Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 154: Tất Cả Đều Có Quỹ Tích


trướctiếp

Mạnh Hạo trầm mặc, cúi đầu nhìn Hứa Thanh mỉm cười, thân hình bỗng nhiên lùi lại về phía sau. Lão giả kia hừ lạnh một tiếng, thân hình như một con dạ ưng, lập tức bay ra, nháy mắt lao thẳng về phía Mạnh Hạo.

Tốc độ của lão cực nhanh, trong chớp mắt đã đem toàn bộ tu vi Trúc Cơ hậu kỳ bày ra, thân hình tràn ra tám tầng gợn sóng. Đạo đài trong cơ thể lão, có tám tòa.

Nhưng lúc lão bay tới trước người Mạnh Hạo, thì ngay lập tức Mạnh Hạo đã lùi đến phía trước hai trung niên Trúc Cơ trung kỳ. Một trong hai người này cười lạnh, tay phải bấm niệm pháp quyết. lập tức gần một trăm đạo băng nhận biến ảo ra, trở thành một vòng xoáy, lao thẳng đến phía Mạnh Hạo. Mỗi một đạo băng nhận, thình lình đều có lực lượng bằng một kích toàn lực của Trúc Cơ sơ kỳ.

Một người khác bên cạnh gã, thì tay phải vỗ túi trữ vật. lập tức có năm đầu ong độc lớn cỡ nắm tay bay ra. Đám ong này toàn thân màu đen, duy nhất chỉ có đuôi là màu đỏ thẫm, hiển nhiên là trong đó có ẩn chứa kịch độc.

“Không biết tự lượng sức!” Một trong hai nam tử Trúc Cơ trung kỳ, người thi triển ra băng nhận, lạnh giọng mở miệng. Trong nháy mắt vòng xoáy băng nhận đã gào thét bay tới Mạnh Hạo. Khi băng nhận này chỉ còn một chút là sẽ đến gần, Mạnh Hạo tay phải ôm lấy Hứa Thanh, tay trái nâng lên vung về phía trước một cái. Lập tức một con hỏa long dài khoảng mười trượng lăng không bay ra, lại có cả phong nhận gào thét. Thân hình con hỏa long này nhanh chóng biến lớn, hóa thành trăm trượng.

Càng kinh người hơn, là màu của hỏa long đã không còn là màu đỏ mà đã xen lẫn cả màu vàng!

Màu vàng kia chính là do Thái Linh Kinh của Mạnh Hạo, khiến cho con rồng này trở thành kim long. Mà trong lúc nó bay ra thì ở hai bên thân hình thình lình có chỗ phồng ra. Trong nháy mắt khi đụng chạm với vòng xoáy băng nhận, thì hau chỗ phồng ra kia liền trực tiếp nổ tung hóa thành hai cái cánh khổng lồ, khiến cho cái Hỏa Long này trong tích tắc đã có hình dạng của Ứng Long.

Thuật pháp này là lúc Mạnh Hạo lần trước gặp được Côn Bằng, yêu đan trong cơ thể chấn động, sau đó trong đầu hiện ra hình ảnh truyền thừa mà hiểu ra thuật pháp.

Giờ phút này hắn thi triển ra, trong chốc lát biển lửa ngập trời. Đó là hoàn mỹ đạo đài thi triển ra ra biển lửa mênh mông. Dù là Trúc Cơ trung kỳ, căn bản cũng không có khả năng chống cự chút nào.

Oanh!

Trong nháy mắt, vòng xoáy băng nhận liền trực tiếp bị hòa tan, trở thành một đám sương mù bị biển lửa thôn phệ. Ngay sau đó, hỏa diễm Ứng Long rít lên một tiếng đem nam tử Trúc Cơ trung kỳ lúc này sắc mặt đại biến, vẻ mặt hoảng sợ đang muốn lùi lại về phía sau, thôn phệ.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra bốn phía. Đó là thanh âm khi bị ngọn lửa thiêu thê thảm. Dư âm vẫn còn, nhưng thân thể đã thành tro bụi.

Hết thảy chỉ xảy ra trong tích tắc, khiến cho lão giả Trúc Cơ hậu kỳ, hay là trung niên nam tử vừa phóng ra ong độc, cũng chưa kịp có chút phản ứng thì tất cả đã kết thúc.

Cho đến khi Mạnh Hạo bình tĩnh xoay người lại thì hắn cũng không thèm nhìn năm con ong độc đang rít lên dữ tợn lao tới, mà cất bước đi qua, giống như là chủ động đón lấy năm con ong độc kia.

Nhưng trong khoảnh khắc năm con ong độc này tới gần Mạnh Hạo thì đột nhiên bọn chúng lập tức toàn thân run rẩy mãnh liệt, giống như là cảm nhận được tồn tại nào đó khiến chúng nó sợ hãi đến cực hạn. Bọn chúng rõ ràng lại không dám tới gần, mà là vội vã rút lui. Cảnh tượng này, dù vị trung niên nam tử kia là chủ nhân của bọn nó cũng chưa bao giờ thấy qua.

Ngay khi sắc mặt của người này biến hóa, thì trong hai mắt của Mạnh Hạo đồng thời xuất hiện hai cái mặt quỷ giống như khóc mà không phải khóc, giống như cười mà không phải cười. Một cái nhìn rõ ràng, một cái lại mơ hồ. Nhưng chớp mắt khi nó vừa xuất hiện, một cái khiến cho Mạnh Hạo thoạt nhìn tràn đầy quỷ dị. Một cái khác lại khiến cho năm con ong độc kia phát ra tiếng rít bén nhọn. Thân hình của bọn chúng ở giây phút này run rẩy, giống như đã mất đi năng lực phi hành, lại giống như đang nổi giận mà tự công kích lẫn nhau.

Cảnh tượng quỷ dị này vừa mới xuất hiện, Mạnh Hạo đã cất bước đi qua chỗ năm con ong độc đang chém giết lẫn nhau kia, tay trái nhấc lên, xé rách đầu ngón tay tạo thành một cái huyết chỉ, khiến cho bốn phía nháy mắt đã trở thành huyết sắc. Lúc huyết sắc kia biến mất, thì Mạnh Hạo đã đứng trước mặt trung niên nam tử kia, ngón trỏ tay trái đặt lên mi tâm của gã, nhẹ nhàng nâng lên.

Thân hình trung niên nam tử này run rẩy, hai mắt trợn trừng, toàn thân nhanh chóng héo rũ. Khi ngón tay Mạnh Hạo nâng lên, thì đồng thời cả người gã cũng hóa thành huyết thủy rơi xuống mặt đất.

Đến lúc này, Mạnh Hạo mới xoay người, nhìn về phía lão giả Trúc Cơ hậu kỳ đang đứng ở giữa không trung. Từ lúc Mạnh Hạo bắt đầu ra tay cho tới bây giờ, chỉ mất có vài hơi thở, hắn đã đem hai Trúc Cơ trung kỳ, dùng phương thức thuấn sát, trực tiếp xóa đi.

Loại thủ đoạn này, loại tàn nhẫn này, còn có công pháp quỷ dị kia, giờ phút này đã hóa thành một luồng khí lạnh trực tiếp bay lên trong cơ thể lão giả Trúc Cơ hậu kỳ.

Lão rốt cuộc cũng biết vì sao ngày đó ở trên la bàn, Thanh La Tông Tạ Kiệt phải chú ý tới Mạnh Hạo, thậm chí còn gây khó khăn. Vì vậy mà lão hiển nhiên cũng muốn nhìn xem Mạnh Hạo này đến cùng là có chỗ nào khác người. Nhưng cũng giống như lão, có thể có được cái loại tâm tư này thì hiển nhiên đã giải thích rõ, dối phương nhất định là đã nghe qua sự tình gì.

“Còn muốn tiếp tục sao?” Mạnh Hạo bình tĩnh nhìn lão giả ở giữa không trung, chậm rãi mở miệng. Ngón trỏ tay trái của hắn vẫn còn lấp lánh huyết quang, khiến cho thân hình của hắn ở giờ phút này giống như bị nhuộm màu huyết sắc.

Lão giả kia trầm mặc, lão tự hỏi với tu vi của mình, muốn giết hai gã Trúc Cơ trung kỳ kia thì rất đơn giản, nhưng cũng tuyệt đối không thể làm được một cách dễ dàng như Mạnh Hạo. Vì thế mà lúc này trong lòng cũng có kiêng kị, đồng thời lão cũng nhìn ra Mạnh Hạo không hề sợ hãi. Lão trầm mặc ôm quyền lui ra phía sau vài bước, nhường đường.

“Lão phu Từ Hữu Đạo, chuyện hôm nay kính xin đạo hữu thứ lỗi. Tin rằng không lâu sau, chúng ta lại sẽ gặp mặt.” Từ Hữu Đạo liếc nhìn Mạnh Hạo, nói ra đầy thâm ý.

Mạnh Hạo như có điều suy nghĩ, nhẹ gật đầu. Sau đó ôm lấy Hứa Thanh lúc này gương mặt đã khôi phục huyết sắc nhưng vẫn còn đang bị chiến lực của Mạnh Hạo làm cho rung động, thẳng đến phía xa xa mà đi.

“Ngươi... Ngươi đến tột cùng là có tu vi gì?” Hứa Thanh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi.

“Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong.” Mạnh Hạo mỉm cười mở miệng. Bộ dáng của hắn lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc giết người. Trên thực tế trong mấy năm vừa qua, tính cách Mạnh Hạo dù có thay đổi, nhưng đó là vào thời điểm đối mặt với địch nhân. Còn khí chất của người đọc sách và suy nghĩ bên trong của hắn, cũng không phải là đã triệt để thay đổi.

Thậm chí sở dĩ hắn khiến cho người ta có cảm giác giết chóc, cũng là do loại độc hắn đang mang trên người có liên quan rất lớn. Loại độc tam sắc Bỉ Ngạn Hoa này, nếu người mắc phải sau này không có cách cởi bỏ, đều có tính cách tàn bạo cho đến khi chân chính trở thành Bỉ Ngạn Hoa.

“Vậy sao ngươi có thể giết Trúc Cơ trung kỳ...” Hứa Thanh nhăn lông mày lại.

“Có đủ loại nguyên nhân, cho phép ta mặc dù là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng lại có thể chiến Trúc Cơ hậu kỳ.” Mạnh Hạo trầm mặc, đơn giản nói.

Không lâu sau, sau khi bay qua một ngọn núi. Đứng trên đỉnh núi, Mạnh Hạo có thể nhìn thấy vùng đất bị người cải tạo ở phía xa xa, còn có hắc tháp ở trung tâm vùng đất.

Ở bên ngoài hắc tháp, có thể lờ mờ nhìn thấy gần ngàn đệ tử Thanh La Tông đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở xung quanh. Thậm chí đứng ở nơi đây, cũng có thể mơ hồ nghe được những tiếng niệm tụng kinh văn của đệ tử Thanh La Tông, nhưng không nghe được ngôn từ rõ ràng cụ thể.

“Phía trước ta không thể lại gần. Nơi đây cũng sẽ không có tán tu Trúc Cơ dám đến, ngươi tự mình đi tới cũng không có nguy hiểm. Vật ấy có thể tàng hình, ngươi cầm lấy, đợi đến sau khi Trúc Cơ có thể dùng.” Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt nhìn về phía xa xa, quay sang nhìn khuôn mặt của Hứa Thanh, đem Ẩn Thân Phù đưa cho nàng.

Hứa Thanh nhận lấy Ẩn Thân Phù. Nàng vẫn còn đang mặc y phục của Mạnh Hạo. Bộ y phục này tuy rộng thùng thình, nhưng lại khiến cho người ta thấy nàng có một loại xinh đẹp khác. Hứa Thanh nhìn Mạnh Hạo, mở to miệng như muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, mà tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Mạnh Hạo, đem đầu tựa vào ngực của hắn, nghe tiếng tim đập của hắn.

Cái ôm này không liên quan đến tình, mà như tỷ tỷ ôm lấy đệ đệ, giống như là người nhà.

Giờ phút này trời cũng đã sáng, bóng đêm cũng đã dần tiêu tán. Mạnh Hạo cúi đầu nhìn lên mái tóc của Hứa Thanh. Dường như mái tóc cũng cảm giác được Mạnh Hạo đang nhìn chăm chú, hoặc có lẽ là do làn gió, hay có lẽ là do lực hút nào đó, mà có một ít bay lên, chạm vào gương mặt của Mạnh Hạo.

Hồi lâu, Mạnh Hạo rời khỏi thân hình Mạnh Hạo, liếc nhìn hắn thật sâu.

“Ngươi phải chú ý cẩn thận, nhanh chóng rời khỏi nơi này.” Âm thanh của Hứa Thanh rất êm tai, nhẹ giọng mở miệng. Sau đó nàng lấy ra phi kiếm, đạp lên thân kiếm, thẳng xuống dưới núi mà đi. Sau mấy lần nhấp nhô đã khuất bóng ở trong rừng. Một lát sau khi đã bay xa, nàng cởi bỏ trường sam của Mạnh Hạo, mặc vào áo bào của Thanh La Tông rồi đi xa.

Mạnh Hạo vẫn đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh của Hứa Thanh mỗi lúc một xa. Cảm giác biệt ly bỗng chợt hiện ra ở trong đáy lòng, tựa như là đã trở về thời điểm Kháo Sơn Tông giải tán năm đó.

Nhưng hôm nay hắn đã không còn là ts ngưng khí như năm đó, mà đã là Trúc Cơ. Hắn cũng không còn là thiếu niên như năm đó, mà đã trở thành thanh niên, tâm trí cũng đã trưởng thành hơn, khiến cho Mạnh Hạo hiểu ra, con đường nhân sinh, vô luận là nam hay nữ, đều có quyền lựa chọn của riêng mình.

Con đường của mình chỉ có chính mình đi tiếp. Có lẽ là tại chỗ giao nhau của mỗi con đường, có thể sẽ gặp nhau. Nhưng tiếp theo, vẫn là một mình mình phải đi, trừ phi... có thể trở nên cường đại, có thể sáng tạo đại đạo, đi cải biến tất cả. Bằng không, cũng chỉ có thể thở dài nhân sinh.

Cho tới khi nhìn thấy Hứa Thanh đã về tới chỗ Thanh La Tông tụ họp, hoàn toàn an toàn, hai mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán. Lúc hắn ngẩng đầu lên, sớm đã lưu ý trên bầu trời vào lúc sáng sớm, mặt trăng cùng với mặt trời xuất hiện hiện tượng xếp chồng lên nhau.

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng.

“Đã đến nơi đây, nói gì thì nói cũng phải đi xem, cái tuế nguyệt tàn quyển kia rốt cuộc có phải là thật hay không. Nếu như là thật, với gương đồng cùng với Xuân Thu Mộc của ta, nhất định là có thể luyện chế ra cái gọi là tuế nguyệt pháp bảo!

Còn có tác dụng của Lôi Đình Diệp. Lữ Đào cũng ở chỗ này, chính là nơi mà ta sẽ biết được tác dụng của nó.” Mạnh Hạo bỗng nhiên quay người, bay thẳng hướng có nhật nguyệt xếp chồng hình bóng mà đi.

Sau khi Mạnh Hạo bay đi, không lâu sau, lập tức có một âm thanh kinh thiên động địa vang lên. Hấp lực lại một lần nữa xuất hiện. Lúc này, Mạnh Hạo nhìn thấy tận mắt một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, không thể chịu nổi loại hấp lực này, thân hình trực tiếp nổ tung. Nhưng đạo đài là vật không vô hình, vậy mà lại giống như tồn tại chân thật, từ trong cơ thể bay ra, phá không mà đi.

“Hấp lực này càng lúc càng mạnh. Sợ rằng cứ như thế thì đến cuối cùng ngay cả ta cũng không thể chịu đựng nổi.” Mạnh Hạo nhíu mày, áp chế chấn động của đạo đài trong cơ thể. Hắn bay rất nhanh, giờ phút này nhật nguyệt xếp chồng đã sắp biến mất. Nhưng Mạnh Hạo đã xác định rõ phương hướng, càng lúc càng tới gần.


trướctiếp