Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 245: Trở Lại Thanh La Tông


trướctiếp

Vốn thâm tâm Mạnh Hạo cũng không muốn đi, nhưng lên lệnh giản phát ra không cho hắn chút ý đồ cự tuyệt. Hơn nữa… nửa năm nay số nợ mà hắn thiếu tông môn, cho dù không phải trả ngay lập tức nhưng ghi sổ rõ ràng, bút tích sổ sách tông môn cũng đầy đủ, sớm muộn gì cũng đến lúc phải nộp đan dược lên cho bên trên tông môn.

Nếu không, việc cung cấp mấy thứ thảo dược của Mạnh Hạo sẽ bị hạn chế lại. Nên lần này ra ngoài, ngoài chuyện luyện đan cho Thanh La tông, hoàn thành nhiêm vụ lịch luyện bên ngoài của tông môn, thì thu hoạch của hắn cũng có thể thêm một chút vào giảm bớt nợ nần của bản thân.

“Dùng thân phận Phương Mộc, đi qua Thanh La tông xem xét…cũng được!” Mạnh Hạo trầm ngâm suy nghĩ một lát, sau đó trong mắt lộ ra quyết đoán. Trong chớp mắt khi hắn quyết định đi, không hiểu sao lại hiện lên bóng dáng của Hứa sư tỷ trong đầu.

Còn có Hàn Bối, còn có đạo tử Chu Kiệt kia nữa, năm đó tại Thanh La tông cũng với những nhân vật này có liên quan không ít chuyện xưa cũ nữa.

“ Lúc này, ta dùng thân phận Chủ lô đan sư Tử Vận tông hành tẩu Nam Vực.” Mạnh Hạo cười cười, đứng dậy hất tay áo, sửa soạn chút ít vật dụng cần thiết sau đó cầm theo lệnh giản đi ra khỏi động phủ.

Vài ngày sau .

"Chu đại sư , Phương đại sư ,đây là Thanh La quả, đặc sản của Thanh La tông chúng ta, mỗi một quả tựa như quỳnh tương, ngày bình thường cũng chỉ có trưởng lão tông môn hưởng dụng.”

Bên ngoài Tử Vận tông, trong một chiếc chu thuyền to lớn toàn thân màu xanh đang hướng về bầu trời gào thét mà phi hành, tốc độ của thuyền cực nhanh giống như xuyên thẳng qua hư không. Bên trong thuyền có vài chục đệ tử Thanh La tông, tu vi đều đã là cảnh giới Trúc cơ.

Hơn nữa còn có một tu sĩ Kết đan, được Thanh La tông cử ra làm người hộ vệ cho Đan sư Tử Vận tông đã nhận lời tới Thanh La tông, lúc này lão đang ngồi ngay ngắn giữa chu thuyền, khuôn mặt mỉm cười, cất giấu một vài suy nghĩ ẩn sâu bên trong mắt. Lão đang nhìn về một lão giả tiên phong đạo cốt ẩn ẩn tử ý, mặc trường bào đen trước mặt, tóc trắng phau, bên cạnh lão là một thanh niên trắng trẻo, tuấn lãng bất phàm.

Lão giả với khuôn mặt lạnh nhạt, ẩn ẩn tôn cao, có tu vi Trúc cơ hậu kì, lại chính là Chu Chủ lô một tháng trước có tranh chấp với Mạnh Hạo tại bên trong sơn cốc.

Mà thanh niên bên cạnh lão có mùi đan hương nhàn nhạt thoang thoảng, nhìn sơ qua không giống tu sĩ, mà lại giống thư sinh kia dĩ nhiên chính là Mạnh Hạo.

Ngoại trừ vị tu sĩ Kết Đan Thanh La tông thì còn có một người khác cùng tiếp khách nữa, là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc trường bào xanh, bộ dạng trầm ổn lão luyện. Hắn trầm mặc ít nói, chỉ ngồi một chỗ mà thôi, mà lần đầu tiên khi Mạnh Hạo nhìn thấy người này tại Tử Vận tông cũng có chút giật mình.

Hắn, chính là Chu Kiệt!

Đạo tử Thanh La tông!

Năm đó đã cùng với Mạnh Hạo có một cuộc chiến đỉnh phong. Tuy rằng trong trận chiến ấy Chu Kiệt đã bại dưới tay hắn, nhưng Mạnh Hạo cũng vì kính hắn quang minh nên cũng không xuống tay diệt sát.

Năm năm không gặp, có điều Mạnh Hạo từ đầu đến cuối đều cảm thấy Chu Kiệt này có gì đó không giống với năm năm trước cho lắm. Chỉ là quỷ dị ở chỗ nào thì Mạnh Hạo lại không nhìn ra được.

Dĩ nhiên những suy nghĩ này đều ở trong lòng Mạnh Hạo, trên mặt hắn cũng không để lộ ra chút nào cả. Khi nghe vị tu sĩ Kết đan kia nói vậy, còn chưa kịp đợi Mạnh Hạo nói gì, thì tay phải Chu lão đã nhanh chóng duỗi ra cầm lấy một quả Thanh La quả.

“Quả này thật không tầm thường, dùng làm thuốc thì hẳn phải là lựa chọn đầu tiên, ta sẽ không khách khí mà phí của trời như vậy a.” Chu lão nhàn nhạt nói, sau đó cũng không quên liếc nhìn Mạnh Hạo một cái.

Mạnh Hạo cũng không nói gì, mỉm cười nhìn dáng điệu lão đang gom toàn bộ Thanh La quả cho vào trong túi trữ vật. Trong lòng hắn lại thầm than thở, hắn cũng không nghĩ tới chuyến đi Thanh La tông lần này lại đồng hành với Chu lão này. Hơn nữa trong tông cũng đã định trước, Chu lão phụ trách giảng giải đan đạo, còn Mạnh Hạo thì phụ trách luyện đan dược.

Mà việc Chu lão có sắc mặt không tốt với Mạnh Hạo, mấy ngày nay trong thuyền, cả đám người Thanh La tông đều có thể nhìn ra được.

“ Vị Chủ lô Chu Đức Khôn này, có danh khí lớn, tư cách lão luyện, cũng là một tồn tại cao cấp trong giới Chủ lô, để lão đi đến Thanh La tông có thể thấy được thái độ coi trọng của Tử Vận tông đối với Thanh La tông.

Bất quá vị Phương Mộc…ta cũng có nghe qua người này, là người nửa năm trước mưu lợi mà tấn thăng thành Chủ lô nhưng thực tế cũng chỉ là Đan sư mà thôi.” Trên mặt vị tu sĩ Kết đan này vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rõ ràng. Đương nhiên lão cũng không dám biểu hiện ra chút khinh thị nào đối với Mạnh Hạo, lão chỉ càng tăng thêm sự tôn kính của mình đối với Chu lão bên kia mà thôi.

“Nếu như Chu đại sư đã ưa thích, vậy chờ khi tới Thanh La tông, nhất định sẽ mời Tông chủ cấp cho hai vị đầy đủ Thanh La quả.” Vị tu sĩ Kết Đan Thanh La tông cười ha ha, hiền lành nói.

Mà Chu Kiệt ở bên cạnh cũng có chút giống Mạnh Hạo, từ đầu đến cuối đều trầm mặc không nói tiếng nào. Thực ra Mạnh Hạo cũng lười nói chuyện, có Chu lão đỡ đần giao tiếp cũng khiến cho Mạnh Hạo thanh tịnh thoải mái hơn không ít.

Bốn người ngồi ngay ngắn nơi này, hai người kia ngồi đối ẩm với nhau, sắc mặc vui vẻ, Chu lão càng nói càng đắc ý. Thầm nghĩ trong lòng, phải nhân lúc ra ngoài để cho tiểu tử kia thấy được sự lợi hại của lão phu.

Thời gian trôi qua, mặc dù chu thuyển tốc độ nhanh, nhưng cũng phải nhiều lần sử dụng truyền tống trận mà đi. Sau vài ngày nữa, thì nhìn đã thấy được dãy Thập Vạn Đại Sơn thấp thoáng phía xa xa.

Mà mấy ngày vừa rồi Mạnh Hạo cũng tranh thủ thời gian đó mà bế quan, đám ngoại nhân cũng không dám quấy rầy Mạnh Hạo. Thậm chí tất cả đệ tử Thanh La tông khi gặp Mạnh Hạo đều bày ra một bộ dạng cung kính khách khí vô cùng.

Việc này cũng không mang lại phản cảm gì cho Mạnh Hạo, còn việc Chu lão không hoan nghênh Mạnh Hạo, hắn cũng không thèm để ý đến. Từ sau lần tranh luận, lão đã sinh ra cảm giác e ngại với Mạnh Hạo, nên tuy lão tỏ vẻ không hoan nghênh, nhưng cũng không dám mỉa mai hắn như trước đây nữa.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo dùng thân phận Đan sư tiếp xúc với người ngoài, cũng cảm nhận được cảm giác cung kính của đối phương dành cho mình, cho thấy được sự tôn trọng dành cho thân phận Đan sư. Chính vì vậy mà khiến cho bản thân Mạnh Hạo chợt lại cảm thấy mình bái nhập vào Tử Vận tông quả nhiên là một quyết định chính xác.

Ví như trước mắt mà đổi lại, nếu như đám người này biết mình là Mạnh Hạo năm đó, tất nhiên sẽ nổi lên sát cơ ngập trời. Nhưng hôm nay thái độ hòa nhã cười nói dành cho bản thân hắn, khiến cho trong lòng hắn bất giác nghĩ đến chợt cảm khái không thôi.

“Lúc này, ta mới có thể xem như chính thức dung nhập vào bên trong Nam Vực. Như ta năm năm trước đây, trong ánh mắt của tu sĩ Nam Vực lại chỉ là một người từ bên ngoài đến.” Mạnh Hạo chợt suy tư, đứng ở phía mũi chu thuyền đang dần dần tiến về Thanh La tông, nhìn lướt qua một vòng.

Dưới ánh mắt hắn, cả một dãy Thập Vạn Đại sơn hào hùng hoàng tráng, lư hương chí bảo phía xa xa, khói nhẹ tản lên tận Cửu tiêu, toàn bộ mảnh đất Thanh La tông này tỏa ra một khí thế rất riêng biệt, rất khó có thể hình dung được.

Khí thế kia theo dãy núi non trùng trùng điệp điệp, theo khói nhẹ bay lên tận Cửu tiêu, theo thần sắc mang theo ngạo khí có sẵn từ trong xương tủy của đám đệ tử Thanh La tông trên Chu thuyền, tất cả đều thể hiện hoàn toàn rõ ràng hết thảy.

Lúc này Chu lão dưới sự hộ vệ của vị tu sĩ Kết đan theo sát bên cạnh cũng tiến tới mũi thuyền, khi nhìn thấy Mạnh Hạo, lão chỉ hừ lên một tiếng. Dù sao hai người cũng là đồng tông, trong tông môn không vừa mắt nhau, nhưng ra ngoài cũng không thể biểu hiện quá mức rõ ràng như vậy, điểm này lão thừa biết nên chỉ hừ nhẹ mà không làm thêm điều gì khác. Sau đó bèn đứng cạnh Mạnh Hạo, cùng nhìn về phía Thanh La tông trước mặt.

Đây không phải lần đầu tiên Mạnh Hạo đến trợ giúp Thanh La tông, nhưng đãi ngộ mà hắn nhận được lại cách biệt một trời một vực so với lần trước. Lần đầu tiên cũng là đến trợ giúp, nhưng lần thứ hai đến đây, chu thuyền của Mạnh Hạo vừa mới tới gần dãy Thập Vạn Đại sơn thì trong Thanh La tông cũng vang lên từng đợt chuông ngân vang vọng

Sáu tiếng chuông ngân vang ra khắp dãy Thập Vạn Đại Sơn, chấn động cả vài chục vạn đệ tử Thanh La tông, khiến cho tất cả đồng loại ngẩng đầu nhìn lên, cho dù không nhìn thấy gì cả nhưng cũng bắt đầu lưu tâm tìm hiều nguyên do.

Mà đáp án cuối cùng, chính là vì Chủ lô đan sư Tử Vận tông được Thanh La tông thỉnh đến lúc này đã tới sơn môn.

Mạnh Hạo cũng nhìn thấy hơn mười đạo cầu vồng từ Thanh La tông đang nhanh chóng gào thét bay nhanh tới chu thuyền, phía sau mười người là mấy trăm đệ tử Thanh La tông, cũng là đệ tử hạch tâm của toàn bộ tông môn này.

Mà Hàn Bối cũng ở trong đám đệ tử đó, nàng mang theo đôi mắt dễ thương đầy hiếu kì nhìn qua Mạnh Hạo. Còn Hứa sư tỷ, mặc dù hắn nhớ khi tìm hiểu một vài tin tức về nàng, thì nàng cũng đã trở thành đệ tử hạch tâm của Thanh La tông, nhưng lại không có mặt trong đám người này.

"Hoan nghênh Chu đại sư , Phương đại sư đã đến Thanh La tông ta, lão phu là Tử La !" Tiếng cười vang lên, như ẩn chứa cả ý chí bên trong. Mười người kia cũng đã đi đến nơi này, toàn bộ đều là tu sĩ Kết đan, còn có một người lại có tu vi Nguyên Anh!

Mà vị tu sĩ Nguyên anh này Mạnh Hạo cũng không chút xa lạ, chính là… Tử La lão tổ!

Giọng nói vừa rồi cũng là của Tử La lão tổ kia!

Cừu nhân gặp mặt vốn phải đỏ mắt nổi đầy sát cơ, nhưng lúc này trên mặt Tử La lão tổ cũng đầy ý cười hòa nhã, cũng không vì tu vi Nguyên anh mà tự ngạo, thậm chí trong thần sắc còn có sự tôn trọng đối với Đan sư.

Thần sắc Mạnh Hạo trở nên nghiêm túc, cũng mang theo cung kính bước nhanh ra vài bước, mà tốc độ Chu lão bên kia còn nhanh hơn. Hai người nhanh chóng bước ra phía trước, chắp tay cúi đầu chào Tử La lão tổ.

Thanh La tông đã xuất động tu sĩ Nguyên anh tới nghênh tiếp, đây là loại quy cách nghênh tiếp cực cao. Mà Mạnh Hạo và Chu lão nơi này đại biểu cho Tử Vận tông, cũng không thể thất lễ được.

“Chu đại sư đã là Chủ lô đỉnh phong, Tử lô coi như đã ở trong tầm tay, hôm nay có thể tới Thanh La tông thật sự có thể vẻ vang cho tông môn ta.” Tử La lão tổ cười ha ha, hướng về Chu lão mỉm cười nói, sau đó nhìn qua Mạnh Hạo.

“Nghe nói Phương đại sư là Chủ lô trẻ tuổi nhất Tử Vận tông, đại danh truyền khắp Nam Vực. Lão phu đã nghe nói từ trước, hôm nay được gặp mặt, quả nhiên là nhân trung chi kiệt!” Lời của Tử La lão tổ rất vừa vặn. Mặc dù trong lòng lão rất coi trọng Chu lão, nhưng cũng không dám để cho Mạnh Hạo cảm thấy mình bị khinh thị ở đây. Lúc này đám tu sĩ Kết đan bên cạnh lão cũng đều đồng loạt hướng về Chu lão và Mạnh Hạo chắp tay, cúi đầu mỉm cười chào hỏi. Không có ai trong đám người này chỉ vì tu vi của mình mà kiêu ngạo, tất cả đều nhìn về hai người với ánh mắt mang đầy vẻ khách khí và kính trọng.

Sau một màn chào hỏi khách khí, thì một vị tu sĩ Kết đan nhanh chóng cười cười gọi những đệ tử nòng cốt của tông môn giới thiệu từng người một cho Mạnh Hạo cùng với Chu lão. Đối diện mấy đệ tử hạch tâm Thanh La tông này, trên mặt Mạnh Hạo cũng chỉ mỉm cười, chậm rãi gật đầu chào đáp lại.

"Bái kiến Chu đại sư , Phương đại sư !"

"Xin chào Chu đại sư , Phương đại sư ." Những đệ tử hạch tâm này cho dù ngày thường đều có một thái độ ngạo nghễ khi đối diện với các tu sĩ tông môn khác, thì khi gặp Mạnh Hạo lúc này đều mang dáng vẻ cung kính. Danh tiếng Chủ lô đan sư, đủ để uy chấn bát phương.

Về phần cái gọi là đại sư, cũng chỉ là tôn xưng, chứ Danh vị thật sự của Chu lão và Mạnh Hạo cũng không còn là Đại sư nữa.

Chu lão mỉm cười, lúc đối diện với đám đệ tử hạch tâm Thanh La tông, vối tuổi tác của lão thì chỉ cần gật đầu đáp lại là xong. Nhưng khi lão nhìn qua thấy Mạnh Hạo cũng làm tương tự thì trong lòng tức thì có chút không vui.

Cho đến khi giới thiệu tới Hàn Bối, Mạnh Hạo cười nhìn nàng, Hàn Bối này năm năm không gặp lại, càng thêm tươi đẹp động lòng người, thân thể lồi lõm đúng chỗ, dung nhan xinh đẹp quá mức, đứng nơi đó khiến cho cầu vồng thất sắc, có thể trở thành thứ tươi đẹp rực rỡ duy nhất mà thôi.

"Hàn Bối bái kiến Chu đại sư , Phương đại sư ." Hàn Bối nhẹ giọng mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng rơi vào trong tai, lại cảm thấy như ngứa ngáy cả trong lòng.

Mạnh Hạo mỉm cười gật đầu, hắn đang muốn nhìn qua người tiếp theo thì chợt trong đầu hắn ầm vang lên một tiếng, mà thanh âm cổ ngọc phong yêu đã thật lâu không xuất hiện lại một lần nữa vang lên.

"Tàn hồn đoạt thể, dục vãng sinh quy lai, thử thuật hoắc thương, khung đính chi hạ yêu nhiên diệt, đương hôi phi, phong tắc bất khả kiến thất nguyệt chi dương, trợ tắc phong yêu sư chi huyết dung niệm!"

(* Tàn hồn đoạt thể, mong muốn được vãng sinh trở lại. Thuật hoắc thương này vốn trái với lẽ thường nên phải bị diệt vong, tan thành tro bụi. Phong, tức thì khiến cho thất nguyệt không thể sáng tỏ trở lại được, trợ, tức thì có thể dung niệm được huyết mạch phong yêu sư!”)


trướctiếp