, ánh mắt càng thêm kích động. Một lúc sau, miệng vết thương khép lại, hắn đăm chiêu nhìn thanh mộc kiếm,
hơi thở trở nên nhanh hơn.
“Thanh kiếm này hẳn là chí bảo rồi! Lúc chiến đấu với kẻ thù, sợ rằng ta không cần ra tay, đối phương bị hút hết linh khí sẽ dễ dàng bị đánh
bại. Tiếc là chỉ có một thanh này, nếu có hai thanh, mười thanh hay
nhiều hơn nữa, tốc độ hút lấy linh khí nhất định là sẽ rất kinh người.”
Trong đầu Mạnh Hạo không ngừng tưởng tượng ra cảnh hắn vung vẩy hơn một
trăm thanh phi kiếm đâm vào người Vương Đằng Phi. Hắn cũng cảm thấy
chuyến đi vào Hắc Sơn vừa rồi, tiêu tốn bao nhiêu phi kiếm, bao nhiêu
linh thạch đều là đáng giá.
“Không biết sẽ cần bao nhiêu linh thạch đây.” Hắn hơi do dự nhưng
nghĩ tới số lượng phi kiếm có thể đạt được thì trở nên dứt khoát, đem
mộc kiếm đặt lên trên mặt gương, nhưng mộc kiếm vừa mới chạm vào mặt
gương đã bị hút vào mất tăm mất tích khiến Mạnh Hạo há hốc mồm kinh
ngạc.
“Sao có thể như vậy? Tấm gương chết tiệt kia, ta trải qua bao khó
khăn khổ ải mới lấy được bảo kiếm, ngươi…ngươi… Nhất định phải tỉnh táo! Phải tỉnh táo!” Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, hắn bắt mình phải bình
tĩnh trở lại. Sau một hồi cân nhắc, hắn lấy ra một khối linh thạch rồi
đặt lên trên mặt gương. Khối linh thạch lập tức biến mất.
“Ồ! Chẳng lẽ mảnh gương này đang bắt đầu phục chế phi kiếm?” Nội tâm
Mạnh Hạo chấn động, hắn lấy tiếp linh thạch ra rồi lại để lên mặt gương. Kết quả là một khối, hai khối, ba khối,… Từng khối linh thạch cứ thế
biến mất. Trong lòng Mạnh Hạo muốn nhỏ máu, hai mắt muốn lồi ra nhìn
từng khối linh thạch biến mất. Hắn cảm giác mảnh gương giờ như một cái
động sâu không đáy, trong thoáng chốc Mạnh Hạo đã ném vào đó hơn hai
trăm khối linh thạch.
“Chết tiệt!”
Hắn muốn dừng lại nhưng không cam lòng nhìn chí bảo mất đi như vậy.
Hơn nữa, hắn sợ rằng nếu dừng lại bây giờ, mảnh gương này có thể sẽ mất
đi khả năng phục chế những vật khác. Hắn đành nén đau xót, ném tiếp từng khối linh thạch vào trong tấm gương.
Ba trăm khối…
Bốn trăm khối…
Tới lúc ném vào được một ngàn khối thì mặt hắn đã trắng bệch, đôi bàn tay cầm linh thạch không ngừng run rẩy.
“Cái tấm gương chết tiệt này! Ngươi tính phá đám ta phải không? Ta
vừa mới đoạt được chỗ linh thạch này….” Mạnh Hạo cắn răng, lắc đầu thầm
kêu khổ nhưng vẫn không buông bỏ, tiếp tục ném ra linh thạch. Cuối cùng, tới khi ném vào được hai ngàn khối linh thạch thì đột nhiên, mảnh gương tản mát ra hào quang bảy màu lấp lánh mà những lần phục chế trước hắn
chưa từng gặp qua. Mạnh Hạo đứng yên như chết lặng, ngơ ngác nhìn hào
quang bừng sáng trong thời gian nửa nén hương mới dần dần tiêu tán.
Hào quang tản đi, trên mặt gương xuất hiện hai thanh mộc kiếm giống nhau như đúc!
Nhìn thanh mộc kiếm xuất hiện, khuôn mặt Mạnh Hạo mới hồi phục một
chút huyết sắc. Hắn cầm hai thanh mộc kiếm lên, muốn khóc mà không có
nước mắt, trong lòng vô cùng đau đớn.
“Được rồi, không sao cả. Chỉ là hai ngàn khối linh thạch thôi mà. Mất đi rồi sẽ lại kiếm được thôi. Hai thanh mộc kiếm này mới thực là đáng
giá!”
Mạnh Hạo thì thầm động viên chính mình, trong giọng nói có vị mặn
chát. Hắn cất mảnh gương đồng đi mà không thèm liếc nhìn một cái. Sau
một hồi trầm ngâm, hắn quyết định lần sau có muốn phục chế cái gì sẽ
phải thật cẩn thận. Hắn nhìn thấy thanh phi kiếm thứ hai như là đang
nhìn thấy hai ngàn khối linh thạch. Cũng may, số linh thạch cần để phục
chế lại vừa đúng số linh thạch lấy được từ trong túi trữ vật kia.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, hé miệng cười khổ đợi cho
linh khí khôi phục. Sau đó hắn mở hai mắt, lấy ra viên yêu đan từ trong
túi trữ vật.
“Ta vừa mới đột phá tới Ngưng Khí tầng thứ năm, không biết nuốt viên yêu đan này vào tu vi sẽ tăng tới đâu?”
Hắn suy nghĩ một chút rồi không do dự nuốt viên yêu đan vào người.
Trong chớp mắt, thân thể hắn vang lên từng tiếng nổ ầm vang. Viên yêu
đan vào trong cơ thể liền hóa thành một khối linh khí nồng đậm đến cực
điểm, bao phủ lấy toàn thân Mạnh Hạo.
Linh lực nồng đậm hơn tất cả những lần hắn nuốt yêu đan hay đan dược
trước kia. Giờ phút này, lượng linh lực khổng lồ màu bạc tràn ngập toàn
thân Mạnh Hạo, khóe miệng hắn trào ra máu tươi, thân thể run rẩy. Đan hồ bên trong cơ thể không ngừng được mở rộng, nước trong hồ ngày càng
nhiều, có cảm giác như không có điểm dừng. Chỉ là mỗi lần đan hồ mở rộng thêm lại khiến cơ thể hắn đau nhức kịch liệt, sắc mặt tái nhợt, hàm
răng cắn chặt lại.
Mặt nước trong đan hồ lăn tăn gợn sóng, ẩn chứa trong nó lượng linh
lực kinh người đang không ngừng làm khổ Mạnh Hạo, nhưng hắn cũng cảm
nhận được tu vi đang không ngừng tăng lên, đạt tới Ngưng Khí tầng thứ
năm sơ kỳ, trung kỳ rồi tiến tới tầng thứ năm đỉnh phong. Rồi đột nhiên
trong đầu hắn vang lên tiếng đổ trầm đục, tu vi của hắn đột phá Ngưng
Khí tầng năm tiến vào Ngưng Khí tầng thứ sáu, không phải tầng thứ sáu sơ kỳ mà đạt tới tầng thứ sáu trung kỳ rồi mới từ từ dừng lại.
Y phục trên người Mạnh Hạo đã sớm trở thành tro bụi, chỉ còn túi trữ
vật rơi bên cạnh người. Toàn thân hắn dơ bẩn, dính đầy chất dịch màu đen nhưng nhìn kỹ bên trong lại ánh lên như có hào quang lưu chuyển. Tóc
hắn đã dài ra thêm một ít, thân thể cũng trở nên thon dài hơn. Gương mặt biểu lộ thần thái và khí chất khác hắn lúc tước.
Đan hồ trong cơ thể hắn vẫn lăn tăn gợn sóng, sâu trong nó là viên
yêu đan nhỏ bằng hạt gạo, không hiểu sao không bị hòa tan mà vẫn đắm
chìm ở đâu đó, không nhúc nhích.
Thời điểm tu vi đạt tới Ngưng Khí tầng thứ sáu, trong óc hắn vang lên tiếng nổ lớn, theo sự mở rộng của đan hồ, một tia truyền thừa như có
như không cũng truyền tới não bộ. Đây chính là truyền thừa của Ứng Long, thượng cổ yêu thú trong truyền thuyết! Con yêu thú này chỉ là một ấu
thú chưa trưởng thành nhưng trước khi chết đã đem toàn bộ truyền thừa
nhập vào yêu đan. Yêu mãng Mạnh Hạo gặp lúc trước chính là cũng muốn sau khi hoàn tất việc lột xác sẽ thôn phệ yêu đan này. Vương Đằng Phi cũng
vì truyền thừa này mà ngày đêm mộng tưởng. Cuối cùng, sự tình tốt đẹp
này lại rơi hết trên người Mạnh Hạo!
Hắn chìm vào một giấc mộng, giữa một mảnh thương khung bao la, hắn
bay lượn trên chín tầng trời, nhấc chân vẫy tay là thiên địa biến sắc,
là phong vân thét gào. Ở nơi này, hắn chính là bá chủ. Hắn chính là Quân Chủ của bầu trời này, được vô số sinh linh sùng bái.
Cảm giác này làm cho Mạnh Hạo mê đắm, lưu luyến không nỡ rời ra. Dưới chân hắn là đại địa, trên đầu hắn chỉ có bầu trời. Cả thiên địa này,
như chỉ có mình hắn xứng cùng nhật nguyệt. Lướt qua mặt hồ rộng mênh
mông, hắn thấy trên thân thể tồn tại một đôi cánh khổng lồ rộng tới hàng vạn trượng, từ đó phát ra bá khí có chút tang thương.
Đầu lâu dữ tợn...
Yêu mãng quẫy đuôi thét gào...
Hết thảy những hình ảnh ấy hiện lên trong đầu hắn, tạo thành một tiếng nổ vang trong đầu như đang tìm kiếm điều gì.
“Ta là Ứng Long! Thượng cổ Ứng Long!”
Âm thanh truyền tới não bộ Mạnh Hạo, vang lên khắp toàn bộ thế giới
ấy khiến trời đất run rẩy, vạn vật gầm gừ. Huyết mạch của Ứng Long này
từ thời thượng cổ ngày hôm nay đã chính thức tiêu tán trong trời đất,
nhưng truyền thừa để lại còn ẩn chứa nhiều điều.
Cùng lúc ấy, tại Kháo Sơn Tông.
Trong động phủ của mình trên ngọn Đông phong, sắc mặt Vương Đằng Phi
âm trầm tới cực điểm, trong lòng phẫn nộ muốn thét gào. Thất bại này
khiến hắn khó mà tiếp nhận nổi. Hắn vẫn cố gắng dùng giọt máu lưu lại
trên cánh tay để cảm ứng vị trí của truyền thừa nhưng không hề tìm thấy. Hắn rất lo lắng, ngạc nhiên mà không thể lý giải vì sao.
“Điều tra tới đâu rồi?”
Một lúc sau, Vương Đằng Phi nhìn người thanh niên đang đứng trước
mặt. Người này chính là người cùng với Thượng Quan Tống đi sau Vương
Đằng Phi trên tiểu lộ mà Mạnh Hạo đã gặp lúc trước.