“Mười tuổi, ta đã bái nhập sơn môn, làm dược đồng
gần nửa đời người, há lại không sánh bằng ngươi?” Hai mắt nam tử trung
niên tử đỏ sẫm, nhìn chằm chằm vào hình ảnh cây thảo dược trước mặt. Có
điều sắc mặt y cũng dần tái lại, y đã đáp sai chín lần rồi, đây là cơ
hội cuối cùng của y. Có điều, gốc dược thảo này, y thực sự…cũng không
nhận ra được.
Hồi lâu sau, nam tử trung niên kia bật lên tiếng cười thảm. Y yên
lặng đứng lên, cũng không lạc ấn ghi xuống thông tin gốc thảo dược này
mà chỉ nhìn thật kỹ hình ảnh này, sau đó quay người bước ra phía bên
ngoài quảng trường.
Trên quảng trường lúc này, chỉ còn một mình Mạnh Hạo!
Trong chớp mắt, toàn bộ ánh mắt của mọi người, kể cả đám người bát lão Vương Phàm Minh đều đổ dồn về phía Mạnh Hạo.
Bởi vì Mạnh Hạo vẫn còn đang tiếp tục bài khảo hạch!
Mạnh Hạo không biết mình đã trả lời được bao nhiêu câu, mười vạn dược thảo, trăm vạn biến hóa, có lẽ hắn đã lạc ấn xuống được một nửa trong
số đó rồi, hoặc cũng có thể nhiều hơn nữa…Mạnh Hạo thở dài, trước mắt
hắn chỉ có từng hình ảnh thảo dược xuất hiện lần lượt trên màn sáng
trước mặt, không ngừng tiếp tục lạc ấn trả lời khảo hạch. Trong cả quá
trình đó, hắn cũng phát hiện ra thêm rất nhiều dược thảo chính bản thân
mình rõ ràng chưa từng nhìn thấy qua, nhưng chỉ cần liếc nhìn hình ảnh
đó kèm thêm suy nghĩ tìm tòi, bất giác trong đầu hắn lại hiện lên đáp
án.
Tựa như mười vạn thảo dược, trăm vạn biến hóa sở học của mình lúc này trở thành cơ sở trụ cột. Trên cơ sở này, kết hợp với thiên phú lấy được từ Bỉ Ngạn hoa trong đầu mình, là thảo mộc thiên phú, ở bên trong đầu
Mạnh Hạo, những cơ sở mà hắn đã học được này tự động được sắp xếp lại
thành một đáp án hoàn chỉnh.
Mà lúc này, bức họa phong ấn Bỉ Ngạn hoa của Thủy Đông Lưu được đặt
trong túi Càn khôn của hắn lúc này cũng không ngừng run rẩy, không ngừng giãy dụa không cam lòng đồng thời phát ra tiếng kêu gào thê lương. Bởi
vì lúc này, trong quá trình Mạnh Hạo không ngừng suy tư, không ngừng suy diễn khảo hạch thì thảo mộc trong đầu hắn cũng không ngừng xuất hiện,
cũng chính là lúc mà hắn vô hình cướp đoạt cái tư chất chỉ thuộc về
riêng Bỉ Ngạn hoa kia!
Nếu chỉ như vậy thì cũng không có gì đáng nói, chỉ là trong quá trình Mạnh Hạo không ngừng suy nghĩ tìm tòi, thì hắn còn phát hiện yêu đan
trong đạo đài của hắn cũng có dấu vết chuyển động. Mỗi lần yêu đan
chuyển động, thì đều có một tia lực lượng vô hình tràn ra rồi nhanh
chóng dung nhập vào trong óc của Mạnh Hạo. Khiến cho quá trình hắn dung
hợp thiên phú thảo mộc của Bỉ Ngạn hoa càng mạnh mẽ, bá đạo hơn hẳn.
Trận khảo hạch thảo mộc này, đối với riêng Mạnh Hạo mà nói thì chính
là một hồi cướp đoạt cùng với dung hợp thiên phú thảo mộc của Bỉ Ngạn
hoa! Có thể nói không có phương pháp nào thúc đẩy hắn mạnh mẽ dung hợp
với tốc độ nhanh như trận khảo hạch thảo mộc này, cũng có thể nói đây
chính là một hồi đại tạo hóa của Mạnh Hạo!
Mạnh Hạo càng không ngừng suy tư, không ngừng tiếp tục trả lời bài
khảo hạch, càng lúc càng dồn dập hơn khiến cho Bỉ Ngạn hoa càng kêu gào
thảm thiết. Có điều không ai có thể nghe được tiếng kêu gào của nó,
thiên phú thảo mộc của nó cũng dần bị tước đoạt để rồi nhanh chóng hoàn
toàn dung nhập vào Mạnh Hạo, trở thành tư chất chỉ thuộc về riêng hắn!
Lúc này, nếu như có người ngăn cản Mạnh Hạo dừng lại, thì ngược lại hắn cũng không cam lòng mà kết thúc như vậy.
Đôi mắt hắn bây giờ đã đỏ vằn đầy tơ máu, mặc dù thời gian suy nghĩ
của hắn có dài dòng thế nào đi chăng nữa, thì khi hắn lạc ấn xuống cũng
không trả lời sai một câu nào. Thông thường, cứ suy nghĩ xong là hắn lại lạc ấn ghi xuống câu trả lời, khiến cho đám người vây quanh phải trợn
mắt há mồm, hít thở không thông. Thậm chí đám người bát lão Vương Phàm
Minh cũng đều phải liếc nhìn nhau, ai cũng thấy được vẻ rung động trong
mắt đối phương.
Bởi vì đến lúc này, những thảo dược xuất hiện trong bài khảo hạch của Mạnh Hạo, khiến cả đám bát lão đều phải đắn đo suy nghĩ cũng chưa dám
chắc chắn câu trả lời cuối cùng của mình. Dù sao mấy loại biến hóa này
là kết quả phát sinh của quá trình kết hợp mấy chục loại dược thảo với
trình tự thời gian khác hẳn nhau mới tạo thành được, do vậy mà rất hiếm
khi xuất hiện.
“Mười vạn dược thảo, trăm vạn biến hóa, ngàn vạn phối hợp, đây chính
là ba loại Thảo mộc cảnh giới, đạt tới cảnh giới thứ nhất coi như có đủ
tư chất luyện đan, cùng tức là có tư cách trở thành Đan sư…”
“Hiện tại ở Nam Vực, nếu xét riêng về tư chất Thảo mộc, đạt tới cảnh
giới thứ hai thì xem như đã trở thành Tử lô, mà cảnh giới thứ ba, chỉ có duy nhất ba vị, là Đan Quỷ đại sư cùng với hai vị đan đạo đại sư kia mà thôi!
“Mà Phương Mộc này nếu xét về phương diện thảo mộc thiên tư, loại yêu nghiệt như vậy cũng đã vượt qua cảnh giới thứ hai, mấp mé tới cảnh giới ngàn vạn phối hợp rồi…Nếu như tạo nghệ luyện đan của hắn cũng như thiên tư thảo mộc, thì người này...nhất định oanh động thiên hạ!”
“Ta thấy cũng chưa hẳn vậy, người này có thể là yêu nghiệt về thiên
tư thảo mộc, nhưng tư chất luyện đan cũng không chỉ như vậy. Bất quả chỉ cần tư chất luyện đan của hắn đáp ứng vừa đủ yêu cầu thôi thì tuy không đạt tới Tử lô, nhưng vị trí Chủ lô đỉnh phong thì cũng dư sức đạt
được!” Đám người bát lão Vương Phàm Minh nhìn nhau, đồng thời vừa truyền âm với nhau, trong lòng mỗi người đầy xúc động.
“Cuối cùng thì phải xem ngày sau người này luyện đan có thể phát huy
dược hiệu được mấy thành. Đan sư bình thường có thể phát huy khoảng ba
phần mười, Chủ lô thì có thể luyện ra đan dược phát huy được trên năm
phần mười dược hiệu, nhưng cũng không vượt quá bảy thành. Chỉ có Tử lô
có thể luyện chế được bảy thành dược hiệu. Trong toàn Nam Vực này, ngoại trừ Đan Quỷ đại sư, cũng chỉ có hai vị đại sư kia mới có thể luyện chế
ra đan dược phát huy chín thành dược hiệu!
Còn về Đan Quỷ đại sư, thì cũng là người duy nhất có thể luyện ra
mười phần dược hiệu đan dược, không để dược lực phải lãng phí mà tán ra
bên ngoài một chút nào cả!”
Ngay lúc bát lão đang còn nghị luận với nhau, thì đám dược đồng xung
quanh đang trợn mắt há mồm, trong đầu oanh động đầy kinh ngạc nhìn Mạnh
Hạo. Dù là những người trong đám mười người cuối cùng rời đi kia cùng
đang hướng về Mạnh Hạo đầy kính nể và tôn trọng, nhưng cũng có một vài
người không giấu nổi vẻ ghen ghét, ánh mát đầy bất thiện nhìn về phía
hắn.
Thời gian trôi qua, ánh mắt Mạnh Hạo vẫn không rời khỏi hình ảnh
những gốc thảo dược trên màn sáng trước mặt, sắc mặt dần lộ vẻ hưng
phấn, mà tin tức về thảo mộc trong đầu hắn cũng càng ngày càng nhiều
hơn, yêu đan truyền thừa trong cơ thể cũng xoay tròn càng ngày càng
nhanh hơn.
Thời điểm đó, bên trong Tử Vận tông, ở một chỗ sâu của một tòa cô
sơn, có một lão giả mặc áo bào trắng, cả người đầy mùi đan hương đang
khoanh chân ngồi trên một tảng đá. Trước mặt lão là một lò đan đang lơ
lửng trên không, ánh mắt đang ngóng trông vào lò đan trước mắt này.
Tướng mạo lão giả này trông rất bình thường, chỉ có đôi mắt đầy thanh tịnh như mặt nước hồ trong veo sâu không thấy đáy, toàn thân lão khoác
đạo bào màu trắng nhìn vô cùng bình thường. Chỉ là trên ống tay áo, lại
có thêu hình một lò đan nhỏ.
Lão giả đầy tang thương, như đã từng trải qua rất nhiều tuế nguyệt,
lúc này đang mỉm cười nhìn lò đan trước mặt. Tuy rằng tu vi cũa lão
không được thể hiện ra ngoài, nhưng lúc này, ở trên ngọn cô sơn, từng
đám mây trên tầng trời cũng không dám tiêu tán đi, gió bốn phương cũng
bất động, bất chợt khiến cho cái phiến thế giới của ngọn cô sơn này như
vĩnh hằng mà giữ nguyên trạng thái như vậy.
Bên cạnh lão là một nữ tử mặc bộ Tử y dài thướt tha, dung nhan tuyệt
mỹ, chỉ là trên trán nàng lúc này nhăn lại thành một đường đầy bực bội,
nàng chính là Sở Ngọc Yên!
Mà lão giả này…chính là vị đan đạo đại sư Tử Vận tông đức cao vọng
trọng, danh chấn Nam Vực ngàn năm, thậm chí hai người đệ tử kí danh đã
phản bội tông môn cũng đã trở thành đại sư, …Đan Quỷ!
Quỷ có trăm ngàn biến hóa, cũng giống như luyện đan vậy. Cho nên ngày lão phu đắc đạo, tên hiệu là Đan Quỷ! Đây chính là thanh âm của Đan Quỷ đại sư ngàn năm trước đã từng truyền khắp Nam Vực.
“Tam Phàm đan của con luyện chế thế nào rồi?” Lão giả chuyển dời ánh mắt khỏi lò đan, nhìn về phía Sở Ngọc Yên.
“Vẫn thất bại, sư phụ, Tam Phàm Đan này thật sự rất khó luyện.” Sở Ngọc Yên cau mày, nhìn lò đan đang lơ lửng trước mặt.
Lão giả lắc đầu cười cười, ánh mắt bất chợt nhìn về pho tượng Tử Đông chân nhân phía xa xa kia, mang theo chút cảm khái năm tháng. Một lúc
lâu sau lại nhìn về phía đan lô trước mắt, chậm rãi nói.
“Tâm con không tĩnh, cũng kém kiên nghị, cho nên không thể ngộ ra
được dụng ý mà vi sư kêu con đi luyện chế Tam Phàm đan. Điểm này còn nên học tập người kia!” Lão giả nói xong, đưa tay chỉ vào lò đan trước mặt. Một chỉ này, lò luyện đan bỗng nhiên mờ ảo mà huyễn hóa thành hình ảnh
của Mạnh Hạo đang đứng trên quảng trường!
Ngay khi nhìn thấy Mạnh Hạo, đôi mày thanh tú của Sở Ngọc Yên bỗng
chau lại. Nàng nhớ rõ người này, nhớ lại lần đầu liên gặp mặt, chẳng
hiểu sao trong lòng chợt nổi lên một sự bực bội khiến cho nàng gần như
không kìm chế được xúc động mà muốn ra tay giáo huấn hắn một trận.
Chính bản thân nàng cũng không hiểu được điều này. Hôm nay nhìn thấy hắn, cái cảm giác bực bội lại lần nữa kéo đến.
“Một đường đan đạo, tư chất cũng chỉ là trợ lực, quan trọng nhất là
sự kiên nghị của bản thân.” Lão giả nhàn nhạt nói, sau đó vung tay phải
lên, hình ảnh biến mất, trước mặt vẫn là lò đan lơ lửng như cũ.
“Con quay về đi, khi nào luyện thành Tam Phàm đan, thì khi đó vi sư
mới cho phép con rời khỏi tông môn.” Lão giả nói xong cũng nhắm nghiền
hai mắt lại.
Sở Ngọc Yên nghe vậy khẽ bĩu môi, ra vẻ rất bất mãn. Chỉ là nàng cũng không còn cách nào khác, đành đứng bên cạnh lão giả giậm chân một cái
rồi quay người đi ra. Không hiểu sao trong đầu nàng lúc này lại lởn vởn
hình ảnh của Mạnh Hạo nay đã hóa thành Phương Mộc, khiến cho nàng càng
thêm bực bội.
“Ta phải đi xem xem ngươi này làm sao lại khiến cho tâm thần ta không yên ổn như vậy!” Sở Ngọc Yên cắn răng, hóa thành một đạo cầu vồng bay
đi.
Trong quảng trường diễn ra khảo hạch tấn chức Đan sư, mấy vạn người
đều đang chăm chú theo dõi, thời gian cũng dần trôi qua, Sở Ngọc Yên
cũng ở nơi này, nàng nhìn Mạnh Hạo, bất giác cau mày. Rõ ràng nàng đã
suy xét thật kĩ càng, hình dáng kia nàng cảm thấy rất lạ lẫm, nhưng vì
cớ gì mà nàng luôn cảm giác thấy có gì đó quen thuộc như vậy.
Cho đến khi một thời dài, một ngày, hai ngày…rồi ba ngày trôi qua.
Hai mắt Sở Ngọc Yên càng ngày càng chăm chú, đến lúc cuối cùng này
cũng lộ ra vẻ rung động trên mặt. Nàng cũng như đám người Vương Phàm
Minh, đều biết đến ba cảnh giới của Thảo mộc. Mà hôm nay nhìn Mạnh Hạo
đang không ngừng trả lời khảo thí, nàng sao lại không thể nhìn ra được
cảnh giới kinh người của hắn chứ.
Ba ngày nữa lại đi qua, lúc này bỗng nhiên màn sáng trước mặt Mạnh
Hạo chợt vặn vẹo, rồi…cũng không còn huyễn hóa ra hình ảnh thảo dược
nữa. Lúc đó hắn mới ngẩng đầu nhìn lên.
Bốn phía lúc này chợt tĩnh lặng, cực kì tĩnh lặng, tất cả mọi người
đều nhìn chăm chú nhìn vào màn sáng trước mặt Mạnh Hạo. Vương Phàm Minh
trợn mặt há mồm, đột ngột đứng bật dậy, mà thất lão bên cạnh cũng đồng
loạt bật dậy, sắc mặt đầy vẻ không tin tưởng nổi.
“Đã trả lời xong toàn bộ…”
“Tất cả thảo dược nơi này, đều do đích thân Đan Quỷ đại sư tự mình
ghi chép xuống. Ngàn năm qua cũng chưa từng có người nào hoàn thành toàn bộ, hắn…hắn là cái tư chất yêu nghiệt gì vậy….”
Thanh âm từ đám người Vương Phàm Minh truyền ra khiến cho tất cả dược đổng đang đứng xung quanh quảng trường vốn đã kìm nén xúc động trong
mấy ngày nay chợt xôn xao cả lên, trong khoảnh khắc hoàn toàn bộc phát
ra.
“Không có đề…điều này sao có thể!!! Người này vậy mà đã trả lời xong toàn bộ rồi!”
“Từ xưa tới này, cũng là chưa từng có…”
“Phương Mộc này hẳn là sẽ trở thành một kiêu dương của Đan Đông nhất
mạch ta nữa hay sao đây…” Tiếng nghị luận xôn xao nổi lên bốn phía, cũng là lúc hai mắt Mạnh Hạo khô khốc, hắn đang nhắm nghiền hai mắt lại,
toàn thân đầy mỏi mệt. Trước đó hắn hoàn toàn quên mất mình đã ngồi ở
đây bao lâu rồi, chỉ sau khi màn sáng biến mất, toàn bộ khí lực trên
người hắn bỗng nhiên như tiêu biến. Lúc này trong đầu hắn vẫn còn tràn
đầy những tin tức về thảo dược, sinh động vô cùng như muốn phá tan một
tầng ngăn cách vô hình nào đó.
Nhưng… vẫn không cách nào làm được, lần lượt trùng kích, nhưng cuối
cùng lại dần dần trở nên yên tĩnh trở lại. Mạnh Hạo cảm nhận được vách
ngăn này. Bản thân hắn cũng không biết, một khi hắn phá tan được vách
ngăn vô hình này, tức thì tạo nghệ thảo mộc của hắn sẽ bước tới một
trình độ kinh người.
Đó là…ngửi đan biết phương!
Một viên đan dược trong tay, có thể tái hiện ra đan phương của nó.
Loại cảnh giới này chỉ có Tử lô đan sư mới có khả năng làm được.
Sở Ngọc Yên thở dài, nàng kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo. Mặc dù nhìn người
kia vẫn khiến cho mình có cảm giác bực bội không thôi, nhưng nàng không
thể không thừa nhận, Phương Mộc kia chính là một yêu nghiệt đối với thảo mộc tạo nghệ mà mình từng chứng kiến trong đời.