Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 197: Thái Linh Hiển Thánh


trướctiếp

Trong khoảnh khắc này, Tống Gia lão tổ, Tống lão quái đồng thời nhìn Mạnh Hạo, tu sĩ Tống Gia ở trên tầng mây cũng đều nhìn về phía Mạnh Hạo.

Trong khoảnh khắc này, tất cả tu sĩ Nguyên Anh của ngũ tông nhị tộc cũng đều ngóng nhìn Mạnh Hạo. Đối với Mạnh Hạo, được nhiều tu sĩ Nguyên Anh chú ý như vậy, cũng đủ để hắn danh chấn Nam Vực.

Trong khoảnh khắc này, dù là Tống Gia hay là Tống Vân Sách, còn có Hàn Bối, còn có Lý Thi Kỳ, Lý Đạo Nhất, còn có rất nhiều người nữa, cũng đều đang ngóng nhìn .

Trong khoảnh khắc này, còn có hơn mười vị thiên kiêu của các tông, không cam lòng cũng tốt, bất đắc dĩ cũng được, mặc kệ đang có dạng suy nghĩ gì, bọn hắn đều toàn bộ nhìn về phía Mạnh Hạo. Trong đó có Vương Đằng Phi, có Tiểu Bàn Tử, có Vương Hữu Tài, có hai người Thiên, Lữ . . .

Trên đỉnh của tán cây, một mình Mạnh Hạo chú mục trời xanh !

Khoảnh khắc khi hắn leo lên đến tán cây này thì lập tức đã cảm nhận được linh khí đến từ nơi đây. Mức độ linh khí đậm đặc đủ để hắn mở ra đệ ngũ đạo đài. Cũng trong thời khắc này, dưới chân Mạnh Hạo, phía dưới cây đại thụ che trời này, vùng mặt biển mênh mông, thoạt nhìn dường như đã nhỏ lại vô số lần, đã trở thành một chiếc gương.

Tại biên giới tấm gương, là một mảnh hư vô. Đây… là một thế giới, nhưng không phải là một thế giới vô biên vô tận. Hắn nhìn thấy trong hư vô phía xa, có một mảnh chữ viết lờ mờ, như ẩn như hiện.

Năm xưa khi Kiến mộc ý niệm sụp đổ,vì để tôn kính, để hoài niệm với vùng đất Kiến mộc tự sụp đổ mà vẽ lên một bức tranh.

Tiêu đề chỉ ba chữ “Thủy Đông Lưu“

“Thủy Đông Lưu….Chẳng lẽ thế giới này là một bức họa?" Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, sau đó thở sâu. Theo linh khí không ngừng tuôn vào, đệ ngũ đạo đài đã ngưng tụ tới quá chín thành. Mà đúng vào lúc này, ở trên tán cây phía trước Mạnh Hạo, xuất hiện một người!

Đó là một lão giả tiên phong đạo cốt, mặc trường bào màu xám, nhìn không rõ bao nhiêu niên kỷ. Nhưng ở trên người lão, lại có thể khiến người ta cảm nhận rõ ràng vô tận tang thương, giống như người này đã tồn tại không biết bao nhiêu tuế nguyệt.

Mạnh Hạo cũng không cảm nhận được chút tu vi chấn động nào ở trên người lão giả này. Giống như lão giả này là một phàm nhân. Nhưng có thể xuất hiện ở nơi đây, lại có được cảm giác vô tận tang thương như thế, sao có thể là người phàm tục.

Lão giả này nhìn Mạnh Hạo, thần sắc bình tĩnh, ẩn chứa một cỗ uy nghiêm không thể nói ra. Giống như lão đứng ở nơi này thì thiên địa cũng phải tránh lui.

“Thiên Thanh không phải là Thiên, Đại địa không phải là địa. Tinh không vẫn còn, Đạo còn thường tại!” Lão giả lãnh đạm mở miệng, âm thanh chậm rãi truyền ra, mái tóc cũng đồng thời theo gió mà phiêu khởi.

“Nơi đây không thuộc về thiên, cũng không thuộc về địa, bức họa Kiến mộc này cùng tồn tại với dòng sông trí nhớ, nếu có thể cảm nhận được, đó là đại đạo. Trước mắt ngươi có chín con đường, lựa chọn một cái đi tới chỗ ta.” Lão giả hờ hững mở miệng. Ngay lúc đó, ở giữa lão và Mạnh Hạo, trong khoảng cách mấy trăm trượng, tán cây vặn vẹo chia ra làm chín con đường nhỏ.

Mỗi một con đường, đều có thể đi tới chỗ lão giả kia.

“Lựa chọn một con đường trong đó, đi tới chỗ ta thì sẽ lấy được hạt châu này. Nếu như chọn sai, làm lại từ đầu.”Lão giả nâng tay phải lên, trong tay hắn có một hạt châu lớn chừng ngón tay cái!

Hạt châu này màu trắng, giống như là có thế giới ẩn chứa trong đó. Trong mắt Mạnh Hạo, hạt châu này rõ ràng là hình tròn, nhưng không biết tại sao lại có cảm giác như là hình vuông, rất kỳ dị.

Thậm chí lúc nhìn hạt châu này, Mạnh Hạo rõ ràng cảm giác được, loại độc ba màu ở trong cơ thể mình dường như đã bị áp chế.

“Chín con đường, lựa chọn một cái…”Mạnh Hạo nhíu mày. Giờ phút này ở dưới tán cây, bọn người Vương Đằng Phi đều lần lượt liều mình đi tới, nhưng lại không cách nào xông lên trên, giống như là ở đây có một đạo rào chắn vô hình, chỉ cho phép một lần chỉ có một người ở bên trên tán cây.

Trong trầm mặc, ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua chín con đường ở trước mặt. Nơi đây lựa chọn như thế nào, hắn không có một chút manh mối. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lão giả ở mấy trăm trượng phía ngoài. Một lát sau, hai mắt hắn bỗng nhiên lóe lên, hắn nhìn thấy bàn tay phải mà lão giả đang cầm hạt châu có ba ngón nâng lên. Mạnh Hạo suy nghĩ một chút, sau đó vừa hấp thu linh khí ở nơi đây, vừa bước về phía trước một bước, bước vào con đường thứ ba bên phải.

Nhưng khi Mạnh Hạo vừa bước vào con đường này thì đột nhiên thế giới trước mắt hắn như nghịch chuyển, bên tai vang lên những tiếng nổ. Toàn bộ thế giới trong hai mắt hắn lập tức trở nên mơ hồ. Đến khi tất cả rõ ràng trở lại, hắn chợt phát hiện, mình rõ ràng đã không còn ở trên tán cây, mà đã về tới phía dưới cây đại thụ che trời này!

Cách mặt biển chỉ có không đến trăm trượng. Mà thân hình của mình lại đang rơi. Tâm thần Mạnh Hạo khẽ động, đến khi thân hình dừng lại, hắn ngẩng đầu, chứng kiến thân ảnh của Vương Đằng Phi đã bước lên trên tán cây.

“Chọn sai làm lại từ đầu...” Mạnh Hạo nhíu mày.Chín con đường để lựa chọn, giống như là một tràng say mê, căn bản là rất khó chọn lựa, trừ phi là cả chín con đường đều đi thử một lần.

Ngay vào lúc Mạnh Hạo đang suy tư thì hai mắt hắn bỗng nhiên lóe lên. Hắn nhìn thấy ở trên tán cây, thân ảnh của Vương Đằng Phi đang rơi xuống như lưu tinh, lao thẳng xuống mặt biển. Hiển nhiên là cũng chọn sai, phải làm lại từ đầu.

Thân hình Mạnh Hạo nhảy lên một cái, lao thẳng lên phía trên. Đoạn đường này hắn bay rất nhanh, chỉ mất thời gian một nén nhang đã đi tới vị trí cách tán cây ngàn trượng. Suốt đoạn đường này, hắn đã nhìn thấy thân ảnh của hơn mười tu sĩ rơi xuống mặt biển.

Giờ này khắc này, ở trên tầng mây, đám tu sĩ Nguyên Anh của các tông đều lần lượt nhíu mày. Từ lúc Mạnh Hạo bước vào tán cây, sau đó mở ra cái khảo nghiệm cuối cùng này, từng cảnh tượng ở trên tán cây bọn hắn cũng đều đã nhìn thấy.

“Chín con đường, lựa chọn như thế nào... Nếu tinh tế quan sát, thì đáp án cũng không phải là nguyên một đám đi tìm vận may, mà có lẽ là ở trên người lão giả này!”

“Trên người người này không có chút dao động tu vi nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại cho người ta cảm giác thâm bất khả trắc. Có lẽ trong lời nói của lão lúc trước có cất giấu đáp án...”

“Loại khảo nghiệm như thế này, khó trách lại cần phải tinh tế quan sát. Cái này căn bản là cũng không có đáp án. Đạo tử của Tống Gia dùng hai lần đã vượt qua khảo nghiệm, việc này quả thật là rất đáng được tán thưởng.”

Trong lúc những Nguyên Anh lão quái này thi nhau mở miệng, thì Hàn Bối nhìn qua tán cây kia, trong mắt lộ vẻ hứng thú. Nàng suy nghĩ một chút rồi bỗng nhiên mở miệng.

“Con đường thứ tư phía bên phải!”

Hai mắt Lý Đạo Nhất chớp động, đạo tử của Tống Gia hai lần đã vượt qua kiểm tra, vì vậy mà gã đối với cái khảo nghiệm này cũng do đó mà dâng lên ý muốn tỉ thí. Giờ phút này gã nhìn lên chậm rãi nói ra.

“Con đường thứ tư bên trái. con đường này nhìn như không ngờ, nhưng rõ ràng lá cây ở đó rất tươi tốt. Mà lời nói của lão giả này cứ bốn chữ lại dừng lại!”

Hai người kia như thế, ánh mắt của Lý Thi Kỳ cũng chớp động. Nhưng nàng không có lên tiếng, mà nhìn lên chín con đường này, rơi vào trầm tư.

Vẻ mặt của Tống Vân Sách là bình tĩnh nhất. Nhưng trong lòng gã cũng đang thở dài. Tuy nói gã hai lần đã thành công, nhưng lại có chút liên quan tới vận khí. Giờ phút này nhớ lại, chính gã cũng nghĩ mãi không ra, vì sao mà thành công.

Tống Gia lão tổ Tống Thiên chỉ cười mà không nói. Lão nhìn mọi người đang bàn tán, lắc đầu, ánh mắt nhìn vào Mạnh Hạo ở dưới tán cây, lúc này lại một lần nữa tới gần.

Tốc độ của Mạnh Hạo cực nhanh, vượt qua khoảng cách ngàn trượng, đi tới chỗ mọi người ở dưới tán cây. Lúc này ở đó chỉ còn có Tiểu Bàn Tử và người của Kim Hàn Tông. Khi Mạnh Hạo một lần nữa trở về thì Tiểu Bàn Tử lập tức nhượng lui.

Mạnh Hạo nhẹ gật đầu, sau khi lại có một người thất bại rơi xuống, thân hình hắn nhoáng lên một cái, lần thứ hai xuất hiện ở trên tán cây. Giờ phút này, tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn đã ngưng tụ hơn chín thành, toàn bộ linh khí ở nơi này cũng đã không còn nhiều lắm. Nhưng Mạnh Hạo suy đoán, từng đó cũng đủ để mình mở ra tòa đạo đài thứ năm.

Một lần nữa lại đứng ở trên tán cây, Mạnh Hạo thở sâu, ngước nhìn lão giả kia. Hắn cẩn thận nhớ lại lời nói của đối phương khi trước, rồi lại nhìn chín con đường. Sau nửa ngày mới chợt bước ra, bước vào con đường thứ tư ở bên phải!

Lựa chọn của hắn giống như đúc với lựa chọn của Hàn Bối.

Nhưng khi Mạnh Hạo vừa bước vào, thì cái loại cảm giác thiên địa nghịch chuyển lại một lần nữa xuất hiện. Đến khi tất cả rõ ràng, thì Mạnh Hạo thấy mình đã cách mặt biển rất gần.

“Nơi này không bình thường!” Mạnh Hạo chợt ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, đồng thời lại càng có một vệt chấp nhất.

Giờ phút này, những thiên kiêu của các tông đã thất bại một lần kia đều thi nhau thực hiện lần lựa chọn thứ hai. Nhưng rất nhanh, từng người lại thất bại rơi xuống, lại đi theo Mạnh Hạo về phía trước, bắt đầu lần thứ ba.

Vào lúc này, sự quỷ dị của nơi đây đã sớm bị mọi người phát giác. Tất cả đều đang suy nghĩ, đến cùng là mình đã bỏ qua cái gì, đến cùng thì con đường nào mới là chính xác.

“Nơi đây rất huyền diệu. Ta thấy những tên tiểu tử này, tuy mỗi người lựa chọn hai lần, nhưng nếu gộp cả vào, thì chín con đường ở nơi đây đều đã thử qua.”

“Hiển nhiên là những con đường này đang không ngừng biến hóa. con đường chân chính cũng không phải là cố định. Ta nghĩ nếu muốn chọn ra thì vận khí chiếm phần lớn.”

Trong lúc những tu sĩ Nguyên Anh đang đàm luận, thì Hàn Bối kia nhíu mày. Khi tiếp tục quan sát thì nàng lại mơ hồ cảm thấy, dường như một con đường khác mới là con đường chính xác.

“Chư vị đừng vội, lựa chọn như thế nào thì phải xem khả năng quan sát cùng với đạo tâm của mỗi người.” Tống Gia lão tổ Tống Thiên cười ha ha một tiếng.

Dưới vòng xoáy, ở trong cây đại thụ che trời, Mạnh Hạo không ngừng bay nhanh về phía trước. Đến khi hắn cách tán cây còn có ba ngàn trượng, thì thân hình của hắn chấn động mạnh một cái, tòa đạo đài thứ năm ở trong cơ thể vào lúc này đã ngưng tụ tới hơn chín thành chín, chỉ kém một tia là đã hoàn toàn đầy đủ. Bỗng nhiên, cảnh tượng giống như lúc ở trong trang viên của Tiếu gia lại thình lình xuất hiện.

Thân thể của hắn thật nhanh đã héo rũ, cũng may là ở đây có đủ linh khí. Theo sự điên cuồng của tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể, tất cả linh khí ở trong thế giới này, bất kể là cách bao xa, thì vào giờ phút này, đều như giận dữ mà đồng loạt hướng về chỗ Mạnh Hạo.

Sắc mặt của Mạnh Hạo phơn phớt hồng. Hắn cảm nhận được tu vi của mình đang rất nhanh kéo lên. Cho đến khi thân hình của hắn chỉ còn cách tán cây một ngàn trượng, thì trong đầu của hắn đột nhiên có một tiếng nổ vang lên.

Theo tiếng nổ, một biến hóa đột nhiên xuất hiên khiến cho sắc mặt của Mạnh Hạo đại biến. Thân hình của hắn đột nhiên có kim quang thẩm thấu ra, tu vi trong cơ thể cấp tốc vận chuyển, lại càng khiến cho kim quang này lan ra vô hạn. Trong chớp mắt này, dường như muốn đem che phủ cả cái thế giới Kiến Mộc này!

Mà ở bên trong kim quang kia, thình lình lại hiện lên từng nét phù văn. Những phù văn này mơ hồ, nhưng sự xuất hiện của nó lúc này, khiến cho toàn bộ thế giới đều đã trở thành kim sắc!

“Đây là...” Trên tầng mây, một gã Nguyên Anh lão quái sau khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì sắc mặt đột nhiên biến đổi, thân hình đứng lên theo bản năng, vẻ mặt lộ ra vẻ không thể nào tin.

“Thái Linh Kinh!” Lại có một Nguyên Anh lão quái nghẹn ngào mở miệng.


trướctiếp