Linh khí dũng mãnh tiến vào, khiến tu vi của Mạnh
Hạo đang không ngừng ngưng tụ ở trong cơ thể. Dần dần chậm rãi
xuất hiện hư ảnh tòa đạo đài thứ hai, thậm chí còn đang không
ngừng ngưng tụ.
“Nếu linh khí không tán ra ngoài, thì bây giờ ta có thể lập tức
mở ra tòa đạo đài thứ hai!” Mạnh Hạo thầm than một tiếng, nhưng vẻ
mong chờ lại càng nhiều hơn.
Vài ngày sau, vào lúc Mạnh Hạo mở mắt ra. Trong mắt hắn lộ ra tia sáng. Hắn không hề biết, bởi vì hắn dĩ nhiên lại cùng
với Tống Giai và Vương Lệ Hải đồng thời bước ra khỏi trận thứ
ba, mà đã đưa tới oanh động không nhỏ ở bên ngoài.
Thậm chí có người còn bắt đầu đưa ra suy đoán rằng Mạnh Hạo
nói không chừng cũng là thiên kiêu của một tông môn nào đó, nhưng lại không có cách nào chứng minh được. Nhưng càng như thế, thì
lại càng có nhiều người xôn xao suy đoán. Có thể nói sự xuất
hiện của Mạnh Hạo, đối với người bên ngoài mà nói, giống như một
con ngựa ô đã biểu lộ ra dấu vết.
Chẳng qua là tiếng bàn tán không ít, nhưng bọn họ cũng xác nhận là
bản thân Vương Lệ Hải có chút vấn đề, nếu không, nhất định là y phải đi
ra ngoài sớm hơn.
Ánh mắt Mạnh Hạo nhìn con chó nhỏ ở phía trước. Vẻ mặt hiện lên một vòng nhu hòa.
Con chó nhỏ này đã có những thay đổi rất lớn. Thân hình đã
bằng một nửa người bình thường, thoạt nhìn giống như một con
nghé con vậy. Bộ lông đỏ ngòm dài ra gần chạm tới đất. Thân
hình tráng kiện ẩn chứa lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Khi cái
đầu to lớn há ra cái miệng đỏ lòm, lộ ra hàm răng sắc bén
đến cực điểm. Bàn chân to bằng nắm tay thò ra móng vuốt giống
như có thể rạch phá đại địa, cùng với hai con mắt màu đỏ.
Khiến cho bộ dáng của nó trở nên dữ tợn chưa từng có. Nó đứng ở nơi đó, cũng đủ để người khác nhìn thấy mà giật mình.
Nó đã không còn là con chó nhỏ mà đã là chó ngao, đã trở
thành một con chó ngao màu máu! Nó lúc này đang lạnh lùng nhìn quanh bốn phía. Dường như là nó cũng không biết nó cùng với
những người khác không ở cùng một không gian. Nếu như có người
nào mang ý đồ tới gần Mạnh Hạo, thì nó sẻ lập tức lao ra xé
xác đối phương.
Mạnh Hạo nhìn qua chó ngao, thần sắc càng thêm nhu hòa. Ngắn
ngủi mấy tháng, nó đã từ một con chó nhỏ không chút nào thu
hút, trưởng thành tới bộ dạng như bây giờ. Có thể nói ở trong một trận này, giữa bọn hắn đã hình thành nên một loại tình
bạn kỳ dị.
Bọn hắn cùng nhau bị thương, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau trải qua sinh tử, cùng trải qua máu tươi tẩy lễ.
Giống như là phát giác được ánh mắt của Mạnh Hạo. Nó quay
người nhìn qua Mạnh Hạo. Vẻ hung tàn lập tức biến mất, thay vào
đó là sự vui sướng. Nó dùng sức vẫy vẫy cái đuôi dài, chạy
tới bên cạnh, thè lưỡi liếm liếm bàn tay Mạnh Hạo, vẻ mặt lộ
ra vẻ lấy lòng.
Mạnh Hạo tươi cười, đưa tay vuốt đầu chó ngao, nhìn chó ngao kia tựa như đang rất thoải mái, nở nụ cười.
Đến khi ngẩng đầu lên, Mạnh Hạo nhìn về trận thứ ba ở sau
lưng. Giờ phút này vẫn còn có ba người đang bị vây ở trong đó.
Trận thứ tư ở phía trước cũng đã tồn tại ba thân ảnh. Duy
nhất trận thứ năm là chỉ có một người.
Mạnh Hạo đứng lên, vỗ chó ngao một cái. Hắn không lập tức bước
vào bọ cạp, mà bước vào cánh cửa ánh sáng trên bình đài. Lúc
xuất hiện, đã ở trong miệng núi lửa.
Mấy tháng không có trở về, Mạnh Hạo có chút không yên lòng
về chuyện đan dược. Giờ phút này, sau khi xuất hiện, liền lập tức hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến chỗ Sở Ngọc Yên. Sở
Ngọc Yên đang ngồi nhắm mắt. Ngay khi Mạnh Hạo vừa trở về, nàng
lập tức mở mắt ra.
Hai người ánh mắt nhìn nhau. Sở Ngọc Yên nghiêng đầu tránh đi,
tay phải vung lên ném ra một viên đan dược. Mạnh Hạo nắm lấy đan
dược trong tay, chính là khỏa phân đan thứ năm. Vẻ mặt của Mạnh
Hạo bình tĩnh, đem khỏa phân đan thứ năm này thu vào trong túi
càn khôn rồi quay người đi xa.
Không lâu sau hắn quay trở về, hất tay áo. Bảy miếng phân đan phân biệt bay ra rơi xuống trước mặt Sở Ngọc Yên.
“Đem bảy viên đan dược này luyện chế làm một khỏa. Đó chính
là Thất Lôi đan.” Mạnh Hạo nói xong liền ném ra một cái ngọc
giản, bên trong có ghi chép phương pháp luyện chế, nhưng về mặt
thời gian, lại bị Mạnh Hạo xóa đi.
“Hiện tại ai là người đứng đầu?” Sở Ngọc Yên cũng không nhìn bảy hạt đđ trước mặt, mà nhìn qua.
“Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất. Dược thảo còn sót lại
không đủ để luyện chế viên đan dược thứ hai.” Mạnh Hạo trầm mặc
một lát rồi chậm rãi mở miệng. Nói xong cũng không hề nhìn Sở
Ngọc Yên, mà quay người hóa thành cầu vồng đi về phía xa xa.
Lúc đi, hai mắt Mạnh Hạo có chút lóe lên.
“Sở Ngọc Yên này một khi luyện chế thành công, chắc chắn là
sẽ chần chừ nuốt thử đan dược. Tuy nhiên, trên mai rùa kia đã
nói rõ, luyện chế viên thuốc này, bảy đan cuối cùng dung hợp,
ít nhất cần thời gian ba tháng. Nàng không biết được điểm này,
nên ta liền chiếm cứ tiên cơ.” Mạnh Hạo trầm ngâm một lát rồi lại bay lên chỗ màn sáng bên trên sương mù cẩn thận xem xét một
phen. Lúc này mới bay thẳng tới chỗ Huyết Tiên tế đàn, không
chần chừ nữa, mà một bước bước vào trong.
Về tới bình đài bên trong Huyết Tiên truyền thừa, thân hình chó
ngao lập tức hiện ra, khí tức tu vi tản ra đã có thể so sánh với
uy áp của Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng đối với Mạnh Hạo, lại không có
tác dụng gì. Hắn thở sâu, thân hình nhoáng một cái, mang theo
chó ngao, hóa thành hai đạo trường hồng, thẳng đến trận thứ tư
mà đi.
Thân ảnh lập tức chui vào trong đó.
Một mảnh sa mạc mênh mông, vô biên vô hạn, nhìn không tới cuối
cùng. Bầu trời lờ mờ, dù không nhìn thấy mặt trời, nhưng lại
có từng trận oi bức tràn ngập toàn bộ thế giới này. Dường
như cái thế giới này đã hóa thành một cái lồng hấp, muốn đem
hết thảy tồn tại trong đó đem nướng chín.
Ánh mắt Mạnh Hạo nhìn bốn phía, trong lòng âm thầm cảnh
giác. Sau khi đi qua ba trận, đối với trận pháp này Mạnh Hạo cũng đã
hiểu rõ đôi chút. Nhưng mảnh sa mạc này hoàn toàn yên tĩnh. Hắn
không nhìn thấy bất cứ thân ảnh nào, cũng không nghe thấy cái
âm thanh già nua kia.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát rồi cất bước đi thẳng về phía
trước. chó ngao cũng rất nhanh đi theo ở sau lưng. Một người một
chó đi trong cái sa mạc hoang vắng này. Nhưng Mạnh Hạo vừa đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn con đường mà
mình vừa đi qua. Dấu chân mà hắn đi qua lưu lại, lúc này lại
trở thành màu đen.
Còn có từng luồng hắc khí bay lên từ những dấu chân kia,
khiến cho đất cát bốn phía phát ra những thanh âm xì xì, nhanh
chóng lan rộng ra mà mắt thường cũng có thể thấy được, làm
người ta không dám tới gần.
Cho đến khi những hắc khí kia tạo thành một đóa hoa có ba
cánh hoa giống như mặt quỷ ở giữa không trung, rồi một lúc lâu
mới dần tiêu tán.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy làm hai mắt Mạnh Hạo co rút
lại. Đúng lúc này, chó ngao bỗng nhiên gào rú. Mạnh Hạo quay đầu nhìn thấy ở phía xa xa, mặt cát bỗng nhiên nhúc nhích. Một
đám bọ cạp màu nâu rậm rạp chằng chịt giống như vô biên vô
hạn, nhìn như một biển bọ cạp từ đằng xa đang rất nhanh tiến
đến.
chó ngao bay lên, phát ra những tiếng gầm nhẹ. Bầu trời mờ
tối, nổi lên từng mảng mây đen. Nếu nhìn kỹ, thì có thể thấy
đây đâu phải là mây đen gì đó, mà là một đám bọ cạp có cánh,
ở trên trời gào thét bay đến, trong nháy mắt đã bao phủ bốn
phía Mạnh Hạo, như già thiên che nguyệt.
“Độc...” Mạnh Hạo trầm mặc, quay đầu nhìn lại dấu chân của
chính mình. Giờ phút này đất cát nơi đó đã hoàn toàn trở
thành màu đen. Lúc hắn quay người thì hất tay áo lên, trấn an
chó ngao, rồi cất bước hướng về chỗ bọ cạp chi chít kia mà đi
tới.
Chó ngao phát ra những tiếng gầm gừ uy hiếp, đi theo sau lưng
Mạnh Hạo, ánh mắt lạnh lùng nhìn về đám bọ cạp kia. Nhưng khi
Mạnh Hạo vừa đi tới gần đám bọ cạp vô biên vô tận kia, thì bỗng
nhiên những con bọ cạp này lập tức phát ra những tiếng rít bén
nhọn, rõ ràng lại đồng loạt rút lui. Giống như không dám đến
gần Mạnh Hạo một chút nào.
Bước chân của Mạnh Hạo không chút nào dừng lại. Một đường hắn
đi qua, những con bọ cạp kia điên cuồng lui ra phía sau. Một số con
bọ cạp chậm chạp không kịp tránh, liền lập tức bị một đám tơ nhỏ màu hồng phát ra từ đỉnh đầu của Mạnh Hạo xuyên thấu vào trong
thân thể, trong chốc lát đã trở thành máu đen hòa vào trong
đất cát.
Chẳng những bọ cạp ở trên mặt đất bị như thế, mà ngay cả
những con bọ cạp ở trên không trung cũng nhao nhao rít lên rồi đồng loạt tránh lui, không dám tới gần Mạnh Hạo nửa điểm, tùy ý để Mạnh Hạo mang theo chó ngao một đường đi qua.
Mặt đất hắn đã đi qua trở thành đen, dường như độc của mảnh
đất này cũng vô pháp chống lại độc tính bá đạo trên người Mạnh Hạo, không thể không tiêu tán.
Trong hai mắt Mạnh Hạo, ba cánh hoa mặt quỷ giống như cười mà
không phải cười đang lập lòe. Ở sau lưng hắn, lại dần dần xuất
hiện một cây... tam sắc Bỉ Ngạn Hoa.
Hoa này có ba màu đỏ vàng lam, giao thoa lấp lánh, khiến cho
tất cả độc trong thiên hạ, đều không thể tồn tại trước mặt
nó.
Mạnh Hạo mặt không biểu tình, thẳng đường đi tới. Sau một
ngày, ở phía trước xuất hiện một biển rắn. Đó là vô số độc
xà, tạo thành một cỗ gió tanh tưởi. Nhưng Mạnh Hạo lại như không
nhìn thấy, vẫn đi tới như trước. Sau khi hắn tới gần, những độc
xà này lập tức vặn vẹo, phát ra những tiếng rít dồn dập, liều
mạng lui lại phía sau. Thậm chí một số con còn tùy ý để cho
Mạnh Hạo dẫm lên người chúng, run rẩy không dám phản kháng chút
nào. Cho đến khi Mạnh Hạo đi qua, lúc này dường như mới khôi phục lại sức sống.
Giống như trên người Mạnh Hạo tồn tại một cỗ khí thế quân vương của các loại độc. Dưới khí thế này, bất cứ độc vật nào,
bất cứ độc tính gì, ở trước mặt hắn cũng đều phải cúi đầu.
So với Mạnh Hạo ở nơi này. Giờ phút này Vương Lệ Hải đang cau
mày, đi trong sa mạc, thỉnh thoảng lại nuốt vào giải độc đan.
Sự tình có liên quan đến mảnh sa mạc độc này, trong bảy lần
mở ra vài vạn năm trước, đã từng xuất hiện hai lần, rồi sau đó
bị các gia tộc cùng tông môn ghi nhớ. Tuy nói trận này không
phải lần nào cũng có, dù sao trận pháp nơi này có nhiều biến
hóa. Nhưng lần này tiến đến, để phòng ngừa vạn nhất, cũng
chuẩn bị mười phần đầy đủ.
Nhưng cho dù như thế, thì giải độc đan cũng không phải hoàn
toàn hữu hiệu. Có một số loại độc vật, hiệu quả hết sức nhỏ bé. Ví dụ như mảnh khói độc lúc này ở trước mặt Vương Lệ
Hải.
“Hẳn là Vương mỗ, thật sự phải chết ở chỗ này một lần?” Ánh mắt Vương Lệ Hải lộ ra một vòng lạnh lẽo.
Tống Giai cũng đang ở trong trận thứ tư. Nàng có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, càng có một cỗ tư thái xuất trần. Giờ phút này nàng
đang nhíu lại đôi mi thanh tú, bên ngoài thân thể có một màn
sáng dịu nhẹ, chống lại độc tố bên ngoài.
Mấy người khác ở trong trận thứ tư cũng đều như thế, nhưng
vẫn không thể không chậm lại. Dù sao ở nơi đây, ngay cả đất cát ở dưới chân cũng đều ẩn chứa kịch độc, hơi chút không cẩn
thận, liền sẽ chết ở tại nơi này.
Có thể nói, trận thứ tư này, nếu không có chuẩn bị từ
trước, thì chính là một trận tuyệt sát. Nhưng dù là đã có
chuẩn bị, thì càng vào sâu bên trong, tác dụng của giải độc
đan lại càng nhỏ, cần phải có tu vi của bản thân, cũng cần một ít vận khí.
Chỉ có duy nhất Mạnh Hạo... Sắc mặt hắn không chút thay đổi
đi vào bên trong làn khói độc, không chút để ý tới sương mù ở
nơi đây. Hắn vừa hít vào một hơi, thì những chất độc ở trong
sương mù kia lập tức tiêu tán, cách xa Mạnh Hạo trong phạm vi mười
trượng, không dám lại gần một chút nào.
Chó ngao đi ở sau lưng Mạnh Hạo, một đường rất là hưng phấn.
Tựa như cảm giác cứ như vậy mà xông qua trận thật sự là quá
thảnh thơi, khi thì chạy nhanh vài bước, khi thì tát một cái lên một độc vật, không ngừng hí húi chạy đi chạy lại. Thỉnh
thoảng lại còn phát ra tiếng gầm gừ giống như là đang hù dọa, có chút vui sướng. Nhưng khi Mạnh Hạo đi xa, thì lập tức chạy như
điên đuổi theo.
Cho đến bảy ngày sau, Mạnh Hạo đã ở rất xa so với những người
khác, đã đi sâu vào trong cái sa mạc này. Ở chỗ này, bước chân của hắn dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía trước. Lần đầu tiên
ở trong trận thứ tư này, trên mặt hiện ra một vòng phức tạp sâu đậm.
Ở phía trước Mạnh Hạo, có một mảnh đất trống ở trên sa mạc, nơi đó không hề có cát, chỉ có một đóa hoa.
Một đóa hoa... Bốn cánh hoa, bốn loại màu sắc. Lá của nó
xanh biếc, cánh hoa nhìn như một khuôn mặt, giống như khóc mà
không phải khóc, giống như cười mà không phải cười... Đó là một đóa... tứ sắc Bỉ Ngạn Hoa.
Nó sinh trưởng ở đó. Mảnh trận pháp này, bởi vì nó mà tồn tại.