Trong sơn trang của Tiếu gia, Tiếu Trường Ân mang
vẻ mặt phấn khích nhìn Mạnh Hạo. Tất cả tộc nhân bên cạnh lão
cũng đều mang vẻ cuồng nhiệt. Mạnh Hạo hướng về phía bọn họ
nhẹ gật đầu, không nói gì, cứ như vậy nắm lấy cổ Tang La ở
trước mặt Tiếu gia tộc nhân đi vào trong màn sáng, vung mở lôi
vụ, xuất hiện ở ven hồ.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống rồi buông lỏng tay ra. Sắc mặt
Tang La trắng bệch, lúc này không dám phản kháng chút nào,
thần sắc cung kính đứng ở trước mặt của Mạnh Hạo, trong lòng
đang sốt ruột chờ huynh trưởng tới cứu. Gã hé mắt nhìn bốn
phía, nhìn thấy Bì Đống ở bên cạnh bờ, nghe thấy được âm thanh
đang nói đâu đâu của nó, nhưng mà không dám nhìn thêm. Chẳng qua
là thấy chỗ này vô cùng quỷ dị, dường như còn âm u hơn cả cô
sơn của mình.
Mạnh Hạo nhìn Tang La, suy nghĩ một lát rồi nâng tay phải nắm
vào hư vô một cái. Lập tức khí tức trên người Tang La tiêu tán đi
mất một ít, ngưng tụ ở trong lòng bàn tay của Mạnh Hạo. Nhìn như
vô hình, nhưng trong cảm nhận của Mạnh Hạo thì khí tức này làm
cho hắn thấy bực bội cùng với chán ghét.
“Chẳng lẽ đây là yêu khí...” Mạnh Hạo thì thào rồi vung tay lên
để những khí tức này tiêu tán, sau đó quay sang nhìn kỹ Tang La khiến cho gã lại càng sợ hãi.
“Đạo hữu...” Lúc Tang La đang muốn mở miệng thì giọng nói của Mạnh Hạo đã truyền ra.
“Nơi đây có một tên tu sĩ tà ác cần độ hóa...” Mạnh Hạo nói xong, ho khan một tiếng.
Tang La nghe thấy những lời này thì sững sờ. Trong lúc gã
còn đang ngơ ngác thì bỗng nhiên, Bì Đống ở bên cạnh bờ đang nói đâu đâu với mấy con cá trong hồ nước nhảy mạnh lên, nhìn chằm
chằm vào Tang La.
“Ai? Là ai? Là ngươi? Ác đồ, ngươi như vậy là không đúng,
ngươi như vậy là không đạo đức, ta đại biểu cho chính nghĩa đến để độ hóa ngươi...” Bì Đống nói xong, vẻ mặt hưng phấn dùng
tốc độ cực nhanh lao thẳng đến Tang La.
Không đợi gã kịp phản ứng, tay áo của Mạnh Hạo đã vung lên
đẩy gã ra nhưng cũng không quên gỡ túi trữ vật của gã xuống,
cũng không chút chậm trễ vung tay phải, đem lưới đen bao phủ,
buộc chặt Tang La. Còn hắn thì lại nhanh chóng lùi lại phía
sau, kéo dài khoảng cách.
Những chuyện này làm cho Tang La ngẩn người. Trong chốc lát Bì Đống hóa thành cái nón đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Tang La.
“Khụ khụ, hài tử, không cần phải sợ, phải ngoan. Ta là hóa
thân của chính nghĩa vĩ đại, sẽ mang ngươi từ trên con đường tà
ác trở về... Bì Đống hưng phấn nói.
“Tiểu bảo bối ngoan nghe lời, ngươi không nên phản kháng, không nên cự tuyệt, không cần phải mê mang. Ta sẽ giúp ngươi. Ngươi
xem, đầu tiên ngươi phải...” Bì Đống nói xong, thân hình Tang La
bỗng run lên một cái, nhưng lại không có cách nào tránh thoát.
Mạnh Hạo mang vẻ đồng tình liếc nhìn Tang La, sau đó cúi đầu
đem ấn ký ở ttu vi của gã xóa đi, rồi mở ra xem xét. Hai mắt
hắn lộ ra hào quang. Bên trong túi trữ vật này có không ít linh
thạch, thậm chí còn nhiều gấp mấy lần của Tiếu gia.
“Những linh thạch này cũng đủ để phục chế. Mà lúc trước ta ở trong phúc địa của Thanh La Tông cũng thu được không ít ttu vi,
tuy bên trong không có nhiều Địa La Đan, nhưng cũng có một ít.”
Mạnh Hạo vừa nghĩ vừa vung tay phải lên. Lập tức lôi vụ xuất hiện
che đậy bốn phía bên ngoài thân thể, sau khi làm cho người bên
ngoài không cách nào thấy rõ mới lấy gương đồng ra, bắt đầu
phục chế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã tới hoàng hôn. Từng tiếng gào thét thê lương từ trong miệng Tang La truyền ra ở bên
ngoài lôi vụ. Tiếng rống giận dữ kia giống như phải nhận lấy
tra tấn khó có thể hình dung, lộ ra vô tận thê lương.
“Đừng nói nữa, tha cho ta. A a a. Ngươi cái Bì Đống chết tiệt này, ngươi câm miệng cho ta!!”
“Ài. Hài tử ngươi như vậy là không đúng biết không... Ngươi
cắt đứt lời của ta làm ta quên mất đã nói tới đâu rồi. Được
rồi, ta nói lại một lần nữa vậy, ngươi nghe cho kỹ a.
Trên con đường tà ác tràn đầy bụi gai. Hài tử, yên tâm đi,
có ta ở đây, ta nhất định sẽ không để cho gai đâm trúng cái mông phấn nộn của ngươi đâu...”
Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn bên ngoài một chút, lại càng thêm
đồng tình với Tang La, rồi cúi đầu nhìn mấy chục hạt Địa La
Đan ở trước mặt. Sau khi thở sâu, hắn trực tiếp cầm lấy một
hạt bỏ vào trong miệng.
Địa La Đan vừa vào đã lập tức hòa tan, trở thành một cỗ linh
khí hiện lên khắp toàn thân. Đối với Mạnh Hạo, kể từ sau khi
trở thành hoàn mỹ Trúc Cơ, thì Mạnh Hạo vẫn thủy chung không
cách nào có thể hấp thu thiên địa linh khí. Giờ phút này linh khí dũng mãnh tiến vào, khiến cho thân thể của hắn giống như đại
địa khô héo đang không ngừng được tẩm bổ. Mạnh Hạo bỗng cảm thấy phấn chấn, lập tức nhắm mắt thổ nạp.
Thời gian dần trôi qua. Hắn không để ý tới tất cả tạp âm ở
bên ngoài, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc thổ nạp. Một
khỏa, hai khỏa, ba khỏa... Theo từng viên đan dược được Mạnh Hạo
nuốt vào, bên trên không trung của màn đêm ở bên ngoài, trăng
sáng tràn ra một đạo như dải lụa làm bằng ánh trăng, lập tức
xuyên qua khoảng không, rơi lên trên người Mạnh Hạo.
Nhìn từ xa, ở trong đêm tối, dải lụa này rơi vào Tiếu gia cực kỳ rõ ràng.
Địa La Đan quả không hổ là thánh đan của Thanh La Tông, một trong ngũ đại đan dược của cảnh giới Trúc Cơ. Công hiệu của nó mạnh
mẽ đã vượt qua sự tưởng tượng của Mạnh Hạo. Cho đến khi hạt đan
dược thứ mười bảy rơi vào trong miệng, thì thân hình của hắn
ầm ầm chấn động. Tòa đạo đài thứ tư đã mơ hồ xuất hiện, dĩ
nhiên chỉ là hình thức ban đầu, nhưng đang nhanh chóng ngưng
thực. Một khi hoàn toàn ngưng thực, vậy thì đại biểu cho tu vi
của Mạnh Hạo đã đột phá Trúc Cơ sơ kỳ, trở thành Trúc Cơ trung
kỳ!
Mạnh Hạo thở sâu, nhưng lại nhăn mày nhìn phía trên, cười khổ
nhìn qua tấm lụa sáng loáng giống như một cây cầu ở trên bầu
trời rơi xuống bốn phía xung quanh mình.
“Như thế này cũng hơi quá mức rõ ràng rồi. Thuốc này tuy
tốt, nhưng lại quá dễ làm cho người khác chú ý. Đoán chừng sẽ gây chú ý cho không ít người...” Mạnh Hạo không có cách giải
quyết nào. Phương pháp duy nhất lúc này chính là mau chóng đột phá, mở ra tòa đạo đài thứ tư, khiến cho tu vi bước vào Trúc Cơ
trung kỳ.
Hắn thở sâu, cầm hạt Địa La Đan thứ mười tám tiếp tục nuốt
vào. Ba tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể đồng thời chấn động,
sau khi hấp thu linh khí lại càng phát ra linh lực mênh mông, dung
nhập khắp toàn thân, khiến cho tòa hoàn mỹ đạo đài thứ tư nhanh
chóng ngưng tụ.
Giờ phút này, dải lụa ánh sáng này ở trên bầu trời đêm đã đưa tới sự chú ý của Tiếu gia. Tuy thọ nguyên của Tiếu Trường Ân
đã khô kiệt, nhưng nhãn lực thì vẫn còn. Hai mắt lão lập tức co rụt lãi, lập tức đứng dậy tự mình đi tới bên ngoài màn sáng
chỗ Mạnh Hạo đang bế quan rồi khoanh chân ngồi xuống. Đó là lão
hộ pháp cho Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo có đại ân với Tiếu gia bọn họ, hơn nữa sau khi lão
vẫn lạc, Tiếu gia có thể trường tồn hay không, mấu chốt chính là xem mối quan hệ với Mạnh Hạo như thế nào. Kể từ đó, Tiếu Trường Ân dĩ nhiên hạ quyết tâm, bất kể như thế nào, mình cũng không
được để cho sự tu hành của Mạnh Hạo xuất hiện chút ngoài ý muốn
nào.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài Tiếu gia, không ít gia tộc tu chân
phụ thuộc ở nơi đây, đều nhìn thấy được dải lụa bằng ánh
trăng, đồng thời giật mình. Cũng có không ít người nháy mắt đã bay lên, thẳng tới chỗ tấm lụa rơi xuống.
Cũng ở trong màn đêm này, vị thanh niên áo lam là huynh
trưởng của Tang La, lúc này đang cùng nam tử mặc áo trắng đang
đi ở trên bầu trời. Tốc độ thoạt nhìn không nhanh, nhưng trên
thực tế mỗi lần cất bước là mấy trăm trượng.
Hai người bọn họ cũng nhìn thấy dải lụa ánh trăng. Thanh niên mặc áo trắng thì lập tức nheo lại hai mắt, còn thanh niên áo
lam thì nhíu mày.
“Nhìn phương hướng thì hình như chính là chỗ Tang La...”
“Có ý tứ, lại có người ở phụ cận Huyết Yêu Tông nuốt Địa La Đan của Thanh La Tông. Mà xem ra, cũng không phải chỉ có một
khỏa.
Càng ở trong giây phút này, trong một cánh rừng cách Tiếu gia
một ít khoảng cách, ở chỗ sâu có từng tán cây to lớn, có hơn
mười tu sĩ đang ngồi nhắm mắt. Trên lưng những người này đều
cõng một thanh kiếm, y phục đồng nhất. Lúc này đang lặng ngắt
như tờ, nhưng khi dải lụa kia xuất hiện, hơn mười người này đều
đồng loạt mở mắt nhìn lại.
Trong đám người này thình lình lại có Trần Phàm ở bên trong. Y nhìn dải lụa ở phía xa xa trên bầu trời, nhíu mày.
“Đây là dị tượng hình thành sau khi nuốt vào Địa La Đan của
Thanh La Tông, không có cách nào che giấu. Xem ra là có người
nuốt đan ở chỗ đó.”
“Đến cùng thì người này đã nuốt vào mấy hạt? Nguyệt quang
cũng không tránh khỏi quá kinh người đi...” Những người này đều
là đệ tử của Nhất Kiếm Tông, lúc này đang thấp giọng bàn luận với nhau.
Bên trong trang viên của Tiếu gia, tất cả tộc nhân đều rất khẩn trương, giống như lâm đại địch vậy. Mấy ngày này đối với bọn
họ mà nói, là kinh ngạc vui mừng xen lẫn hoảng sợ. Lần lượt
từ tai họa diệt tộc, tới việc tai ương được hóa giải. Hôm nay
phần lớn nhịp tim đều tiều tụy, nhất là lúc này cái dải lụa ánh trăng cực kỳ dễ thấy kia, khiến cho bát phương có thể nhìn
thấy rõ ràng. Điều này làm cho Tiếu gia tộc nhân càng thêm khẩn trương tâm thần bất định.
Sắc mặt của Tiếu Thải Phượng trắng bệch. Nàng có thiên phú về mặt phù lục, nhưng vì do tu vi có hạn cản trở, nên khó có thể
phát huy hoàn toàn ra được. Giờ phút này chỉ có thể im lặng
đứng ở một bên, nhìn Tiếu Trường Ân khoanh chân ở bên ngoài màn
sáng hộ pháp cho Mạnh Hạo.
Không lâu sau, một đạo trường hồng xuất hiện ở trong bầu trời
đêm, nhấc lên tiếng gào thét ở bốn phía. Giờ phút này có thể
mơ hồ nhìn thấy, có không ít hơn mười thân ảnh đang vờn quanh
bốn phía của Tiếu gia. Bọn chúng đều phiêu phù ở giữa không
trung, ánh mắt tỏa sáng nhìn vào Tiếu gia, rơi vào chỗ Mạnh Hạo
bế quan, nơi dải lụa ánh trăng giáng xuống.
“Có ý tứ. Lão phu ngược lại muốn nhìn xem, là ai đang bế
quan ở đây, mà có thể sinh ra cảnh tượng như thế.” Trong lúc
tiếng cười truyền ra, thì một bóng người đã lao tới rất nhanh.
Đó là một lão giả có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, vẻ mặt hung ác, lao
thẳng đến chỗ Mạnh Hạo đang bế quan, trong mắt lóe lên vẻ tham
lam. Hiển nhiên là muốn nhân cơ hội này làm nhiễu loạn, cướp
đoạt cơ duyên.
Những người có ý định này không ít. Dù sao Tiếu gia thế yếu
lại có thể chiếm cứ hồ này. Ngoại trừ Từ gia thèm muốn, thì
có không ít gia tộc tu chân ở bốn phía cũng đều nhìn chằm
chằm vào.
Giờ phút này, tất cả những người ở bốn phía đều đồng loạt nhìn theo thân ảnh của lão giả kia. Tiếu Trường Ân chợt ngẩng
đầu, thân thể ầm ầm bộc phát ra tu vi. Lão đứng dậy, thở sâu,
rồi cất bước hướng về giữa không trung mà đi.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, lão giả kia phun ra máu tươi, thân
hình loạng choạng lùi lại. Sắc mặt có bệnh của Tiếu Trường Ân
tái nhợt, nhưng vẫn phiêu phù ở giữa không trung, nhìn qua bốn
phía.
“Tiếu mỗ là người đã đạp nửa chân vào quan tài, đã không
thèm để ý tới sinh tử rồi. Chư vị ai muốn tương bồi cùng ra đi với Tiếu mỗ, thì đến đây đi.” Tiếu Trường Ân hờ hững mở miệng. Tu vi của lão không cao, nhưng lời nói ở trong giờ phút này lại tạo thành một cỗ uy hiếp.
Giờ phút này ở bên trong màn sáng phía dưới lão, Mạnh Hạo
đã đến lúc mấu chốt đột phá tu vi. Theo từng viên Địa La Đan
hắn không ngừng nuốt vào, tòa đạo đài thứ tư trong cơ thể lúc
này đã ngưng tụ được hơn phân nửa, không bao lâu là sẽ hoàn toàn thành hình. Tới lúc đó, khi Mạnh Hạo đứng lên, tuy không nói có
thể trời long đất lở, nhưng xét về mặt chiến lực thì có thể
quét ngang Trúc Cơ cảnh!