Mạnh Hạo không đổi sắc, lạnh lùng nhìn người trung
niên họ Lý, ánh nhìn có vẻ mỉa mai, đồng thời liếc nhìn cả Chu Sơn Nhạc
đang đứng cạnh với vẻ mặt âm trầm.
Sắc mặt của Trần Phàm thật khó coi. Hắn biết tên Lý sư huynh này có
giao tình với Chu Sơn Nhạc, cho nên từ đầu đã không có hảo cảm với hai
người bọn họ. Chỉ vì còn kiêng kỵ Trần Phàm hắn có kiếm hoàn nên bình
thường mới không làm ra việc gì quá phận.
Hôm nay, thấy Mạnh Hạo đi cùng, hắn liền tìm mọi cách gây khó dễ, tâm tư thật quá độc ác.
“Nếu muốn chiến, hai người chúng ta chiến là đủ rồi.” Trần Phàm lạnh lùng đáp.
“Ta với ngươi ở cùng một tông môn, không cần phải so kè. Lý mỗ lại
rất muốn luận bàn một phen với vị đệ tử ngoại tông này. Trần sư đệ quyết chí ngăn cản sao?” Lý sư huynh vừa cười vừa nói.
Trần Phàm hừ khẽ, tìm cách lôi kèo Mạnh Hạo ra khỏi chuyện rắc rối
này. Mạnh Hạo lại chỉ mỉm cười. Đối với hắn, việc này xem ra cũng có
chút ý tứ. Hắn thấy được ý tốt của Trần sư huynh, tất nhiên không muốn
cự tuyệt nhưng đang muốn rời đi thì Chu Sơn Nhạc đứng cạnh Lý sư huynh
đã lên tiếng.
“Sợ cũng không sao cả. Lý sư huynh có thể giới hạn tu vi tại Trúc Cơ
trung kỳ cho công bằng. Chúng ta thực muốn được chiêm ngưỡng thuật pháp
của tu sĩ ở bên ngoài. Trần sư đệ, việc này có liên quan gì tới ngươi?
Hắn không thể đứng sau lưng ngươi cả đời được.” Chu Sơn Nhạc vừa dứt
lời, mấy trăm đệ tử Nhất Kiếm Tông đứng quanh đấy đều cười lớn.
Bọn họ tu hành tại Nhất Kiếm Tông, đương nhiên sẽ không thiên vị cho
người ngoài. Chỉ có điều, vẫn còn một số người nể mặt mũi Trần Phàm, chỉ im lặng chờ xem diễn biến ra sao.
Trần Phàm ngoảnh mặt làm ngơ, tính lôi Mạnh Hạo rời đi thì Mạnh Hạo
bỗng dừng bước, quay đầu nhìn trung niên họ Lý và Chu Sơn Nhạc, vẻ mặt
như thẹn quá mà hóa giận.
“Đấu pháp không thể đi tới bước sinh tử, vậy cũng không thú vị. Hay
là nên đặt cược một chút?” Vẻ mặt Mạnh Hạo như muốn nói, nỗi giận trong
lòng là không dễ bỏ qua.
Chúng tu sĩ Nhất Kiếm Tông đứng quanh nghe thế đều mừng rỡ. Dù tu vi
đa phần không bằng Mạnh Hạo nhưng bọn họ cũng là đệ tử của Nhất Kiếm
Tông, một đại tông môn ở Nam Vực này, tất nhiên có sự cao ngạo trong
lòng.
Chu Sơn Nhạc nhìn với vẻ châm biếm, Lý sư huynh ở bên cạnh càng cười hả hê.
“Được, nếu ngươi không trốn phía sau lưng Trần sư đệ nữa, dám đứng
rat hi đấu. Cho ngươi đặt cược thì đã làm sao. Lý mỗ có một thanh bảo
kiếm, giá trị tới mấy vạn linh thạch. Nếu ngươi thắng, nó sẽ là của
ngươi.”
Lý sư huynh nói xong, nâng tay vỗ vào túi trữ vật, từ đó hiện ra một
thành trường kiếm màu xanh tỏa ra quang mang lượn lờ, nhìn qua cũng biết không phải là vật thường.
“Tiểu sư đệ, ngươi…”, Trần Phàm còn chưa kịp nói thì Mạnh Hạo đã cắt ngang, nhìn chằm chằm vào tên trung niên họ Lý kia.
“Mấy vạn linh thạch còn chưa đủ để Mạnh mỗ ra tay. Nếu ngươi có thể
xuất ra thêm nữa thì ta sẽ đánh với ngươi một trận.” Mạnh Hạo lớn tiếng
nói. Từ ngôn ngữ với dáng vẻ đều có chút quen thuộc. Dù sao lúc còn ở
nước Triệu, loại chuyện như thế này hắn đã làm không ít. Hiện giờ trong
túi càn khôn của hắn còn có một thanh kim thương không để làm gì…
Mọi người có mặt cười lớn. Trung niên họ Lý nhìn Mạnh Hạo đầy trào phúng.
“Được, nếu ngươi có thể xuất ra vật có giá trị, ta mà thua sẽ trả cho ngươi thứ tương đương như thế.” Lý sư huynh nhìn Chu Sơn Nhạc ở bên
cạnh rồi cùng cười.
“Cũng được, nếu ngươi có thể xuất ra vật gì đó có giá trị và thắng
cuộc, không chỉ Lý sư huynh mất một vật tượng đương cho ngươi mà ngay cả ta cũng vậy.” Nói xong, Chu Sơn Nhạc khiêu khích nhìn về phía Trần
Phàm.
“Việc này thật là…!” Mạnh Hạo làm bộ trợn mắt há mồm, ra vẻ muốn tránh nhưng lại mạnh miệng.
“Nơi này là Nhất Kiếm Tông, chúng ta đã nói là sẽ giữ lời.” Chu Sơn Nhạc kiêu hãnh nói.
Trần Phàm kéo cánh tay Mạnh Hạo, muốn nói gì đó. Thân thể Mạnh Hạo run lên, quay về hướng Trần Phàm gằn từng tiếng.
“Trần sư huynh, cho đệ mượn hoàn kiếm của người một lát.”
Trần Phàm nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc một lúc. Bỗng tay phải nâng mạnh
lên, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một tiểu kiếm màu đen, chính là
thanh kiếm có thể phóng ra lực lực của Kết Đan kỳ.
Thanh kiếm này cực kỳ quan trọng với Trần Phàm. Nếu mất nó, địa vị
của hắn ở trong tông môn khó mà duy trì được như cũ. Dẫu vậy, hắn đã
quyết, lập tức lấy ra đưa cho Mạnh Hạo.
Tình huynh đệ này khiến Mạnh Hạo nhìn Trần Phàm bằng ánh mắt thật
sâu, trong lòng thư thái, khắc ghi suốt đời hành động và tình nghĩa này
của vị sư huynh của mình.
“Sư đệ đã muốn đánh cuộc cùng với bọn họ thì cứ yên tâm đi, thua cũng không sao. Nếu thắng, ta rất muốn xem bọn hắn sẽ lấy ra thứ gì đây!”
Trần Phàm nói với giọng cổ vũ. Mặc dù hắn không biết tại sao Mạnh Hạo
lại mạnh miệng như thế, nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng.
Không gian bốn phía bỗng trở nên tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều tập trung vào thanh tiểu kiếm trên tay Mạnh Hạo.
“Đó là kiếm hoàn của Chu sư tổ, một tu sĩ Kết Đan kỳ!!!”
“Trần sư huynh mang vật ấy ra đánh cuộc chỉ vì tên lạ lẫm này sao?”
“Món đặt cược này quá lớn rồi!”
Sau một khoảng yên tĩnh ngắn ngủi, nhiều tiếng bàn luận xôn xao vang
lên. Có không ít người mang ngọc giản ra thông tri cho các đệ tử, đồng
môn ở nơi khác biết chuyện.
“Đây là món đặt cược của ta, các ngươi cũng lấy đồ của mình ra đi
chứ. Nếu không tương xứng thì đừng nói tới chuyện luận bàn đấu pháp gì
hết.” Mạnh Hạo lạnh lùng nói, ánh mắt vô cùng kiên định.
Thân thể Chu Sơn Nhạc chấn động, nhìn chăm chú vào thanh kiếm trong
tay Mạnh Hạo, hô hấp cũng rộn lên. Trung niên họ Lý bên cạnh hắn cũng
mang tâm trạng y hệt vậy. Hai người đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt là
lửa nóng bao trùm, cảm giác mừng vui khiến tinh thần họ chấn động.
Hai người đều không dám nghĩ, Trần Phàm lại có thể xuất ra thanh kiếm hoàn này để làm tiền cược.
“Nếu không bỏ ra được thì đừng nói là Mạnh mỗ ta không dám cá cược
với các ngươi đấy.” Mạnh Hạo lại nói, rồi làm bộ như muốn trả lại thanh
kiếm cho Trần sư huynh. Chu Sơn Nhạc vội vàng lấy một khối ngọc bội đeo
trên cổ ra.
“Vật này là do cha ta tự luyện chế ra. Mặc dù không có lực sát
thương, nhưng nếu dùng tu vi ngưng tụ máu huyết bên trong thì có thể
chống được một kích của tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Nếu ngươi thắng, vật ấy sẽ
thuộc về ngươi. Ta sẽ lấy máu của ta ra để ngươi luyện hó nó. Chu mỗ đã
nói là sẽ không hai lời.”
Chu Sơn Nhạc nói như chém đinh chặt sắt. Lời hắn nói vang vọng bốn
phía, khiến Trần Phàm nghe được cũng phải hít thở sâu, đưa mắt nhìn chăm chú khối ngọc. Hắn biết, khối ngọc bảo mệnh như thế, giá trị thực tế
còn cao hơn hoàn kiếm của mình nhiều.
Mạnh Hạo khiến cho người khác nhìn vào thấy ngay rằng hắn đã sửng sốt vô cùng, hô hấp cũng gấp gáp hơn. Hắn nhìn Chu Sơn Nhạc cười lạnh, hai
mắt lóe lên hàn quang.
“Một thứ ấy còn không đủ. Ngươi vừa mới nói, hai người các ngươi mỗi người đều xuất ra một vật cơ mà.” Mạnh Hạo miễn cưỡng nói.
Trung niên họ Lý nghe thấy liền cười to, lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo. Hắn thấy sắc mặt Trần Phàm tái nhợt, trong lòng càng mười phần tin tưởng.
Hắn hiểu Trần Phàm, biết được tính cách của đối phương không bao giờ làm chuyện lừa gạt nên việc này chắc chắn không phải chuyện lừa bịp gì.
“Lý mỗ thực không có được chí bảo như Chu sư đệ nhưng trên thân còn
một chút tích cóp. Các vị đồng môn, có thể cho Lý mỗ mượn linh thạch hay không? Lý mỗ dùng một chút sẽ trả lại, nhất định còn hậu tạ.” Vị Lý sư
huynh mở miệng cười, ôm quyền hướng về mấy trăm người đứng quanh cúi
đầu. Ngoài họ ra, hiện còn rất nhiều tu sĩ từ các nơi khác đang chạy
đến. Số lượng người ngày càng nhiều.
“Việc ấy không dám. Lý sư huynh đã có lời, chúng ta tất nhiên phải tương trợ rồi.”
Ha ha, linh thạch ta không có nhiều lắm. Sau nhiều năm tích lũy cũng chỉ có mấy ngàn. Lý sư huynh đã muốn mượn thì cứ lấy đi.”
“Lý sư huynh yên tâm, việc này chúng ta nhất định sẽ tương trợ!” Bốn
phía liên tiếp vang lên tiếng ủng hộ. Cả đám đều xuất ra linh thạch, mỗi người ít nhiều không giống nhau nhưng tất cả đều nhanh chóng lấy ra,
một chốc đã tập hợp được mấy chục vạn linh thạch.
“Số linh thạch này tuy không thể so sánh với chí bảo mà Chu sư đệ
xuất ra nhưng thôi, Lý mỗ cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Bên trong túi trữ vật của ta còn có một ít pháp bảo, giá trị cả thảy cũng
khoảng hơn mười vạn linh thạch. Vậy tất cả là khoảng năm mươi vạn linh
thạch.” Lý sư huynh phất tay áo lên, thân thể hắn bỗng bay lên không,
hóa thành một đạo hồng quang lao thẳng tới đấu pháp trường trong tiếng
hô vang của mọi người. Hắn đứng trên đấu pháp trường, ngạo nghễ nhìn
Mạnh Hạo.
Trần Phàm chỉ biết cười khổ, nhìn Mạnh Hạo rồi thở dài. Đang muốn bàn tính một chút thì Mạnh Hạo đã để kiếm hoàn sang một bên, bay thẳng lên
đấu pháp tràng.
Trận chiến này, không có ai muốn ngăn cản.
Thấy Mạnh Hạo bay lên đấu pháp tràng, tu sĩ Nhất Kiếm Tông ở bốn phía lại được một phen nhốn nháo. Chỉ thấy trung niên họ Lý nâng tay phải
lên, nhấn vào mi tâm một cái, lập tức tu vi được áp chế từ hậu kỳ xuống
còn trung kỳ đỉnh phong.
“Chớ nói Lý mỗ khi dễ ngươi. Ta đã nói chỉ dùng lực lượng của Trúc Cơ trung kỳ để đối phó với ngươi, sẽ không dùng lực lượng Trúc Cơ hậu kỳ
để bắt nạt ngươi.” Vị Lý sư huynh hất cằm, lạnh lùng nói.
“Kỳ thật ngươi không cần phải làm như vậy.” Mạnh Hạo đứng trên đấu
pháp tràng, thần sắc hoàn toàn khác so với lúc trước. Hắn mỉm cười, tâm
tình rất vui vẻ.
Vẻ ngại ngùng này của hắn, những người ở đây không rõ nhưng chỉ cần
là đệ tử của Tử Vận Tông có chút ít quen biết với Mạnh Hạo thì đều thấy
lạnh cả da đầu như gặp phải ác mộng.
“Bởi vì ngươi luôn tự nói sẽ áp chế tu vi….”, Mạnh Hạo làm ra vẻ xấu
hổ như lúc còn là thư sinh trên đỉnh Thanh Sơn nói. Lời vừa dứt, thân
thể đã tiến về phía trước.