Mạnh Hạo biến sắc, vội vận chuyển tu vi. Ba tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể phóng ra lực lượng tu vi mạnh mẽ,
vận chuyển toàn thân, chống cự lại cái lực hút mạnh mẽ kia.
Ngược lại, Hứa Thanh lại không bị ảnh hưởng một chút nào.
Giờ phút này, nàng đang nhìn về phía Mạnh Hạo, vẻ mặt hết sức
lo lắng.
Tiếng sấm ầm vang khắp thiên địa. Giờ phút này không chỉ có Mạnh Hạo là như thế, mà ờ trong cả phúc địa, tất cả tán tu
toàn bộ tâm thần chấn động. Dù đang làm chuyện gì, đều không
chút chậm trễ lập tức khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Liên tiếp có thân hình của tu sĩ tán tu nổ tung. Nhưng trong huyết
nhục văng ra khắp nơi thì đạo đài của bọn họ lại cực kỳ quỷ dị mà vẫn còn nguyên vẹn, bị lực hút này kéo đi, rất nhanh đã
bị hút tới khu vực có tiếng sấm truyền ra ở phía xa xa.
Khu vực đó vốn là một vùng núi, nhưng hôm nay đã bị người
dùng lực đánh xuống, khiến ở nơi đây xuất hiện một chỗ lõm. Ở trong đó, có một bệ đá màu đen.
Thoạt nhìn, nó giống như là một tòa bảo tháp còn chưa thành hình, lúc này đã xuất hiện ba tầng. Từng tòa đạo đài của tu sĩ
từ bốn phương tám hướng bị cường hoành hút đến, lần lượt rơi
xuống hắc đài bên trong bảo tháp này, khiến cho người ta dùng
mắt thường để nhìn cũng có thể nhìn thấy được, tòa tháp này
lại xuất hiện tầng thứ tư!
Cho đến khi tầng thứ tư hoàn toàn ngưng thực, lực hút này
mới dần dần suy yếu. Đến lúc nó tiêu tán, ở trong toàn bộ
phúc địa, đã có hơn hai mươi tán tu bỏ mình.
Sự việc này khiến cho tất cả tán tu ở nơi đây hoảng sợ.
Nhưng nơi này giống như một tòa lao ngục, mặc kệ cho bọn hắn có
tìm kiếm như thế nào, cũng không tìm thấy lối ra. Còn về khu
vực truyền ra tiếng sấm cùng với lực hút kia, giờ phút này
đang bị gần ngàn đệ tử Thanh La Tông tầng tầng vây quanh. Bọn họ
khoanh chân ngồi bốn phía, miệng không ngừng niệm đủ loại kinh
văn kỳ dị. Thậm chí theo thời gian trôi qua, còn có rất nhiều
đệ tử của Thanh La Tông bị phân tán lúc đi vào nơi đây đang không
ngừng chạy đến.
Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt lóe lên một vòng u mang, nhìn về phương hướng truyền ra tiếng nổ và lực hút vừa rồi. Đạo đài
trong cơ thể hắn dần dần vững vàng trở lại. Dù sao hắn cũng là hoàn mỹ Trúc Cơ, đạo đài cũng là hoàn mỹ, cho nên cái lực hút
này đối với hắn mà nói, dù không nhỏ, nhưng còn xa xa không đạt được tới mức làm rung chuyển.
“Nơi đó là chỗ đệ tử Thanh La Tông tập hợp. Trước khi đến đây, đệ tử Thanh La Tông đều được dặn dò, sau khi vào đây thì phải
nhanh chóng đến chỗ đó tập hợp. Ở chỗ đó, niệm một đoạn kinh
văn. Việc này ta cũng không được biết nguyên nhân.” Hứa Thanh nhìn
thấy sắc mặt Mạnh Hạo có chút tái nhợt, lo lắng nói.
“Lối ra nơi này ta biết được một chỗ. Dù sao tính cả lần
này, thì ta đã tới đây hai lần. Ta sẽ dẫn ngươi qua chỗ đó.
Ngươi phải nhanh chóng rời khỏi, chỗ này không thể ở lâu được.”
Mạnh Hạo không nói gì, đứng dậy nhìn về phương hướng truyền ra lực hút. Một lúc lâu sau lắc đầu.
“Cái hấp lực này đối với ta cũng ảnh hưởng không lớn. Ta có
phương pháp rời khỏi nơi đây, ngược lại là ngươi...” Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Hứa Thanh. \
“Nếu nơi đây không xuất hiện hấp lực kia thì cũng thôi. Một khi nó xuất hiện, sợ rằng tất cả tán tu ở nơi đây cũng sẽ phát hiện
ra có điều quỷ dị, tất sẽ tìm kiếm đệ tử Thanh La Tông, dùng
tất cả thủ đoạn để tra hỏi cặn kẽ. Về phần lối ra. Ngươi đã
biết được, thì những người khác cũng biết. Những lão gia hỏa của Thanh La Tông kia, sẽ không phạm phải sai lầm như thế này.”
“Đã thật lâu không gặp,vốn nghĩ chúng ta có thể ở bên cạnh nhau
nhiều thêm một ít. Nhưng hôm nay không được rồi. Ta đưa ngươi tới nơi
Thanh La Tông tập kết. Ngươi ở đó cũng sẽ tương đối an toàn.”
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, nhìn vị sư tỷ trong trí nhớ ở trước
mắt, nhẹ giọng nói.
Hứa Thanh trầm mặc nhìn Mạnh Hạo. Nàng đang muốn nói thêm gì
đó, thì Mạnh Hạo đã cất bước đi tới, ôm lấy vòng eo mềm mại
của nàng, mang thân hình nàng bay lên, thẳng về phía xa xa mà đi.
Gió lớn thổi tới, nhưng lại bị Mạnh Hạo tản ra tu vi ngăn trở ở bên ngoài, khiến cho Hứa Thanh không phải cảm nhận một chút
nào. Nàng bị Mạnh Hạo ôm như vậy, đôi má lại một lần nữa đỏ
lên.
Tóc xanh quấn quanh gương mặt của Mạnh Hạo, mang theo mùi thơm
thiếu nữ, làm người ta khó quên. Trên đường đi Hứa Thanh không
nói gì, cho dù nàng đã từng là sư tỷ, nhưng hôm nay Mạnh Hạo ở
trước mặt nàng, cho thấy hắn đã không còn là tiểu sư đệ gầy
yếu năm đó nữa. Hắn đã là tu sĩ Trúc Cơ, có thể chém giết Triệu Sơn Hà, mà hiển nhiên là mấy năm qua thường xuyên trải qua
chuyện này.
Mùi thơm truyền vào trong mũi Mạnh Hạo. Đồng thời hơi thở của
hắn cũng giống như vậy rơi vào trong lòng Hứa Thanh. Hơi thở kia
làm cho nàng cảm thấy rất an toàn. Đó là cảm giác nhà.
Nàng bỗng nhiên nghĩ tới năm đó ở Đại Thanh Sơn. Thư sinh Mạnh
Hạo cũng bị mình kẹp lấy thân thể, mang theo từ Đại Thanh Sơn tới
Kháo Sơn Tông.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hứa Thanh giống như cũng cảm thấy vui
vẻ. Nàng ngẩng đầu, nhìn một bên gương mặt của Mạnh Hạo, cứ mãi
nhìn như thế, giống như thời gian cũng đều chậm lại.
Nàng không hiểu chuyện này có phải hay không. Chẳng qua là
vào lúc này, nàng cảm thấy Mạnh Hạo cũng giống như là đệ đệ
của mình.
“Ngươi trưởng thành rồi.” Chính Hứa Thanh cũng không hiểu vì sao mình đột nhiên lại nói ra một câu như vậy.
Câu nói này vừa thốt lên, khiến Mạnh Hạo đang phi hành cũng
phải tạm ngừng lại. Hắn nhìn bộ dáng của Hứa Thanh lúc này
đang giả bộ như không có chuyện gì, ra vẻ lạnh như băng, không
khỏi cúi đầu cười khổ.
“Hình như ngươi so với ta cũng không lớn hơn mấy tuổi...” Mạnh Hạo ho khan vài tiếng.
“Lớn hơn năm tuổi. Ta là sư tỷ của ngươi!”
“Cũng không lớn hơn bao nhiêu...” Mạnh Hạo mở miệng cười. Nhưng
thấy Hứa Thanh trừng mắt, lại vội vàng nói thêm một câu.
“Được rồi, được rồi. Ta cũng không nói ngươi không phải là sư
tỷ nha.” Thời gian dần trôi qua. Sau một nén nhang, phía trước hai người bỗng nhiên có bảy tám đạo cầu vồng gào thét bay qua.
Nhưng chưa được bao xa, thì cả đám bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt
rơi lên người Mạnh Hạo và Hứa Thanh.
“Ngưng khí kỳ...”
“Nàng này là đệ tử của Thanh La Tông. Đúng rồi. Cuối cùng thì cũng tìm được một đệ tử Thanh La Tông!” Bảy tám người kia đều là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, cả đám đều lộ ra ánh mắt sắc nhọn,
chuyển dời khỏi người Hứa Thanh mà quay sang nhìn Mạnh Hạo.
“Đạo hữu, vô luận là lúc trước ngươi đã lấy được tin tức gì từ trên người nữ nhân này. Ngươi có thể không nói, nhưng nàng
này, chúng ta muốn.” Đó là một nam tử trung niên mặc áo lam ở
trong tám người. Y lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo, quyết đoán nói.
Giống như nếu Mạnh Hạo không đồng ý thì sẽ ra tay.
Những người bên cạnh gã cũng đều có ánh mắt bất thiện. hấp
lực xuất hiện lúc nãy, đã khiến cho bọn họ sợ mất mật, nên giờ này vội vàng đi tìm đệ tử Thanh La Tông lạc đàn để tra hỏi đáp án. Giờ nhìn thấy ở ngay trước mắt rồi, thì tuyệt đối không
thể bỏ qua.
Hứa Thanh hô hấp có chút dồn dập, theo bản năng túm lấy y
phục của Mạnh Hạo. Đối với nàng, tám người trước mặt đều là tu
sĩ Trúc Cơ cao cao tại thượng. Với tu vi của nàng, dù là một
người, cũng không thể chống cự được.
“Cút!” Mạnh Hạo hờ hững mở miệng, thân hình cũng không dừng
lại chút nào, cứ thế bay thẳng tới chỗ tám người này. Đổi
lại, Hứa Thanh lại càng thêm khẩn trương. Tuy nàng đã nhìn thấy
Mạnh Hạo ra tay với Triệu Sơn Hà, nhưng bây giờ đối phương có đến tám người, nên không khỏi lo lắng.
Người trung niên áo xanh kia nghe được câu nói của Mạnh Hạo, lập
tức cười nhạt, nhưng trong mắt lại lộ ra sát khí. Trong mắt gã, Mạnh Hạo cũng chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ giống như mình, nhưng bên
mình có tổng cộng tám người mà đối phương chỉ có một mình.
Trận chiến này căn bản là cũng không cần phải đánh, thế nhưng
đối phương rõ ràng còn dám xuất khẩu cuồng ngôn.
Không chỉ có mình gã cười, mà bảy người bên cạnh gã cũng
đều cười lạnh, cảm thấy Mạnh Hạo nói khoác mà không biết
ngượng.
Nhưng lúc trung niên áo xanh nâng tay muốn bấm niệm pháp
quyết, mấy người bên cạnh gã cũng đã lấy ra pháp bảo của
mình, thì ngay lập tức Mạnh Hạo há miệng nhổ một cái. Lôi vụ ầm
ầm lao ra, tốc độ cực nhanh. Khi tám người này còn chưa kịp
phản ứng, thì lôi vụ đã lập tức bao phủ. Cùng lúc đó, mặt đất cũng nổ vang. Hơn mười nhánh dây đỏ sậm mang theo vẻ dữ tợn
vót thẳng vào bên trong lôi vụ.
Chỉ một thời gian ngắn, nháy mắt có tiếng kêu thê lương thảm
thiết từ trong lôi vụ truyền ra. Âm thanh kia cực kỳ chói tai,
tựa như là âm thanh cuối cùng trước khi chết.
Mạnh Hạo thần sắc vẫn như thường ôm lấy Hứa Thanh sắc mặt
trắng bệch bay thẳng đi, không dừng lại một chút nào. Mấy túi
trữ vật bị đám sương mù kia cuốn tới, bị Mạnh Hạo lấy đi.
Những nhánh dây kia cũng chui vào trong lòng đất. Nhưng tám tên
tu sĩ kia, cũng đã không còn bóng dáng.
Sự tình diễn ra quá nhanh gọn. Có thể Mạnh Hạo cũng không thèm để ý, nhưng Hứa Thanh lại thở sâu. Nàng chợt nhận ra, Mạnh Hạo
đã đạt tới trình độ mà mình không thể nào tin.
Mạnh Hạo bay rất nhanh, cách địa phương truyền ra tiếng nổ
cùng với hấp lực càng ngày càng gần. Trên đường hắn gặp tổng
cộng hơn mười tu sĩ Trúc Cơ, hoặc đơn độc, hoặc tốp năm tốp ba,
đều là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng không người nào có thể mảy may ngăn
cản được bước đi của hắn.
Cho đến khi khoảng cách tới nơi Thanh La Tông đã tương đối
gần, thì sau lưng Mạnh Hạo có hai đạo trường hồng gào thét mà
đến, tán phát ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Không chỉ có vậy, vào
lúc này ở phía trước cũng có một đạo trường hồng đang bay
tới, bên trong có một lão giả. Lão giả này chính là tu sĩ Trúc
Cơ hậu kỳ cùng Mạnh Hạo tiến vào Thanh La Tông.
“Mạnh đạo hữu, lão phu ở chỗ này chỉ vì người của Thanh La Tông. Ta đợi đã lâu, nàng này, ngươi phải giao cho ta.” Lúc lão
giả kia nói ra những lời này, thì hai tán tu Trúc Cơ trung kỳ
cũng rất nhanh đã đến gần, tạo thành xu thế đem Mạnh Hạo cùng
với Hứa Thanh vây lại.
Hai Trúc Cơ trung kỳ này đều là trung niên, ánh mắt bất
thiện, mang theo một vòng lạnh lẽo. Trên người bọn họ có không
ít sát khí, hiển nhiên đều là những kẻ tàn nhẫn.
“Ngươi muốn biết cái gì, ta có thể nói cho ngươi.” Mạnh Hạo
lạnh nhạt nói, Hứa Thanh sắc mặt trắng bệch đang ở trong lồng
ngực của hắn. Đoạn đường đãqua, nếu không phải có Mạnh Hạo ở
đây, nàng sớm đã bị những tán tu Trúc Cơ kia bắt đi rồi. Thậm
chí ở trên đường đi, nàng còn nhìn thấy mấy đệ tử Thanh La Tông
không kịp đi tới nơi tập kết, bị đám tán tu kia dùng đủ loại
thủ đoạn để tra hỏi đáp án.
Nhưng tán tu dù sao cũng là tán tu, coi như có hỏi ra điều gì
cũng sẽ không đơn giản nói cho người khác. Dù sao ở chỗ này,
biết được càng nhiều thì cơ hội bảo mệnh lại càng lớn. Nếu
như biết rồi, mà chia sẻ với người khác thì chẳng khác nào là đồng sinh
cộng tử.
“Lão phu không có thói quen nghe lời người khác báo cho, ta chỉ
tin tưởng đáp án tự mình lấy được.” Lão bình tĩnh mở miệng.
Tu vi Trúc Cơ hậu kỳ chậm rãi tản ra, tạo thành uy áp bao phủ
lên người Mạnh Hạo.