Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 237: Muốn Gặp Đan Đỉnh Đại Sư


trướctiếp

Tử Vận Tông, Tử Khí nhất mạch, Đan Đông nhất mạch, ngày hôm nay đều có chấn động. Tất cả những điều này, chỉ bởi vì người năm đó đã phản bội sư môn, trở thành đan đạo đại trưởng lão của Kim Hàn Tông Sơn Cửu, sau bốn trăm năm kể từ lúc rời khỏi Tử Vận Tông, lần đầu tiên... Bước vào Tử Vận Tông!

Theo lão đến nơi đây, còn có một trong hai đương kim Đại hộ pháp của Kim Hàn Tông Đường Thế Thương. Ngoài ra còn có ba trưởng lão Nguyên Anh của Kim Hàn Tông cũng theo đến. Ba người này mỗi người đều đã tu hành hơn bảy trăm năm, hôm nay tuy nói chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng bọn họ am hiểu trận pháp. Ba người ở cùng một chỗ, vạn trận đều có thể phá.

Trử đó ra, còn có rất nhiều đệ tử nội môn của Kim Hàn Tông đi theo. Tiểu Bàn Tử cũng ở bên trong, vẻ mặt đắc ý, đang đứng ở vị trí đầu tiên trong số chúng đệ tử, bên cạnh Đường Thế Thương.

Kim Hàn Tông đến, nhất là Sơn Cửu đại sư đến nhà, khiến cho Tử Vận Tông nơi đây, hộ pháp Ngô Đinh Thu của Tử Khí nhất mạch, còn có mấy tu sĩ Nguyên Anh khác, ở quảng trường trên một ngọn cô sơn nằm ở giữa Tử Khí nhất mạch và Đan Đông nhất mạch của Tử Vận Tông, bày ra nghi thức tương đối trang trọng.

Cùng xuất hiện, còn có hai vị Tử Lô đan sư của Đan Đông nhất mạch, trong đó một người chính là An Tại Hải. Một người khác, thì vô luận là niên kỷ hay là thân phận, đều cao hơn An Tại Hải rất nhiều, có thể nói là Tử Lô đan sư nhiều tuổi nhất của Đan Đông nhất mạch, đan đạo tạo nghệ đã đạt tới đỉnh phong, nửa bước bước vào đại sư, Lâm Hải Long.

Trừ đó ra, dưới ngọn cô sơn này, còn có đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch, dược đồng của Đan Đông nhất mạch thi nhau kéo đến. Nguyên một đám ngưng thần định khí, ngẩng đầu nhìn lên quảng trường trên đỉnh núi, trong lòng đều đang suy đoán mục đích lần này của Sơn Cửu đại sư.

Cũng có một vài đệ tử nội môn và đan sư, dứt khoát trực tiếp đi lên núi. Tuy nhiên những người có tư cách này cũng không nhiều lắm. Giờ phút này toàn bộ ngọn cô sơn đều đã bị phong tỏa, không ít người tới gần liền bị ngăn cản.

Mạnh Hạo đi theo đám người đến đây, lúc này đang đứng cách đó không xa mà ngẩng đầu nhìn lại. Mạnh Hạo ở Tử Vận Tông nhiều năm, cũng đã nghe rất nhiều chuyện đồn có liên quan đến Sơn Cửu đại sư này.

Trong lúc đang nhìn, thì hai mắt Mạnh Hạo bỗng lóe lên. Hắn nhìn thấy ở trên bầu trời lúc này có hơn mười đạo cầu vồng đang gào thét bay thẳng đến quảng trường trên đỉnh núi. Những thân ảnh bên trong những đạo cầu vồng này, đều là ts của Đan Đông nhất mạch, mà toàn bộ đều là Chủ Lô đan sư.

Thậm chí Mạnh Hạo cũng liếc nhìn thấy Sở Ngọc Yên.

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, thân hình nhoáng lên một cái đi thẳng về phía trước. Lúc tới gần ngọn cô sơn thì bắt gặp Lệ Đào. Hai người nhìn nhau rồi cùng đi thẳng lên đỉnh núi.

Trên đường cũng có người ngăn trở, nhưng sau khi Lệ Đào trực tiếp ném ra lệnh bài thân phận, thì vẻ mặt người ngăn cản lập tức trở nên cung kính. Danh tiếng của Lệ Đào, nổi lên từ trong lần tc Thiên xuất hiện ở trong đan phách. Nếu không phải là bị 6 áp một chút, sợ rằng hôm nay mức độ chú ý sẽ rất cao.

“Năm đó Sơn Cửu đại sư phản bội sư môn, nghe nói suốt bốn trăm năm không bước vào Tử Vận Tông, lần này lại đến đây, không biết là có chuyện gì... Phương huynh, ngươi nói có thể quan hệ tới 6 hay không?” Lệ Đào liếc nhìn Mạnh Hạo đầy thâm ý, thấp giọng nói.

Mạnh Hạo mỉm cười, lắc đầu không nói. Rất nhanh hai người đã lên đến đỉnh núi. Lúc đứng ở mép ngoài, Mạnh Hạo liếc mắt liền nhìn thấy được Tiểu Bàn Tử, cũng nhìn thấy Sở Ngọc Yên.

Giờ phút này ở trên đỉnh núi, hơn mười Chủ Lô đan sư tính cả Sở Ngọc Yên đang cung kính đứng ở đằng sau hai Tử Lô đan sư của Đan Đông nhất mạch, nhìn qua ts Kim Hàn Tông.

Vừa liếc nhìn, Sở Ngọc Yên liền nhìn thấy Tiểu Bàn Tử ở chỗ Kim Hàn Tông đang đứng ngáp một cái, vẻ mặt một bộ rất muốn ăn đòn. Gần như ngay khi nhìn thấy, trong mắt Sở Ngọc Yên đã có hàn ý, liên quan tới chuyện xấu năm đó giữa nàng và Mạnh Hạo, chính là do tên Tiểu Bàn Tử Lý Phú Quý này truyền ra.

Ts của Kim Hàn Tông tới đây số lượng không ít, nhưng có thể có được tư cách ngồi ở chỗ này cũng không đến mười người. Những đệ tử nội môn như Tiểu Bàn Tử đều chỉ có thể đứng ở phía sau.

Ngồi ở trước nhất là hai người. Một người là đương kim hộ pháp của Kim Hàn Tông Đường Thế Thương. Người này thoạt nhìn chỉ là trung niên, nhưng lại có tu Nguyên Anh trung kỳ, ở trong nv không người dám xem thường. Nếu như Đường Thế Thương có thể tiến thêm một bước đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, nếu như ko có Trảm Linh xuất hiện, thì có thể tung hoành Nam Vực.

Giờ phút này lão đang vui vẻ cùng với Ngô Đinh Thu nói cười ôn lại chuyện cũ.

Người còn lại là một lão giả tóc trắng xóa. Lão giả này khép hờ hai mắt, từ đầu đến cuối cũng không có mở ra. Tuy nhiên lão ngồi ở chỗ đó lại giống như không hòa hợp với thiên địa nơi này. Thậm chí nếu người ngoài nhìn người này lâu, thì đều có loại cảm giác thiêu cháy. Tựa như thân thể của người nọ là một cái lò lửa kinh khủng.

Càng kinh người hơn, đó là bốn phía xung quanh chỗ người này ngồi xuống, mặt đất vốn là bàn đá xanh, nhưng vào lúc này lại có cỏ xanh mọc lên, giống như là khí tức của lão giả này có thể tẩm bổ cho vạn vật.

Lão là một trong ba vị đan đạo đại sư của Nam Vực, Sơn Cửu.

Những tu sĩ khác của Kim Hàn Tông ở phía sau lão, giống như đã trở thành lá xanh, coi như là có tu vi Nguyên Anh, cũng đều bị sự tồn tại của lão giả này vượt lên trên.

Mạnh Hạo cùng với Lệ Đâò đứng ở đằng xa, bên cạnh bọn họ lúc này cũng có không ít đệ tử đang lên núi, đều đang vây quanh ở chỗ này, nhìn lên phía quảng trường. Ánh mắt của Mạnh Hạo đảo qua người của Sơn Cửu đại sư. Lúc nhìn thấy cỏ xanh xuất hiện ở bốn phía thì hai mắt hắn co rút lại một chút.

“Đây là đan đạo cảnh giới gì mà có thể từ không thành có, sinh ra dược thảo ở trên bàn đá...”

Đồng thời, Mạnh Hạo cũng nhìn thấy An Tại Hải, lập tức nổi giận ở trong lòng. Hắn nghĩ tới hai ức linh thạch của mình.

Bên phía Tử Vận Tông, Tử Lô đan sư An Tại Hải đang tươi cười cùng với Ngô Đinh Thu trò chuyện khách khí với Kim Hàn Tông Đường Thế Thương và ba tu sĩ Nguyên Anh am hiểu trận pháp ở phía sau.

Nhưng Tử Lô đan sư đệ nhất nhân Lâm Hải Long ở bên cạnh lão thì mặt lại không chút biểu tình, chỉ có hai mắt lạnh như băng đang nhìn vào Sơn Cửu.

Toàn bộ quảng trường giống như đã rơi vào trong băng hỏa. Một bên là chuyện trò vui vẻ, còn một bên là băng hàn gian nan.

“Ha ha, Ngô đạo hữu chớ có dò xét. Lần này Đường mỗ tới đây cũng chỉ là nguời tiếp khách. Còn cụ thể là chuyện gì, tại hạ cũng không tiện mở miệng a.” Đường Thế Thương nhìn Ngô Đinh Thu, mở miệng cười.

Đúng vào lúc này , hai mắt của Sơn Cửu bỗng nhiên mở ra. Khi lão vừa mở mắt ra, lập tức nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Lâm Hải Long.

“Lâm sư huynh, đã lâu không gặp.” Sơn Cửu trầm mặc một lát rồi chậm rãi mở miệng. Giọng nói của lão tang thương, nhưng lại tồn tại một cỗ lực lượng kỳ dị, lúc nó truyền ra, lại khiến cho cỏ xanh xung quanh lão theo đó mà chập chờn.

Lúc này, lão vừa nói ra, lập tức trong quảng trường liền trở nên yên tĩnh, vô luận là Đường Thế Thương, hay Ngô Đinh Thu, An Tại Hải, tất cả mọi người không ai nói một lời, mọi ánh mắt đều ngưng tụ ở trên người Sơn Cửu.

“Hai chữ sư huynh ta không dám nhận, Sơn Cửu đại sư xin hãy tự trọng.” Lâm Hải Long lạnh nhạt mở miệng.

Sơn Cửu trầm mặc. Một lúc lâu sau, âm thanh của lão lại truyền ra.

“Lần này Sơn mỗ đến đây, là muốn bái kiến Đan Quỷ đại sư. Kính xin Lâm đạo hữu dẫn tiến.”

“Sư tôn không rảnh, mời Sơn Cửu đại sư về cho.” Âm thanh của Lâm Hải Long lạnh như băng. Đối với Sơn Cửu ở trước mặt này, mặc dù là sư tôn không thèm để ý, nhưng lão thì lại vĩnh viễn cũng không thể quên chuyện về người này năm đó. Chính mình đã dẫn hắn vào tông môn, thậm chí còn một đường tương trợ không chút tư tâm nào, chỉ vì người này có tư chất, nhưng cuối cùng lại không ngờ, sau khi người này trở thành Tử Lô lại phản bội sư môn. Cho đến tận bây giờ lão vẫn không thể quên chuyện này.

Sơn Cửu lại trầm mặc một lần nữa. Hơn mười hơi thở sau, hai mắt lão nheo lại, trong mắt như tồn tại ánh sáng của lò đan.

“Đan Quỷ đại sư đã không có thời gian, vậy Sơn mỗ muốn gặp Đan Đỉnh đại sư danh chấn Nam Vực của Đan Đông nhất mạch một lần!”

Lão vừa nói ra, hai mắt Sở Ngọc Yên lập tức sáng ngời, những đệ tử khác của Tử Vận Tông ở bốn phía trong mắt cũng đều lộ ra hào quang. Những ngày này, danh khí của Đan Đỉnh dĩ nhiên là rất hiển hách.

Còn Mạnh Hạo thì mặt không biểu tình. Bây giờ hắn đã sớm quen với thân phận của mình, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt sùng bái Đan Đỉnh của Sở Ngọc Yên, thì trong đầu Mạnh Hạo lại mơ hồ nổi lên một ít suy tưởng tà ác.

“Muốn gặp Đan Đỉnh đại sư?” Lâm Hải Long ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.

“Đan Đỉnh đại sư ở ngay trong tông môn, tuy nhiên nếu hắn muốn gặp ngươi thì tự nhiên sẽ đi ra. Việc này lão phu cũng không có cách nào cường thế cưỡng cầu.”

“Lâm sư huynh ngươi việc gì phải làm như thế. Ngươi năm đó có ân với ta, toàn bộ Đan Đông nhất mạch đều có đại ân với Sơn mỗ. Uống nước nhớ nguồn, việc này Sơn mỗ sẽ không quên.” Sơn Cửu chậm rãi mở miệng.

“Có ân? Đã có ân, vậy tại sao ngươi phản bội tông môn? Ngươi có biết năm đó sau khi ngươi phản bội, sư tôn lão nhân gia ông ta đã ngồi ở Đông Sơn, cầm đan dược mà ngươi luyện chế, ngóng nhìn lò đan suốt ba ngày không!” Lâm Hải Long quát khẽ một tiếng, hai mắt lộ ra hàn mang.

Sơn Cửu trầm mặc một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng mở miệng.

“Bởi vì đan đạo của ta không giống của sư tôn. Bởi vì nếu như tiếp tục ở lại tông môn, ta sẽ không đi được con đường đan đạo kia của ta, mà có lẽ vài năm sau ta sẽ trở thành một Đan Quỷ khác. Nhưng... Đây không phải là ta.”

“Lựa chọn của liễu sư huynh năm đó cũng giống như ta. Cho nên ta và hắn, mới có thể cách nhau ba trăm năm mà đều đã đi khỏi sư môn.” Sơn Cửu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lâm Hải Long.

“Lâm sư huynh, ta tôn kính sư tôn, tôn trọng tông môn. Việc này dù tuế cùng nguyệt tận cũng sẽ không quên. Nhưng cái mà ta truy tìm chính là đan đạo, không phải dưỡng đan, cũng không phải độc đan như Liễu sư huynh, mà là... Pháp đan!

Đan do ta luyện không phải để nuốt, mà là dùng đan đạo đạp vào pháp lộ. Thứ mà Sơn Cửu ta luyện chế là đan bảo!” Sơn Cửu nâng tay phải vung lên. Lập tức có một quả đan dược màu vàng bay ra, nó vừa xuất hiện đã lập tức tản mát ra một cỗ uy áp kinh người, mùi thuốc tràn ngập, nhìn nó tuy nhỏ, nhưng lại làm cho có cảm giác viên thuốc này là pháp bảo!

Mùi thuốc kia như là bảo quang, còn màu vàng kia thì lại như vầng mặt trời chói mắt.

Mạnh Hạo chấn động tâm thần. Hắn nghe được lời của Sơn Cửu, nhìn viên đan bảo ở trước mắt, mà trong lúc mơ hồ giống như là đã mở ra một cánh cửa lớn trên con đường luyện đan.

“Đan cũng có đạo, đạo của nó cũng có ngàn vạn, giống như phối hợp thảo mộc biến hóa...” Mạnh Hạo nhẹ giọng thì thào, như đã minh ngộ.

“Viên thuốc này không thể nuốt, bởi vì nó vô kiên bất tồi, là đan bảo do Sơn mỗ luyện chế. Bảo quang này có thể hấp thu linh khí, bởi vì thảo mộc phối hợp ở bên trong tự hình thành thiên địa. Hoặc cũng có thể nói, đây không phải là đan, mà là một pháp bảo không thể bị phá hủy!

Xin mời Lâm sư huynh đánh giá.” Sơn Cửu nói xong thì tay phải nâng lên chỉ một cái. Lập tức viên đan dược màu vàng này bay thằng tới chỗ Lâm Hải Long, sau đó bị Lâm Hải Long nắm ở trong tay.


trướctiếp