Trong thiên địa, mỗi đóa Bỉ Ngạn Hoa đều dùng sinh mệnh của
cường giả làm chất dinh dưỡng. Máu tươi đổ vào, ngưng tụ vô số thần niệm mà sinh.
Mạnh Hạo trúng độc tam sắc Bỉ Ngạn Hoa, hắn nhìn đóa hoa bốn
màu ở trước mắt, vẻ phức tạp phát ra từ đáy lòng. Nhưng hắn
có thể cảm nhận được rất rõ ràng, cái đóa hoa bốn màu trước
mắt này, năm đó cũng giống như mình, là một người tu sĩ.
Cơ hồ tại lúc Mạnh Hạo nhìn thấy đóa tứ sắc Bỉ Ngạn Hoa này
thì đồng thời từ trên đỉnh đầu của hắn tràn ra sương mù ba màu, ngưng tụ ở trên đỉnh đầu của hắn, hóa thành một đóa tam sắc Bỉ
Ngạn Hoa. Đóa hoa này rất đẹp, chập chờn lay động, ba cánh hoa
tạo thành một cái mặt quỷ giống như khóc mà không phải khóc.
Dường như đang nhớ lại cuộc đời mình. Khóc, nhưng không phải là
khóc nhân sinh.
Thời gian dần trôi qua, đóa tứ sắc Bỉ Ngạn Hoa trước mặt Mạnh
Hạo cũng có chút chập chờn. Trong mịt mờ, Mạnh Hạo lờ mờ nhìn
thấy một nam tử mặc áo trắng. Nam tử này đứng yên lặng ở trên
đóa hoa, thân ảnh mơ hồ, cũng đang nhìn Mạnh Hạo.
Hai người cách nhau năm tháng, đứng ở hai bên bờ tương vọng. Hồi
lâu, nam tử mặc áo trắng kia giống như than nhẹ một tiếng, tay
phải vung lên. Lập tức ở bên cạnh y, trên cát xuất hiện một cánh
cửa ánh sáng.
Đã là người đồng mệnh, cần gì phải làm nhau khó xử. Cánh
cửa này thông với bên ngoài. Bước qua cửa này là bước qua trận thứ tư.
Cánh cửa này vừa xuất hiện thì thân ảnh nam tử mặc áo trắng cũng lập tức biến mất, chỉ còn đóa Bỉ Ngạn Hoa giống như khóc
mà không phải khóc đang nhè nhẹ lắc lư. Mạnh Hạo trầm mặc một
lúc rồi ôm quyền cúi đầu thật sâu. Đến khi ngẩng đầu, hắn mang
theo cảm xúc phức tạp trong nội tâm, đi vào cánh cổng ánh
sáng.
Trong chớp mắt thế giới đã tan vỡ thành những mảnh nhỏ. Đến khi tất
cả mọi thứ trở lại rõ ràng, hắn xuất hiện ở trên bình đài. Thiên địa
linh khí nồng nặc nháy mắt ập đến, đem Mạnh Hạo cùng với chó ngao bao
phủ ở bên trong.
Ở phía trước, trong trận thứ năm chỉ có Lý Đạo Nhất đã đi vào trận
thứ năm. Mà tất cả mọi người sau lưng Mạnh Hạo còn đang bị vây ở trong
trận thứ tư. Không đến mười ngày, đã xông qua trận thứ tư. Đây là sự
tình từ xưa đến nay trong mấy lần Huyết Tiên truyền thừa mở ra chưa từng xuất hiện. Có thể nói Mạnh Hạo là người trong vài vạn năm qua, là người đứng đầu dựa vào tốc độ xong qua trận thứ tư này!
Bên ngoài Nam Vực, ở trong chớp mắt, bởi vì Mạnh Hạo xuất hiện, mà
nhấc lên một hồi oanh động chưa từng có kể từ khi Huyết Tiên truyền thừa bắt đầu. Gần một vạn người thông qua huyết quang, toàn bộ đều ngưng tụ
lên trên thân ảnh mơ hồ của Mạnh Hạo, vẻ mặt mang theo khiếp sợ, càng có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Bảy ngày, người này chỉ dùng có bảy ngày liền xông qua trận thứ tư.
Hắn như thế nào làm được. Đây là sự tình chưa bao giờ xuất hiện trong
lịch sử Huyết Tiên truyền thừa!”
“Dựa vào trận thứ tư này, hắn đã hoàn toàn vượt qua mấy người khác.
Hôm nay ở trước hắn chỉ có Lý gia Lý Đạo Nhất kia! Nếu ở trận thứ năm
hắn cũng có thể làm được như thế, thì ta cam đoan rằng người này cho dù
cuối cùng không đạt được Huyết Tiên truyền thừa, nhưng cũng đủ danh chấn Nam Vực.”
“Hắn rốt cuộc là có lai lịch gì. Ta tuyệt đối không tin hắn là kẻ vô
danh... Hẳn là... Chẳng lẽ là Thanh La Tông. Bảy chỗ Huyết Tiên truyền
thừa lúc này sớm đã truyền ra ngoài, nhưng lại không thấy người Thanh La Tông đến!”
Những tiếng ồ lên không ngừng truyền ra. Tống lão quái cũng ngước
nhìn thân ảnh Mạnh Hạo đang ngồi tĩnh tọa. Không chỉ có lão, Tử Vận Tông Ngô Đinh Thu, Kim Hàn Tông Triệu Lăng Sơn, còn có cả Nhất Kiếm Tông Chu Ngôn Vân cùng với bọn người Trần Phàm, cũng thi nhau chú mục vào chỗ
Mạnh Hạo.
Nhưng bọn họ hiển nhiên là không thể nhìn ra, cái thân ảnh này, đã từng xuất hiện qua trong mắt bọn họ.
Hai tay Vương Đằng Phi đã gắt gao nắm chặt. Gã nhìn thoáng qua chỗ
Mạnh Hạo, đương nhiên là không cách nào nhận ra, gã càng chú ý huynh
trưởng Vương Lệ Hải của gã nhiều hơn.
Còn có hai vị Nguyên Anh lão quái của Lý gia, giờ phút này chân mày
cũng hơi nhíu lại. Bọn hắn cảm nhận được từ chỗ Mạnh Hạo một tia uy hiếp trong lần truyền thừa lần này.
Trong lúc mà bên ngoài vẫn còn đang bị oanh động bởi vì Mạnh Hạo chỉ
dùng có bảy ngày mà xông qua trận thứ tư, thì Mạnh Hạo đang khoanh chân
ngồi tĩnh tọa, nhanh chóng hấp thu linh khí. Theo lượng thiên địa linh
khí mênh mông ở bốn phía bị hấp thu, hình dáng tòa đạo đài thứ hai của
hắn càng ngày càng thêm rõ ràng. Chó ngao cũng vậy, thân hình đã bằng
một người lớn hơi nhỏ. Lúc nó đứng ở bên cạnh Mạnh Hạo thì đã cao có thể so với khi Mạnh Hạo ngồi khoanh chân, làm cho người ta kinh hãi không
thôi.
Bộ lông màu máu kéo dài, thậm chí trước mặt cũng phủ lên không ít,
nhưng hai mắt đỏ ngòm lộ ra bên trong bộ lông lại tràn đầy vẻ khát máu
lạnh băng. Móng vuốt lại càng sắc bén như phi kiếm, cắm chặt trên mặt
đất, giống như có thể rung chuyển trời xanh. Nhất là cái miệng lộ ra hàm răng sắc bén dữ tợn, giống như có thể xé mở tất cả sinh linh.
Khi Mạnh Hạo ngồi xuống được tám ngày, thì trận thứ tư sau
lưng hắn có gợn sóng quanh quẩn. Vương Lệ Hải cất bước đi ra. Gã
vừa đi ra nhìn thấy Mạnh Hạo thì lập tức sững sờ. Gã vốn cho
rằng, ngoại trừ Lý Đạo Nhất ra, thì người thứ nhất đi ra phải là gã. Mà với thời gian nửa tháng của gã, cũng đích đích xác
xác đủ gây nên oanh động. Chỉ là... Những thứ này ngày hôm nay
đã hoàn toàn bị Mạnh Hạo đè ép.
Vương Lệ Hải liếc nhìn Mạnh Hạo thật sâu rồi khoanh chân ngồi ở một bên. Lại qua ba ngày. Tống Giai đi ra, nàng bước đi tập tễnh, sau khi đi ra thì khóe miệng tràn ra máu tươi, lập tức khoanh chân ngồi xuống thổ nạp.
Mạnh Hạo mở mắt ra. Thiên địa linh khí ở nơi đây đã bị phân
tán. Hắn suy nghĩ một chút, đạo đài đã hoàn toàn thành hình.
Nếu linh khí vẫn nồng đậm như trước, hắn có thể nắm chắc không
đến nửa tháng sẽ ngưng tụ ra đạo đài. Nhưng bây giờ linh khí đã
bị phân tán, như thế thì thời gian cũng sẽ chậm lại.
Đột nhiên, chó ngao bên cạnh Mạnh Hạo bỗng ngẩng mạnh đầu lên,
hướng lên bầu trời gầm lên một tiếng kinh thiên. Lập tức khiến
Mạnh Hạo và những người xung quanh chú ý.
Chỉ thấy khí tức của chó ngao càng lúc càng mạnh, thân hình
đã lớn đến khoảng một trượng. Chỉ riêng thân hình như vậy cũng
đã tạo nên một cỗ uy hiếp mãnh liệt. Không chỉ có thế, mà ở
bốn chân của nó lúc này lại mọc ra một gai xương màu đỏ. Thậm
chí hai cái răng nanh cũng dài ra, khiến cho nó dù không mở
miệng, vẫn làm cho người ta nhìn qua mà tim đập nhanh.
Oanh một tiếng, tu vi của nó trong nháy mắt bộc phát. Không
phải là Trúc Cơ, mà là... Khí tức Kết Đan! Giây phút này, bên
ngoài lại một lần nữa oanh động.
“Kết Đan!! Huyết Thần của người này, hôm nay là cái thứ hai bước vào Kết Đan!”
“Xem ra lần này có thể cùng Lý Đạo Nhất tranh đoạt, cũng chỉ có người này. Hắn là ai...”
Mạnh Hạo nhìn chó ngao bộ dáng đáng sợ đang tỏa ra khí tức
kinh người ở phía trước, trong lòng thầm tiếc. Con chó này chỉ
có thể tồn tại ở đây, không cách nào mang ra. Bằng không, dùng
tình cảm giữa hắn và chó ngao đã bồi dưỡng ra trong những ngày
vừa qua, có nó ở bên cạnh, Mạnh Hạo ở trong tu chân giới cũng
sẽ dễ dàng không ít.
“Nó còn xa mới trưởng thành tới cuối cùng... Cách duy nhất
có thể mang nó đi ra ngoài, chính là đạt được Huyết Tiên truyền
thừa!” Hai mắt Mạnh Hạo bỗng lóe lên, tay phải nâng lên vuốt ve
phần lưng của chó ngao. Con chó ngao này mặc dù hung dữ với người
ngoài, nhưng đối với Mạnh Hạo thì lại cực kỳ nhu thuận. Thậm
chí khi Mạnh Hạo vuốt ve, nó vẫn như lúc còn nhỏ, phát ra âm
thanh thoải mái rất nhỏ, nắm xuống, dù đầu lưỡi của nó đã to
bằng bàn tay Mạnh Hạo, vẫn như lúc còn bé, liếm liếm bàn tay
Mạnh Hạo, lộ ra vẻ lấy lòng.
Giống như nó có thể hung tàn với tất cả tồn tại trong thế
gian này. Nhưng đối với Mạnh Hạo, nó vẫn sẽ trước sau như một.
Cho dù có xảy ra biến hóa gì, cũng sẽ như lúc còn bé, liếm
láp bàn tay của hắn, vẫn sẽ nằm im mỗi khi Mạnh Hạo vuốt ve.
“Huyết Tiên truyền thừa ta có thể cũng không thèm quan tâm. Nhưng
Huyết Ngao này... Ta muốn đem nó ra khỏi nơi đây...” Mạnh Hạo
ngẩng đầu, hai mắt lỗ ra một vòng chấp nhất. Thân hình hắn chậm rãi đứng lên. linh khí ở chỗ này đã mỏng manh, tiếp tục ở
lại chỉ phí thời gian. Lần này Mạnh Hạo chỉ có ba tháng để
tiến vào nơi này, bây giờ đã trôi qua hơn nửa tháng. Hắn bước
về phía trước một bước, chó ngao bay lên theo. Một người một chó,
trong ánh mắt chăm chú của vạn người bên ngoài, bay về phía
trận thứ năm.
Trận thứ năm trong truyền thừa, hôm nay chỉ có một mình Lý Đạo Nhất đã bước vào bên trong. Trong chớp mắt khi Mạnh Hạo vừa tiến vào, thì hắn lập tức đã nghe được âm thanh tang thương kia.
“Trận này là vô, vô này thông tận, gọi là vô tận. Một đạo
huyết phù, dùng để phong vạn linh. Hiểu ra thì có thể phá. Nếu
cuối cùng thu được truyền thừa thì có thể giữ lại, nếu cuối
cùng thất bại, thì phong này sẽ bị xóa đi. Bởi vì trận này
gian nan, nên Huyết Thần có thể lựa chọn rời đi, nhưng ngươi nếu muốn
thừa kế thì chỉ có thể tử chiến, không thể đi.”
Theo âm thanh tang thương vang vọng, trước mắt Mạnh Hạo xuất hiện
một phiến thế giới. Chính xác là một ngọn núi, trên đó có một
tấm bia đá cực lớn dựng thẳng đứng. Bên cạnh bia đá có một
cánh cổng ánh sáng, cánh cổng này, chỉ có Huyết Thần có thể đi
vào.
Trên tấm bia đá có khắc một phù văn huyết sắc. Phù văn này
lấp lóe, giống như ẩn chứa đại đạo nào đó, cần người hiểu ra
ý nghĩa.
Lúc Mạnh Hạo xuất hiện, là ở dưới tấm bia đá trên ngọn núi
này. chó ngao ở bên cạnh, cảnh giác quan sát bốn phía.
Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra trầm tư, quan sát phù văn trên bia đá.
Nhưng hắn mới nhìn được một chút thì sắc mặt của hắn bỗng nhiên
biến đổi. Loại biến đổi này, từ khi hắn bước vào trong Huyết Tiên
truyền thừa cho đến nay chưa từng xuất hiện. Mạnh Hạo không chậm trễ chút nào vỗ túi trữ vật. Lập tức một khối Xuân Thu Mộc bay ra,
bị hắn cầm lấy nắm ở trong tay.
Nhưng mặc cho hắn có hấp thu lực lượng của Xuân Thu Mộc như thế nào đi nữa, đều không có tác dụng. Dường như Xuân Thu Mộc ở
trong trận thứ năm này, giống như là cũng bị ngăn cách, khiến
cho sắc mặt của Mạnh Hạo tái nhợt.
Nhưng Mạnh Hạo còn chưa kịp làm gì, thân hình đã run rẩy mãnh liệt, phun ra một ngụm máu tươi. Máu kia có màu đen hóa thành
một đóa tam sắc Bỉ Ngạn Hoa ở giữa không trung, cánh hoa hình
thành gương mặt giống như khóc mà không phải khóc đang nhìn Mạnh Hạo.
Sắc mặt Mạnh Hạo trắng bệch. Hai mắt của hắn vào giây phút
này lại đồng thời xuất hiện khuôn mặt của cánh hoa ba màu kia.
Thân hình hắn càng thêm run rẩy, từng cơn đau nhức khiến cho Mạnh
Hạo như sắp hôn mê, thân hình hắn đổ sang một bên. Đây là độc trong
cơ thể hắn, lúc này phát tác.
“Rõ ràng hơn nửa tháng trước trong miệng núi lửa ta đã áp
chế một lần...” Mạnh Hạo cố gắng mở to mắt, hắn không ngừng tự
nhủ với mình không thể hôn mê. Lúc này đang ở trong trận thứ
năm, một khi hôn mê, là cửu tử vô sinh.
Loại độc này phát tác không liên quan tới trận thứ năm này,
mà bởi vì trận thứ tư kia. Mạnh Hạo nhìn thấy đóa tứ sắc Bỉ
Ngạn Hoa, độc trong cơ thể bị dẫn động, cho nên mới sớm phát
tác.
Giờ phút này toàn thân Mạnh Hạo mồ hôi toát ra như tắm, đau
đớn kịch liệt khó có thể hình dung như thủy triều đem hắn bao
phủ. Khiến cho hắn vào lúc này, đã trở thành phàm nhân. Mặt
mày méo mó, nhưng hắn vẫn gắng gượng cắn răng.
Chó ngao ở bên cạnh hiển nhiên là không biết Mạnh Hạo lúc này
đã xảy ra chuyện gì. Giờ phút này nó nhìn Mạnh Hạo, phát ra
những âm thanh lo lắng. Nhưng vào lúc này ở trong trận pháp, đột
nhiên truyền ra những tiếng gào rú, ầm ầm từ dưới ngọn núi
này truyền đến.
Ngay sau đó, ở dưới núi xuất hiện vô số thân ảnh. Tất cả đều là người, nhưng y phục lại rách nát giống như là dã nhân. Bọn
chúng có thân hình cao lớn, cặp mắt lộ ra vẻ hung tàn. Tất cả đều dùng tốc độ cao nhất bay lên trên núi.
Tốc độ của bọn chúng cực nhanh. Chỉ mấy hơi thở đã từ dưới núi nhanh chóng chạy đến. Mạnh Hạo lúc này sắc mặt trắng
bệch, thân hình run rẩy. Lần này độc tính phát tác so với
những lần trước mạnh hơn quá nhiều. Hắn thậm chí ngay cả chút
khí lực để đưa tay cũng không có, chỉ có thể trơ mắt nhìn bốn
phía trong chớp mắt xuất hiện vô số thân ảnh.