Mạnh Hạo có cảm giác mình tựa như đang bị
ngăn cách với bốn phía rất mãnh liệt. Tu vi trong cơ thể vào
giây phút này, lại xuất hiện ý muốn nghịch chuyển, dường như
muốn từ Trúc Cơ trung kỳ trở lại Trúc Cơ sơ kỳ.
Cũng vào lúc này, trong đầu hắn rõ ràng lại xuất hiện một
ít ảo giác, cực kỳ chân thật, như là trở về Đại Thanh Sơn, về
tới huyện Vân Kiệt, về tới cảnh đọc sách dưới ánh trăng trước cửa sổ.
Pháp thuật như vậy, trước đây Mạnh Hạo chưa bao giờ gặp qua.
Lúc này lần đầu gặp phải, hai mắt hắn lập tức co rút lại một
chút.
Bước thứ tư đi qua, lập tức khiến tâm thần Mạnh Hạo nổ vang,
trong đầu lại càng có nhiều thêm ảo ảnh... Thậm chí hắn còn
cảm nhận được, như là trạng thái này của đối phương căn bản là
không có khả năng bị phá vỡ. Bảy bước kia khi đến cuối cùng,
cho đến khi bước thứ bảy rơi xuống, khí thế của ngươi này cũng
đủ để y dù không ra tay, mà lại có uy áp cường đại hơn cả khi
ra tay.
Mà đến lúc đó, chỉ vẻn vẹn uy áp cũng đủ để quét ngang Trúc Cơ cảnh!
“Thuật pháp của ngươi này không thể đoạn, vậy thì đoạn đại thế nơi đây!”
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, đột nhiên ngẩng đầu, tay phải nâng
lên chỉ một cái xuống mặt đất. Cả vùng đất dường như bị chấn
động một cái, nhưng không phải là mặt đất bị chấn động, mà là thân hình Mạnh Hạo. Cũng trong khoảnh khắc này, dường như bốn
phía đều xuất hiện hư ảnh trọng điệp, nhưng duy nhất thân ảnh của Mạnh Hạo là không như vậy.
Một chỉ này rơi xuống, thân hình Mạnh Hạo không còn chấn động, khiến cho những hư ảnh trọng điệp ở bốn phía trong chớp mắt
này, lại đồng loạt hướng về phía thanh niên áo trắng mà lao
tới, nháy mắt đã tới gần, khiến cho thân hình thanh niên áo
trắng rõ ràng lại xuất hiện trùng điệp, bước chân cũng dừng lại.
Bước thứ năm sắp rơi xuống, lại không có cách nào buông.
Thanh niên áo trắng chấn động, hai mắt lóe lên, mang theo vẻ ngưng trọng nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cũng không thừa cơ mà ra tay. Trận chiến này chỉ là
luận bàn với nhau, không phải là sinh tử chiến. Do đó Mạnh Hạo
chỉ lạnh nhạt đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn lại.
Cũng chỉ sau một hơi thở, thanh niên áo trắng đã khôi phục lại
như thường. Nhưng khí thế lúc trước vào lúc này đã bị Mạnh Hạo hoàn toàn xóa đi, tan thành mây khói.
Yêu Liên thất đạp chính là loại thuật pháp nhấc lên khí thế của bản thân. Một khi thi triển thì dù là ngươi có tu vi cao thâm cũng rất khó cắt ngang. Từ lúc thanh niên áo trắng này xuất
đạo cho đến nay, chưa bao giờ thấy có ngươi cùng cảnh giới có
thể phá giải Yêu Liên thất đạp của mình. Dù là đạo tử của
những tông môn khác cũng không làm được đến mức này.
Nhưng hôm nay, ở chỗ này, lại bị một ngươi chưa từng gặp qua
phá vỡ. Hai mắt thanh niên áo trắng lộ ra tia sáng kỳ dị, khi
nhìn qua Mạnh Hạo thì trên mặt hiện lên sự tôn kính. Đó là một
loại tôn trọng đối với cường giả cùng thế hệ với nhau.
“Lai phi bất vãng. Ta còn một chỉ nữa, ngươi tiếp cho tốt.” Mạnh Hạo bình tĩnh mở miệng, nâng tay trái, dùng ngón cái vẽ một cái
lên ngón giữa... Máu tươi chảy xuống, nhuộm đỏ ngón giữa, sau đó Mạnh Hạo nâng tay chỉ về phía trước. Nhìn như tùy ý, nhưng trong mắt hắn lại ánh lên vẻ lăng lệ ác liệt.
Một chỉ này ngươi ngoài không cảm nhận được, nhưng hai con ngươi của thanh niên áo trắng nháy mắt co rút lại, thế giới trước mắt y đã trở thành huyết sắc, khiến sắc mặt y hơi biến đổi. Một
cỗ nguy cơ sinh tử lập tức xuất hiện. Y không chậm trễ chút nào
nâng tay phải vỗ túi trữ vật lấy ra một nhánh cây có ba cái lá khô và ba cái lá tươi tốt, quét một cái ở trước ngươi.
Giống như có gợn sóng vô thanh vô tức lan rộng. Mạnh Hạo kêu
lên một tiếng đau đớn, thân hình lùi lại phía sau ba bước, nhưng
hai mắt lại lóe lên hàn mang. Khi đang lùi lại thì mạnh mẽ
nghịch chuyển thân hình, phóng về phía trước một bước.
Một bước này rơi xuống như đạp vào trong đầu của thanh niên áo
trắng, khiến tâm thần y chấn động, thân hình lắc lư một cái,
giống như là có một uy áp vô hình, làm y không thể không lùi
lại về phía sau ba bước. Sắc mặt bị thương trắng nhợt. Nhưng
dù sao cũng nhờ có uy lực của pháp bảo, nên khi y ngẩng đầu lên thì sắc mặt đã khôi phục trở lại, liếc nhìn Mạnh Hạo thật
sâu.
“Tại hạ là Lý Thi Kỳ, không biết đạo hữu có thể cho biết tục
danh được không?” Tên của thanh niên áo trắng giống như là tên của một cô gái, lúc này giống như đang ngóng nhìn Mạnh Hạo, nhẹ giọng
mở miệng hỏi.
“Mạnh huynh, trước ngươi có giam giữ một ngươi. Ngươi này là
ngươi nhà của sư đệ ta, mong rằng Mạnh huynh có thể thả hắn đi.
Nếu như hắn có chỗ nào mạo phạm, tại hạ xin nhận.” Lý Thi Kỳ
mỉm cười nói.
Mạnh Hạo nhìn tu sĩ áo lam bên cạnh Lý Thi Kỳ, cũng để ý thấy
ánh mắt ngươi này đang nhìn về chỗ Tang La. Nghe thấy thế thì
nâng tay phải giơ về phía sau chụp một cái, lập tức lưới đen buông ra. Sắc mặt Tang La trắng bệch, cơ hồ dùng toàn bộ khí lực
vội vàng lao ra. Ở phía sau còn có cái nón của Mạnh Hạo đang
đuổi theo rất nhanh.
“Ồ, đừng có chạy. Mạnh Hạo, ngươi hơi quá đáng. Ngươi làm như
vậy là không đúng, ngươi làm như vậy là không có đạo đức. Ngươi không nên để cho hắn chạy, ta còn chưa đem hắn từ trên con đường tà ác cứu trở về...” Bì Đống hóa thành cái nón lập tức nổi giận, rống to đuổi theo.
Tang La bị dọa sợ run lên một cái, tranh thủ thời gian chạy về bên
cạnh tu sĩ áo lam, mang theo sự sợ hãi cùng với tuyệt vọng khó có thể
hình dung, nắm lấy y phục của huynh trưởng, sợ hãi nhìn cái nón ở trước
mặt.
Cái nón này vừa ch, lập tức khiến cho Lý Thi Kỳ có chút sửng sốt nhìn một chút.
“Nhìn cái gì vậy? Ồ? Ngươi là mẫu? Trời ạ, thoạt nhìn là công, nhưng
bên trong lại là mẫu. Thật kỳ quái, thật kỳ quái. Không thể giữ a, không thể giữ a...” Bì Đống hóa thành cái nón kinh ngạc mở miệng, rồi bay về
đỉnh đầu của Mạnh Hạo, mặc kệ cho sắc mặt Mạnh Hạo trở nên khó coi, trực tiếp biến thành màu xanh biếc.
Sắc mặt Lý Thi Kỳ cũng lập tức trở nên cực kỳ khó coi, nhìn chòng
chọc vào cái nón, cũng nhìn về phía Mạnh Hạo, tất cả hảo cảm lúc trước
trong khoảnh khắc đã biến mất hoàn toàn sạch sẽ.
Mạnh Hạo cười khổ, việc này muốn giải thích, trong nhất thời nửa khắc cũng không nói được rõ ràng. Mà bây giờ cũng không phải là lúc giải
thích. Bây giờ hắn đã có cảm giác cực kỳ mãnh liệt, rằng cái thanh niên
áo trắng này thực sự là làm cho người ta chán ghét đến cực điểm.
“Thật là kỳ quái, thật kỳ quái. Ngươi lại muốn... Hả?” Cái nón này
rất hưng phấn kích động, giống như là bởi vì mình vừa tìm được một cái
đề tài mà cao hứng, không thèm để ý sắc mặt của Mạnh Hạo và Lý Thi Kỳ
đều đã khó nhìn đến cực hạn. Nhưng nó đang chuẩn bị lải nhải không ngừng ba ngày ba đêm, thì thân hình bỗng nhiên dừng lại, giống như là đang
ngẩng đầu nhìn về phía xa xa.
Gần như đồng thới với lúc nó nhìn lại, thì ở trong Huyết Yêu Tông,
thân hình vị Yêu Chủ đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa dưới cái cây kỳ dị
kia lập tức run lên một cái, không chút chậm trễ thu hồi ánh mắt, cắt
đứt tất cả liên hệ với bên ngoài.
“Chết tiệt, tại sao lại là cái thứ đồ vật cực kỳ đáng ghét này. Nó rõ ràng là đã đi ra, nó phải bị Tự Tại đại nhân trấn áp mới đúng, làm sao
có thể xuất hiện được, hơn nữa lại còn ở trên người của đệ tử Phong Yêu
Tông!!” Vị Yêu Chủ có thân ảnh mơ hồ hơi thở đã lập tức trở nên dồn dập.
“Ngạn vạn lần không thể để nó quấn lấy. Nghe đồn có vô số cường giả
thời viễn cổ bị nó tra tấn đến phát điên... Nó yếu hơn rồi, sẽ không
phát giác được ta...”
Trong trang viên của Tiếu gia, Bì Đống hóa thành cái nón kinh ngạc
nhìn xa xa, nghĩ nghĩ một chút rồi dùng sức quơ quơ thân hình, sau đó
hai mắt lại sáng lên nhìn về phía Lý Thi Kỳ.
Lý Thi Kỳ hừ lạnh một tiếng, hung hăng trợn mắt liếc nhìn Mạnh Hạo,
không thèm nói thêm nửa câu, lập tức quay ngươi đi xa. Tu sĩ áo lam kia
vội ho một tiếng rồi mang theo Tang La đang run rẩy, cũng hóa thành cầu
vồng đi xa.
“Ồ? Mẫu oa oa sao lại đi, ngươi thế nào lại đi a mẫu oa oa, ta còn chưa nói xong...”
Sắc mặt Mạnh Hạo lại một lần nữa trở nên khó xem. Giờ phút này những
tu sĩ ở bốn phía đều đã rối rít lùi ra phía sau, nhưng đạo đài trong cơ
thể vẫn còn run rẩy không cách nào rời đi, lúc này đều đang khẩn trương
nhìn qua Mạnh Hạo.
“Ngày sau các ngươi không được bước vào Tiếu gia nửa bước...” Mạnh
Hạo hất tay áo lên, hờ hững mở miệng, lập tức những tu sĩ này đã được
giải tỏa trói buộc. Cả đám nhanh chóng ôm quyền cúi đầu nhìn về phía
Mạnh Hạo, rối rít mở miệng cam đoan sau đó cấp tốc rời đi.
Cho đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi, Tiếu Trường Ân sắc mặt trắng bệch nhìn Mạnh Hạo, tiến lên ôm quyền cúi đầu thật sâu.
“Đa tạ ân công!!”
Toàn bộ Tiếu gia tộc nhân đều quỳ xuống, Tiếu Thải Phượng kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, hơi cúi đầu.
“Ta không thể ở chỗ này lâu được, sau vài ngày sẽ rời đi, có thể giúp được những thứ này thôi.” Mạnh Hạo đưa mắt nhìn mọi người, thẳng thắn
nói ra.
“Không sao, có sự uy hiếp lần này của ân công, có thể bảo vệ được cho Tiếu gia chúng ta mấy chục năm bình an. Chỉ cần sau này Tiếu gia ta có
thể xuất hiện Trúc Cơ, liền có thể bảo vệ gia tộc.”
Tiếu Trường Ân hướng về phía Mạnh Hạo cúi đầu thật sâu. Tử khí trên
người lão hôm nay đã càng đậm. Sợ là không đến một năm nữa thọ nguyên sẽ đoạn tuyệt.
Mạnh Hạo trầm mặc, hồi lâu sau khẽ gật đầu, quay người trở về trong
lôi vụ, vung tay phải lên, sương mù lại một lần nữa ngưng tụ, đem thân
ảnh che đậy lại.
Ba ngày sau, Mạnh Hạo lựa chọn rời đi. Trước khi đi, hắn đem nhánh
dây bẻ làm hai, lưu lại ở trong hồ, lại giúp Tiếu Thải Phượng lạc ấn
nhánh dây này thành vật của Tiếu gia. Trong ánh mắt sáng rỡ của Tiếu
Thải Phượng, Mạnh Hạo rời đi.
Cho đến khi Mạnh Hạo đã đi rất xa, Tiếu Thải Phượng vẫn còn đứng
ngóng nhìn. Thân ảnh Mạnh Hạo bất tri bất giác đã lưu lại ở trong đáy
lòng của nàng. Giờ phút này nhìn qua, trong lòng nàng biết mình và Mạnh
Hạo đã không còn khả năng có thể gặp lại.
Tiếu Trường Ân nhìn bóng lưng Tiếu Thải Phượng, than nhẹ một tiếng.
Trong ánh ban mai, dáng vẻ già nua trên người của lão lại càng sâu, toàn thân cũng trở nên tang thương hơn rất nhiều.
Vài ngày sau, Mạnh Hạo đang bay nhanh trên không trung, trong phạm vi giáp ranh giữa Huyết Yêu Tông và Nhất Kiếm Tông. Lông mày của hắn vẫn
luôn nhíu chặt, âm thanh của Bì Đống hóa thành cái nón trên đỉnh đầu
truyền vào trong tai, trong mấy ngày này, chưa bao giờ ngừng lải nhải.
“Mẫu, oa ha ha, lại là mẫu. Mạnh Hạo ngươi không thấy kỳ quái sao?
Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi như vậy là không đúng, ngươi như vậy
là không đạo đức. Ngươi rõ ràng lại đánh nhau cùng với mẫu, trời ạ...”
“Làm sao ngươi lại có thể đối xử với lão tiền bối có thể thiên biến
vạn hóa như ta như vậy. Ngươi như vậy là phi thường không đúng, phi
thường không ngờ ngươi...”
Trong mắt Mạnh Hạo nổi lên tơ máu, thậm chí mơ hồ còn có chút tuyệt
vọng. Hắn thực sự là không chịu nổi sự tra tấn như vậy, mà cái nón này
lại lải nhải không hề gián đoạn, đủ để cho người ta nổi giận. Thậm chí
Mạnh Hạo cảm thấy tính tình của mình trong mấy ngày hôm nay cũng trở nên nóng giận hơn rất nhiều.
Nhưng Bì Đống này đánh cũng vô dụng, mắng lại càng vô dụng hơn, ném
đi không được, cứ như thế mà huênh hoang khoác lác dán lên trên thân
thể, bộ dạng một đời này ta liền ỷ lại vào ngươi, khiến cho Mạnh Hạo
ngoại trừ càng phát điên thêm thì không có biện pháp nào.
Lúc này hắn mang vẻ mặt mệt mỏi đi về phía trước, bỗng nhiên hai mắt
Mạnh Hạo lóe lên. Hắn nhìn thấy ở trên bầu trời phía xa xa, có bảy tám
đạo cầu vồng đang gào thét bay đến. Bên trong có bảy tám tu sĩ, toàn bộ
đều là Trúc Cơ. Bọn hắn hóa thành cầu vồng huyết sắc, bên trên còn có
một con huyết sắc cự thú giống như đang xoay quanh bên trên bọn họ cùng
bay về phía trước.
Nháy mắt khi vừa nhìn thấy mấy người này, hai mắt Mạnh Hạo bỗng lóe lên tia sáng, đột nhiên mở miệng.
“Ngươi có thể thiên biến vạn hóa, việc này ta không tin...”
“Ngươi không tin?” Bì Đống đột nhiên nổi giận, nó cảm thấy không thể
chịu đựng được rồi, nó cảm thấy tôn nghiêm của mình đang bị khiêu khích
giày xéo nghiêm trọng.