Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 223: Tư Thái Của Phương Đan Sư


trướctiếp

“Có cần tìm thêm dược đồng hay không” Bạch Vân Lai nhìn Mạnh Hạo, vội hỏi. Lúc này, Mạnh Hạo đã là Đan sư, thân phận đã hoàn toàn khác với trước kia, vô luận là địa vị của hắn tại Đan Đông nhất mạch hay là Tử Khí nhất mạch cũng còn tầm thường như trước nữa.

Thậm chí trải qua một số quy củ ở Tử Vận tông trong một thời gian dài, nghe qua thì Đan sư cùng cấp với đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch, nhưng thực tế thì địa vị của Đan sư vẫn cao hơn một bậc.

“Không cần.” Mạnh Hạo mỉm cười. Cùng xuống núi với Bạch Vân Lai hướng về phía Tử Khí nhất mạch mà đi. Vừa đi, Bạch Vân Lai cũng thuận tiện kể chút chuyện liên quan đến lần mời đan sư luyện đan dược lần này. Vốn người này cũng là một đệ tử nổi bật trong đám nội môn đệ tử tông môn, cũng được coi là thiên kiêu nhưng vẫn không đủ khả năng thỉnh được Chủ lô luyện đan dược cho hắn. Hơn nữa thanh danh hắn cũng không tốt lành gì trong đám Đan sư nên cũng không có bao nhiều người nguyện ý luyện đan cho hắn.

Mà địa vị của Đan Đông nhất mạch vốn rất cao trong tông môn, bản thân đan sư cũng có quyền cự tuyệt yêu cầu luyện đan, đám đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch cũng không có biện pháp can thiệp vào chuyện này. Nên vị thiên kiêu kia lâm vào tình cảnh bất đắc dĩ đành tìm đến những đan sư khác đồng ý luyện đan cho hắn, có điều sau khi xem xét thì hắn cũng chưa hài lòng với vị Đan sư nào cả.

Chuyện này đến tai Bạch Vân Lai, hắn nghĩ đến cơ hội này, mặc kệ thành công hay không thì người này cũng không dám đem Đan Đông nhất mạch quậy tung lên. Chính vì vậy mà chạy tới tìm Mạnh Hạo thương lượng.

“Luyện đan gì vậy?” Mạnh Hạo đang đi về phía trước, nghe Bạch Vân Lai kể vậy, suy nghĩ một chút rồi chợt hỏi.

“Đan gì thì cũng chưa nói, một lát nữa ngươi hỏi là được rồi. Dù sao địa vị ta cũng không lớn, cho dù là chen vào việc này được, nhưng Đinh Dũng kia bản thân cũng là thiên kiêu của Tử Khí nhất mạch, đâu thể nói với ta quá nhiều chuyện được.” Bạch Vân Lai thở dài.

Mạnh Hạo nhẹ gật đầu. Lúc đi qua chỗ sơn cốc, hắn chợt nhớ tới một màn thanh âm như tạc đạn nổ vang đinh tai nhức óc vừa xảy ra tại động phủ, khiến cho toàn bộ đám da khô quắt trên người Bì Đống bong tróc ra hết, hiện ra hình thù Bì Đống như được tân sinh vậy. Rồi lần đầu tiên hắn được thấy Bì Đống vậy mà không chút dây dưa dài dòng trực tiếp đưa cho Mạnh Hạo một đạo biến hóa chi lực, sau đó tiếp tục bay vào trong Huyết sắc mặt nạ rồi lâm vào ngủ say.

Bất quá lần ngủ say này của Bì Đống cũng không giống với Huyết ngao. Sau khi quan sát kĩ, thì Mạnh Hạo nhận thấy khoảng vài tháng sau nó sẽ thức tỉnh, thì cũng không lưu tâm nhiều nữa. Ngược lại hắn có chút hứng thú đối với đám da khô quắt bị văng tứ tán ra khắp động phủ.

Cái đám da đó vô cùng bền chặt, dùng tu vi của Mạnh Hạo, vậy mà không cách nào cắt rời được một miếng nhỏ ra được. Bất quá vật đó từ Bì Đống rơi rớt ra, Mạnh Hạo có thể chắc chắn nó sẽ là bảo bối rất có giá trị bèn thu hồi tất cả lại, cũng không kịp xem xét kĩ càng mà nhanh chóng cất bước đi ra khỏi động phủ rồi.

Không lâu lắm thì hai người đã tới một sơn cốc nằm ở giữa Đan Đông nhất mạch và Tử Khí nhất mạch. Nhìn thấy phía trước đã có một bóng lưng của một thanh niên chắp tay sau lưng đang đứng nhìn lên không trung, thần sắc đầy kiêu ngạo.

Thanh niên này chính là Đinh Dũng, hắn mặc một bộ trường bào đỏ, Nhưng dưới ánh mặt trời, chẳng biết tại sao lại có chút ánh tím lóe lên. Mạnh Hạo bái nhập Tử Vận tông cũng gần một năm, cũng biết kể cả Đan Đông hay Tử Khí nhất mạch đều lấy Tử sắc làm màu chủ đạo. Thanh niên trước mắt tuy không mặc trang phục Tử bào của đệ tử hạch tâm, nhưng phục trang cũng lộ ra màu tím, thì cũng có thể biểu lộ được thân phận người này cao quý, là bộ phận của lớp thiên kiêu Tử Vận tông.

Hơn nữa tu vi của người này cũng đã tới Trúc cơ trung kì đỉnh phong, chỉ còn kém xíu nữa thì có thể bước vào Hậu kì.

"Ngươi chính là Phương Mộc?" Ánh mắt Đinh Dũng nhìn về phía Mạnh Hạo, nhàn nhạt hỏi. Dù sao thì trong đánh giá của hắn, đan sư có tuổi tác càng lớn thì càng tốt, còn người trước mắt lại quá trẻ đi.

Mạnh Hạo cau mày, lãnh đạm đứng đó cũng không đi tiếp nữa. Trước kia hắn thường hay cùng Lệ Đào đến luyện đan cho người khác, cũng có chút quen thuộc với tư thái biểu biện của Đan sư trước mặt đám đệ tử nội môn. Cho dù thân phận Đan sư vốn đã tôn cao so với bọn họ, nhưng bản thân đan sư cũng cần phải tự biết nâng bản thân lên, nếu như quá điệu thấp, thì sẽ khiến cho ngoại nhân cảm thấy bản thân không có bản lĩnh.

Cho nên lúc này hắn mới đứng lại, sau đó vung tay áo, hừ lạnh một tiếng.

“Bạch Vân Lai, sau này những loại chuyện luyện đan thế này thì đừng có tới tìm ta.” Mạnh Hạo lãnh đạm nói, cũng không liếc nhìn thanh niên kia, quay người định rời khỏi nơi này.

Bạch Vân Lai cũng thường hay tiếp xúc với các Đan sư, một năm qua hắn cũng có chút quen thuộc với Mạnh Hạo nên há có thể không nhìn ra nguyên nhân trong đó. Trong lòng cũng tấm tắc khen ngợi không thôi, chỉ là trên mặt vẫn bày ra một bộ dạng hốt hoảng, có chút oán trách liếc nhìn Đinh Dũng đang sững sờ vì động thái vừa rồi của Mạnh Hạo.

“Vị này chính là Đan sư Đan Đông nhất mạch, đúng là nhìn tuổi tác không lớn, nhưng thực ra chính là người đoạt được vị trí đệ nhất trong lần tấn chức đan sư vừa rồi! Ngươi nghĩ đi, trong mười vạn dược đồng tuyển chọn được một người duy nhất, chính là hắn a, ngươi a…Ai, Ta cầu Phương đại sư tốn biết bao nhiêu thời gian hắn mới miễn cưỡng nhận lời, vậy mà ngươi…” Bạch Vân Lai giậm chân lắc đầu, sau đó tranh thủ chạy đuổi theo sau Mạnh Hạo.

Đinh Dũng cười khổ, thở dài một hơi. Hắn đâu phải là thế hệ Thiên, Lữ năm đó, vốn cũng lăn lộn lịch lãm bên ngoài không ít. Sao không nhìn ra tư thái Mạnh Hạo vừa rồi có ý gì chứ, lại nhớ tới lời Bạch Vân Lai vừa nói, Phương Mộc kia vậy mà tạo nghệ luyện đan cũng không tầm thường như vậy. Lúc này bèn suy nghĩ thoáng chút, khuôn mặt lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, bước về phía trước.

“Đại danh của Phương đan sư, Đinh mỗ đã được nghe như sấm bên tai. Chỉ là lúc nãy nhìn thấy Phương đan sư chỉ bằng này tuổi mà đã đạt được thành tựu như vậy nên mới kinh ngạc quá mà lỡ miệng như vậy thôi. Mong rằng Phương đan sư chớ trách tội.”

Lúc này Mạnh Hạo mới chịu dừng bước, quay đầu lạnh nhạt liếc nhìn Đan Đông.

“Muốn luyện đan gì?”

"Phá Chướng đan !" Hai mắt Đinh Dũng lóe lên, nghe thấy Mạnh Hạo hỏi thẳng như vậy, vì chưa hiểu rõ người trước mặt nên hắn cũng dứt khoát trả lời gọn gàng.

Sắc mặt Mạnh Hạo bình thản không chút biến hóa. Hình ảnh này lọt vào mắt Đinh Dũng bất chợt được xây dựng thành hình ảnh của một vị đan sư cao thâm mạt trắc, kiến thức rộng rãi. Nhưng trên thực tế, lúc này Mạnh Hạo lại đang lục lọi toàn bộ trí nhớ của mình, suốt nửa ngày mới phát hiện ra, trong đầu hắn hoàn toàn không có chút xíu tin tức của loại đan dược có tên là Phá Chướng đan nào cả.

“Đan dược này của ngươi có khoảng mười bảy loại đan phương thông thường có thể luyện chế ra được, trong đó có khoảng gần trăm loại thảo dược phối chế, có một số loại thay đổi khá phứa tạp, tính ra khoảng ba trăm chín mươi bảy loại biến hóa tất cả. Trong quá trình luyện chế cần có một số điều chỉnh nhỏ cho phù hợp nữa, khi đó thì lại tăng thêm bảy loại biến hóa nữa. Ngươi muốn luyện ra chính xác là loại đan dược nào?” Mạnh Hạo nhạn nhạt hỏi, mấy lời này thật ra chỉ thuần túy là do hắn tự biên tự diễn mà ra. Có điều, Bạch Vân Lai bên cạnh nghe được thì hít vào một hơi lạnh, lúc nãy hắn còn lo lắng Phá Chướng đan là loại đan dược gì gì… nghe được Mạnh Hạo nói vậy, hắn chợt cảm thấy vô cùng kính nể.

Dù sao những lời này hắn nghe qua, cảm giác như đang giải thích, lại như cho thấy Mạnh Hạo vô cũng hiểu rõ về đan dược vậy.

Bạch Vân Lai còn bị hù dọa, dĩ nhiên Đinh Dũng bên cạnh cũng phải sững người. Sau đó hai mắt lóe sáng, hắn hít sâu một hơi, chắp tay hướng về Mạnh Hạo cúi đầu vái một cái thật sâu.

“Phương đan sư, tuy rằng ngài để cập về chủng loại gì gì đó thì Đinh mỗ không biết, nhưng ta có một phần đan phương, ngài…xem thử một chút?” Lúc này Đinh Dũng bỗng cảm thấy không dám có chút quá phận, lời Mạnh Hạo nói ra, vào tai hắn để cho hắn càng cảm thấy người trước mặt càng cao thâm mạt trắc. Lúc này vội vội vàng vàng lấy ra một miếng ngọc giản bên trong túi trữ vật đưa cho Mạnh Hạo.

Thực ra, nếu như không phải vì bọn họ đang ở trong tông môn, Đinh Dũng cũng không thể nào bị hù dọa đến như vậy. Dù sao đây là Tử Vận tông, hắn và Mạnh Hạo đều là đồng môn, hơn nữa Mạnh Hạo cũng là một Đan sư hàng thật giá thật. Do đó, kiến giải của đan sư, một câu lý giải chuyên môn đưa ra mới có thể mang lại hiệu quả như vậy.

Sắc mặt Mạnh Hạo không chút thay đổi đón lấy ngọc giản, rồi dùng linh thức quét qua. Cho dù hắn không có chút biểu hiện nào trên mặt nhưng trong lòng hắn lại đang dậy sóng.

“Vậy mà cũng có loại đan được này, Phá Chướng đan. Đây là một loại Tuyệt mệnh đan, cả đời chỉ có thể nuốt vào hai lần mà thôi. Nếu nuốt vào lần thứ ba, nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử!

Đan này dựa vào đủ loại dược lực kích phát của các loại dược thảo kết hợp lại, hơn nữa còn có một ít độc thảo nhằm làm tăng hiệu quả làm quá trình bạo phát thêm mạnh mẽ, kích thích các kinh mạch trong cơ thể, được sử dụng trong trường hợp tu vi đột phá bình cảnh.” Mạnh Hạo cầm ngọc giản trong tay trầm ngâm suy nghĩ.

Trong lòng Đinh Dũng đứng bên lúc này chợt lo lắng bồn chồn, lúc trước hắn đã nuốt Phá Chướng đan một lần, nhưng vẫn không cách nào bước qua được tầng bình cảnh này. Nên hắn chỉ còn lại một cơ hội duy nhất, mà hắn không có khả năng mời được Chủ lô đan sư, hơn nữa năm xưa khi còn lông bông hắn cũng đã đắc tội với không ít Đan sư, do vậy tìm tới tìm lui cũng không có nhiều Đan sư đáp ứng luyện đan cho hắn. Người đồng ý luyện đan cho hắn thì hắn lại đang lo lắng và do dự, dù sao với Đan sư mà nói đây chỉ là một lần luyện đan mà thôi, còn đối với hắn thì đây lại là cơ hội duy nhất.

Một khi thành công, thì hắn có thể bước vào Trúc cơ hậu kì. Do đó hắn không thể không do dự.

Lúc tới gặp Mạnh Hạo, hắn cũng chưa hạ quyết tâm hoàn toàn cho nên mới có ý nghĩ thăm dò đối phương. Hắn tính toán tìm một vị Đan sư mà mình cho là ổn thỏa nhất, bởi vì Phá Chướng đan luyện chế lần này quả thật quá mức trọng yếu đối với hắn. Hơn nữa, Đinh Dũng cũng không phải là ngoại môn đệ tử, bản thân hắn là thiên kiêu nội môn, hắn thừa biết chuyện cùng một loại đan dược, nhưng người luyện chế khác nhau thì hiệu quả cũng khác nhau hoàn toàn, có cao có thấp đấy. Mà loại đan dược như Phá Chướng đan lại có yêu cầu vô cùng hà khắc đối với mức độ dược hiệu được luyện hóa ra.

Cũng giống như viên đan dược hắn nuốt vào lần trước, dược hiệu tầm thường, nếu không hắn cũng không rơi vào tình cảnh chán chường như ngày nay.

Sau nửa ngày suy nghĩ, Mạnh Hạo mới buông ngọc giản chứa đan phương Phá Chướng đan xuống. Sau đó có chút trầm ngâm, rồi hắn đi tới trước mắt Đan Đông.

"Giơ tay lên ."

Đinh Dũng sững sờ, ánh mắt có chút co rút lại. Mạnh Hạo đưa tay nắm lấy cổ tay đối phương, nhanh chóng đưa linh lực tiến vào.

“Không cần phản kháng.” Mạnh Hạo thản nhiên nói, linh lực cũng nhanh chóng tràn ra. Đinh Dũng nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, cũng để mặc cho Mạnh Hạo vận chuyển linh lực một vòng trong cơ thể hắn.

“Ngươi đã từng nuốt Phá Chướng đan một lần rồi.” Mạnh Hạo cũng nhanh chóng thu hồi lại linh lực. Lúc này đại khái Mạnh Hạo cũng ước lượng được Đinh Dũng này muốn đột phá bình cảnh thì cần đan dược mấy thành dược hiệu rồi, hơn nữa trong cơ thể của Đinh Dũng, Mạnh Hạo cũng phát hiện ra một chút tạp chất của dược lực còn sót lại.

Tạp chất này còn chưa tiêu tán đi hết, hơn nữa còn có chút khí tức dược thảo tương đồng với các loại dược thảo trong đan phương của Phá Chướng đan.

Mạnh Hạo vừa nói ra, Đinh Dũng hít sâu một hơi, hai mắt chợt lóe sáng. Hắn mạnh mẽ nhìn Mạnh Hạo, trong lòng đã giật thót một cái, hắn cũng chưa từng nói cho bất kì kẻ nào khác chuyện đã từng nuốt qua một viên Phá Chướng đan.

“Chuẩn bị cho ta sáu phần dược thảo luyện chế Phá Chướng đan. Nhưng phải tốn ba vạn linh thạch. Đan dược này, ta đồng ý luyện.” Mạnh Hạo bình tĩnh nói.

“Đinh mỗ cũng đã tìm gặp mấy Đan sư có thể luyện được đan dược này….tối đa chỉ cần ba phần dược liệu, một vạn năm ngàn linh thạch mà thôi.” Đinh Dũng chậm rãi nói.

“Đan dược của Phương mỗ, đảm bảo cho ngươi đột phá.” Mạnh Hạo cũng từ tốn trả lời. Mặc dù lời nói nhẹ nhàng nhưng trong đó là cả một sự bá đạo ẩn chứa bên trong.

“Ngươi nói thật chứ?”Đinh Dũng hít sâu một hôi, hai mắt lóe sáng. Từ đầu hắn đã thấy vị Phương đan sư này khác hẳn với các Đan sư khác, lúc này nghe được những lời này, hắn lập tức hỏi lại.

“Không tin thì bỏ đi.” Mạnh Hạo quay người định bỏ đi.

Trong lòng Đinh Dũng chợt do dự, nhưng nhanh chóng quyết đoán, chỉ dựa vào việc thái độ của Phương Mộc trước mắt đã không giống người thường, hắn còn nhìn ra được chính mình đã từng nuốt qua Phá Chướng Đan, hắn quyết định đặt cược một phen. Cũng không chút chần chờ, hắn nhanh chóng lấy ra một túi trữ vật, dựa theo yêu cầu của Mạnh Hạo mà đáp ứng đầy đủ linh thạch cùng với dược thảo, sau đó tận tay đưa cho Mạnh Hạo.

“Nửa tháng sau, khoảng xế chiều, ngươi tới đây lấy đan.” Mạnh Hạo nói xong, phất tay áo mang theo Bạch Vân Lai đi xa. Bóng dáng phiêu dật, một thân thanh sam tung bay theo gió, tràn ngập khí chất nho nhã, còn ẩn ẩn đan hương thoang thoảng đâu đó, không vương chút phàm tục mà đầy vẻ xuất trần.


trướctiếp