Những đám mây cọ sát vào nhau phát ra tiếng
sấm rền vang kinh thiên động địa. Mà ở bên dưới tầng mây này,
hai người Mạnh Hạo và Chu Kiệt đồng thời cùng phóng ra một bước,
đồng thời cùng đưa mắt nhìn nhau, nhưng lại bạo phát ra linh
thức của riêng mình.
Linh thức tấn công, vô tung vô ảnh. Nhưng luận về cách giết người thì lại càng đáng sợ hơn nhiều so với pháp bảo!
Dưới cái liếc mắt ấy, thân hình hai người Mạnh Hạo cùng với
Chu Kiệt đều đồng thời dừng lại, như đụng phải vô số ngọn núi. Khóe miệng Chu Kiệt tràn ra máu tươi, lúc y ngẩng đầu lên, thì
vẻ mặt có chút dữ tợn thêm một ít.
Thân hình Mạnh Hạo cũng tương tự nhoáng lên một cái, trong
miệng hơi chát chát, nhưng máu tươi lại không đủ để tràn ra
khóe miệng. Hắn hừ lạnh một tiếng, lại một lần nữa bước về
phía trước một bước. Một bước này rơi xuống, thân hình hai người
lại chấn động.
Sắc mặt Chu Kiệt hơi tái nhợt, y biết mình không có ưu thế
về mặt linh thức, nên không chậm trễ chút nào lùi lại phía sau vài bước, tay trái bấm niệm pháp quyết cách không điểm một cái vào nén nhang dài ba thước ở trên tay phải. Lập tức làn khói
trên nén nhang này vặn vẹo, trong chốc lát đã uốn lượn hóa
thành hình dạng một thanh loan đao chém về phía Mạnh Hạo.
Cũng vào lúc này, làn khói kia cũng tràn ra hình dáng một
thân ảnh. Nhìn lại, giống như là một người đang cầm loan đao, bay
vút lên xông về phía Mạnh Hạo mà chém tới.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay trái bấm niệm pháp quyết chỉ
về phía trước. Lập tức hai thanh mộc kiếm giống như là khát máu
từ rất lâu, phát ra một tiếng ông minh mãnh liệt, gào thét bay
ra. Như hai đạo cầu vồng muốn xé mở thiên không, lập tức lao tới
thân ảnh cầm loan đao kia.
Rất nhanh đã tới gần, không có né tránh, cũng không có vờn
quanh dây dưa. Trong chớp mắt khi tới gần liền trực tiếp va vào
nhau giống như là sinh tử đại địch. Giống như dưới một cái va
chạm này, nhất định phải có một bên nứt vỡ, nhất định phải
phân ra một cái sinh tử.
Tiếng sấm vang lên quanh quẩn, hai tay Mạnh Hạo không ngừng vung
vẩy, như có một sợi tơ vô hình đem hắn và hai thanh mộc kiếm
nối liền cùng một chỗ. Theo cánh tay của Mạnh Hạo bay múa, hai
thanh mộc kiếm phát ra kiếm quang rộng vài trượng. Tiếng kiếm
minh truyền khắp bốn phía, lại càng có gợn sóng quanh quẩn,
khiến cho những giọt mưa ở bốn phía đều run rẩy không dám tới
gần.
Tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên. Hai mắt Chu Kiệt lộ ra tia
sáng kỳ dị, tay trái cũng nâng lên vung vẩy ở trước người, thỉnh thoảng lại đặt tay phải lên lư hương, khiến cho làn khói càng
nhiều thêm nữa... Đảo mắt một cái, ở trước mặt gã, làn khói
đã hóa thành mấy chục thanh vũ khí, càng có những thân ảnh
tương ứng xuất hiện, từ bốn phươmg tám hướng thẳng đến chỗ Mạnh
Hạo.
Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường. Khi những thân ảnh làn
khói này tới gần, hai tay của hắn nâng lên đẩy mạnh về phía
ngoài. Lập tức hai thanh mộc kiếm phát ra tiếng kiếm minh. Thiên
địa linh khí ở bốn phía trong chốc lát dường như đang bị hai
thanh mộc kiếm này hấp thu, khiến cho kiếm quang lúc này đã
đến mười trượng, hai thanh mộc kiếm như đã trở thành hai cái
Kiếm Long, vờn quanh bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, tạo thành từng
vòng bóng kiếm.
Những tiếng ầm ầm lan ra, những hư ảnh làn khói tiến đến kia
đều đồng loạt sụp đổ, nhất thời không có cách nào tới gần.
“Ngươi đã thích phòng thủ, vậy thì Chu mỗ giúp ngươi phòng
thủ.” Chu Kiệt lãnh đạm mở miệng, trong mắt có tia sáng lạnh
thoáng qua. Y nâng tay trái bấm niệm pháp quyết rồi chợt đặt
lên lư hương nhấn một cái. Lập tức tốc độ cháy của nén nhang này
tăng mạnh, làn khói bay lên với số lượng lớn, hóa thàng từng
vòng khói ở giữa không trung.
Những vòng khói này cái sau lớn hơn cái trước, lúc này xuất
hiện trên trăm cái, lao thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, đem Mạnh Hạo bao phủ ở giữa, như muốn đem hắn trói lại.
Thân ảnh Mạnh Hạo lập tức sắp bị những vòng khói này bao phủ
hết, nhưng vẻ mặt của Mạnh Hạo vẫn không có chút nào thay đổi,
chỉ há to miệng nhổ ra ngoài một cái. Lôi vụ lập tức ầm ầm xuất hiện. Lôi vụ này của Mạnh Hạo đã từng hấp thu một tia thiên kiếp, còn hấp thu lôi đình bên trong Phương Đỉnh. Tuy đều hấp thu rất
ít, nhưng thực sự là vẫn xuất hiện một ít dị biến. Giờ phút
này nó vừa mới tràn ra đã khiến thiên lôi cuồn cuộn.
Nó lại có thể dẫn động được mây đen của trận mưa này, khiến
cho bầu trời bao la ở bốn phía nơi này trong chốc lát có sấm
chớp rầm rầm giáng xuống, khiến cho bốn phía xung quanh Mạnh Hạo,
phàm nơi nào có lôi đình lan ra, đảo mắt như đã hóa thành một
mảnh lôi trì.
Lôi vụ lan rộng, tia chớp xẹt qua. Giữa tiếng nổ vang trong
thiên địa, những vòng khói kia vừa mới đụng chạm vào lôi vụ,
đã lập tức vỡ vụn như là bị xé rách vậy.
Cảnh tượng này làm cho hai mắt Chu Kiệt co rút lại. Nhưng y
còn chưa kịp xuất ra thủ đoạn gì, thì thân ảnh Mạnh Hạo đã cất bước đi ra từ bên trong lôi vụ.
Xung quanh hắn, sương mù cuồn cuộn, lôi đình nổ vang, tia chớp
xẹt qua xẹt lại. Hai thanh mộc kiếm mang theo vô tận tia chớp,
xuyên thẳng qua lộ ra một cỗ giết chóc dữ tợn. Tóc Mạnh Hạo không
gió mà tự bay, bên trong màn mưa, tràn đầy cảm giác yêu dị làm cho người ta kinh ngạc.
Mơ hồ còn có một vẻ bá đạo. Cảm giác bá đạo này, là lần đầu tiên xuất hiện ở trên người Mạnh Hạo!
Mạnh Hạo hờ hững mở miệng. Trong lúc nói thì bước chân đã
phóng ra, như mang theo vô cùng khí thế, hóa thân thành một tôn
viễn cổ hung thú, muốn đi chinh phục đại địa.
Chu Kiệt biến sắc, cố kìm lại hành động vô ý thức muốn lùi lại phía sau. Giờ phút này Mạnh Hạo cho y cảm giác hoàn toàn
khác với lúc phòng thủ trước kia, tràn đầy lăng lệ ác liệt.
Giống như lúc trước là kiếm ở trong bao, mà lúc này... Là kiếm đã xuất vỏ!
Phong mang tất lộ!
Một bước, hai bước, ba bước... Mạnh Hạo đi ra ba bước, lôi đình càng nổ vang, tia chớp ngập trời.
Tu vi của Mạnh Hạo toàn diện bộc phát, linh thức lại càng lan
rộng. Chu Kiệt kinh hãi, y biết rằng không được để cho khí thế
của Mạnh Hạo bùng lên, bằng không, trận chiến này sẽ càng gian
nan hơn.
Khi bước thứ ba của Mạnh Hạo vừa hạ xuống, thì hai mắt Chu Kiệt lập tức lộ ra quyết đoán. Tay phải của y buông ra, lập tức nén
nhang lúc này chỉ còn lại hơn hai thước tự động bay lên.
Mà hai mắt Chu Kiệt thì xuất hiện một ít tơ máu, hai tay đặt ở trước người cấp tốc bấm niệm pháp quyết, rồi bất chợt đẩy ra
một cái.
“Thanh Yên nhất lộ diệt tây quan!” Lời vừa nói ra, theo hai tay
Chu Kiệt đẩy về phía trước, lập tức cây hương hai thước kia, trong
nháy mắt đã cháy một mảng lớn. Làn khói nồng nặc tràn ngập,
lao thẳng về phía Mạnh Hạo.
“Bạo!” Chu Kiệt chợt hô. Lập tức đoàn khói nồng nặc này ầm
ầm nổ tung. Dường như bát phươmg đều bị chấn động một cái.
Tiếng nổ này trực tiếp áp đảo tiếng sấm, che khuất đi tia
chớp, nhấc lên trùng kích như là bích lãng. Nó sụp đổ, tản ra
một cỗ sức mạnh hủy diệt.
Thân hình Mạnh Hạo chấn động, lôi vụ xung quanh hắn ở trong
tiếng nổ này, bị lực trùng kích kia xua tan, chỉ còn hai thanh
mộc kiếm vẫn đang gắt gao chống cự ở trước người. Còn thân hình Mạnh Hạo lại càng liên tiếp lùi lại bốn năm bước. Đến lúc
ngẩng đầu lên, thì khóe miệng tràn ra máu tươi.
“Đạo tử của đại tông, quả nhiên mỗi người đều không phải
chuyện đùa...” Mạnh Hạo thở sâu, hai mắt lóe lên. Còn Chu Kiệt,
sắc mặt y có chút tái nhợt, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ lạnh
lẽo, lại một lần nữa bấm niệm pháp quyết đẩy về phía trước.
Que hương lại một lần nữa bị rút ngắn, lúc này đã còn không đến hai thước, một lượng khói lớn lại cuồn cuộn bay thẳng đến
chỗ Mạnh Hạo.
“Bạo!” Tơ máu trong mắt Chu Kiệt lại nhiều thêm, gầm nhẹ.
Những làn khói kia lại nổ tung. Nhưng trong khoảnh khắc khi đoàn
sương mù này sụp đổ, thì Mạnh Hạo bỗng nâng tay phải lên, nhanh
chóng vỗ năm lần về phía trước.
Thanh La ngũ phách!
Mạnh Hạo đánh ra năm phách này cực nhanh, nháy mắt đã hoàn
thành. Khi lực trùng kích do làn khói kia tự bạo lan đến, thì
trong chớp mắt ở trước người Mạnh Hạo thình lình xuất hiện một đại thủ ấn, đánh thẳng tới đoàn sương mù nổ tung kia.
Trong nháy mắt, những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa vang lên quanh quẩn, nước mưa bốn phía hoàn toàn nát bấy. Hai mắt Mạnh
Hạo lóe lên, thân hình không lùi mà ngược lại lại bước ra một
bước, năm tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể vận chuyển, đồng thời nâng tay phải đập liên tiếp năm cái về phía trước.
Một cái đại thủ ấn, hai cái đại thủ ấn. Trong nháy mắt, ở
trước người Mạnh Hạo thình lình xuất hiện trọn vẹn mười cái đại
thủ ấn. Nhìn từ xa, cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Mười
cái đại thủ ấn kia tỏa ra kim quang, gào thét lao tới Chu Kiệt.
Hai mắt Chu Kiệt đã tràn ngập tơ máu. Giờ phút này hai tay y
đang không ngừng bấm niệm pháp quyết, que hương ở trước mắt đang
nhanh chóng giảm bớt. Chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn cháy
hết, nhấc lên càng nhiều sương mù, lao thẳng đến đại thủ ấn
của Mạnh Hạo. Cả hai va vào nhau, rồi ầm ầm sụp đổ.
Cuồng phong gào thét, bốn phía nổi lên chấn động mãnh liệt,
gợn sóng nhanh chóng lan rộng, cây cối ở trên mặt đất lung lay
dữ dội, nước mưa cũng không còn. Khóe miệng Mạnh Hạo lại tràn
ra máu tươi một lần nữa, nhưng thần sắc của hắn lại càng trở nên sắc bén.
Còn Chu Kiệt, thân hình của y loạng choạng liên tục lùi lại
bảy tám bước, cũng không cách nào chịu đựng, phun ra một ngụm
lớn máu tươi, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, nhưng trong mắt
lại lộ ra tia sáng.
Hai người không ai nói gì, đứng từ xa nhìn lẫn nhau. Bọn hắn đều hiểu, trận chiến này... Còn lâu mới chấm dứt.
Chu Kiệt mới chỉ dùng pháp bảo, còn thuật pháp của bản thân
thì chưa hề dùng tới, lại càng không nói tới một số đòn sát
thủ. Mà Mạnh Hạo, cũng như vậy.
Hai người nhìn nhau khoảng ba hơi thở. Chu Kiệt ngửa mặt lên trời cười.
“Thanh Vân đại thủ ấn, thuật pháp rất quen thuộc. Nếu như Mạnh
huynh đã biết thuật này, vậy thì hôm nay ta liền luận bàn một
chút. Thanh Vân đại thủ ấn của Thanh La Tông ta, vì sao tên gọi là
Thanh Vân!” Chu Kiệt vừa cười vừa nâng tay phải lên. Hô hấp của y
lúc này dường như có chút quỷ dị. Theo mỗi lần hít thở, trong quá trình tay phải của y nâng lên, có một mảnh tàn ảnh xuất
hiện.
Mỗi một cái tàn ảnh, đều là một bàn tay. Tổng cộng có hai
mươi sáu tàn ảnh. Sau đó hai mắt Chu Kiệt lóe lên mãnh liệt, tay phải nâng lên, cách không hướng về phía Mạnh Hạo nhấn một cái.
“Đây mới là Thanh Vân đại thủ ấn!” Theo lời nói vang vọng của
Chu Kiệt, dưới một cái vỗ của y, lập tức một cái thủ ấn cực lớn, phát ra ánh sáng màu xanh, thình lình ngưng tụ ở trước mặt.
Cái thủ ấn này dường như là do sương mù tạo thành. Đó là
sương mù màu xanh. Đó là Thanh Vân!
Thanh Vân đại thủ ấn gào thét lao đến Mạnh Hạo. Những nơi nó đi
qua, bốn phía đều vang lên tiếng nổ. Vô luận là sự huyền diệu
hay là khí thế của nó đều đã vượt qua tàn quyển mà Mạnh Hạo
học được.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra ánh sáng lạnh, một lời cũng không nói. Tính cách của hắn vốn như thế, đã cùng người khác đấu pháp
thì rất ít khi mở miệng, tất cả đều ở bên trong lúc ra tay. Mà
càng ít nói thì ra tay lại càng sắc bén tàn nhẫn.