Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 190: Thượng Tôn


trướctiếp

“Không có đâu” Tống Giai vội vàng chối. Nàng vốn xinh đẹp, tính cách thùy mị ôn nhu, lúc này lại vội vã giải thích, gương mặt bất giác ửng đỏ ngượng ngùng.

Vị nữ tử trung niên bên cạnh nàng hiền lành mỉm cười, cũng không nói thêm gì.

“Chẳng qua là con cảm thấy hắn có chút ý tứ, tuy là đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng cũng có không thiếu người đứng bên cạnh hắn. Hơn nữa người này là tu sĩ, thế nhưng nhìn qua lại giống một vị thư sinh hơn.” Tống Giai lúc này nhẹ giọng giải thích thêm.

Thần sắc của mỹ phụ trung niên càng thêm nhu hòa, nghe vậy cười cười. Đồng thời bà vung tay phải lên, bỗng nhiên xuất hiện một miếng ngọc giản lơ lửng trên không trung rồi chợt bùng cháy, sau đó tiêu biến đi mất. Chỉ là trong giây lát sau, toàn bộ dãy sơn mạch của Tống gia bỗng nhiên bị chấn động khẽ, chấn động này rất nhẹ, tu vi không tới Nguyên anh thì tuyệt không cách nào nhận ra được, hơn nữa cả một bầu trời trăng sáng như vậy cũng nháy mắt đó mà lóe sáng một cái.

Dường như vầng trăng kia chợt có vô số phù văn bao phủ, như đang thôi diễn quá khứ vị lai, khoảng nửa ngày sau mới dần biến mất. Mà khoảng không nơi miếng ngọc kia bùng cháy lên rồi tiêu biến mất kia, thời gian bỗng nhiên như được nghịch đảo trở lại, miếng ngọc lại chậm rãi xuất hiện nguyên vẹn trở lại.

Tống Giai nhìn thấy một màn này cũng không có chút nào ngoài ý, hơn nữa thần sắc còn đầy mong chờ.

“Được rồi, để ta xem thử xem quá khứ của người mà con cảm thấy đầy ý tứ kia như thế nào.” Mỹ phụ trung niên cười cười, bàn tay điểm lên trên miếng ngọc giản kia một cái.

Tay bà vừa đặt xuống, miếng ngọc giản này dần hiện lên từng hình ảnh, trong hình là một thị trấn, có một thiếu niên đang ngồi bên cửa sổ, cầm cuốn sách ngồi đọc dưới ngọn đèn mờ mờ.

Hắn vừa đọc, vừa nghiêng nghiêng lắc lắc đầu, tay trái còn phe phẩy quạt, hiển nhiên lúc này đang là mùa hè nắng nóng oi bức.

Thiếu niên này, chính là Mạnh Hạo!

Hình ảnh chợt biến đổi, lúc này trên người Mạnh Hạo là một bộ trường sam in hình thư văn, trang phục vô cùng sạch sẽ. Sau đó hắn bước ra khỏi phòng, lén lén lút lút trông ngóng nhòm qua một khúc tường cao, chốc lát sau thì bên kia bức tường có một cái đỉnh của một chiếc kiệu được khiêng qua. Mạnh Hạo ở đằng kia kiễng chân nhìn lại, vẻ mặt biểu lộ như đang thưởng thức một chuyện tình vô cùng tươi đẹp.

Rồi hình ảnh lại tiếp tục lóe lên, bên trên Đại Thanh sơn, Mạnh Hạo thở dài ném cái hồ lô rơi xuống dòng sông.

Ngay đó, là hình ảnh ở bên trong Kháo Sơn tông, Mạnh Hạo tay giơ đan dược lên cao, sắc mặt đầy khẩn trương đưa tặng đan.

Tống Giai nhìn thấy những hình ảnh này cũng bật ra tiếng cười, mỹ phụ trung niên cũng mỉm cười, không nói gì.

Rồi đến hình ảnh trên khoảng đất bằng phẳng trên núi, Mạnh Hạo mỉm cười ngại ngùng, lừa đảo bán đan dược. Chỉ là bên trong đó còn có một vài hình ảnh mơ hồ, chỉ như thoáng qua khiến cho người nhìn không rõ ràng. Trung niên mỹ phụ nhìn thấy cảnh này cũng nhíu mày như có điều suy nghĩ.

Tiếp đó, Tống Giai nhìn thấy hình ảnh Tống lão quái lúc đang trên ngọn núi, Mạnh Hạo một đường quét thiết thương lướt qua. Rồi chứng kiến một màn Mạnh Hạo cùng với hai người Thiên, Lữ giao dịch bên trong một thành trì tu sĩ, còn được chiêm ngưỡng sự kiện một thanh ngân thương dẫn phát một tràng thảm án.

“Mạnh Hạo này quả thật quá xấu xa rồi…mà hắn lại mang cái dáng vẻ thư sinh như vậy nha!” Tông Giai cười nắc nẻ cơ hồ như không thể nín cười nổi, hình từng hình ảnh của Mạnh Hạo lướt qua, ánh mắt nàng lúc này đã tít lại thành một hình mặt trăng lưỡi liềm rồi.

Chỉ có điều, sau hình ảnh này thì bất chợt lại có một vài hình ảnh mơ hồ không rõ ràng lướt nhanh qua, tới lúc nhìn lại thì là cảnh Mạnh Hạo đã tiến vào Nam Vực rồi. Đến đây thì hình ảnh cũng chợt biến mất, ngọc giản cũng vỡ vụn. Thậm chí ngay thời khắc miếng ngọc vỡ tan ra, mơ hồ như có một âm thanh hừ lạnh của nữ tử, nghe như từ một nơi xa xôi cách không truyền đến, vang vọng cả căn phòng, đồng thời lan truyền quanh quẩn cả Tống gia.

Sắc mặt mỹ phụ trung niên kia lúc này bỗng nhiên đại biến, bà phun ra một ngụm máu tươi, ôm lấy Tống Giai đang còn ngơ ngác liên tục lùi về phía sau mấy bước, thần sắc đầy kinh hãi cùng với vẻ khó tin hiển hiện trên mặt.

Mà ngọn sơn phong của Tống gia cũng trong khoảnh khắc ấy truyền ra một đợt chấn động, bầu trời trăng sáng của Tống gia bỗng nhiên phát ra cường quang mạnh mẽ, nhưng chỉ một thoáng sau thì ảm đạm đi như là bị người cường hành áp chế xuống, thậm chí còn có vẻ run rẩy mơ hồ nữa.

Toàn bộ dãy sơn mạch của Tống gia cũng gánh chịu đợt chấn động này, lại…đồng loạt sụt xuống. Vô tận núi non trùng điệp vậy mà trong khoảnh khắc này như bị một lực lượng nào đó áp chế mà sụt lún xuống một tấc!

Một tấc này, cũng như là một lời cảnh cáo, dường như chỉ cần người truyền đến lực lượng này muốn, tức thì hoàn toàn có thể xóa sổ toàn bộ dãy sơn mạch của Tống gia bên này.

Cùng lúc đó, chỉ trong chớp mắt, toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh Tống gia đều run rẩy cả người, sau đó đều phun ra một ngụm máu tươi. Mà trong chỗ sâu bên trong một ngọn núi của Tống gia, nơi tập trung toàn bộ đạo uẩn của Tống gia cũng truyền ra từng loạt nổ vang ngập trời, chỉ là thanh âm này cũng không có lan ra bên ngoài, chỉ có những người hứng chịu trực tiếp đợt chấn động này mới cảm nhận được mà thôi.

Mà chỗ thâm sâu nhất bên trong dãy sơn mạch Tống gia, có một bệ đá, trên đó là một bộ hài cốt chỉ còn nửa thân trên, nửa thân dưới dường như đã tiêu biến mất, lúc này hai mắt bộ hai cốt cũng mãnh liệt mở ra. Theo đó là một khí tức Vấn đạo đỉnh phong ầm ầm bộc phát, chỉ là lúc này bộ hài cốt cũng đang run rẩy như không cách nào có thể thừa nhận được cỗ lực lượng đang bao phủ khắp Tống gia lúc này.

"Thượng Tôn bớt giận , việc này là Nam Vực Tống gia ta đã sai rồi . . ."

“Biết sai thì phải sửa, dù sao cũng là tập tục cưới con gái của Tống gia ngươi, lúc này nữ nhi kia cũng coi như trở thành nhân tuyển thị nữ trù bị vậy.” Một âm thanh của nữ tử đầy cảm xúc không hài lòng cũng chậm rãi truyền tới.

"Thượng Tôn . . ." Nghe vậy, bộ hài cốt kia có chút chần chừ.

“Sao? Đông thổ Tống gia muốn vinh hạnh đặc biệt này mà còn không được, ngươi dám cự tuyệt” Lúc này thanh âm nữ tử này lại truyền ra, toàn bộ dãy sơn mạch của Tống gia lại chấn động thêm một lần nữa, đồng thời cũng sụt hẳn xuống thêm ba tấc.

"Tuân mệnh!"Lúc này bộ hài cốt nhanh chóng quyết đoán mở miệng .

Chỉ khi hắn đáp ứng xong, thanh âm kia mới dần tiêu tán. Mà lúc này trong lầu các chủ thành, sắc mặt Tống Giai tái nhợt, mẫu thân nàng đứng cạnh thì thở ra dồn dập, khóe miệng bà vẫn còn vương máu tươi.

“Được rồi, người này tuyệt đối không được trêu chọc, hắn là…” Không đợi bà nói xong, thân thể mỹ phụ trung niên chợt chấn động, tựa như đang có một luồng thần thức nào đó đi vào trong đầu bà. Bà chỉ trầm mặc xuống một hồi lâu, phức tạp nhìn Tống Giai, gương mặt nàng vẫn còn nguyên vẻ tái nhợt.

Mọi phát sinh biến hóa của Tống gia, đám người Mạnh Hạo cũng là có thể cảm nhận được chút ít. Theo sự chấn động của cả sơn mạch, sắc mặt cả đám đều biến hóa, đặc biệt sắc mặt mấy lão quái Nguyên Anh lúc này phải nói là đại biến.

Cả người Tống lão quái cũng chợt run lên, đồng thời phun thẳng ra một ngụm máu tươi. Có điều, ngụm máu đầu tiên phun ra, cả người lão lại run rẩy, rồi hộc ra ngụm thứ hai, thứ ba, mãi đến khi hộc ra ngụm máu thứ bảy, sắc mặt lão đã tái nhợt, thân thể lảo đảo đầy hoảng sợ.

Trong Tống gia, lão là người duy nhất liên tục hộc ra bảy ngụm máu tươi.

Mà lúc này, không có người nào phát giác ra phía trên quảng trường này có một đạo thân ảnh hư hư ảo ảo, thân ảnh kia không thể nhìn rõ được, chỉ biết đó là một người nữ tử. Nàng đứng đó, nhưng không ai phát hiện ra sự hiện hữu của nàng, trong toàn bộ Tống gia chỉ có bộ hài cốt Vấn đỉnh đỉnh phong bên dưới lòng đất sâu của đạo uẩn Tống gia là cảm nhận được chút ít khí tức mơ hồ đang hàng lâm xuống quảng trường, nhưng cũng đủ để khiến hắn run rẩy sợ hãi không thôi.

Ngay từ lúc nữ tử này vừa mới xuất hiện, ánh mắt của nàng vẫn chỉ nhìn về phía Mạnh Hạo, ánh mắt ấm áp đầy thương yêu, có thương yêu đấy, nhưng cũng có xen lẫn thương tiếc.

Thật lâu sau, quảng trường cũng dần khôi phục lại tình cảnh như ban đầu. Chỉ có điều sự kinh hãi của đám tu sĩ nơi này thì không dễ tiêu tán đi nên nơi này chợt lâm vào cảnh yên lặng tịch mịch bất ngờ. Kể cả những tu sĩ Nguyên Anh cũng không ngoại lệ, thần sắc cũng đại biến, thi thoảng cảnh giác nhìn xung quanh.

Sắc mặt Tống lão quái càng thêm tái nhợt, trong lòng lão cũng cảm thấy run sợ, hơn nữa lại mờ mịt không biết chuyện gì đã xảy ra. Dĩ nhiên lão càng không biết lúc này toàn bộ trên dưới Tống gia đều lâm vào cảnh chấn động.

Hơi thở lão dồn dập, vừa đưa tay định lau đi vết máu trên khóe miệng thì cả người chợt chấn động. Đột nhiên lúc này trong đầu lão có một giọng nói mà lão kính sợ vô cùng vang lên, chủ nhân của giọng nói kia chính là vị lão tổ Trảm Linh của Tống gia bọn họ.

Vị lão tổ Trảm Linh vừa truyền tới một đạo thần niệm này cũng không phải là bộ hài cốt ở sâu bên trong Tống gia đạo uẩn, mà chỉ là người thừa hành theo mệnh lệnh của bộ hài cốt kia, truyền thần niệm tới khắp đám tu sĩ Nguyên Anh Tống gia.

Mạnh Hạo, không thể trêu chọc !

“Mạnh Hạo, trận chiến hôm nay, ngươi cũng không có tư cách từ chối!” Ngay lúc bốn phía vẫn còn đang lâm vào tĩnh lặng, thì cả người Vương Đằng Phi bỗng nhiên nhảy lên, trong chớp mắt lao thẳng tới Mạnh Hạo. Tu vi trong người y cũng theo đó mà nhanh chóng bộc phát, từ Trúc cơ sơ kì đỉnh phong rồi nhanh chóng ầm ầm kéo lên. Phút chốc sau, trên người Vương Đằng Phi đã hiển lộ ra lực lượng của đạo đài Trúc cơ trung kì.

Hai mắt Mạnh Hạo cũng lóe sáng nhìn Vương Đằng Phi đang lao thẳng tới. Hắn bình tĩnh đứng đó nhìn Vương Đằng Phi nhấc cánh tay phải lên, từ ngón tay màu đen nhánh phát ra từng đám khí đen lan dần ra xung quanh.

“Tại Kháo Sơn tông nước Triệu, ngươi cướp đoạt vật của ta. Ở Nam Vực này thì ngươi nhục nhã ta, ngươi tự cho rằng ngươi chính là đối thủ định mệnh của ta!” Tóc y không gió mà bay lên tán loạn, mà độc chỉ trên tay phải cũng ngay chớp mắt tản ra từng đợt ánh sáng mờ tối.

“Ngươi, còn chưa xứng trở thành đối thủ định mệnh của Vương mỗ, năm đó ngươi chỉ là con sâu cái kiến. Mà bây giờ, ngươi vẫn là con sâu cái kiến như vậy mà thôi!” Từng lời gào thét của Vương Đằng Phi lúc này cũng trở nên văng vẳng vang khắp quảng trường.

“Nói xong chưa” Mạnh Hạo lạnh lùng nói. Cả người nhanh chóng bước ra một bước, đồng thời đưa tay phải lên đập xuống, lực lượng bốn tòa hoàn mỹ đạo đài tràn ra ngưng tụ trên một chưởng này, cũng không có chút lực lượng thừa thãi nào tán ra bên ngoài, rồi ầm ầm lao thẳng tới chính diện Vương Đằng Phi.

Tiếng nổ ầm vang, toàn bộ mọi người lúc này đều tập trung gắt gao theo dõi diễn biến, chỉ có điều lúc này thần sắc ba người Hàn Bối, Lý Thi Kỳ và Trần Phàm thì có chút cổ quái nhìn về phía Vương Đằng Phi đang giễu võ giương oai đằng kia.

Tiểu Bàn Tử vô cùng lo lắng, nhưng đáng tiếc là hắn đã bị đại hán Kim Hàn tông kia ngăn cản nên không thể lao lên chiến đấu cùng Mạnh Hạo được.

Ầm một tiếng, Vương Đằng Phi phun ra máu tươi, cả người cũng bị bắn ngược lại. Một đập này của Mạnh Hạo cũng không phải là đập ngang, mà là tát thẳng vào mặt y. Chính vì vậy mà khi tiếng bốp từ bàn tay hắn truyền ra, cả hàm răng của Vương Đằng Phi lúc này đều rơi rụng hết, cả người y bắn ngược trở lại, ánh mắt y còn mờ mịt tựa như không hiểu chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Điều này không có khả năng…”

Mạnh Hạo nhanh chóng bước ra, đuổi sát theo phía sau Vương Đằng Phi, đồng thời nâng tay phải lên lần nữa tát một cái, bốp một tiếng. Vương Đằng Phi lại phun tiếp một ngụm máu tươi, lần này là vào mặt bên kia của y.

“Điều này không có khả năng!!” Sắc mặt Vương Đằng Phi tái nhợt, trong mắt y cũng không còn mờ mịt nữa mà trở nên điên cuồng. Y không hoảng hốt, không sợ hãi, bởi vì lúc này cảm giác sỉ nhục khó tưởng tượng được đã bao phủ hoàn toàn tâm trí y. Y nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, sau đó gầm nhẹ lên.

Ngay lúc này thì Vương Tích Phạm cũng đã động thân, mà vị lão nhân Nguyên Anh Vương gia đứng cách đó không xa cũng nhíu mày lại.

Nhưng thời khắc này thì hai mắt Tống lão quái chợt lóe lên, cùng với chút biệt khuất, lại bất ngờ vung tay phải lên cản bước chân của lão già Vương gia kia, đồng thời cũng cản luôn đường phóng tới của Vương Tích Phạm đang định lao về phía trước.


trướctiếp