Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 166: Cực Yếm Nhận Chủ


trướctiếp

“Cổ văn có ghi chép, vật ấy tên là Cực Yếm, cả đời không nhận chủ, yêu thích sấm sét, cắn nuốt tia chớp, nhưng khiến nó vô cùng hứng thú và yêu thích cũng không phải là sấm sét bên ngoài thiên địa, mà chính là lôi điện trong thân thể con người!

Dùng mấy trăm đạo đài tu sĩ ẩn chứa lôi điện, ngưng tụ trong đó là toàn bộ lực lượng tu vi hình thành nên Bách Linh đài. Khí tức vô hình tràn ra từ Đài này nhất định là hấp dẫn chưa từng có đối với vật này!” Tử La lão tổ hít sâu, chăm chú nhìn vào Bì Đống phía trên không trung đang còn chần chờ do dự tiến tới Bách linh Đài.

Mà mỹ phụ trung niên bên cạnh hắn lúc này cũng không rời mắt khỏi Bì Đống, tu vi của hai người lúc này đang vận chuyển sẵn sang tùy thời mà có thể thuấn di đi.

“Chờ một chút, tốc độ của vật ấy cực nhanh, nếu nó muốn chạy trốn thì cho dù là lão tổ trong tông môn ra tay cũng không thể bắt giữ được nó. Mà vật ấy lại vô cùng lớn mật, một khị bị bao vây, nếu phát hiện không cách nào thoát nổi thì sẽ tự bạo thân thể mà chuyển thế. Như vậy thì không biết lần tiếp theo nó xuất hiện là mấy ngàn năm sau nữa…

Chúng ta chỉ có thể chở đợi nó nuốt Bách Linh đài này, dùng ấn phong bên trong đó, phối hợp với ba vị Lão tổ bên ngoài mới có thể triệt tiêu khả năng na di cùng với tự bạo của nó, đến lúc đó…chính là thời điểm hai chúng ta tiến hành bắt giữ nó!” Hơi thở của Tử La lão tổ cũng có chút dồn dập, lão vẫn nhìn chằm chằm vào Bì Đống trên bầu trời, đồng thời truyền ra thần niệm hướng về phía Trung niên mỹ phụ bên cạnh.

Mạnh Hạo nhìn thấy Bì Đống thì nhíu mày lại. Chung quy dù hắn vẫn chưa biết rõ vật ấy như thế nào, nhưng bên trong phương đỉnh, nó vô cùng quỷ dị. Hơn nữa nó cũng đã hại chết mấy người, lúc cuối còn lao về phía mình, miệng nói ra tiếng người. Tất cả mọi chuyện liên quan tới nó khiến cho trong lòng Mạnh Hạo có thừa kinh ngạc, nhưng cũng khiến hắn không hề có cảm giác ưa thích nó một chút xíu nào.

“Quả nhiên Thanh La tông vì vật ấy mà đến.” Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, lúc này chỉ còn vài chục hơi thở nữa là Như Ý ấn của hắn đã được mở ra. Thần sắc Mạnh Hạo lúc này vô cùng bình tĩnh nhìn về phía trước, mọi công tác chuẩn bị cho việc truyền tống hắn cũng làm xong xuôi rồi, chỉ còn chờ ấn mở ra là hắn nhanh chóng rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng vào lúc này, Bì Đống giữa không trung lại gào thét uy hiếp thêm một tiếng nữa, thanh âm khiến cho cả Bách Linh đại lại chấn động thêm một trận, gần như muốn sụp đổ luôn xuống, mà tia điện hình cung lại tràn ra nhiều hơn lúc nãy …Đồng thời còn có một loại khí tức vô hình mà toàn bộ tu sĩ ở đây không cách nào nhận biết tràn ra, khiến cho mũi của Bì Đống lập tức dựng thẳng lên vài cái, hai mắt sáng ngời rồi nhanh chóng lao tới. Trong sự hưng phấn mong chờ của Tử La lão tổ, Bì Đống nháy mắt đã tới gần Bách linh dài, rồi mở rộng miệng ra nhanh chóng cắn nuốt vài cái.

Càng cắn nuốt, gương mặt biến ảo ra của Bì Đống càng hiện ra vẻ cao hứng, thậm chí còn phát ra tiếng hừ hừ thoải mái, rồi nhanh chóng tiếp tục nuốt lấy từng miếng từng miếng một. Trong thời gian ngắn này mà nó đã nuốt vào hơn phân nửa Bách linh đài rồi. Bỗng nhiên phần còn sót lại của Bách linh đài lúc này nổ tung lên!

Ầm một tiếng nổ mạnh mẽ, Bách linh Đài sụp đổ hóa thành một lực trùng kích lan tỏa ra xung quanh khiến cho Bì Đống kia nhảy dựng lên. Ngay lúc nó chuẩn bị rời khỏi nơi này, thì phần còn sót lại của đài này nhanh chóng hóa thành một sợi xích to lớn dùng một tốc độ nhanh không tưởng mà quấn quanh thân Bì Đống.

Bì Đống như quá kinh hoảng mà thét gào lên, cả người nó nhảy dựng lên, nhưng cử động của nó lúc này nhìn qua vô cùng cứng ngắc không tự nhiên, dường như đã bị hạn chế lại. Mà lúc này, bên ngoài phúc địa, bên cạnh cửa đá màu đen kia, cũng có thể nhìn thấy được ba thân hình lão giả trong bóng tối u ám đang khoanh chân ngồi, toàn lực khống chế cái mặt nạ bị hư hại làm bằng da ở trước mặt.

Tiếng hét chói tai vang vọng bên trong phúc địa, Mạnh Hạo tận mắt nhìn Bì Đống kia giữa không trung đang bị sợi sích khóa cứng lại, lúc này nó đang biến ảo thành gương mặt lão già đầy kinh hoàng, đang cố hết sức nhảy lên trốn khỏi nơi này. Nhìn xa, lúc này như thể nó đang kéo theo một cái đuôi dài phía sau.

Cùng lúc đó, hai mắt Tử La lão tổ lóe sáng, cả người lão cũng nhanh chóng bước về phía trước một bước. Trong nháy mắt lão biến mất, rồi xuất hiện ngay bên cạnh Bì Đống, nâng tay một trảo chụp lấy nó.

Mỹ phụ trung niên cũng ngay đó mà thuấn di một cái xuất hiện bên phía bên kia của Bì Đống.

Lúc này gương mặt biến ảo ra của Bì Đống càng hoảng hốt mãnh liệt, miếng nó phát ra một tiếng kêu thảm đầy thê lương, đồng thời thân thể nó bỗng run rẩy mạnh một cái, rồi nhanh chóng tỏa ra một tầng sấm chớp mang theo tiếng ầm ầm kinh thiên động địa. Tầng sấm sét này khiến cho Tử La lão tổ biến sắc, không thể không lùi lại phía sau vài bước, hai mắt mỹ phụ trung niên cũng co rút lại, không dám dụng vào tầng chớp này, cũng nhanh chóng lùi ra sau lại.

Nhân lúc hai người kia đồng loạt lùi ra, Bì Đống mang theo xiềng xích dài ngoằng phía sau nhanh chóng vọt ra. Chỉ là thần sắc nó lúc này đầy tuyệt vọng cùng với bất lực, bởi vì sợi xích dài kia căn bản hạn chế hoàn toàn tốc độ của nó, khiến cho nó di chuyển chậm chạm đi rất nhiều. Mà Tử La lão tổ đằng sau nó nhanh chóng nhận ra, hai mắt lão sáng lên rồi hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi trốn không thoát được đâu, Mọi sắp xếp của Thanh la tông ta hôm nay, đều là chuẩn bị vì ngươi!” giọng nói hùng hồn của Tử La lão tổ vang khắp bốn phía, hắn đang định cất bước chụp lấy Bì Đống thì mỹ phụ trung niên phía trước cũng hừ lạnh một tiếng, nhấc tay phải đánh ra. Trong chớp mắt, bên ngoài người nàng xuất hiện từng cả một vùng sao trời vờn quanh, từng đợt tinh quang lấp lánh rồi hóa thành từng đạo cầu vồng phô thiên cái địa bao phủ lấy Bì Đống vào bên trong.

“Các ngươi như vậy là không đúng…” thân thể Bì Đống lúc này run rẩy, nó cũng cố hết sức bay nhanh về phía trước, gương mặt lão giả mà nó biến ảo thành truyền ra một âm tang thương vang lên.

Lời nó vừa thốt ra khiến cho nguyên cả đám gần một ngàn đệ tử Thanh La tông đang ở dưới đất đều biến đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra vẻ kì lạ. Hiển nhiên là bọn họ cũng không ngờ được vật này vậy mà có thể phát ra tiếng người được.

“Quả nhiên là Cực Yếm!” Tử La lão tổ cười lớn, nhanh chóng đuổi theo phía sau, mà mỹ phụ trung niên bên cạnh hắn cũng lộ ra ánh mắt kì dị nhìn về phía nó. Hai người nhanh chóng tách ra hai hướng dự định bao vây nó vào thế gọng kìm.

Không chỉ thế, ngay sau đó, tám tên tu sĩ Kết Đan tại trung tâm vòng tròn dưới mặt đất cũng quát lên một tiếng, lập tức cả đám đệ tử Thanh La tông không chút chậm trễ bắt đầu tụng niệm kinh văn.

Tiếng kinh văn vang vang của gần ngàn người nơi đây truyền ra, thì cũng là lúc mà bên trong địa phận Thanh La tông, bên ngoài vùng Nam Vực, mấy vạn tu sĩ cũng đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, miệng tụng niệm kinh văn khiến cho cả một bầu trời phía trên trở thành một vòng xoáy khổng lồ ầm ầm xoay tròn rồi hút lấy thanh âm tụng niệm này. Sau đó thông qua tiếng tụng của gần một ngàn người bên trong động thiên phúc địa, vòng xoáy này đột ngột hiện ra rồi truyền ra thanh âm tụng niệm vang vọng cả tám phương trời.

“Các ngươi như vậy là vô đạo đức, nếu muốn độ hóa thì đi tìm con chim kia, không nên tìm ta độ hóa…” lúc này Bì Đống đã biến ảo thành gương mặt lão giả đang mặt ủ mày chau lại, giọng run run phát ra. Đồng thời sau đó nó thét lên một tiếng cao vút, một lượng lớn khí xanh từ trong người nó ào ào tràn ra bên ngoài.

Tiếng thét vang lên, Bì Đống nhanh chóng lại vọt lên trước, lúc này thần sắc trên mặt nó đã đầy tuyệt vọng, ý đồ chạy trốn cũng hiện ra rõ ràng. Chỉ là ngay lúc này, trên bầu trời ầm vang lên một tiếng, rồi một cái lồng sắt cực lớn cũng đột ngột xuất hiện.

Toàn bộ lồng sắt là một màu đen nhánh, bề mặt của từng thanh sắt ẩn ẩn hiện hiện từng lớp phù văn dày đặc tràn ra uy áp kinh người. Sự xuất hiện của lồng sắt cũng khiến cho thiên địa nơi này run rẩy, mặt đất nứt toác ra từng khe nứt đan xen như không thể chịu đựng được loại uy áp mãnh liệt thế này.

Lồng sắt lập lòe nhanh chóng lao thẳng tới Bì Đống, muốn đem nó nhốt lại bên trong. Thậm chí bên trên từng thanh sắt của lồng này cũng tràn ra từng đám hắc khí, bên trong ẩn hiện từng khuôn mặt với ánh mắt tham lam và kích động mãnh liệt lao theo lồng sắt đi thẳng về phía Bì Đống.

Sự việc nói ra thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ gói gọn trong chốc lát mà thôi. Khoảng cách Mạnh Hạo đến nơi đó cũng không gần, nhưng cũng đủ khiến cho hắn thấy kinh tâm động phách, cũng không muốn để ý thêm chuyện gì nữa cả. Giờ phút này trong lòng hắn chỉ còn khát vọng mau chóng hoàn thành việc mở ra Như ý ấn để có thể thoát khỏi nơi này mà thôi.

Chỉ là…đang trong khoảnh khắc này, Mạnh Hạo chợt giật nảy mình, hơi thở hổn hển lùi nhanh lại phía sau.

“Tên Bì Đống chết tiệt kia như thế nào lại xông về phía này chứ.” Mạnh Hạo không chút chậm trễ lùi về sau. Vốn là trước đó Bì Đống còn đang hướng về một phía khác chạy trốn, chẳng hiểu vì lí do gì mà nó đột ngột thay đổi phương hướng, chạy thẳng về phía Mạnh Hạo.

Bản thân Mạnh Hạo nói gì cũng không tin nó chỉ vô tình mà chạy qua đây. Dù sao thì hắn cũng kiến thức được sự nham hiểm của vật này bên trong phương đỉnh rồi, nên hắn lập tức nhận ra nó đang nhằm thẳng về phía mình mà chạy lại.

Nghĩ đến hai lão quái Nguyên anh bên kia, nghĩ tới từng trận âm thanh kinh văn quỷ dị vô cùng, lại nghĩ tới cái lồng sắt từ trên bầu trời đang gào thét lao thẳng tới mà Mạnh Hạo tê dại cả da đầu. Đột nhiên, nỗi sợ hãi của hắn đành chuyển dời lên toàn bộ trên người Bì Đống kia, oán hận tràn ra mãnh liệt vô bờ bến.

Nhưng dù sao thì tu vi của hắn cũng chỉ là Trúc cơ mà thôi, cho dù có tăng tốc nhanh như thế nào đi nữa cũng vô pháp mà nhanh hơn vật mà cả lão quái Nguyên anh trước mặt lẫn toàn bộ Thanh La tông đều vô cùng coi trọng kia. Dù cho Bì Đống bên này đang bị xiềng xích khóa lại, nhưng tốc độ của nó vẫn nhanh khó mà tưởng được, mới ở phía xa, chớp mắt đã trực tiếp xuất hiện trước người Mạnh Hạo, thoáng cái đáp xuống ngay trên đỉnh đầu hắn.

Thần sắc Mạnh Hạo biến hóa nhanh chóng, ngay tại lúc Bì Đống vừa đáp xuống, gã nhanh tay đưa lên chụp lấy cái vật thể đáng chán ghét đến cùng cực kia hung hăng ném thẳng ra bên ngoài.

Chỉ là vừa mới bị ném ra xa đấy, Bì Đống kia nhảy dựng lên một cái, chớp mắt dã quay ngược trở lại về phía Mạnh Hạo, đồng thời nó há miệng ra đớp lấy cánh tay của hắn.

“Gia hỏa vô đạo đức kia, ta không chạy thoát khỏi đây thì ngươi cũng đừng mong chạy ra khỏi đây được…” Bì Đống cũng đang tranh thủ gầm gừ trong miệng nói. Mà Tử La lão tổ cùng với trung niên mỹ phụ đang đuổi sát phía sau thấy cảnh này, lập tức hai mắt phủ đầy lửa giận.

"Ngươi dám !!!" Tử La lão tổ giận dữ cực điểm gầm lên, cả vùng trời này theo đó mà rung chuyển. Tốc độ lão cũng nhanh chóng tăng vọt, thuấn di thẳng đến trước người Mạnh Hạo, mang theo một khí tức phẫn nộ khó mà tưởng tượng được hạ một chưởng xuống Mạnh Hạo.

Ầm!

Tiếng nổ vang ầm ĩ, bên ngoài thân thể Mạnh Hạo lúc này đột ngột hiện qua một màn sáng quay tròn xung quanh. Hiển nhiên màn sáng này không phải do Mạnh Hạo thi triển ra, mà từ tên Bì Đống kia lan tỏa. Thậm chí cả thân thể Mạnh Hạo đang lùi lại cũng không phải do lực lượng của hắn khống chế, mà là do tên Bì Đống kia cắn tay hắn kéo lùi về phía sau.

Bì Đống cũng không có cắn đứt rời cánh tay hắn, mà chỉ cắn rách một miếng da, nuốt lấy máu tươi của Mạnh Hạo đang chảy tràn ra. Lúc này cả người Bì Đống run lên một cái, thân thể vốn hơi trong mờ của nó lúc này bỗng nhiên chuyển sang đục ngầu lại.

"Thật là khó nuốt , Thật là khó nuốt, Thật là khó nuốt. . .khó ưa, khó ưa, khó ưa. . ." Ngay lúc Bì Đống còn đang luôn mồm kêu ca. Tử La lão tổ đã hoàn toàn điên cuồng, mà trong mắt trung niên mỹ phụ bên cạnh lão cũng hiện ra vẻ lo lằng cùng với không thể tin được.

"Nhận chủ . . . Nó . . . Vậy mà lại nhận chủ?"

“Ta nhận chủ rồi, ta đã nhận hắn là chủ a…không còn tác dụng a…các ngươi bắt được ta cũng không còn tác dụng gì nữa a…bọn ngươi là một đám gia hỏa vô đạo đức, hôm nay ta đã nhận chủ a…ta không còn năng lực bay nữa a…ta cũng không có khả năng tản ra màn sáng bảo hộ hắn nữa, ta coi như là phế rồi, ta muốn chết rồi, dù sao cũng không phải trở thành món đồ chơi cho bọn các ngươi a, các ngươi quá xấu xa …ta ta ta ta…,” Bì Đống nhảy dựng người một cái, nhanh chóng lại lần nữa rớt xuống đỉnh đầu của Mạnh Hạo, biến thành một cái mũ lưỡi trai. Đồng thời ngay khi nói ra câu cuối cùng xong, nó nhanh chóng cúi đầu kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo vẫn còn đang sửng sốt đứng đó.

“Sao còn không mau triển khai truyền tống đi?”


trướctiếp