Triệu Sơn Hà vô cùng đắc ý ôm Tiết Vân Thúy,
nhìn Hứa Thanh ở phía trước bay nhanh như một con nai con đang bàng hoàng. Gã đứng trên mặt đất tươi cười, trong nụ cười mang theo
dâm ý, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Thỉnh thoảng gã lại giơ ngón tay lên. Chỉ phong xẹt qua người
Hứa Thanh, đem y phục của nàng xé rách, còn gã thì đứng đó cười ha ha.
Nhìn Hứa Thanh quật cường nhưng bộ dáng lại yếu ớt, Triệu Sơn Hà có chút hưng phấn. Gã không ngừng chỉ tay, khiến cho y phục
của Hứa Thanh dần dần bị xé rách. Một cỗ tuyệt vọng dâng lên
trong lòng Hứa Thanh, đồng thời Triệu Sơn Hà ở chỗ đó lại càng
hưng phấn, hai mắt gã cũng đã sáng cả lên.
Cộng thêm Tiết Vân Thúy ở bên cạnh a dua nịnh hót, buông ra
những lời bỉ ổi ác độc nói về Hứa Thanh sắc mặt đang trắng
bệch, khiến cho hai mắt Triệu Sơn Hà lại càng sáng lên.
Nhưng gã không hề nóng nảy. Trong mắt gã, lần này Hứa Thanh
tuyệt đối sẽ không có vận khí như lần trước, có thể thoát khỏi bàn tay của mình. Gã muốn thỏa thích hưởng thụ cho tới khi
đạt được thành quả, tìm kiếm phương thức làm cho mình thấy vui
thích. Đối phương càng yếu nhược thì gã càng hưng phấn, càng
giãy dụa, gã lại càng cuồng dã.
“Hứa Thanh. Bắt đầu từ khi ngươi bị dẫn vào Thanh La Tông năm
đó, ta đã để ý tới ngươi. Ta cũng đã truyền lời ra ngoài,
ngươi chính là vật độc chiếm của ta. Nếu không, ngươi nghĩ xem,
những năm này vì sao không có nhiều kẻ không có mắt tìm ngươi
gây phiền phức?
Nhưng lại ba phen mấy bận cự tuyệt hảo ý của ta. Ngươi nếu
đã không biết đối nhân xử thế như thế, vậy cũng đừng trách
Triệu mỗ ra tay ác độc rồi.“ Triệu Sơn Hà cười to. Nếu ở trong
tông môn thì gã còn cố kỵ chút môn quy, ngày bình thường đều
chỉ bức bách khiến người gã nhìn trúng tự nguyện. Nhưng hôm nay ở chỗ này, gã không còn chút kiêng kị nào.
Mà gã thân là đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông, so với đệ tử
nội môn còn cao hơn một tầng. Khiến gã có thể hô phong hoán vũ ở trong hàng đệ tử của Thanh La Tông.
Hơn nữa hôm nay Triệu gia của gã có một vị lão tổ là trưởng
lão ở trong Thanh La Tông. Mà trước vị lão tổ này, mấy trăm năm trước, Triệu gia thậm chí còn có một lão tổ tông là Nguyên Anh, hôm nay đang bế quan ở trong Thanh La Tông, đã nhiều năm không ra.
Cũng chính bởi vì có vị tổ tông Nguyên Anh kia, mới khiến
cho Triệu gia ở trong Thanh La Tông coi như là thâm căn cố đế. Cũng
bởi vậy mà Triệu Sơn Hà dù không phải là kẻ có tư chất kinh người,
nhưng vẫn là đệ tử hạch tâm. Nếu đổi lại là người khác thì cả
đời này cũng không cách nào Trúc Cơ. Nhưng gã lại được lão tổ
Kết Đan của gã dùng không ít Trúc Cơ Đan, lại tự thân hộ pháp gia trì cứng rắn cưỡng ép nâng lên Trúc Cơ.
Sau khi trở thành tu sĩ Trúc Cơ, Triệu Sơn Hà lại càng đắc ý.
Gã ở trong tông môn, trừ một ít người không thể trêu chọc, thì có thể muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Thậm chí ở Thanh La Tông gã còn chính là con trưởng.
Toàn bộ Triệu gia, đến đời gã chỉ có tổng cộng hai nam. Một
người là gã, một người khác là một người chi khác, đường đệ Triệu Bân Võ. Giống như gã, Triệu Bân Võ cũng là đệ tử hạch tâm. Mà tư
chất lại siêu việt Triệu Sơn Hà không biết bao nhiêu lần, được
liệt vào hàng ngũ tộc nhân được Triệu gia trọng điểm bồi dưỡng. Tất cả điều này Triệu Sơn Hà đều hiểu rõ, nên cũng không đi
tranh đoạt cái gì, mà chỉ đắm chìm trong khoái hoạt. Ngày
bình thường, có rất ít nữ đệ tử nếu có chút dễ coi ở trong
tông môn dám cự tuyệt. Mà nếu không có gì ngoài ý muốn, thì
có cự tuyệt cũng vô dụng.
Mà lão tổ của gã cũng không để ý tới chuyện này, đã xem gã
là ngựa giống của gia tộc. Nếu có người nữ đệ tử nào mà mang thai,
thì tất nhiên địa vị cũng theo đó mà tăng lên. Đủ loại duyên
cớ, khiến cho Triệu Sơn Hà trở thành một tên quần là áo lượt ở
trong Thanh La Tông. Bên ngoài không nổi danh, nhưng trong tông môn,
thì tiếng xấu lại sáng tỏ.
“Ngươi xem, trên bầu trời đã có những vì sao, thời gian cũng
không sai biệt lắm. Hai người chúng ta dùng ngôi sao là hoa chúc,
dùng đất này là chỗ động phòng. Như thế nào a.” Triệu Sơn Hà
cười ha ha một tiếng, tay phải nhấc lên, lại một lần nữa chỉ về phía trước. Một chỉ này hóa thành chỉ phong, trực tiếp rơi
trên thân hình đã mệt mỏi không chịu nổi của Hứa Thanh.
Thân hình Hứa Thanh run lên, khóe miệng tràn ra máu tươi. Đây
là do Triệu Sơn Hà đã ước chừng mà khống chế linh lực. Bằng
không, một chỉ này cũng đã đủ để cho Hứa Thanh hương tiêu ngọc
vẫn. Ngay sau đó, áng mây dưới chân Hứa Thanh lập tức sụp đổ
khiến thân hình nàng trực tiếp hướng phía mặt đất mà rơi
xuống. Nhưng Tiết Vân Thúy lại cười một tiếng như chuông bạc, cất
bước đón lấy. Nàng vẫn xuống mặt đất, nhưng lại không cách
nào giãy dụa.
Sắc mặt Hứa Thanh trắng bệch, dù dung nhan tiều tụy, nhưng
trong mắt lại có lãnh ý, nhìn chằm chằm vào Triệu Sơn Hà vừa
cởi bỏ y phục vừa đi tới. Trong mắt nàng lộ ra tuyệt vọng,
lại càng có một vệt quyết đoán. Nhưng khi nàng định cắn lưỡi
thì lại bị Tiết Vân Thúy nhéo vào dưới cằm.
“Hứa sư muội, như vậy cũng không hay. Ngươi nếu thật muốn tự
vận, cũng phải chờ sau khi sảng khoái cùng với Triệu sư huynh đã,
lúc đó tự vận cũng được nha.” Tiết Vân Thúy mở miệng cười, âm
thanh rất dễ nghe nhưng câu từ lại cực kỳ ác độc.
“Không tệ không tệ.” Triệu Sơn Hà cười ha ha một tiếng, nhìn
thoáng qua Tiết Vân Thúy tán thưởng. Rồi tiến lên sờ lên mặt Tiết Vân Thúy.Trên gương mặt của cô gái xinh đẹp này như tỏa ra hào quang,
giống như ánh mắt tán thưởng của Triệu Sơn Hà khiến cho nàng ta cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Trong lúc nói, Triệu Sơn Hà cúi đầu nhìn về phía Hứa Thanh
đang bị Tiết Vân Thúy đè chặt dưới đất, căn bản là không có
cách nào giãy dụa. Ánh mắt gã đảo qua dáng người thon thả của
Hứa Thanh, nở nụ cười.
“Tiếc là nếu bắt ngươi nuốt đan dược, thì lại không được
hưởng vui thú khi ngươi giãy dụa. Bằng không ta cũng thật muốn
cho ngươi ăn một hạt.” Triệu Sơn Hà nói xong thì đã cởi bỏ y phục của mình.
Thân hình Hứa Thanh run rẩy, nước mắt chảy ra. Nàng không có
cách nào phản kháng. Tu vi của Tiết Vân Thúy so với nàng cao hơn,
cộng thêm việc mình một đường chạy trốn đã mệt mỏi không chịu
nổi. Giờ này bị đối phương đè xuống, như đem vận mệnh của
mình trói chặt, căn bản là không có cách nào chạy thoát.
Trên mặt nàng, vẻ lạnh băng đã biến mất, mà thay vào đó là cười thảm cùng với tuyệt vọng. Đôi mắt nàng dần trống rỗng,
giống như nhìn thấy Kháo Sơn Tông, thấy Mạnh Hạo ở trên ngọn Đông
Phong, nghĩ tới năm đó ở Đai Thanh Sơn, thấy người thư sinh xoay
người ném dây thừng.
Nàng nhớ rất rõ, lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Mạnh Hạo, nàng đã đứng ở phía sau quan sát thật lâu, nhìn Mạnh Hạo đi
tìm nhánh dây, nhìn hắn đem sợi dây ném xuống sườn núi, nghe
hắn ở trên hỏi ý người ở dưới vách núi, nói về tiên nhân.
Lúc ấy nàng cảm thấy thư sinh phàm nhân này rất có ý tứ, nên mang luôn cả hắn đi.
Nàng lại càng nhớ tới cảnh tượng Mạnh Hạo giơ cao đan dược,
ở trước mắt bao nhiêu người đưa tặng cho mình... Còn có lúc ở
trước hắc động, Mạnh Hạo quay đầu lại, ngóng nhìn ánh mắt của
mình.
“Hết rồi...” Hứa Thanh chảy nước mắt, trên mặt nàng lộ ra vẻ
thê lương. Thân hình của nàng không ngừng run rẩy. Nàng sợ hãi,
cũng có một sự giải thoát. Từ lúc rời khỏi Kháo Sơn Tông, nàng chưa từng có một ngày vui vẻ. Hôm nay, có vẻ là đã đến lúc
kết thúc rồi.
Nàng từ nhỏ đã biết rõ, mình không phải là một nữ hài rất thông minh, mà thậm chí có một số lúc rất ngốc, cho nên mới
tìm cách để giấu đi. Dùng khuôn mặt lạnh như băng, dùng lời
nói băng lãnh giống như không có bất cứ tình cảm gì, để che
giấu mình không thông minh, để cho cái thế giới này ở trong mắt mình đơn giản đi một ít.
Nàng không thích phức tạp, bởi vì chuyện quá phức tạp nàng suy nghĩ không ra. Nàng ưa thích sự yên tĩnh, thích một mình tu
hành, nhìn tuế nguyệt trôi qua, nhìn sinh mệnh dần dần tàn
lụi. Nhớ kỹ những gì đẹp đẽ trong ký ức.
Đó chính là nàng, Hứa Thanh. Bề ngoài lạnh ngắt, nhưng nội tâm lại rất giản đơn.
Giờ phút này, nàng cố không để cho mình rơi lệ, cố gắng giữ cho mình không sợ hãi. Lông mi của nàng run rẩy, hai mắt nhắm
nghiền. Đối mặt với sự mạnh mẽ của Triệu Sơn Hà . Nàng chỉ là một tu sĩ ngưng khí, căn bản là không có cách phản kháng nào. Cho
dù là chết... Cũng đều không thể rung chuyển mảy may.
“Đã không thể trốn thoát, vậy thì nhắm hai mắt lại, hưởng
thụ cho tốt đi. Tỷ tỷ năm ấy cũng là như vậy đó. Muốn trách,
thì phải trách ngươi không nên thanh cao như thế. Muốn trách, thì phải trách tv của ngươi. Quá yếu...” Khi Hứa Thanh vừa nhắm mắt lại, thì bên tai của nàng truyền đến tiếng thì thầm của Tiết Vân Thúy. Âm thanh mang theo một vòng phức tạp rất nhạt.
Tiếng cười của Triệu Sơn Hà vang lên quanh quẩn. Gã nâng tay
phải hướng về phía ngoài vung lên. Lập tức một màn sáng màu hồng
nhạt xuất hiện, lan ra bao phủ phạm vi mười trượng xung quanh. Màn
sáng này lóe lên, nháy mắt liền đem tất cả mọi thứ ở trong đó che giấu. Kể cả ba người Hứa Thanh đều bị giấu kín, khiến cho
người ngoài căn bản là không nhìn ra được chỗ này có gì đó bất đồng.
Chỉ chớp mắt sau khi màn sáng này xuất hiện đem nơi này che
giấu, thì ở trên bầu trời cách đó không xa, có một đạo trường
hồng giống như thiêu đốt, dùng tốc độ cực nhanh gào thét bay
tới. Ở trong đó, chính là Mạnh Hạo vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo.
Mạnh Hạo nháy mắt đã tới gần. Ánh mắt của hắn đảo qua mặt
đất, lông mày nhăn lại. Nơi đây không có gì dị thường. Hắn đang
định rời đi thì bỗng nhiên bước chân dừng lại, quay đầu nhìn
bốn phía. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, lấy ngọc giản ra xem xét. Lập
tức hắn phát hiện ra ba điểm trắng đại biểu cho Hứa Thanh, lại
biến mất ở chỗ này. Không biết tại sao, một cảm giác bất an
bỗng hiện ra mãnh liệt trong lòng Mạnh Hạo.
Hắn cúi đầu nhìn xuống mặt đất, tay phải nháy mắt nâng lên
hướng xuống phía dưới nhấn một cái. Lập tức một con rồng lửa
khoảng mười trượng ầm ầm lao xuống mặt đất, khiến cho mặt đất ầm ầm chấn động, nhấc lên vô tận bụi mù. Nhưng có một khu vực
rộng mười trượng lại không có chút bụi đất nào bay ra. So sánh với bốn phía bụi đất mịt mù, thì chỗ này khác biệt dễ làm
cho người ta chú ý.
Cùng lúc đó, ở trong màn sáng, gương mặt Triệu Sơn Hà lộ vẻ
đắc ý, liếm môi, hai mắt sáng lên, đang định nhào về phía Hứa
Thanh, thì đột nhiên có tiếng nổ vang từ bên ngoài truyền tới,
khiến lông mày của gã nhăn lại. Khi gã quay đầu nhìn lại thì
hai mắt lập tức co rút.
Không chỉ có gã, Tiết Vân Thúy cũng kinh ngạc ngẩng đầu. Lúc
nhìn lại thì sắc mặt lập tức biến đổi. Nhưng ả phản ứng rất
nhanh, theo bản năng xoay tay phải, lấy ra một thanh lợi kiếm đặt
lên cổ Hứa Thanh.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy ở bên ngoài, vào lúc này có một
thanh niên mặc áo xanh trông giống như một thư sinh, nhưng hai mắt
lại lộ ra sát cơ mãnh liệt. Khi tay phải của hắn nhấc lên, lập tức
trên ngón tay có một vệt máu, rồi trực tiếp đặt lên màn sáng. Tiếng
sấm kinh thiên động địa nháy mắt vang lên. Bọn họ lại thấy Mạnh Hạo há miệng ra, lập tức một mảnh lôi vụ ầm ầm lao ra, trực
tiếp va chạm với màn sáng hồng nhạt này.
Trong tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên quanh quẩn, dường
như cái màn sáng kia đã không thể chịu đựng. Trong khoảnh khắc
này, trực tiếp nổ tung, tạo thành những âm thanh nổ vang truyền
khắp bát phương. Hứa Thanh đang trong tuyệt vọng cũng mở ra hai
mắt, kinh ngạc nhìn. Nàng thấy sau khi màn sáng vỡ vụn, một thân
ảnh chập chờn, sát cơ tùy ý, sát khí ngập trời, sau lưng lại
có một nhánh dây đỏ sậm!
Thân ảnh kia, như sát tiên đi ra từ trong Hoàng Tuyền, như ẩn
chứa phẫn nộ cùng với điên cuồng khó có thể hình dung. Lúc hắn đi ra, nhấc lên cuồng phong khiến mặt đất bốn phía run lên, tựa
như toàn bộ thế giới cũng phải nhún nhường.
“Các ngươi... Đáng chết!!” Đó là thanh âm của Mạnh Hạo, giống
như một cỗ phẫn nộ cực hạn. Không phải là tiếng gầm thét,
nhưng rơi vào trong tai bất luận kẻ nào, cũng giống như âm thanh
truyền ra từ trong Hoàng Tuyền!
“Mạnh Hạo...” Hứa Thanh nở nụ cười. Nụ cười rất đẹp, hoàn
toàn khác biệt với vẻ lạnh như băng thường ngày của nàng. Nụ
cười này không liên quan đến tình, rất đơn giản.