"Tử Khí Đông Lai..." Đồng tử Mạnh Hạo hiện lên sắc tím, hắn nâng tay phải lên, trên năm ngón tay lấp lánh ánh sáng tím.
“Công pháp này cũng giống như Ngưng khí quyển, không phải là pháp
thuật, chỉ luyện hành công, nhưng Tử Vận tông đã từ Tử Khí Đông Lai sáng tạo ra một công pháp luyện pháp thuật.” Mạnh Hạo khép lại hai mắt, một
lát sau khi hắn mở hai mắt, trong đầu hắn đã nhớ rõ thuật pháp Chủ Lô
của Đan Đông nhất mạch được ghi trong tàn quyển.
“Tử Đồng Biến, còn có Tử Khí Trảm.” Mạnh Hạo nhìn năm ngón tay phải,
không lâu sau, hắn bông vung tay phải lên, lập tức có khói tím nhạt bay
ra từ năm ngón tay, ngưng tụ giữa không trung, hóa thành cung tử
nguyệt*, theo tâm niệm Mạnh Hạo bắn thẳng vào vách đá động phủ.
Cung tử nguyệt: hình trăng tròn màu tím
Không có âm thanh phát ra, cả động phủ rung lên, khiến cả ngọn núi
cũng hơi rung lên theo, một vết lõm sâu hình trọn hiện lên trên vách đạ
động phủ.
“Đâu chỉ là một thành uy lực.” Mắt Mạnh Hạo hiện lên vẻ trầm tư, một
lúc lâu sau đồng tử của hắn hiện lên tử quang lấp lánh, rồi toàn bộ đồng tử, rồi đến trên làn da của hắn cũng xuất hiện đường màu tím, những
đường tím này vốn là huyết mạch gân xanh, nhưng giờ đã từ màu xanh
chuyển thành màu tím.
Lúc này thoạt nhìn Mạnh Hạo giống như tà ma, lại tỏa ra một cỗ khí
tức bức người như muốn xông phá bầu trời, vẻ mặt hắn vẫn như thường, tay phải nâng lên cắt một vết lên tay trái, lật tức xuất hiện một vết
thương, nhưng máu tươi còn không kịp rỏ xuống đất, vết thương đã liền
lại mà mắt thường có thể thấy được, nó khép lại nhanh chóng trước khi
kịp chảy ra máu tươi, chỗ bị Mạnh Hạo cắt liền lại mà không có vết sẹo
nào.
Mạnh Hạo trầm mặc, vẫn giữ nguyên trạng thái như vậy, sau khoảng thời gian nửa nén hương, cả người mới từ từ khôi phục như lúc ban đầu.
“Tốt một cái Tử Đồng Biến, trong trạng thày không thể đề thăng chiến
lực nhưng khả năng hồi phục là tăng lên rất nhiều.” Mạnh Hạo hơi suy
nghĩ một chút, giờ đây hắn thi triển hai thuật pháp này cũng không thuần thục, còn phải luyện tập nhiều. Còn những thuật pháp khác của Tử Khí
nhất mạch, có không ít cấm chiêu chỉ truyền cho đệ tử hạch tâm của Tử
Khí nhất mạch. Dù Đan Đông nhất mạch có địa cao ở Tử Vận tông cũng không thể mượn đọc những gì liên quan đến cấm chiêu của Tử Khí nhất mạch.
Trừ khi.. đã đạt đến cảnh giới Tử Lô đan sư, với cảnh giới này, không chỉ tại Đan Đông nhất mạch, mà ở toàn bộ Tử Vận tông cũng là tồn tại
đỉnh cấp, có tư các mượn đọc hơn phân nửa điển tịch của tông môn mà
không bị hạn chế, bởi ở toàn bộ Nam Vực, bất kỳ một tông môn nào cũng
khát vọng có được Tử Lô đan sư.
Mạnh Hạo hít sâu một hơi, không hề suy nghĩ đến thuật pháp chi đạo,
mà bình tĩnh lại, với những điều kiện ưu việt của Chủ Lô đan sư, hắn
không chỉ muốn luyện chế đan dược mình cần, mà còn phải nhờ thân phận
Chủ Lô đan sư để kiếm nhiều hơn nữa thảo dược, đạt được nhiều đan
phương* hơn, để nâng tầm tạo nghệ* luyện đan của bản thân lên.
Đan phương: phương thuốc, toa thuốc
Tạo nghệ: tay nghề
Trải qua thời gian nửa năm, trong nửa năm này Mạnh Hạo ru rú trong
nhà, toàn bộ thời gian đều tập trung vào tu hành và luyện đan, mỗi tháng một lần tiên thổ chi địa, hắn cũng thu được không ít dược thảo, hắn vẫn giữ quy định chỉ luyện mỗi ngày ba lò đan dược cho đệ tử nội môn nên
giá cả mỗi viên đan dược hắn luyện ra lại càng cao, nhưng đan dược của
hắn vẫn luôn cháy hàng trong tông môn.
Thậm chí những dược thảo cần thiết để luyện chế tuyệt phẩm kim đan,
Mạnh Hạo cũng đã thu thập được bảy tám phần, còn thiếu không nhiều lắm,
mà những đan dược do Mạnh Hạo luyện chế ra nhưng không bán đi thì chỉ
cần phẩm chất đạt trên tám phần dược hiệu của thảo mộc thì hắn đều khắc
lên đó một dấu ấn hình cái đỉnh.
Mỗi lần khắc dấu ấn này, trong đầu Mạnh Hạo chỉ nghĩ đến một lượng
lớn linh thạch. Trong lòng hắn lúc nào cũng rất coi trọng việc này, cứ
nhìn vào quá nửa số đan dược trong túi trữ vật là loại có khắc dấu ấn là hắn lại nghĩ đến khi tung số đan dược này ra thì chắc chắn là sẽ thu
được một món kếch sù.
Trong nửa năm, Mạnh Hạo đã luyện được bao nhiêu đan dược thì chỉ có
hắn mới rõ, người ngoài không cách nào biết được, trong khoảng thời gian này hắn đắm chìm vào luyện đan, với tài sản giàu có của Đan Đông nhất
mạch, đã giúp cho tạo nghệ luyện đan của hắn ngày càng cao.
Giờ đây, Mạnh Hạo không cần tốn quá nhiều tâm huyết cũng có thể luyện được đan dược đạt sáu thành dược hiệu của thảo mộc, cũng luyện chế được không ít tám thành dược hiệu, dù sao sau khi hắn trở thành Chủ Lô, hắn
đã hoàn toàn khác biệt với đan sư thông thường, càng thu được những thảo dược trân quý.
Một điều khác trọng yếu hơn là, sau khi hắn trở thành Chủ Lô, đã thu
được tầng thứ hai công pháp thôi hóa, dĩ nhiên công pháp này không phải
là để thôi hóa, mà là một thủ đoạn đặc biệt để luyện chế đan dược.
Kỳ danh Đan Đạo Tái Sinh Quyết !
Công pháp chỉ ra cách có thể đem đan dược đã luyện chế ra luyện chế
lần hai, công pháp này khiến Mạnh Hạo si mê, hắn phải nghiên cứu thật
lâu, cũng làm thử vài lần mới dần dần tìm được manh mối.
Trong nửa năm này, sỡ dĩ tạo nghệ luyện đan của hắn tăng mạnh, ngoại
trừ thiên phú tự thân dung hợp thảo mộc, là còn nhờ Đan Đạo Tái Sinh
Quyết.
Một viên đan dược tầm thường, nếu dùng phương pháp này luyện hóa lần
nữa, liền có được được hiệu mạnh hơn, có thể nói Đan Đạo Tái Sinh Quyết
mới là công pháp trụ cột của Đan Đông nhất mạch. Cùng là Chủ Lô, nhưng
các đan sư cũng có sự khác biệt, đó là nguyên nhân bất kỳ một Chủ Lô nào cũng được đãi ngộ cực cao tại các tông môn ở Nam Vực.
Ngoại trừ Đan Đạo Tái Sinh Quyết, sau khi Mạnh Hạo trở thành Chủ Lô,
đã có thể phối hợp mấy trục loại thảo dược, khiến cho người ta không thể nhìn ra phương pháp luyện đan.
Mạnh Hạo dùng thiên phú về thảo mộc, tổng hợp những phương pháp mà
hắn biết, sau đó lựa chọn những phương pháp đơn giản nhất, cũng gian nan nhất Thảo Mộc Hỗn Thiêm Pháp.
Loại phương pháp này nói thì đơn giản, nhưng vì cần thêm vào dược
thảo rồi trộn hỗn hợp, nên cũng có thể nói nó phức tạp, vì tuy nhập môn
dễ dàng, nhưng đạt được tạo nghệ cao siêu lại rất khó, căn cứ mỗi loại
đan dược khác nhau, lại cần phối hợp thảo dược khác nhau mới có được
diệu dụng từ trộn hỗn hợp, yêu cầu đối với tạo nghệ thảo mộc vô cừng
khắt khe. Nếu không đạt được, rất có thể biến khéo thành vụng!
Nhưng đối với Mạnh Hạo thì đây phương pháp thích hợp hợp, bởi tạo
nghệ thảo mộc của hắn đã đến cảnh giới thứ ba, thiên biến vạn hóa!
Cuộc sống cứ trải qua như vậy khiến hắn rất hài lòng, tu vi và luyện
đan dần được đề thăng, tòa đạo đài thứ bảy đã mở non nửa, theo ý định
của Mạnh Hạo, hắn muốn dừng ở Chủ Lô ít nhất mười năm để tôi luyện tạo
nghệ luyện đan, bằng vào Đan Đạo Tái Sinh Quyết đạt tới đỉnh phong, cuối cùng khi hắn trùng kích Tử Lô, tu vi cũng đạt Trúc Cơ đại viên mãn chín tòa đạo đài, đạt Tử Lô cũng chính là lúc hắn Kết Đan.
Về phần Sở Ngọc Yên, trong nửa năm qua nàng chưa từng xuất hiện trước mặt hắn, những lúc Mạnh Hạo ngẫu nhiên ra ra ngoài cũng nghe người ta
đồn đại, Sở Ngọc Yên đã tâng bốc vị Đan Đỉnh đại sư thần bí của tông môn đến cực hạn, ngày ngày đều có người tìm kiếm.
Sau khi nghe thấy điều này, thần sắc Mạnh Hạo cũng không có gì thay
đổi, trong năm năm gần đậy hắn đã quen dần với thân phận của mình.
Lúc này vừa có một lò đan dược được luyện xong, Mạnh Họ vuốt vuốt mi
tâm, đứng dậy đi ra khỏi động phủ, đúng vào lúc giữa trưa, mặt trời
chiếu trên cao, vẫn có gió nhưng hơi nóng phả vào mặt, từ chỗ động phủ
kéo xuống, đều là sở hữu của hắn.
Trong nửa năm qua nơi đây đã được hắn gieo không ít thảo dược, theo
hơi nóng ập đến là thoang thoảng hương thơm, đắm chìm trong môi trường
như vậy, khó trách thân thể mỗi đan sư đều tỏa ra đan hương.
Mạnh Hạo đi dược điền dưới sơn cốc, chăm sóc một ít thảo dược, vón dĩ với thân phận Chủ Lô của hắn, có thể tìm dược đồng đến đây gieo trồng
thảo dược, thậm chí có thể để đan sư tới đây với lý do luyện đan.
Nhưng Mạnh Hạo lại thích yên tĩnh, dứt khoát không để ai đến, ở đây
một mình rất thoải mái, còn Bạch Vân Lai, giờ đây thấy hắn, dĩ nhiên là
gã cung kính vô cùng, nếu gọi gã đến đây, sợ là cả ngày lẫn đêm đều
không được yên tĩnh, không thể thoải mái như hiện tại.
Đối với việc này Mạnh Hạo cũng hết cách, nhất là bốn chữ Đan Đỉnh đại sư, có thể người ngoài không biết đó là hắn, nhưng Bạch Vân Lai lại
biết rõ, mỗi lần gã nhìn thấy Mạnh Hạo, ánh mắt cuồng nhiệt cùng tôn
kính khiến hắn chỉ có thể cười khổ.
Lúc này hắn đang dọn dẹp lại dược viên, bỗng thần sắc khẽ đổi, đứng
dậy nhìn về phía cửa sơn cốc, không lâu sau hai dược đồng hơn ba mươi
tuổi đi nhanh tới.
"Bái kiến Phương sư ." Hai người vừa bước vào sơn cốc, thấy Mạnh Hạo thì ánh mắt lộ vẻ cung kính, ôm quyền cúi đầu thật sâu.
“Lại đến thời điểm giảng gải thảo mộc?” Mạnh Hạo suy nghĩ một chút,
ngắt xuống một chiếc lá khô của cây thuốc trước mặt, nhàn nhạt mở miệng, sau khi hắn trở thành Chủ Lô, đã từng đi giảng một lần, tính toán thời
gian, mấy ngày nay cũng cần đi giảng giải lần nữa.
Đây là trách nhiệm của Chủ Lô, cũng giống như đan sư tôn sư, tổ dược
đồng, cần phải đi giảng giả, để vãn bối tông môn không ngừng tiến bộ.
“Phương sư, đã đến từ hôm trước… do ngài không có đi ra, chúng ta
cũng không dám quấy rầy.” Hai dược đồng này là tông môn phân cho hắn, ở
đây giúp hắn làm việc vặt.
Mạnh Hạo nhẹ gật đầu, chỉnh trang thảo dược một lúc rồi dẫn hai dược
đồng ra khỏi sơn cốc, đi thẳng đến Đan Đông nhất mạch, nhưng phàm là
dược đồng thấy được hắn, đều lộ vẻ cung kính vô cùng, Mạnh Hạo mặc
trường bào màu tím, đã coi như hiển lộ rõ thân phận.
Nhất là.. Chủ Lô ở toàn bộ Tử Vận tông cũng không đến trăm người,
điều này đối với hơn mười vạn đệ tử Đan Đông nhất mạch mà nói, chính là
trăm người nhớ rõ mười vạn người là truyện không thể, nhưng mười vạn
người nhớ rõ trăm người lại quá dễ dàng.
Mạnh Hạo vừa xuất hiện, lập tức có người nhận ra, nửa năm trước khi
hắn trở thành Chủ Lô Phương Mộc, mặc kệ hắn dùng thủ đoạn nào để trở
thành Chủ Lô, chỉ cần có thể mặc trường bào màu tím, dù tại Đan Đông
nhất mạch không phải là chí cao vô thượng, thì củng là uy danh hiển
hách. Dù là đan sư, khi nhìn thấy Mạnh Hạo cũng phải cung kính.