Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 194: Tích Kiến Mộc Chi Niệm


trướctiếp

Nơi này không thể phi hành quá cao, bởi vì càng lên cao, cuồng phong càng mạnh. Chính mắt Mạnh Hạo đã từng nhìn thấy cảnh tượng một vị đệ tử Thanh La tông vì muốn chiếm ưu thế nên bay cao lên. Có điều vị kia chưa kịp tiến xa thêm thì phát ra tiêng kêu thê thảm, cả người vương vãi huyết nhục, đành phải nhanh chóng hô lên một câu từ bỏ mới được toàn mạng truyền tống ra khỏi tràng diện đó.

Gió nơi này càng lúc càng lớn, trong gió còn lẫn thêm từng đạo phong nhận sắc bén, hơn nữa còn có một uy áp khó hình dung được. Nên khoảng cách một ngàn trượng tới cổ thụ khổng lồ, bất giác đã trở thành một thành lũy khó vượt qua.

Mạnh Hạo bước vào bên trong, cảm nhận được uy áp hình thành trở ngại bốn phía như một thành lũy kiên cố, cũng cảm nhận được từng bước chân hướng về phía đại thụ khổng lồ kia, linh khí tràn vào trong người hắn càng tăng lên mãnh liệt. Hết thảy khiến cho hơi thở của hắn càng dồn dập, hai mắt hiện ra tia sáng mạnh mẽ.

“Đối với ngoại nhân, nơi này mang tới vô vàn gian khổ. Nhưng đối với ta, thì lại là thánh địa tu hành!” Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn tàng cây khổng lổ đang che trời trước mặt nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Rốt cuộc… đây là cây gì vậy???” Tất nhiên Mạnh Hạo cũng nhanh chóng phát giác ra việc linh khí nơi này dồi dào như vậy, cũng không phải từ thiên địa xung quanh, mà là bắt nguồn từ đại thụ khổng lồ bên trong này tràn ra.

Trong lúc hơn mười tu sĩ đang khó khăn trắc trở tiến về phía tàng cổ thụ, thì bên trên tầng mây, đám người ngũ tông tam tộc cũng đang chăm chú đưa mắt nhìn qua vùng mây xoáy vào phiến thế giới kì lạ bên kia.

Bọn họ cũng nhìn thấy toàn bộ tràng cảnh bên dưới từ lúc đầu tới bây giờ.

“Ta tự hỏi không biết trong những vị thiên kiêu anh kiệt của tông môn gia tộc chư vị đến tham dự đại lễ chiêu rể năm nay, vị nào có thể trở thành người đầu tiên đặt chân tới đại thụ trước đây.” Tống Thiên mỉm cười, giọng nói của lão truyền ra, khiến cho một đám lão quái Nguyên anh cũng đồng loạt lộ ra dáng vẻ tươi cười.

“Sợ là khó mà dự đoán được. Nhưng cũng không nghĩ tới, không ngờ Tống tiền bối có thể dùng bảo đồ này làm khảo nghiệm chiêu rể đi à…”

“Cây này hẳn là một đạo tàn niệm của Viễn cổ Kiến mộc hóa thành. Nghe đồn là do thượng cổ nhất đại đạo sư Thủy Đông Lưu trong lúc đạt được cảm ngộ tại nơi Kiến mộc sụp đổ mà họa ra. Tương truyền nếu như có thể đạt được đủ cảm ngộ, có thể đem hình ảnh mộc này huyễn hóa ra bên ngoài. Đây cũng là một chí bảo triệu hoán viễn cổ hiếm thấy.”

Nghe được những lời bàn luận của các tu sĩ Nguyên Anh bên kia, ánh mắt Hàn Bối ngồi phía dưới không chủ đích mà quét qua Mạnh Hạo. Có điều sắc mặt nàng cũng bình tĩnh không lộ chút ý tứ gì.

Còn Lý Thi Kỳ bên kia lại nhìn về phía cổ thụ do tàn niệm Kiến mộc biến hóa thành bên kia như có điều suy nghĩ.

“Tàn niệm Kiến mộc có thể phóng thích linh khí thuộc về thiên địa viễn cổ trong truyền thuyết khi chưa bị hoán thiên, nhưng đáng tiếc là tu sĩ hiện này lại không cách nào sử dụng được nữa. Lúc này ngược lại trở thành bức tường ngăn cản tốc độ của bọn họ, bất quá nếu tu vi có thể chống đỡ nổi có thể cảm ngộ đầy đủ phiến thiến địa dung nạp Kiến mộc bên trong này, đích thực là vô giá. Quan trọng nhất là bảo vật này có tác dụng rất lớn cho việc đột phá tu vi của những đệ tử này.” Vị tu sĩ trung niên tu vi Nguyên Anh của Thanh La tông mỉm cười giải thích, ánh mắt hắn cũng như tùy ý mà liếc mắt nhìn qua Mạnh Hạo thêm lần nữa.

Hắn đã chú ý tới Mạnh Hạo ngay từ lúc đầu. Chỉ là biểu hiện bất động thanh sắc từ đầu tới giờ của hắn cũng không gây ra sự chú ý của đám người còn lại.

“Cổ thụ kia quả thật chính là tàn ảnh của Kiến mộc, bức họa này cũng có tên là Tích Kiến mộc chi niệm, là quà tặng của vị đệ bát đại hải chủ Thiên Hà hải tặng cho lão phu vào dịp mừng đại thọ ngàn năm. Hôm nay đưa ra một phần để cho đám tiểu bối có cơ hội cảm nhận một chút về viễn cổ, một phần cũng là để ra mắt chư vị một phen. Bởi vì không lâu sau, bức họa này cũng không còn thuộc sở hữu của lão phu nữa.” Tống Thiên cũng bật cười ha ha, lắc đầu giải thích.

“Lão phu sẽ đem bức họa tặng lại cho con rể của Tống gia thế hệ này.”

Lời của Tống Thiên vừa nói ra khiến cho cả đám tu sĩ Nguyên Anh chớp sáng cả hai mắt. Trong khoảng thời gian ngắn, không người nào nói thêm nữa, mà chỉ đưa mắt nhìn về phía dưới tầng mây xoáy.

“Lão tổ, chi bằng vãn bối cùng với mấy vị đạo hữu này đánh cuộc một chút, xem xem là tên tiểu bối tông môn nào có thể tới cổ thụ này trước tiên?” Tống lão quái đang đứng một bên bỗng nhiên thấp giọng cười cười nói.

“Chúng ta tất nhiên là đều đặt cược cho tiểu bối tông môn nhà mình rồi, nhưng mà Tống lão quái ngươi thì muốn đặt cược vào ai?” lão giả họ Phàn của Nhất Kiếm tông cũng cười ha ha, hớp một ngụm rượu sau đó lên tiếng trêu chọc.

“Ta cá hắn!” Tống lão quái bỗng nhiên nâng tay phải chỉ chỉ về một phía trong vùng xoáy, nhìn theo hướng ngón tay lão, thì chính là…

Mạnh Hạo!

Tống lão quái vừa chỉ định, thì cả đám người cũng đồng loạt nhìn lại về phía đó. Sau khi xác định Tống lão quái đặt cược trên người là Mạnh Hạo thì hai mắt vị tu sĩ trung niên nam tử tu vi Nguyên Anh của Thanh La tông bỗng nhiên chợt lóe lên một tia sáng rất nhỏ không ai nhìn ra được.

Mà lão già Nguyên anh Vương gia lại cau mày một cái.

Vị lão giả họ Phàn của Nhất Kiếm tông thì lại cười cười đầy thâm ý sâu sắc mà nhìn thoáng qua Tống lão quái.

“Được, đánh cược cái gì??” Vị tu sĩ Nguyên anh Huyết Yêu tông, là một bà lão làn da nhăn nheo, mái đầu bạc trắng như tuyết cất giọng khàn khàn, giọng nói của bà ta lúc này lạo xạo như tiếng xương cốt ma sát lại với nhau, cười mà không cười chậm rãi hỏi.

“Cược một quả Anh quả!” Tống lão quái hất tay áo lên, tay phải đặt ngay giữa trán. Sau vài hơi thở, bỗng nhiên xuất hiện một hư ảnh tiểu nhân đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở giữa trán hắn dần dần được hút ra ngoài.

Dưới mắt thường có thể thấy tiểu nhân này nhanh chóng ngưng tụ ra hình dạng như một quả trái cây linh quả, tỏa ra một mùi hương thơm ngát.

Vật này, chính là Anh quả, là vật chỉ có bản thân tu sĩ Nguyên anh ngưng tụ ra được, trân quý có thể so sánh với thiên tài địa bảo! Thiên địa có thể sinh ra Linh quả, mà trong cơ thể tu sĩ Nguyên anh cũng hình thành thiên địa nên cũng có thể xuất hiện Linh quả.

Vật ấy sánh ngang với tạo hóa của thiên địa, là vật trân quý nhất của bản thân mỗi tu sĩ Nguyên anh. Cũng như việc Trúc cơ có sự khác nhau về trình độ đạo đài, Kết đan cũng khác nhau về màu sắc nguyên đan, mà cảnh giới Nguyên anh, thì khác biệt chính là số lượng linh quả xuất hiện.

Cửu vi cực, tam cửu Nguyên anh, lục cửu Nguyên anh, rồi đến cửu cửu Nguyên anh, đây chính là sự phân chia cảnh giới trình độ Nguyên anh.

Anh quả của người khác không làm gia tăng lượng anh quả của bản thân tu sĩ Nguyên Anh, cũng không thể tăng phẩm giai lên được, nhưng lại có tác dụng bổ sung vô cùng to lớn. Cho nên đối với tu sĩ Nguyên anh mà nói, Anh quả của người khác chính là đan dươc khôi phục và là đan dược chữa thương tốt nhất.

Đến cảnh giới Trảm linh, trảm toàn bộ, hết thảy bộ phận nên anh quả không có tác dụng gì cả. Sau khi tới cảnh giới Vấn Đạo, có thể trực tiếp cảm ngộ ra thiên địa đại đạo của bản thân để ngưng tụ ra đạo quả của chính mình, chứng đạo thăng lên tiên lộ.

Tống lão quái vừa đưa ra mức cược, đám tu sĩ Nguyên anh chợt trầm tư, nhưng rất nhanh sau đó từng đám lần lượt ngưng tụ ra Anh quả của mình. Tổng cộng tám quả anh quả cũng lơ lửng trên không trung.

Tám quả Anh quả, đối với cảnh giới Nguyên anh cũng đã là một hấp dẫn không nhỏ. Do vậy, tuy rằng cả đám không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đều đang phấn chấn trông đợi vào biểu hiện của đám đệ tử phía bên kia vòng xoáy mây.

Tống Thiên cũng chỉ mỉm cười không chút ý kiến gì về màn đặt cược trước mặt, cũng không có ý tứ ngăn cản. Còn hai nam tử trung niên bên cạnh lão, một người nhắm mắt ngồi xuống tĩnh tọa, người còn lại thì sắc mặt đầy âm trầm nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ bên trong vòng xoáy mây mù kia.

Đến nỗi vị đạo tử Tống gia Tống Vân Sách đang ngồi an tĩnh bên cạnh Tống Thiên lão tổ, nhìn thấy như vậy, tuy không nói gì nhưng trong mắt vẫn vương chút khó hiểu.

Mà tinh thần Tống lão quái đầy phấn chấn, ánh mắt lấp lánh nhìn xuyên qua vùng mây xoáy xuống người Mạnh Hạo.

"Mạnh tiểu tử, mấy bổn sự mà ngươi xài tại nước Triệu có thể lấy ra hết được rồi đó. Nếu như ngươi thắng, lão phu sẽ ban thưởng cho ngươi một quả Anh quả.” Trong lòng Tống lão quái bất giác thầm nghĩ vậy. Dù sao đối với Mạnh Hạo, bởi vì ấn tượng tại sự tình tại nước Triệu, hơn nữa còn có truyền âm của lão tổ Tống gia, bản thân lão đặt rất nhiều trông mong.

Ngay lúc mọi người xuất ra tiền cược, thì dưới phiến thiên địa kì dị này, hơn mười người cũng riêng phần mình đem hết các thủ đoạn xuất ra xoay xở tiến về phía trước. Cho dù bị cản trở bởi uy áp mạnh mẽ, tốc độ có chút chậm chạp, nhưng vẫn đang từng bước mà tiến về phía trước.

Tốc độ nhanh nhất, chính là Vương Đằng Phi. Lúc này, hai mắt y đỏ vằn máu, liều lĩnh lao ra phía trước, dù sao đối với y thì đây cũng chính là một cơ hội thay đổi nhân sinh. Chỉ cần có thể trở thành con rể của Tống gia, thì y có thể lại quật khởi thêm lần nữa.

“Mạnh Hạo, còn có tiện nhân Sở Ngọc Yên kia nữa, các ngươi cứ chờ đấy!” Vương Đằng Phi nghiến răng nghiến lợi, gào thét nhanh chóng tiến tới hơn mười trượng nữa.

Bất tri bất giác, Vương Hữu Tài vậy mà lại yên lặng theo sát phía sau Vương Đằng Phi, hắn cũng là ngưởi tiếp cận gần Vương Đằng Phi nhất trong đám người. Theo sau nữa là đám tu sĩ tông môn khác, có cả Trần Phàm bên trong đó, nhìn qua tất cả cũng đều là những nhân tài kiệt xuất nổi bật trong tông môn gia tộc cả.

Nhờ có mọi người bảo hộ xung quanh, tốc độ của Tiểu Bàn Tử cũng không nhanh không chậm theo sau.

Chỉ duy nhất Mạnh Hạo, lại tụt hậu ở phía sau. Chỉ là sắc mặt hắn lúc này lại vô cùng bình tĩnh, mỗi lần bước ra một bước hắn đều dừng lại một chút, hiển nhiên lý do chỉ vì linh khí quá nồng nặc đang vờn xung quanh, hắn phải rất kềm chế mà hấp thụ từng chút một nên mới phải như vậy.

Hơn một canh giờ cũng nhanh chóng trôi qua, Vương Đằng Phi cũng cách cổ thụ khổng lồ khoảng hơn mười trượng mà thôi, Vương Hữu Tài thì còn khoảng hai mươi trượng, những người khác thì trong vòng khoảng cách một trăm trượng. Sắc mặt Tống lão quái dần trở nên khó coi, còn đám lão quái Nguyên anh kia thì lại mỉm cười dễ chịu hơn rất nhiều.

Sát biên khoảng cách một trăm trượng, Mạnh Hạo vẫn còn đang loay hoay đứng đó suy nghĩ, sau đó hắn chợt thở dài ra một hơi. Cho dù cả đoạn đường này hắn đã rất kềm chế hấp thụ linh khí, thì lượng linh khí hắn hấp thu cũng tương đương như vừa nuốt vào vài viên La Địa đan. Cho dù có kềm chế thận trọng thế nào đi nữa, càng tiến lên trước, thì linh khí tiến vào trong cơ thể càng nhiều, khó có khả năng khống chế như ý được. Do vậy, lúc này, hai mắt hắn bỗng nhiên chợt lóe sáng.

“Dù sao cũng khó mà có được cơ hội như vậy, dứt khoát toàn lực hấp thu vậy!” Trong tính cách của Mạnh Hạo là một phần rất quyết đoán, như lúc này, sau khi quyết định xong, cả người hắn nhanh chóng lao lên phía trước. Một bước bước ra khiến cho cơ thể bên trong lập tức ầm vang, bốn tòa hoàn mỹ đạo đài không còn bị Mạnh Hạo áp chế nhanh chóng vận chuyển toàn lực, cùng với tiếng vang rền trong cơ thể, xung quanh người hắn cũng nhanh chóng hình thành một vòng xoáy khổng lồ mạnh mẽ tiến hành cắn nuốt linh khí xung quanh.

Vòng xoáy vừa xuất hiện, linh khí tràn ngập khắp nơi không cách nào bị người khác hấp thu nhanh chóng sôi trào mạnh mẽ rồi đồng loạt hướng về Mạnh Hạo mà dồn dập đổ về.

Mặt biển phía dưới cũng đột nhiên gào thét quay cuồng dữ dội hơn nữa. Với lượng linh khí khổng lồ vặn vẹo, cuộn cuộn khó mà hình dung đổ dồn vào trong cơ thể của Mạnh Hạo, tốc độ của hắn cũng nhanh chóng vọt tăng lên đến không tưởng tượng được mà lao nhanh về phía trước.

Thật ra hắn cũng không phải muốn tăng tốc, căn bản vì càng đi về phía trước, hắn sẽ hấp thu được càng nhiều linh khí hơn. Cứ thế, khoảng cách tới đại thụ cũng rút ngắn xuống còn trăm trượng, tám mươi trượng, sáu mươi trượng ...

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tu vi trong cơ thể Mạnh Hạo cũng cứ thế mà không ngừng được đề thăng lên, tòa đạo đài thứ năm lúc này cũng đã xuất hiện hình dạng ban đầu, rồi bắt đầu ngưng tụ với tốc độ nhanh chóng.

Đây cũng chính là tính cách của Mạnh Hạo, cách đối nhân xử thế ngay từ lúc hắn còn là thư sinh cũng đã như thế rồi. Bình thường hắn luôn cố gắng tránh né mọi chuyện phiền toái nhất có thể. Có điều, nếu như bị trêu chọc đến mức không có cách nào có thể hóa giải được, như vậy thì hắn sẽ làm dứt khoát triệt để mọi chuyện.

Lúc này tòa đạo đài thứ năm không ngừng ngưng tụ, tu vi của Mạnh Hạo cũng không ngừng kéo lên. Ánh mắt hắn càng sáng ngời, khí tức của hắn cũng ngày càng mạnh mẽ!

Chỉ trong vòng mấy hơi thở, Mạnh Hạo trực tiếp vượt qua bảy mươi trượng, cách cổ thụ khổng lồ kia chỉ còn khoảng ba mươi trượng mà thôi. Mà lúc này, do hắn bộc phát lên, tốc độ quá nhanh, hấp thu linh khí quá mức kinh người khiến cho tu sĩ bốn phía chứng kiến cảnh này đều chấn động cả tâm thần.

Bọn họ nhìn thấy cái vòng xoáy khổng lồ đang cắn nuốt linh khí bên ngoài cơ thể của Mạnh Hạo, cảm nhận linh khí đậm đặc mà bọn họ không có cách nào hấp thụ được, áp chế bọn họ. Vậy mà lúc này đám linh khí đó như đang sôi trào, như sinh động dũng mãnh lao đến Mạnh Hạo, khiến cho cả cái thế giới này trong chớp mắt hình thành nên những gợn sóng vòng vòng khắp phiến không gian.

“Hắn đây là làm cách nào…”

“Đây là…đây là hấp thu những linh khí vốn không cách nào hấp thu được sao”

“Hắn…Hắn sao có thể làm được chứ?” Tu sĩ tông môn bốn phía đều đồng loạt rung động mà nhìn về phía Mạnh Hạo không chớp mắt.

Không chỉ có bọn hắn, lúc này nguyên một đám nhân vật đang ngồi trên phía tầng mây bên kia sau khi nhìn cảnh tượng vừa rồi cũng kinh ngạc không thôi.

“Hắn vậy mà có thể hấp thu được linh khí viễn cổ!”

“Thể chất của hắn như thế nào, tu hành công pháp gì chứ, sao lại có thể như thế được!” Hai mắt những lão quái Nguyên anh này bỗng chốc mà phát ra ánh sáng như điện, nhìn Mạnh Hạo nhưng trong lòng thì lại rung động không thôi. Một màn biểu hiện vừa rồi của Mạnh Hạo, hết thảy đều vượt ngoài dự liệu của bọn họ.

Đám lão quái Nguyên anh ở đây chỉ cần liếc sơ là có thể nhìn rõ tu vi của đám tiểu bối thông thường, nhưng đối với đạo đài của Mạnh Hạo lúc này, bọn họ lại hoàn toàn chỉ nhìn thấy mờ mờ không rõ ràng chút nào.

Dường như có một lực lượng nào đó đang quấy nhiễu, khiến bọn họ không cách nào nhìn ra được chân tướng mọi chuyện. Điều này làm cho vị nam tử trung niên Thanh La tông kia trầm mặc suy nghĩ không ít, ánh mắt cũng ánh lên tia kì lạ. Thực tế, trước khi Mạnh Hạo bước qua vòng mây xoáy tiến vào vùng thiên địa kì dị phía bên kia, gã cũng đã âm thầm lướt sơ qua Mạnh Hạo, cũng đã từng cảm thụ được cái loại cảm giác kì dị khi không nhìn thấu được đạo đài của hắn.

Ngay lúc các lão quái Nguyên anh đều bị Mạnh Hạo làm cho kinh động tâm thần, thì lão tổ Tống gia Tống Thiên cũng là lần đầu tiên, đưa ánh mắt sáng như sao đặt lên người Mạnh Hạo.

Lão nhìn chăm chú vào Mạnh Hạo bên kia vùng mây xoáy, hai mắt lóe lên một tia sáng, nhưng cũng không nói gì nữa. Chỉ là nếu để ý kĩ, thì sẽ thấy một tia kinh động lóe lên rồi tiêu tán đi cũng nhanh chóng không kém sâu trong đáy mắt lão.

Tống lão quái cất tiếng cười ha hả, cho dù lão cũng không dự liệu trước một màn này nhưng vẫn vô cùng cao hứng. Tiếng cười lão vang xa, trong lúc đó, Hàn Bối cũng thở dài một hơi, thầm nghĩ tới sự tình rõ ràng là cửu họ cổ đại không mạnh mẽ, nhưng lại nhớ tới những biểu hiện của Mạnh Hạo hết lần này tới lần khác vượt qua từng chuyện từng chuyện trong phương đỉnh.

Mắt phượng của Lý Thi Kỳ lóe sáng, nhìn hình ảnh của Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ.

Đúng lúc này, bốn phía đại thụ khổng lồ dưới tầng mây chợt phát sinh biến hóa. Bởi vì linh khí quay cuồng dữ dội, cuồng phong nổi lên mãnh liệt hơn, chính vì vậy mà bọn người Vương Đằng Phi đã bị thổi lui lại từ vị trí cách hơn mười trượng, xuống vị trí cách đại thụ khoảng bốn năm mươi trượng!

Bọn hắn như vậy, đám người bên ngoài còn thê thảm hơn, cả đám đều không không chế thân hình mà bị thổi bay ngược lại hết. Từ đó, tình thế liền nghịch chuyển, Mạnh Hạo ở khoảng cách ba mươi trượng trở thành người cách đại thụ gần nhất.

Vương Đằng Phi ngửa mặt lên trời gầm lên không cam lòng, sau đó lại mạnh mẽ phóng tới lần nữa. Có điều ngay lúc y vừa định lao ra, Mạnh Hạo thờ dài một hơi, bước ra một bước, vượt lên hơn mười trượng, bước thêm một lần nữa, hai mươi trượng!

Hai bước bước ra, khoảng cách tới đại thụ chỉ còn mười trượng, dưới bóng cây, thân ảnh của Mạnh Hạo nhỏ nhoi tựa con sâu cái kiến vậy. Lúc này vòng xoáy hấp thu linh khí trên người hắn càng mạnh mẽ hơn, linh khí ầm ầm tiến vào cơ thể hắn, được đạo đài trong người hắn hấp thu. Tòa đạo đài thứ năm trong người hắn cũng đã xuất hiện hình dạng hoàn chỉnh, cũng không lâu sau thì có thể hoàn toàn ngưng tụ trở thành tòa đệ ngũ hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể Mạnh Hạo!

Đến lúc đó, với năm tòa hoàn mỹ đạo đài, tại cảnh giới Trúc cơ này, Mạnh Hạo…chính là người mạnh nhất!

Thiên kiêu cũng vậy, đạo tử cũng thế, tất cả những ai ở trong Trúc cơ cảnh, trước mặt Mạnh Hạo đều bị hắn nghiền nát dễ như trở bàn tay!


trướctiếp