Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 149: Sát Cơ!​


trướctiếp

Trên ngọn đồi nhỏ, Mạnh Hạo đứng lên, bình tĩnh nhìn gã thanh niên áo bào tím đang lao thẳng đến bên này, khí thế dũng mãnh, hơn nữa xung quanh hắn lúc này còn có bảy tám nhánh dây như những xúc tu uốn éo như những con mãng xà lộ ra hàm răng nhọn hoắt mà lao tới.

"Trúc Cơ trung kỳ ." Mạnh Hạo lạnh lùng mở miệng, sắc mặt hắn không có chút biến hóa nào. Tuy rằng bản thân hắn nhìn qua chỉ là Trúc cơ sơ kì, nhưng cũng là hoàn mỹ Trúc cơ, có hoàn mỹ đạo đài trong người. Dù hắn vẫn chưa có chút công pháp Trúc cơ nào, nhưng lúc hắn Ngưng khí đã tu hành Thái Linh kinh mở ra đan hải rộng lớn gấp nhiều lần cùng cảnh giới, rồi sau đó đạt tới Ngưng khí tầng mười ba đại viên mãn mới bước vào cảnh giới Trúc Cơ.

Những yếu tố trên trở thành nền tảng cơ sở của hắn, được hắn gom góp tích trữ thật sâu dày để đến khi nhận được Huyết tiên truyền thừa thì như hậu tích bạc phát mà bộc lộ ra tu vi mạnh mẽ. Hơn nữa chiến lực của hắn cũng được trui rèn dữ dội thông qua trận chiến với Lý gia đạo tử Trúc cơ hậu kì đỉnh phong Lý Đạo Nhất trong không gian truyền thừa Huyết tiên. Tuy hắn không thể chiến thắng hắn, nhưng cũng khiến Lý Đạo Nhất phải để lại một cánh tay tại đó, nếu đổi lại là một tên mang thân phận đạo tử khác, chắc hẳn đã táng thân dưới tay hắn lúc đó rồi.

Chính vì thế, một tên thiên kiêu tu vi Trúc cơ trung kì càng không đáng để bàn tới.

Thậm chí, chỉ cần Mạnh Hạo bước vào Trúc cơ Trung kì, thì chỉ còn có Đạo tử của các tông môn, đại gia tộc mới có thể tại cảnh giới Trúc cơ này tranh đấu ngang ngửa với hắn được mà thôi.

Ngay khi tên thanh niên áo bào tím cười lạnh, mang theo sát cơ đầy người đã tới gần hắn. Hắn vẫn đứng nguyên trên đỉnh đồi nhìn gã, thần sắc bình tĩnh đưa tay phải lên, đồng thời hắn rạch một đường trên đầu ngón tay. Trong nháy mắt là gã thanh niên kia đã áp sát hắn, hắn đưa tay như tùy ý nâng lên đấy nhấn một chỉ hướng về gã.

Một chỉ hạ xuống, xung quanh gió mây đều chợt bất động. Sắc mặt gã thanh niên đại biến, cặp mắt hắn co rút lại lộ ra một sự hoảng hốt không cách nào tin được. Ngay tích tắc, trước mắt gã, toàn bộ bầu trời như trở thành một màu đỏ tươi, đây không phải ảo giác, mà là hư ảnh hình thành trong trực giác của gã.

Chỉ một ngón tay, kéo xuống khiến cho trời đất nhanh chóng biến chuyển thành một màu đỏ tươi đè xuống trước mặt mình.

Những nhánh dây leo quấn quanh tay gã với những cái miệng đầy răng sắc nhọn trông vô cùng dữ tợn như muốn lao về phía Mạnh Hạo lúc đầu cũng nhanh chóng phát ra một âm thanh thê lương. Đầu nhánh dây bắt đầu run rẩy, khi còn cánh Mạnh Hạo khoảng mười trượng thì nhanh chóng tan ra thành một bãi máu loãng!

Đám máu này nhanh chóng bị hất ngược lại, hóa thành một màn máu tươi bao trùm toàn bộ người gã thanh niên áo tím kia. Thực tế, mọi chuyện diễn ra không dài dòng như vậy, mà chỉ trong tích tắc mà thôi.

Tiếng kêu thảm thiết của gã nhanh chóng truyền ra, mà thân thể hắn cũng mạnh mẽ mà bay ngược lại. nhưng lúc này Mạnh Hạo đã động thân.

Bước chân hắn bước ra, cả người nhảy lên trong chớp mắt vọt theo sau gã. Ngay khi tới gần, Mạnh Hạo đặt ngón trỏ của hắn lên màn máu.

“Toái!” Một chữ phát ra, tiếng nổ ầm trời.

Tấm màn máu kia bỗng nhiên sụp đổ xuống, khiến cho nhánh dây leo trên thân gã kia cũng trở nên nát bấy chỉ còn lại trơ trọi một quả cây màu tím ánh vàng óng ánh đang lộ ra dao động sinh mệnh dập dềnh, mang theo ý muốn xin tha mạng.

“Ngươi…” Sắc mặt gã thanh niên áo bào tím nhanh chóng trở nên tái nhợt, gã phun ra một ngụm máu, ánh mắt lại hiện ra sự kinh sợ vô cùng. Nỗi sợ hãi này cũng là thứ cảm giác mà lần đầu tiên hắn được nếm trải. Dù sao gã cũng là thiên kiêu trong tông môn, trên người khoác lên áo bào tím, địa vị trong tông môn cao quý vô cùng, bình thường đầu pháp cùng người khác cũng chưa bao giờ ở vào thế hạ phong, thậm chí gần đây còn được nhiều người vây quanh tâng bốc xu nịnh nên chỉ luôn có một tư thái ngạo nghễ. Lúc này đây nhìn vào khuôn mặt không chút biến sắc của Mạnh Hạo, gã cảm nhận được một nguy cơ sinh tử mà từ trước tới này gã còn chưa từng cảm giác qua.

Thời khắc mấu chốt này, gã nhanh chóng niệm pháp quyết đồng thời đưa tay đánh ra phía trước mặt bảy tám lần, mỗi một lần đánh ra tạo ra một cỗ chấn động pháp lực rồi dần hình thành một Đại thủ ấn màu xanh nhằm ngăn cản Mạnh Hạo lại.

Nhưng ngay lúc Đại thủ ấn kia dần hình thành, Mạnh Hạo bèn há miệng phun ra một đám lôi vụ đụng thẳng vào Đại thủ ấn kia khiến cho chấn động pháp lực ầm vang rầm rĩ.

Sắc mặt gã thanh niên áo bào tím kia càng thê thảm đầy tuyệt vọng. Gã đang muốn tiếp tục thi triển pháp quyết thì Mạnh Hạo đã lướt tới gần gã, sau đó nâng gối thụi vào bụng gã một cái thật mạnh khiến cho đầu óc gã hoàn toàn tối sầm lại, cả người đau nhức kịch liệt phải gập người lại, mà tay phải đang bấm niệm pháp quyết cũng ngay đó mà tiêu biến mất.

Cú lên gối trời giáng này khiến cho gã cảm thấy đau nhức truyền khắp cả người, máu dồn lên tới đầu óc. Khiến cho nét tuấn lãng ban đầu của gã hoàn toàn tiêu thất, chỉ còn lại bộ mặt đỏ tím như tôm luộc, gã mở miệng ngáp ngáp như muôn nói gì đó. Nhưng nỗi sợ hãi đến run rẩy khiến cho gã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Mà Mạnh Hạo cũng không đợi gã nói ra cái gì hết, trực tiếp dùng móng tay đưa tới trước trán gã vẽ ra một Ấn quyết quỷ dị rồi nhấn thẳng vào cái Ấn quyết vừa hình thành đó một cái.

Dưới cái nhấn này, kèm theo một tiếng mổ ầm, cả thân thể gã kia như một cánh diều đứt dây rơi xuống. Nhưng toàn bộ máu trong người lúc này gần như tập trung hết trên mặt gã, rồi dần dần như bị rút ra ngoài theo cái ấn quyết ở giữa trán kia. Không có tiếng kêu la thảm thiết, gã thanh niên kia chỉ trơ mắt nhìn máu của mình phun ra như suối mà không thể làm gì được, đến khi cả người tái nhợt, không còn giọt máu nào nữa thì rơi phịch xuống mặt đất. Người gã giật giật mấy cái rồi cứ thế mà tắt thở chết đi.

Máu của gã bị rút ra, lơ lửng giữa không trung, như bị thiêu đốt rồi dần dần hóa thành một đám sương máu. Khoảng một vài hơi thở sau thì đám sương đó lại ngưng tụ lại thành một giọt máu chỉ bằng cỡ đầu ngón tay nhìn qua vô cùng rực rỡ tươi đẹp, bay tới chỗ Mạnh Hạo. Rồi bị Mạnh Hạo nắm trong lòng bàn tay.

“Cần ba đời huyết mạch mới đạt được chút thành tựu hóa thân, sáu đời huyết mạch tạo thành chân thân, chín đời huyết mạch tạo thành Huyết linh tử, mới được Nhất sát.” Mạnh Hạo lẩm bẩm. Chiêu thức hắn vừa thi triển ra để đối phó với gã kia chính là Phệ linh kinh.

“Người này có thể mặc được áo tím trong Thanh La tông nhất định phải là thiên kiêu trong tông môn, mà thiên kiêu thì chắc hẳn trong máu gã cũng có điểm mạnh mẽ nào đó.” Mạnh Hạo nhìn thoáng qua giọt máu đỏ tươi kia, rồi thu hồi lại. Sau đó hắn đi tới cái xác kia gỡ túi trữ vật của gã xuống, rồi nhìn quả cây Tử Kim đang phát ra ý cầu xin kia, suy nghĩ chút rồi cũng nhặt lên.

Quả cây này trong tay Mạnh Hạo tức thì như đang thể hiện ra nó có tính mệnh riêng, run rẩy không ngừng cầu xin tha mạng.

“Bên người Mạnh mỗ không để lại vật vô dụng. Nói xem ngươi có tác dụng gì” Tay phải Mạnh Hạo hất lên quăng trái cây này xuống mảnh đất trước mặt. Ngay lập tức trái cây này nhúc nhích rồi nhanh chóng sinh trưởng ra từng nhánh dây leo vươn dài ra bốn phía. Chỉ trong mấy chục giây, bãi đất này đã có khoảng hơn mười nhánh dây uốn lượn với chiều dài khoảng gần mườitrượng, những nhánh dây này len lỏi dưới mặt đất rồi đâm ra bốn phía xung quanh Mạnh Hạo. Nhìn xa, đám dây leo này chập chờn vờn quanh Mạnh Hạo khiến cho nơi này bỗng chốc mà mang đầy cảm giác âm u đáng sợ.

“Chưa đủ.” Mạnh Hạo lắc đầu .

Hắn vừa nói xong, mấy nhánh dây leo bỗng nhao nhao run rẩy, nhưng sau đó một nhánh dây nhanh chóng uốn xuống đâm thẳng vào cái xác gã thanh niên kia. Hành động của nó như muốn phân thây cái xác ra rồi nhanh chóng cắn nuốt hết.

Mạnh Hạo cũng chỉ đứng đó nhíu mày quan sát, nhưng chỉ trong vài hơi thở, nhánh dây leo kia sau khi cắn nuốt xong cái xác thì bỗng nhiên trở nên run rẩy chấn động. Rồi từ từ trên lá của nhánh dây này dần hiện lên từng đạo phù văn lấp lánh khiến cho Mạnh Hạo nhìn đến ngây người.

Cũng không lâu lắm thì đã có chừng trăm lá chứa đầy đạo phù văn, sau đó chúng dần rơi ra khỏi thân cây rồi tự động chồng lên nhau giống như một quyển sách bằng lá đưa tới trước mặt Mạnh Hạo!

Mạnh Hạo cầm lấy quyển sách bằng lá này, lật lên xem mấy tờ đầu thì trong mắt đã ánh lên đầy tia nhìn kì dị với nhánh dây leo này. Những phù văn trên lá kia đều cần linh thức đưa vào mới có thể xem được, mà ngạc nhiên hơn nữa thì đây chính là một quyển công pháp a.

Tên của công pháp này là Thanh Vân thập cửu phách, cũng chính là thuật pháp mà lúc nãy tên kia thi triển ra đối kháng với Mạnh Hạo.

Chỉ có điều đây chỉ là tàn quyển mà thôi, trong này chỉ có ngũ phách, còn lại thì thiếu rất nhiều khẩu quyết và chắp vá. Nguyên nhân cũng không phải do tên thanh niên áo bào tím học không hết. Dựa vào tu vi Hoàn mỹ Trúc cơ của hắn, tập trung suy diễn thuật pháp này một chút là có thể hiểu rõ, chỉ có thể do năng lực của nhánh dây leo Tử Kim này chưa đủ nên mới đươc tàn quyển như vậy thôi.

Nhưng cho dù vậy cũng khiến Mạnh Hạo động tâm rồi. Hắn nhìn nhánh dây, muôn vàn suy nghĩ vận chuyển trong đầu, thầm nghĩ nếu đợi nhánh dây trưởng thành rồi, chắc hẳn sẽ mang lại nhiều bất ngờ hơn nữa. Nghĩ vậy hắn thu hồi lại xấp lá này, sau đó vung tay hất một giọt máu tươi rơi vào Tử Kim Đằng. Đây được gọi là Huyết ấn, là thuật pháp dùng máu lạc ấn sâu bên trong nhánh cây, cũng là một trong số những thuật pháp vụn vặt mà hắn nhận được trong truyền thừa Huyết tiên.

Toàn bộ nhánh dây leo này chấn động mạnh, mà màu sắc trên thân nó cũng nhanh chóng biến đổi, không còn màu Tử kim nữa, mà toàn bộ dây leo đều mang một màu đỏ sậm nhìn qua trông vô cùng yêu dị. Những đám dây leo này nhanh chóng vờn quanh Mạnh Hạo, không ngừng lay động. Thậm chí, lúc này trên thân của dây cũng dần xuất hiện một đám yêu khí mơ mơ hồ hồ, nếu như không chăm chú quan sát thì cũng không thể phát hiện sự tồn tại của đám yêu khí này.

Mạnh Hạo nhìn qua nhánh dây như có điều suy nghĩ, sau đó hắn nhìn về phía phế tích kia rồi trầm tư suy nghĩ. Một lát sau bèn đem túi trữ vật của gã kia kiểm tra, trong đó có bảy, tám cái ngọc giản. Hắn chăm chú xem qua từng cái một, bỗng nhiên hắn thấy trong đó có một miếng ngọc giản trắng muốt nhìn khá lạ mắt.

Mạnh Hạo bèn đưa tay cầm lấy miếng ngọc giản đó rồi đưa linh thức vào kiểm tra một vòng. Ngay lập tức trong đầu hắn xuất hiện một tấm bản đồ, trên đó là một mảnh đất hẹp dài với nhiều điểm trắng đang di động trên đó…

Ngoại trừ màu trắng, còn có khoảng hai trăm điểm màu xám, đa số cũng đều ở trong trạng thái chuyển động.

"Những thứ này là . . ."Đầu óc Mạnh Hạo chợt lóe sáng, sau đó hắn quyết định ngưng thần xác định vị trí của mình trong bản đồ này. Bỗng nhiên hắn phát hiện có ba điểm trắng cách chỗ mình không xa, một điểm phía trước, hai điểm sát phía sau, nhìn qua không giống như là thứ tự trước sau phi hành mà thành, dường như thiên về khả năng điểm sáng phía trước đang bị phía sau truy kích gắt gao thì đúng hơn!

Mạnh Hạo hơi nhíu mày, trong lòng hắn chợt động, liền đem toàn bộ linh thức của mình tập trung vào ba điểm sáng này. Trong chớp măt, trong đầu hắn như ầm vang lên một tiếng, một hình ảnh bỗng nhiên xuất hiện rõ ràng như đang ở trước mắt hắn vậy.

Hắn nhìn thấy bên trong điểm sáng ấy, hình ảnh Hứa Thanh với sắc mặt tái nhợt đang cắn chặt môi dưới mà cố sức bay nhanh về phía trước…

Hai mặt Mạnh Hạo lúc này lóe sáng, nhìn thẳng về phía hai điểm sáng đang đuổi sát phía sau nàng. Hình ảnh nữ tử xinh đẹp kia đang nằm trong tay vòng tay của tên thanh niên họ Triệu đang đầy vẻ trêu đùa trên mặt kia hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.

Một màn này lướt qua, trong nháy mắt, một luồng hơi lạnh lẽo từ người Mạnh Hạo tràn ra. Trong mắt hắn đã đầy phẫn nộ, mà những nhánh dây xung quanh hắn như cảm nhận được sát ý trên người hắn mà tràn ra sát khí ngập trời.

Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, cả người không chút chậm trễ mà bước ra một bước, hóa thành một đạo cầu vồng lao thẳng tới chỗ của Hứa Thanh, mà nhánh dây leo đỏ sậm kia cũng dùng một tốc độ nhanh nhẹn vô cùng mà xuyên qua lòng đất, gào thét đi theo Mạnh Hạo.


trướctiếp