Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 185: Tống Gia Ước Hẹn


trướctiếp

Bên ngoài đấu pháp tràng trở nên yên tĩnh. Mấy trăm đệ tử Nhất Kiếm Tông đang nhao nhao đều chấn động tinh thần, đồng loạt nhìn về phía Mạnh Hạo, vẻ mặt không tin nổi kèm theo ý kiêng kỵ lộ rõ.

Trong thế giới tu chân, cường giả vi tôn. Mạnh Hạo mới có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đã có thể chiến thắng tu sĩ đạt tới hậu kỳ đại viên mãn. Chiến thắng ấy quá ấn tượng, khiến mọi người e dè hắn và khiến hắn cũng được tôn trọng hơn.

Không ai cất tiếng mà chỉ yên lặng nhìn Mạnh Hạo bước ra khỏi đấu pháp tràng. Trên mặt hắn vẫn còn vương nét ngại ngùng khi bước về bên cạnh sư huynh Trần Phàm của hắn.

Trần Phàm trợn mắt, há mồm nhìn Mạnh Hạo, một lúc lâu sau mới tươi cười, từ khe khẽ chuyển thành cười lớn, vô cùng sảng khoái.

“Người này là ai?”

“Có thể lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ chiến thắng một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, loại thực lực ấy quyết không phải là người vô danh!”

“Chuyện này… sao có thể so sánh với các đệ tử tông môn? Thần thông người này dùng không tầm thường, phảng phất như xuất xứ từ Thanh La Tông vậy…”

Tiếng nghị luận vang lên xôn xao. Trong khi đó, sắc mặt Chu Sơn Nhạc đã chuyển sang trắng bệch, thân thể lảo đảo lùi về sau mấy bước. Hắn ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo bằng ánh nhìn trước nay chưa từng có. Từ xưa tới giờ, hắn vốn chỉ để Trần Phàm trong mắt mà thôi. Hiện giờ Chu Sơn Nhạc nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt mãnh liệt lẫn oán độc không dấu giếm.

“Ngươi là loại hèn hạ vô sỉ, ngươi đã lừa ta!!!”

“Ngươi biết tu vi bản thân nhưng lại giả bộ yếu đuối, mấy lần cứ trốn tránh khiêu chiến, thì ra là đợi lúc này đây!”

“Ngươi quá hèn hạ, vô sỉ!!!”

Chu Sơn Nhạc nghiến răng nghiến lợi, không ngừng xỉ vả Mạnh Hạo. Trong đấu pháp tràng, trung niên họ Lý đã không còn giữ được bộ dáng thư thái lúc trước, ánh mắt khó tin, nở nụ cười khổ khi nghe những lời Chu Sơn Nhạc nói.

Lúc này, hắn vẫn không thể tin nổi, mọi chuyện đều là do đối phương cố ý sắp đặt, làm trò. Hết lần này tới lần khác, hắn vẫn nghĩ mình là người nắm giữ đại cục, trên thực tế lại bị đối phương từ từ đưa vào tròng mà không biết.

Nhớ tới việc bản thân đã đặt cược rất nhiều linh thạch, những linh thạch hắn mượn của rất nhiều đồng môn xung quanh đây, rồi còn tiền lãi, sắc mặt hắn càng trắng bệch, như không còn một giọt máu nào.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, ngại ngùng nói.

“Là vì các ngươi cứ nhất quyết phải so tài cùng ta đó thôi.”

Toàn thân Chu Sơn Nhạc run rẩy, tay áo phất lên ra ý muốn rời khỏi. Tất nhiên hắn vẫn vầm mảnh ngọc hộ thân trong tay mình.

“Chu sư đệ, tiền đặt cược là việc nhỏ, nhưng mặt mũi thể diện của Nhất Kiếm Tông lại là chuyện lớn. Ngươi muốn lật lọng?” Trần Phàm hừ lạnh, từ tốn lên tiếng. Lời vừa dứt, tu sĩ bốn phía của Nhất Kiếm Tông đều hướng ánh mắt về phía Chu Sơn Nhạc chờ đợi.

Bọn họ là đệ tử Nhất Kiếm Tông, có thể tài nghệ không bằng người nhưng đều hiểu đạo làm người. Lúc vào tông môn đều ghi nhớ môn quy, nói được thì phải làm được.

Trước ánh mắt chăm chú của mấy trăm đồng môn, sắc mặt Chu Sơn Nhạc biến đổi liên tục. Cuối cùng hung hăng giậm chân mấy cái, nén nỗi giận trong lòng mà ném miếng ngọc hộ thân ra, đồng thời xuất một giọt máu tươi. Thân thể hắn nhanh chóng hóa thành cầu vồng rời khỏi.

Trước khi di, hắn dùng ánh mắt như muốn giết người nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt đầu phẫn nộ, biệt khuất.

Mạnh Hạo vội ho lên một tiếng. Loại ánh mắt ấy hắn không xa lạ gì, thấy nhiều thành quen nên hắn bình thản nhìn túi trữ vật của trung niên họ Lý đang chứa mấy chục vạn linh thạch làm tiền đặt cược.

Tu sĩ họ Lý biến sắc. Hắn không biết dùng cách nào hoàn trả lại những linh thạch đã mượn kia, bầu trời trước mặt hắn trở nên tối sầm.

Trần Phàm không khách khí, đi thẳng tới lấy túi trữ vật ấy. Tu sĩ họ Lý cố giữ nhưng rồi cũng đành cười thảm cho qua. Trần Phàm đang muốn quay trở lại thì Mạnh Hạo lại lên tiếng.

“Sư huynh, còn có một thanh kiếm trị giá mấy vạn linh thạch nữa đó.”

Mạnh Hạo sao có thể quên dễ dàng như thế? Chuyện gì hắn có thể quên, còn linh thạch là thứ ngay từ khi bước chân vào tu chân giới hắn đã luôn khao khát thì không thể quên được.

“Kiếm!” Trần Phàm nghe xong, lập tức nhìn về trung niên họ Lý mặt cắt không còn giọt máu quát khẽ.

Đối phương trầm mặc một lúc, vẻ cam chịu, đắng nghẹn lấy ra một thanh kiếm. Trong lòng hắn chấn động, run rẩy như bị xẻ làm đôi. Thanh kiếm này hẳn phải gắn với nhiều kỷ niệm của hắn…

Lý sư huynh nhìn Mạnh Hạo, hai mắt toát lên một tia oán độc, hận thù sâu sắc.

“Vô sỉ tới thế là cùng!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, phất tay áo rồi quay người rời đi.

Trần Phàm hừ lạnh, cầm toàn bộ chiến lợi phẩm rồi cùng với Mạnh Hạo rời khỏi chỗ này, trở lại phòng ở. Lúc ấy, hai người mới nở nụ cười thoải mái nhìn nhau.

“Tiểu sư đệ, lần này chúng ta buôn bán thật lời đó. Tuy vậy lần sau đệ cũng không nên làm như vậy nữa. Hoàn cảnh vừa rồi thật quá nguy hiểm. Đệ cần để ý hai người đó tìm cách trả thù.” Trần Phàm thành thật dặn dò sư đệ của mình.

Mạnh Hạo gật đầu. Hắn biết, đấy là sư huynh thực sự quan tâm tới hắn.

“Sư huynh, những linh thạch này ta sẽ cầm, còn sư huynh hãy giữ lấy miếng ngọc bội ấy.” Mạnh Hạo tươi cười nói.

“Ta không dùng tới những thứ này đâu, ngươi hãy giữ lấy đi. Hãy nghe ta, những thứ này ngươi đều nên giữ lấy. Sư huynh còn có tông môn, mọi thứ đều đầy đủ cả. Những cái khác không sao, riêng có miếng ngọc bộ, lúc sư tôn xuất quan, ta đề nghị ngươi hãy trả lại. Dù sao chúng ta cũng là đồng môn (với Chu Sơn Nhạc).” Trần Phàm trầm tư một lúc mới đáp lời.

Mạnh Hạo khuyên bảo thêm một lúc, thấy Trần Phàm đã kiên quyết thì không nói nữa, thu lấy số tiền đặt cược. Sau đó hai người lấy ra rượu ngon cùng nhau ôn chuyện, cùng uống rượu.

Thởi gian mấy ngày trôi qua, sư tôn Trần Phàm vẫn không xuất quan. Khoảng thời gian tới yến hội của Tống gia đã không còn nhiều.

Một ngày, buổi sáng, quanh Nhất Kiếm Tông vang lên từng đợt âm thanh quanh quẩn.

Dưới chân núi Nhất Kiếm Tông, bình thường là khu vực cấm đệ tử bước vào, hiện giờ đã có mấy thân ảnh từ bốn phía lao tới.

Mạnh Hạo cũng có mặt trong số ấy cùng với Trần Phàm.

Vừa tới gần, Mạnh Hạo nhận ra một trận pháp lớn đã hiện hữu. Xung quanh dựng chín cái cột đá lớn, gần đó là một lão giả mặc áo xám khoanh chân ngồi, không hề nhúc nhích.

“Đó là trưởng lão giữ trận, chuyện trông coi tòa trận pháp này. Đây chính là đại trận truyền tống tới những nơi xa xôi của bản tông.” Trần Phàm nhỏ giọng nói. Mạnh Hạo nghe rồi gật đầu, thu ánh mắt lại quan sát đại trần, rồi lại nhìn ra bốn phía.

Trừ hắn và Trần Phàm thì lúc này còn có ba người khác. Ba người mặc đạo bào của Nhất Kiếm Tông, lưng mang đại kiếm. Lúc Mạnh Hạo nhìn về phía ba người, ba người này cũng gật đầu khẽ đáp lại.

Mạnh Hạo mỉm cười, ôm quyền cúi đầu thi lễ. Sau đó cả đám đều giữ yên lặng. Mạnh Hạo biết ba người này đều nhận ra mình. Có thể trong trận chiến với tu sĩ họ Lý, họ cũng có mặt. Hiện giờ ở Nhất Kiếm Tông, Mạnh Hạo hắn cũng có thể coi là có chút danh khí.

Không lâu sau, liên tục có thêm người khác bay tới. Sau thời gian một nén nhang, chỗ này đã có mười bảy, mười tám người. Tuổi tác mỗi người khá tương đồng, lớn nhất cũng ước chừng chỉ ba mươi, mấy người trẻ chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Tinh thần mỗi người đều phấn chấn, tướng mạo không tầm thường. Tu vi đều đạt tới Trúc Cơ, trong đó có hai người đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ.

Mấy người này đều là đệ tử Nhất Kiếm Tông, thấy Mạnh Hạo thì có gật đầu, có người lại chọn im lặng không biểu hiện gì.

“Lát nữa Phàn trưởng lão tới đây mang chúng ta đi tới Tống gia, lúc đó các ngươi chớ có thất lễ. Lần đi Tống gia này, sư huynh sẽ tranh thủ kiếm đạo lữ cho ngươi!” Trần Phàm thấp giọng nói với Mạnh Hạo, sau đó cười cười, vẻ mặt rất chân thành.

Mạnh Hạo sững người. Đây là lần thứ hai Trần sư huynh hắn nhắc tới chuyện này khiến hắn có cảm giác, chuyến đi Tống gia lần này hơi có vẻ thần bí khó lường.

Không lâu sau, từ xa hiện lên một mảnh cầu vồng rộng vài trượng, phá không bay tới. Lúc xuất hiện là một lão giả mặc trường bào rộng lớn, sắc mặt hơi ửng đỏ, mái tóc trên đầu bạc trắng, khí chất phiêu dật. Tay lão cầm một cái hồ lô lớn, sau lưng đeo một thanh kiếm lớn đen kịt.

Vừa tới gần, thân thể người này đã tỏa ra mùi rượu nồng đậm. Lão nấc lên mấy tiếng, áo bào trên người nhăn nhúm vẻ rất lôi thôi.

“Đệ tử bái kiến Phàn trưởng lão!” Trần Phàm đứng trước đoàn người, ôm quyền cúi đầu hướng về phía lão giả thi lễ. Mạnh Hạo cũng vội cúi đầu theo.

“Được, đám nhóc con các ngươi nhìn có khí thế đấy, có thể làm rể Tống gia được, nhất định phải làm rạng danh cho Nhất Kiếm Tông ta..” Âm thanh lão vang lên rất lớn, vọng quanh bốn phía khiến Mạnh Hạo cảm thấy mặt đất dưới chân cũng đang run rẩy.

“Rạng rỡ tổ tông?” Những lời này khiến lão giả mặc áo bào xám cũng phải mở mắt, lắc đầu bất đắc dĩ.

“Người này không phải tu sĩ Kết Đan….”. Mạnh Hạo thở sâu. Hắn đã gặp lão quái đạt tới Nguyên Anh rồi. Hiện giờ hắn có cảm giác lão giả này rất có thể đã đạt tới Nguyên Anh Kỳ.

“Phàn trưởng lão, hắn là sư đệ của đệ tử lúc còn ở tông môn cũ, lần này…” Trần Phàm vội tiến lên trước mấy bước, mở miệng.

“Biết rồi, chuyện nhỏ thôi. Nhớ lúc mang rượu cho sư phụ ngươi thì mang thêm cho ta mấy hũ…” Lão giả vung tay lên, vỗ vỗ vào bả vai Trần Phàm, sau đó liếc Mạnh Hạo rồi đi thẳng tới trận pháp.

“Sư huynh, lần đi Tống gia này là…” Mạnh Hạo chần chừ một chút, thấp giọng hỏi.

“Tống Cực kén rểt, mời ngũ tông nhị tộc tham gia. Lần người tiểu sư đệ ngươi biết đâu lại thành sự. Dù là Nhất Kiếm Tông hay Tống gia đều là đất tu hành rất tốt cho ngươi đó.”

Trần Phàm vừa nói, vừa lôi Mạnh Hạo bước vào trong trận pháp.

Mạnh Hạo chần chừ, lẩm bẩm. “Dùng Bì Đống thay đổi hình dáng là được. Việc này còn có nhiều người của Nhất Kiếm Tông đi theo, tới Tống gia, ta kiếm cớ rời đi trước là được vậy…”

Mạnh Hạo hạ quyết tâm như thế.


trướctiếp