Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 201: Đạo Tử Đến Chiến


trướctiếp

Giết người không thấy máu, là bởi vì mặc dù có máu, nhưng ở trong màn mưa này, cũng đã bị xóa đi, như bị tẩy rửa cả thể xác và tinh thần. Nhưng Mạnh Hạo lúc này căn bản là cũng không để ý mưa đang rơi xuống, cũng không có lãng phí tu vi để che mưa.

Hắn chậm rãi buông lỏng tay. Lúc quay người, nước mưa xẹt qua gương mặt hắn, rơi xuống từ y phục, từ đầu tóc, từ cái cằm. Tia chớp xẹt qua trong bầu trời đêm, khiến cho bộ dáng của Mạnh Hạo vào giờ phút này nhiều hơn một phần yêu dị.

Cảnh tượng này làm cho hơn mười tên đệ tử Thanh La Tôngkia tâm thần chấn động, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo đã không còn chút khinh miệt nào, mà hiện ra sự ngưng trọng.

Ngay cả đạo tử của Thanh La TôngChu Kiệt có tu vi Giả Đan cũng phải ngẩng đầu liếc nhìn Mạnh Hạo, hai mắt có chút co rút lại. Nhưng y không ra tay, mà nâng tay phải lên lăng không nhấn xuống lư hương, khiến cho những làn khói bay ra đang nhanh chóng ngưng tụ.

“Không tiếc bất cứ giá nào, vây giết người này.” Y lãnh đạm mở miệng, âm thanh ở trong đêm mưa mang theo một luồng hơi lạnh.

Hơn mười tên tu sĩ Thanh La Tông ở bốn phía Mạnh Hạo nghe thấy thế thì tất cả đều ngưng trọng vọt thẳng ra. Thuật pháp, bảo khí, đủ loại thủ đoạn trong chốc lát được thi triển ra. Tiếng sấm kinh thiên động địa. Trận giết chóc trong đêm mưa này là lần chặn giết mạnh nhất mà Mạnh Hạo gặp phải. Hơn mười người này, bất kỳ một người nào cũng là Trúc Cơ hậu kỳ.

Thậm chí có thể nói, hơn mười người này, tuyệt đối không phải là một cái môn phái nhỏ có thể có được. Cho dù là tông môn tầm trung cũng sẽ tuyệt đối không một lần duy nhất phái ra. Bởi vì đối với một tông môn, những đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ này, một khi có được đầy đủ tạo hóa thì sẽ có khả năng xuất hiện Kết Đan. Cho dù chỉ có một người Kết Đan thì đối với tông môn cũng hết sức trọng yếu.

Duy chỉ có siêu cấp tông môn như Thanh La Tôngmới có thể có được nội tình như thế, mới có thể một lần phái ra nhiều Trúc Cơ hậu kỳ như vậy.

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên. Nếu đổi lại lúc hắn chưa mở ra tòa đạo đài thứ năm, thì trận chiến này đối với hắn mà nói sẽ cực kỳ gian nan, thậm chí còn là nguy cơ sinh tử. Nhưng hôm nay, có được năm tòa đạo đài, thì Mạnh Hạo đã có đủ chiến lực để vô địch trong Trúc Cơ cảnh. Thậm chí có thể nói, lúc này Mạnh Hạo là đệ nhất nhân dưới Kết Đan ở trong tu chân giới Nam Vực!

Hắn cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt khi hơn mười tu sĩ Thanh La Tông kia tiến đến, tay phải của hắn nâng lên nắm vào hư không một cái. Lập tức một con rồng lửa có hình dạng Ứng Long ầm ầm xuất hiện, nhưng nó cũng không hoàn toàn hiện rõ, mà khi nó xuất hiện lại, dùng nhiệt độ cao khiến cho nước mưa bốn phía trực tiếp bốc hơi hóa thành sương mù.

Khi sương mù này cuộn trào thì đồng thời Mạnh Hạo vỗ vào túi trữ vật. Lập tức hai thanh mộc kiếm bay ra, vòng qua vòng lại quanh thân thể của hắn. Rồi cùng theo thân hình Mạnh Hạo vọt thẳng ra.

Sương mù nổi lên cuồn cuộn, che khuất đi ánh mắt của những người bên ngoài, mà nhiệt độ cao ở bg khiến cho những hạt mưa rơi xuống không ngừng hóa thành sương mù dung nhập vào trong đó. Lôi đình ở bên ngoài nổ vang, tia chớp thi thoảng lại xẹt qua. Từng tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ trong màn sương mù này.

Thân ảnh của Mạnh Hạo ở bên trong sương mù mang theo giết chóc mà đi. Hai thanh mộc kiếm ở phía trước hắn giao vào nhau trực tiếp quét ngang, ngăn ra một tên tu sĩ Thanh La Tông. Cho đến lúc chết, lưu lại trên mặt tên tu sĩ này, là một vẻ hoảng sợ.

Sát khí không ngừng truyền ra từ bên trong sương mù. Thân ảnh Mạnh Hạo giống như là một u hồn. Những nơi hắn đi qua, tay phải răng rắc một tiếng, nát một người, rồi đem thân hình của người này vung lên ngăn cản một đạo trường mâu ở phía trước. Trong tiếng nổ vang, khi thi thể kia chia năm xẻ bảy thì Mạnh Hạo cũng lập tức cất bước đi.

Tay phải của hắn hất lên, lập tức phong nhận biến ảo ra rồi bay tứ tán ở giữa không trung. Đến khi Mạnh Hạo đã đi xa, có một cỗ thi thể vỡ vụn rơi xuống tán loạn trong sương mù.

Nhìn cảnh tượng này, lông mày Chu Kiệt càng nhăn chặt lại, nhưng tay phải của gã vẫn lăng không ấn xuống lư hương, làn khói trận pháp lúc này đã ngưng tụ được nhiều hơn sáu thành.

Đúng lúc này, lại có tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra. Một tên đệ tử Thanh La Tông mang theo hoảng sợ, một nửa thân hình đã trốn được ra ngoài sương mù. Lúc gã đang muốn xông ra thì tay phải của Mạnh Hạo bỗng nhiên duỗi ra từ trong sương mù, chộp một cái lên đầu tên tu sĩ này rồi khẽ bóp. Trong ân thanh thê thảm của tu sĩ này, gương mặt Mạnh Hạo ở trong sương mù lộ ra một ít, nhìn thoáng qua Chu Kiệt.

Chu Kiệt cũng đang nhìn Mạnh Hạo. Ánh mắt của hai người nhìn nhau chỉ có một hơi thở. Khóe miệng Mạnh Hạo lộ ra một vòng mỉm cười rồi thân hình biến mất ở trong sương mù. Tay của hắn cũng buông lỏng ra, khiến cho tên tu sĩ Thanh La Tông kia, mắt mở to, nhưng đã không còn hơi thở, thi thể rơi xuống đất.

Ánh mắt này khiến cho tâm thần Chu Kiệt chấn động. Sắc mặt gã có chút khó coi. Lúc này những tiếng kêu thảm thiết ở trong sương mù đã từ từ ít đi, âm thanh nổ vang cũng đã yếu đi rất nhiều. Đúng lúc này, lại có một thân ảnh cấp tốc lao ra.

“Chu sư huynh cứu ta!” Đó là một tên đệ tử Thanh La Tông, lúc này gã đã mất đi cánh tay phải, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, đang liều mạng bỏ chạy. Nhưng lời gã vừa nói xong thì lập tức có một cái thủ ấn khoảng chừng một trượng thình lình từ trong sương mù gào thét hiện ra. Thủ ấn này gần như thực chất, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đuổi kịp tên tu sĩ đang cầu cứu này.

Va chạm nháy mắt đã xảy ra. Tiếng sấm vang lên kinh thiên động địa. Tu sĩ này toàn thân run rẩy, mở to miệng như muốn nói gì đó. Nhưng gã còn chưa kịp nói gì thì toàn thân đã sụp đổ.

Đến giờ phút này, sương mù chỗ Mạnh Hạo mới chậm rãi có dấu hiệu từ từ tiêu tán. Thân ảnh Mạnh Hạo dần dần hiện ra, một thân tóc dài, mặc trường bào, thân hình thon dài cho người ta cảm giác như một thư sinh yếu ớt. Nhưng vẻ lạnh lùng trong mắt kia lại khiến cho Chu Kiệt sau khi nhìn thấy lại chấn động ở trong lòng.

Hơn mười tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, lúc này... Không có một người nào từ trong sương mù cùng Mạnh Hạo đi ra.

“Thủ đoạn của các hạ không khỏi có chút tàn nhẫn.” Chu Kiệt chậm rãi buông tay phải xuống, tròng mắt của y đã trắng, y cũng không còn thời gian để cho ngọn nhang này tiếp tục kéo dài nữa.

Bởi vì Thanh La Tông đã đánh giá hoàn toàn sai lầm tu vi của Mạnh Hạo ở trước mặt này.

Dù là trước khi tới đây y đã được Tử La lão tổ thông báo, thông qua lời của trưởng bối trong tông môn truyền về từ chỗ Tống gia, nói rằng Mạnh Hạo tuyệt đối không phải là một Trúc Cơ trung kỳ bình thường, mà có chiến lực có thể so sánh với Trúc Cơ hậu kỳ.

Nhưng có thể Chu Kiệt giờ phút này đã nhìn thấy rõ, Mạnh Hạo ở trước mắt này, không phải là có chiến lực có thể so với Trúc Cơ hậu kỳ, mà là có thực lực khủng bố đủ để nghiền ép Trúc Cơ hậu kỳ.

Linh lực của đối phương, dường như là có hình thái không giống người khác. Nhìn thì đều là linh lực, nhưng hết lần này tới lần khác Chu Kiệt vẫn luôn có loại cảm giác kỳ dị này, dường như là linh lực của Mạnh Hạo có lưu lại lạc ấn riêng. Điểm này lúc trước khi y đứng ngoài quan sát đã cảm nhận được rất nhiều lần.

Y lại càng phát hiện được, sau khi thuật pháp mà của Mạnh Hạo thi triển ra sụp đổ, nếu dựa theo lẽ thường thì linh lực hình thành nên thuật pháp sẽ tiêu tán ở trong trời đất, như là hồi quy. Nhưng hết lần này đến lần khác, linh lực của Mạnh Hạo lại như dầu vào nước sôi, sau khi sụp đổ lại không dung nhập vào trong trời đất, mà lại xuất hiện một sự bài xích, như không thể cùng tồn tại.

Cũng chính bởi vì điều này mà cỗ bài xích này sinh ra bộc phát. Đây mới là nguyên nhân cường đại của Mạnh Hạo. Đối với những điều này, Chu Kiệt cũng có phán đoán riêng, nhưng lại không có được câu trả lời, chỉ có thể kinh hãi mà thôi.

Loại bộc phát này, khiến cho Mạnh Hạo dù chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng lại có thể giết Trúc Cơ hậu kỳ dễ như trở bàn tay. Đây... Chính là nguyên nhân!

Linh lực bất đồng, linh lực của Mạnh Hạo hoàn toàn thuộc về chính hắn. Mà linh lực của người khác lại thuộc về thiên địa. Tu sĩ thổ nạp giống như là đi mượn, chỉ có điều theo tu vi và cảnh giới khác nhau mà thời gian mượn có dài có ngắn mà thôi. Nhưng một khi tử vong thì tất cả lại một lần nữa trở về với thiên địa.

Giống như là một vòng tuần hoàn, giống như chín con đường ở trước mặt lão giả áo xám trên cây đại thụ Kiến Mộc kia. Đây chính là thiên địa pháp tắc!

“Không phải là Mạnh mỗ tàn nhẫn. Mà là các ngươi có thể xuất hiện ở nơi này thì đã nói rõ vấn đề. Nếu như Mạnh mỗ mềm lòng thì chính là tàn nhẫn với chính mình...” Mạnh Hạo hờ hững mờ miệng. Tay phải của hắn vung lên, sương mù ở sau lưng từ từ biến mất. Nước mưa lại tiếp tục rơi xuống, rơi lên thân hình hai người, như đem vùng phân cách giữa bọn họ phá thành mảnh nhỏ. Nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau thì ngày càng lăng lệ.

“Đạo tử của Thanh La TôngChu Kiệt!” Chu Kiệt trầm mặc. Trong lúc nói thì y bỗng nâng tay phải lên. Lập tức ở trong tay y xuất hiện một cây hương đang cháy màu xanh dài ba xích.

Làn khói mờ ảo, cây hương này như kiếm, sợi tơ như dao nhọn. Cây hương này tuyệt đối không tầm thường.

“Triệu quốc, Mạnh Hạo.” Mạnh Hạo lãnh đạm mở miệng, tay phải nâng lên bấm niệm pháp quyết. Lập tức hai thanh mộc kiếm xuất hiện phát ra kiếm quang vờn quanh trước mặt hắn, lại càng truyền ra tiếng ông minh, giống như đang khát vọng uống máu.

Một trận chiến này đối với Mạnh Hạo, cũng không phải là lần đầu hắn gặp được đạo tử. Bắt đầu từ lần đối chiến một cách miễn cưỡng với Lý Đạo Nhất, dụng kế đoạn đi một cánh tay của đối phương. Rồi đến lần gặp Lý Thi Kỳ, hai người đánh một trận ngang nhau. Cho đến ngày hôm nay, hắn gặp Chu Kiệt ở trước mắt này.

Lúc có ba tòa đạo đài thì gặp Lý Đạo Nhất. Bốn tòa đạo đài chiến Lý Thi Kỳ. Ngày hôm nay năm tòa đạo đài, thì chiến với người này, chứng kiến lực lượng hoàn mỹ Trúc Cơ của ta, bước vào cảnh giới vô địch trong Trúc Cơ!” Chiến ý trong mắt Mạnh Hạo dần dần tràn đầy. Hai thanh mộc kiếm ở bên cạnh hắn giống như là cảm nhận được chiến ý của Mạnh Hạo, tiếng kiếm minh càng vang, kiếm quang càng phong.

“Mấy năm trước Chu mỗ ra ngoài du lịch có gặp được một nữ tử. Ta có theo đuổi nhưng lại không có kết quả. Ngươi rất giống nàng, nhưng đáng tiếc nàng không phải họ Mạnh.” Chu Kiệt lắc đầu. Y nói như thế là bởi vì y đã đem Mạnh Hạo trở thành đối thủ đáng giá được tôn trọng. Mà trên thực tế, bên trong toàn bộ tu sĩ Trúc Cơ ở Nam Vực, trước ngày hôm nay, y tôn trọng không đến mười người. Mà hầu hết đều là đạo tử của các tông!

Mà hôm nay, y dĩ nhiên là đã thừa nhận,Mạnh Hạo là người có thể sánh vai cùng với đạo tử.

Ngay sau khi vừa nói xong những lời này, thì khí thế toàn thân Chu Kiệt lập tức ầm ầm bộc phát. Tu vi Trúc Cơ đại viên mãn, Giả Đan cảnh giới trong nháy mắt khuếch tán. Tóc của y không gió tự bay. Những giọt mưa ở bốn phía cũng dạt ra, giống như là không dám đến gần. Vẻ lăng lệ ác liệt dần dần hiện ra trong mắt. Y hướng về phía Mạnh Hạo, bỗng nhiên bước ra một bước.

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên tia sáng, cũng nâng chân phải đạp mạnh về phía trước. Linh thức trong chớp mắt ầm ầm tràn ra.

Trên bầu trời giữa đêm mưa. Một trận chiến đỉnh phong trong Trúc Cơ cảnh!


trướctiếp