Sáng sớm, Mạnh Hạo mở mắt, ngước nhìn sau nhìn trước liền vội vàng nhắm lại.
“Tri Âm ơi, ta đã trải qua vài kiếp sống chỉ tự lầm bầm rồi, chẳng lẽ ngoài chuyện đó ra thì không còn gì hay sao? Chẳng lẽ, ta không biết là có rất nhiều người chán ghét ta sao?...”
“Đúng vậy. Từ trước tới giờ ở Thiên Kiếm Tông ta cũng chưa từng thảo luận qua chuyện này.”
“Chúng ta nói xong thì trời đã vào trưa rồi. Ta muốn nói rằng đã trưa rồi đó…”
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu lên mái những lầu các lấp lánh. Mạnh Hạo lại mở mắt, ngơ ngác nhìn Trần Phàm, sau đó thở dài rồi nhắm mắt tiếp
tục ngồi xuống.
“Ta nói cho ngươi biết, ta ghét nhất là lúc hoàng hôn, ta còn nhớ rõ buổi chiều ấy, ta….”
“Ngươi nói không sai, kỳ thực ta cũng vậy, nhưng đáng tiếc, mỗi lúc như thế ta đều chỉ biết cắn răng…”
Trải qua mấy canh giờ nữa, trời đã sang trưa thực rồi. Mạnh Hạo mở mắt, hắn nở nụ cười khổ rồi chỉ biết nhắm mắt lại.
Trần Phàm và con chim đã nói suốt cả đêm, hôm nay đã trưa mà hắn vẫn
còn đang nói không ngừng. Một người một chim không hề mệt mỏi, ngược
lại, tinh thần càng thêm hưng phấn.
Mạnh Hạo thực lòng bội phục vị Trần sư huynh của mình. Hắn thấy Trần
sư huynh và con chim chết tiệt này đúng là một sự phối hợp tuyệt hảo.
Hắn trầm mặc, muốn đứng dậy nhưng lại e sẽ quấy rầy một người một
chim. Vạn nhất bọn hắn kéo mình vào thì hắn chỉ còn biết há mồm. Hắn
tranh thủ thời gian mà nhắm mắt, giả bộ như không nghe được gì.
Bên ngoài, trời đã trôi sang chiều…
“Ta thích nhất là bầu trời hoàng hôn. Mỗi lần thấy nó, ta đều nhớ tới năm xưa, ta chỉ là một con chim nhỏ. Ta…”
“Trời chiều thật đẹp! Ngươi biết không, mỗi ngày đều tu hành là một
việc cực nhọc vô cùng. Phải rồi, việc này có liên quan tới hoàng hôn
này. Ta có nhặt nhạnh được không ít truyền thuyết khác nhau, hôm nay gặp ngươi, ta sẽ nói về chúng một chút…”
Hoàng hôn trôi qua, màn đêm đã lại buông xuống. Một người một chim đã lải nhải suốt cả một ngày đêm không ngừng, hiện giờ vẫn còn nói không
biết mỏi mệt. Tới nửa đêm, Trần Phàm có vẻ không chịu nổi.
“Này, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi một chút chứ?”
“Sao lại ngừng được? Chẳng mấy khi chúng ta được nói một cách thoải
mái như thế. Đã lâu rồi chúng ta không được thảo luận về nhân sinh. Nhân sinh a! Đó là một đóa hoa rực rỡ. Phải rồi, phải rồi, chúng ta phải nói về nhân sinh trước, phải nói về mặt trăng…”
“Chuyện này…, thôi được rồi. Dù sao, nói về mặt trăng thì ta cũng có khối thứ để nói đây…”
“Ồ, vậy sao? Ta cũng có đấy, ta có cả vạn thứ để nói. Ngươi nói trước đi, sau tới lượt ta.”
Mạnh Hạo sắp phát điên tới nơi rồi. Hai mắt hắn vằn từng tia máu, hô
hấp dồn dập, sau nửa ngày mới miễn cưỡng ngồi yên như cũ được.
Màn đêm dần trôi qua, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh. Ở trong phòng,
một người một chim đã nói tới giới hạn cuối cùng. Sau khi mặt trời xuất
hiện, vẻ mặt Trần Phàm trở nên hốc hác, tiều tụy, hai mắt cũng đỏ ngầu.
“Chúng ta nghỉ ngơi đi, hôm nay ta còn có việc nữa…”
“Đừng mà, ta còn chưa nói xong. Chúng ta còn chưa thảo luận trọn vẹn
về nhân sinh. Ta mới nói tới truyền thuyết thứ chín nghìn về mặt trăng
thôi. Chúng ta tiếp tục nào…”
Sáng sớm trôi qua, buổi trưa, buổi chiều theo nhau kéo tới. Thần sắc
Trần Phàm đã biến thành ngây ngốc. Hắn sững sờ nhìn con chim anh vũ vẫn
đang thao thao bất tuyệt, trong mắt lộ ra một tia kính nể thực lòng.
“Cuối cùng cũng nói xong về mấy cái truyền thuyết mặt trăng, hiện giờ chúng ta có thể nói về nhân sinh rồi. Ồ! Trời bên ngoài sắp tối, ta
chợt nhớ lúc trước chúng ta có nói, ta còn hơn ba vạn truyền thuyết chưa nói hết. Không được quên, cơ hội này thực khó có được, ta muốn nói cho
hết….” Bì Đống biến thành chim anh vũ kinh ngạc, ho khan vài tiếng rồi
lại tiếp tục nói.
“Ta… ta thực sự còn có việc phải làm…” Trần sư huynh chần chừ một
lát. Tới hơn nửa canh giờ sau thì không thể chịu nổi nữa, mạnh mẽ đứng
dậy.
Lúc đứng lên, thân thể khẽ động, sắc mặt hắn chuyển thành trắng bệch, lão đảo bước lui về sau mấy bước. Mạnh Hạo cũng mở mắt, nhìn Trần Phàm
và con chim bằng ánh mắt bội phục. Một người một chim đã nói suốt hai
ngày hai đêm!
“Tiểu sư đệ, sư huynh còn có việc phải đi trước. Mấy ngày nữa ta lại
tới tìm ngươi sau a.” Mặt Trần Phàm đã không còn giọt máu nào, đầu óc
choáng váng nhìn con chim bằng ánh mắt hoảng sợ.
Hắn cảm thấy mình vẫn đã có thể nói nhiều rồi, cho tới lúc này mới
tỉnh ngộ biết rằng, nhân ngoại hữu điểu, thiên ngoại hữu điểu(ý nói
người tài còn có người tài hơn với giọng châm biếm)!!! Giờ phút này,
không đợi Mạnh Hạo đáp lời, Trần Phàm mở cửa phòng bước ra, sau đó chạy
như bay.
“Sư huynh, xem ra sư huynh cùng con chim có thể nói tiếng người này
thật là có duyên, hay là sư huynh mang nó theo đi.” Mạnh Hạo nói với
theo.
Nghe dứt lời, thân hình Trần sư huynh chợt lảo đảo, biến sắc mặt. Hắn không dám chậm trễ, toàn thân hóa thành một đạo cầu vồng bay vút về
phía trước.
“Người tốt! Vị trần sư huynh của ta quả là người tốt! Qua nhiều năm
như vậy, người có thể ngồi nói chuyện cùng ta lâu như vậy không có bao
nhiêu. Ồ! Ta còn chưa kịp thảo luận nhân sinh cùng với hắn.” Bì Đống
biến thành con chim anh vũ cảm khái thốt lên.
Mạnh Hạo nghe xong thì da đầu trở nên tê dại. Có thể biến sư Trần sư
huynh trở nên như thế, sức chiến đấu của con chim này thực hiếm thấy
trên thế gian.
“Đáng tiếc là còn chưa nói đủ. Hứng thú vừa hình thành đã vội tiêu
biến như vậy sao chứ!” Con chím bất mãn, hạ cánh bay lên rồi đậu xuống
vai Mạnh Hạo cằn nhằn.
“Ngươi tiếp chuyện ta đi nhé, ta không muốn tịch mịch…”
Sắc mặt Mạnh Hạo liền chuyển sang màu trắng. Hắn thở sâu, cố nặn ra một nụ cười lớn, trong đầu loay hoay tìm cách chuyển đề tài.
“Ta cảm thấy, ngươi đã quên mất một người rồi.”
“Là ai? Ta quên rồi sao? Sao ta có thể quên được nhỉ?” Con chim này
không muốn lãng phí bất cứ giây phút nào, đã cất miệng là nói liến
thoắng.
“Quên lão giả bên trong mặt nạ kia chứ ai. Ngươi còn không dạy bảo hắn, kéo hắn từ cái ác trở về sao?” Mạnh Hạo vội nói.
“Ồ đúng rồi! lão nhân kia là một lão đầu rất tốt. Ngươi nói đúng lắm, ta đi tìm hắn đây.” Con chim anh vũ liền cảm thấy phấn chấn. Thân thể
nó nhoáng lên một cái đã biến mất trong túi càn khôn của Mạnh Hạo.
Ngẫm nghĩ một chút, Mạnh Hạo tập trung chú ý, sau khi con chim bay
vào túi càn khôn là tiếng kêu thê lương tới cực điểm của Lý gia lão tổ
(lão tổ họ Lý). Thời gian gần đây, chưa khi nào Mạnh Hạo nghe thấy đối
phương kêu lên thảm thiết như vậy.
Tới lúc này Mạnh Hạo mới thở dài, cười khổ ngồi xuống mặt đất. Hắn
ngạc nhiên nhìn ánh trăng lên, thờ dài. Hắn không thể tưởng tượng được
những ngày vừa qua, ở bên cạnh con chim ấy lại đáng sợ như vậy.
“Con chim chết tiệt này nhất định có thể lấy ra để khắc chế người
khác.” Mạnh Hạo nghiến rằng nghiến lợi, hai mắt lóe ra tinh mang.
“Gương đồng…, chim anh vũ,….” Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên, hắn tìm mọi cách để Kết Đan, khao khát ấy giờ lên tới cực điểm.
Thời gian trôi qua nhanh, thoáng chốc đã ba ngày. Ba ngày này không
thấy Trần Phàm xuất hiện, tất nhiên là do sợ con chim bên cạnh Mạnh Hạo
mà không dám tới. Lo sợ con chim này sẽ tiếp tục bắt hắn thảo luận nhân
sinh cùng với nó.
Tới sáng sớm ngày thứ tư, Trần Phàm mới từ xa đi tới. Vừa đẩy cửa căn phòng liền bước lui mấy bước. Hắn ngạc nhiên không thấy con chim anh vũ đậu trên vai Mạnh Hạo. Hắn cẩn thận quan sát căn phòng một lượt mới thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Hạo thì cười khổ. Hắn còn có thể nói gì chứ!
“Con chim kia… tiểu sư đệ à, nó vẫn còn đấy chứ?” Tràn Phàm ngần ngừ một lúc mới dám hỏi.
“Hẳn là đã đi rồi.” Mạnh Hạo đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng. Tới
lúc đó, Trần Phàm như được cởi bỏ tấm lòng, cười khổ nhìn Mạnh Hạo.
“Tiểu sư đệ, con chim anh vũ bên cạnh ngươi thật là… Ta bội phục, bội phục! Thôi không nói tới chuyện này nữa. Mấy ngày này chính là ngày lễ
tiệc của Tống gia. Ta đã thu xếp xong xuôi, tới lúc đó sẽ có thuyền qua
đón chúng ta. Hôm nay ta và ngươi đi Nhất Kiếm Tông một chút. Ngươi cũng làm quen đi, để sau này trở thành người của tông môn thì không bỡ ngỡ.” Trần Phàm kéo theo Mạnh Hạo tiến ra một cái sân nhỏ.
Mạnh Hạo giữ thần sắc bình tĩnh nhưng trong đầu đã hình dung ra địa
đồ Nam Vực, ra nơi Tống gia ở. Chỗ đó rất gần với Tử Vận Tông. Việc của
Nhất Kiếm Tông này đã khiến Mạnh Hạo suy tư mất mấy ngày. Hắn không muốn mượn quan hệ của Trần sư huynh để gia nhập tông môn này.
Mạnh Hạo vẫn muốn nghĩ cách khác, thay hình đổi dạng rồi gia nhập vào Tử Vận Tôngm học trộm Tử Khí Đông Lai, học trộm thuật luyện đan, nghĩ
cách để được Đan quỷ đại sư giải độc. Ước muốn ấy thôi thúc hắn, khiến
cho Nhất Kiếm Tông có Trần Phàm sư huynh mời gọi, lại cũng là một tông
môn khổng lồ cũng không hoàn toàn hấp đẫn được hắn. Dù sao, người có thể giải độc cho hắn phải có tu vi Trảm Linh trở lên, chứ không phải là
Nguyên Anh kỳ!
Việc này Mạnh Hạo đã nhìn rõ, không thể chối từ trực tiếp sự nhiệt
tình của Trần sư huynh được. Tống gia Mạnh Hạo cũng muốn đi xem một
chút, chỉ là hắn vẫn còn lo lắng về Thanh La Tông.
“Phải nghĩ biện pháp liên hệ với Hàn Bối…, từ cô ấy để do thám tình
hình Thanh La Tông xem sao.” Mạnh Hạo trầm tư một lúc, sau đó sờ lên túi trữ vật, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh. Trong túi trữ vật có một
cái ngọc giản, là vật mà hắn có thể dùng để đối phó với Hàn Bối.
Trên đường cùng với Trần Phàm đi tới Nhất Kiếm Tông, vượt qua lầu các, nước chảy ào ào. Cảnh sắc có thể gọi là tao nhã vô cùng.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Tới buổi trưa, đi ngang qua một tòa
kiến trúc có hình tròn, hai người thấy đám đệ tử Nhất Kiếm Tông đang
phấn chấn đứng xem.
“Đây là đấu pháp tràng, là nơi đệ tử nội tông của Nhất Kiếm Tông thi
đấu với nhau. Quy định là có thể đả thưởng nhưng không được đánh chết,
nếu không sẽ bị nghiêm trị.” Trần Phàm nhìn về đấu pháp tràng, từ tốn
giải thích cho Mạnh Hạo biết.
Mạnh Hạo nhìn nơi đó mấy lần, đang định rời đi thì thấy Trần Phàm nhăn mày. Cùng lúc đó truyền ra một âm thanh âm u.
“Trong đấu pháp tràng có cho phép người ngoài đi vào cùng luận bàn
với đệ tử của bản tông. Hôm nay Lý mỗ nhập tràng, mời vị tu sĩ không
phải là đệ tử của bản tông này cùng tham gia. Ngươi có dám đấu với Lỹ mỗ một trận không?”
Dứt lời nói, từ trong đám người lộ ra một vị trung niên mang họ Lý đã mấy lần muốn giáo huấn Mạnh Hạo nở nụ cười, ánh mắt hướng về Mạnh Hạo
mang theo một tia mỉa mai.
“Ngươi có phải là một tên phế vật chỉ biết trốn phía sau lưng người
khác không? Nếu không dám đấu cũng được, sau này nhìn thấy Lý mỗ thì hãy lui lại nhường bước.” Người trung niên họ Lý cất giọng nói với hai
người Mạnh Hạo và Trần Phàm trước ánh mắt của mọi người xung quanh.