“Phía trên đúng là có lối ra, nhưng ở đó có một màn sáng. Dùng lực không phá được. Ta ở đó quan sát một
tháng, thấy chỉ có lôi điện là có thể làm cho nó vặn vẹo.”
Trong lúc Mạnh Hạo nói, thì Sở Ngọc Yên đã không còn vẻ mờ mịt.
Sinh cơ xuất hiện khiến nàng dần trở lên hấp dẫn.
Mạnh Hạo nói xong, nâng tay chộp một cái vào hư không. Một con
độc xà nằm trên một tảng đá phía xa xa, đang thè ra rụt vào
cái lưỡi lạnh lùng nhìn bọn họ, lập tức bay lên, bị Mạnh Hạo
tóm trong tay.
Sau đó Mạnh Hạo duỗi tay trái hướng về phía Sở Ngọc Yên, bình
tĩnh nhìn lại. Không cần chờ Mạnh Hạo giải thích cái gì, Sở
Ngọc Yên chần chừ một chút rồi cất bước đi tới. Khi vòng eo mềm mại của nàng bị Mạnh Hạo ôm lấy, khiến sắc mặt Sở Ngọc Yên ửng hồng. Nhất là khi y phục của nàng lúc này đã bị tàn phá,
khiến cho tay trái của Mạnh Hạo chạm trực tiếp vào da thịt.
Mạnh Hạo đạp chân lên phi kiếm, mang theo Sở Ngọc Yên bay thẳng
lên phía trên. Sau khi xuyên qua sương mù, đứng dưới màn sáng, Mạnh
Hạo cầm độc xà trong tay ném lên phía trên. Sở Ngọc Yên chăm chú
nhìn, khi thấy con độc xà kia nháy mắt hóa thành huyết vụ,
xương trắng âm u rơi xuống thì sắc mặt của nàng lập tức biến đổi.
Sau đó Mạnh Hạo lại lấy ra hơn mười thanh phi kiếm, hóa thành
hơn mười đạo cầu vồng lao thẳng đến màn sáng. Vừa mới chạm vào đã vô thanh vô tức hóa thành tro bụi.
Làm xong những thứ này, hắn lạnh lùng liếc nhìn Sở Ngọc Yên.
Sau đó ôm thân thể mềm mại trong ngực, hạ xuống chỗ sâu nhất của
miệng núi lửa.
“Ngươi muốn luyện đan dược gì?” Sở Ngọc Yên bị Mạnh Hạo ôm vào
trong lòng, rất không thích. Khi vừa rơi xuống đất liền lùi lại
vài bước, ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, bình tĩnh mở miệng.
“Thất lôi đan?” Đôi mi thanh tú của Sở Ngọc Yên nhăn lại. Tên
của loại đan dược này nàng chưa từng nghe nói qua bao giờ.
“Đây là một đan phương cổ mà Mạnh mỗ tình cờ biết được. Nó
có thể dẫn sấm sét trong thiên địa giáng xuống. Nếu như ngươi
có thể luyện thành, chúng ta liền có thể đi ra khỏi nơi đây.”
Mạnh Hạo cũng không nói nhiều. Quan hệ lợi hại trong đó, càng
giải thích thì ngược lại sơ hở. Không bằng cứ như thế này để cho
Sở Ngọc Yên tự hiểu.
Mạnh Hạo vỗ túi trữ vật, lập tức trong tay hắn xuất hiện một
cái lò đan bằng lòng bàn tay. Đó là vật của Thượng Quan Tu, là lò đan mà lão chuẩn bị để luyện chế hoàn mỹ Trúc Cơ Đan.
“Thất Tinh ngọc lô!” Sở Ngọc Yên vừa nhìn thấy lò đan này thì
vẻ mặt lập tức lộ ra kinh ngạc. Lò đan này nàng biết, nó có
phẩm chất không tầm thường, giá trị không nhỏ.
“Luyện đan còn cần có thiên địa chi hỏa.” Ánh mắt Sở Ngọc Yên rời khỏi cái lò đan này, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Tay phải Mạnh Hạo bỗng nâng lên, hai thanh mộc kiếm lập tức bay
ra, hướng về chỗ mặt đất ở bên cạnh, xoay tròn nhanh chóng chui sâu vào lòng đất. Chốc lát sau, một tiếng nổ vang lên. Một
luồng khí nóng lập tức tỏa ra. Cùng lúc đó hai thanh mộc kiếm
cũng bay trở về. Trong cái lỗ bằng lòng bàn tay mà chúng vừa
đào ra, có rất nhiều hỏa diễm khuếch tán. Đó là Địa hỏa.
Nơi đây là miệng núi lửa. Mà núi lửa này không phải là đã
chết. Về điểm này, thì lúc tu vi của Mạnh Hạo khôi phục đã quan sát rất nhiều. Trong lòng cũng có tám chín phần khẳng định.
“Lò đan, Địa hỏa đều đã có. Ngươi còn thiếu cái gì nữa?”
Mạnh Hạo trầm giọng hỏi. Sở Ngọc Yên nhìn thoáng qua cái lỗ nhỏ
đang phát ra ánh lửa, cảm nhận được nhiệt hỏa đang đập vào
mặt. Sau đó lại nhìn lò đan trong tay Mạnh Hạo. Dù nàng không
muốn thừa nhận cũng không được. Lúc này đã rất thích hợp để
luyện đan.
“Ta cũng cần khôi phục một chút tu vi.” Hai mắt Sở Ngọc Yên có chút lóe lên, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Ánh mắt Mạnh Hạo lạnh lùng nhìn qua Sở Ngọc Yên, nâng tay phải. Một khối hạ phẩm linh thạch bay ra, trôi lơ lửng trước mặt Sở
Ngọc Yên. Sở Ngọc Yên bỗng cảm thấy phấn chấn. Bàn tay trắng như
ngọc nắm lấy linh thạch. Nàng cắn răng, học theo Mạnh Hạo làm
lúc trước, mượn cạnh của một tảng đá để rạch ra một vết thương trong lòng bàn tay. Đau đớn kịch liệt khiến sắc mặt nàng trắng bệch, thân hình run rẩy. Nhưng nàng vẫn cố cắn răng, đem linh
thạch vùi vào trong huyết nhục.
Sau đó Sở Ngọc Yên lập tức khoanh chân ngồi tĩnh tọa. Khoảng một lúc lâu sau, nàng mở mắt ra. Tu vi của nàng đã khôi phục được
đến ngưng khí tầng hai, tầng ba.
“Đưa đan phương cho ta... Ta còn cần một túi trữ vật.” Sở Ngọc Yên đứng dậy. Da thịt theo tu vi khôi phục đã trở nên sáng bóng.
Lúc này nàng đang vén vài sợi tóc, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo lấy ra một cái ngọc giản, đặt ở mi tâm một lát rồi
ném qua cho Sở Ngọc Yên. Sau đó lại lấy ra một ít dược thảo.
“Thất Lôi Đan, trước tiên cần luyện chế bảy miếng đan dược
khác nhau. Bên trong ngọc giản này có ghi chép phương pháp luyện chế một viên đan dược. Đây là hai phần tài liệu. Bởi vì những
dược thảo này chỉ có hai phần. Nếu hai lần ngươi đều thất
bại, thì ta và ngươi cũng vô vọng ra ngoài.” Mạnh Hạo hờ hững
mở miệng. Hắn ném ra lò đan và một cái túi trữ vật không. Sau
đó cũng không nói gì thêm nữa, mà khoanh chân ngồi ở một bên,
nhắm mắt tĩnh tọa.
Sở Ngọc Yên nhíu lại đôi mi thanh tú. Sau khi nhặt lên lò đan,
liền dùng cái ttu vi kia đem dược thảo mang đi, đến gần lỗ nhỏ
chứa Địa hỏa. Nàng xem xét cẩn thận Địa hỏa một chút, rồi
khoanh chân ngồi xuống, lấy ra ngọc giản phân tích kỹ càng.
Hai mắt Mạnh Hạo khẽ hé nhìn chằm chằm vào Sở Ngọc Yên nửa
ngày mới một lần nữa khép hẳn. Thứ hắn muốn luyện chế đương
nhiên không phải là Thất Lôi Đan, mà là hoàn mỹ Trúc Cơ Đan. Một
khi luyện chế thành công, Mạnh Hạo đem nó nuốt vào sẽ khiến lôi
kiếp hàng lâm, khi đó cũng sẽ đem màn sáng này oanh mở.
Về phần Sở Ngọc Yên dần dần sẽ có nghi vấn trong quá trình
luyện đan, dần dần có suy đoán khác, thì Mạnh Hạo cũng không
thèm để ý. Hoàn mỹ Trúc Cơ Đan cần có bảy phân đan, thiếu một
thứ cũng không được. Mà từng viên phân đan lại không có tác dụng gì, chỉ khi luyện chê, dung hợp cùng một chỗ mới có thể sinh
ra biến hóa.
Mà ở trong tay Mạnh Hạo đã có hai viên phân đan thành phẩm. Cho nên Sở Ngọc yên cũng không có khả năng mô phỏng thành công.
“Nơi đây rất quỷ dị. Hôm nay tu vi đã khôi phục được một ít,
cần phải đi xem xét xung quanh mới được, nhất là mảnh huyết hồ
kia.” Mạnh Hạo suy nghĩ một chút rồi sờ vào túi càn khôn, trong đó còn có Xuân Thu Mộc.
Một lát sau hắn đứng dậy, mặc kệ Sở Ngọc Yên còn đang nghiên
cứu đan phương trong ngọc giản. Hắn đi về phía trước, dần biến
mất trong màn sương mờ mờ.
Sau khi Mạnh Hạo vừa biến mất, Sở Ngọc Yên ngẩng đầu nhìn về
hướng hắn vừa đi, rồi cúi đầu nhìn linh thạch đang vùi trong
lòng bàn tay phải.
“Chỉ là một khối hạ phẩm linh thạch, còn không đủ để kích
phát lạc ấn trong cơ thể ta... Ít nhất cũng cần một viên trung
phẩm linh thạch. Thậm chí trung phẩm linh thạch, ta cũng không quá nắm chắc. Hôm nay đã qua một tháng mà tông môn vẫn còn chưa
tới. Có thể khẳng định là cái màn sáng kia có thể áp chế mọi rung động. Mà thôi, viên Thất Lôi Đan này, ta luyện chế cho hắn
là được. Cũng chỉ có vậy, mới có cơ hội thoát khốn.” Sở Ngọc
Yên trầm mặc.
Hồi lâu sau, nàng than nhẹ một tiếng rồi cầm ngọc giản lên
tiếp tục nghiên cứu. Nàng hết sức nghiêm túc, thậm chí còn
vượt qua cả thời điểm học tập cùng sư tôn ở trong tông môn.
Thời gian nhoáng một cái, lại trôi qua bảy ngày. Mạnh Hạo vẫn
chưa trở lại chỗ khe hở, mà khoanh chân ngồi trên một chỗ cách
mảnh huyết hồ kia ngoài trăm trượng. Trong bảy ngày hắn đến đây đã đào ra một cái hang động tạm thời.
Lúc này trước mặt hắn có hơn mười khối Xuân Thu Mộc. Sm Mạnh
Hạo trắng bệch, thân hình run run, trong tay cầm một khúc Xuân Thu
Mộc. Một lát sau, hắn mở mắt, thở ra một ngụm khí. Ngụm khí kia
vừa ra ngoài liền tạo thàng một bông hoa mặt quỷ ba màu, giống
như đang hung ác cười rồi dần dần biến mất.
Một lát sau, khi đã điều chỉnh tu vi trong cơ thể, hắn lần nữa mở mắt ra, nhìn về mảnh huyết hồ, mang theo quyết đoán.
“Nơi đây quỷ dị, giống như là bị phong ấn, mà lại có một
mảnh huyết hồ... Nhưng ta bị vây ở chỗ này đã hai tháng, ngoại trừ lần đầu tiên đến quá gần, thì những lúc khác đều không
cảm nhận có gì nguy hiểm. Mà cũng không thể hoàn toàn đặt hi
vọng vào hoàn mỹ Trúc Cơ Đan. Cần sớm có chuẩn bị một khi Sở
Ngọc Yên luyện chế thất bại. Mà ở đây, chỉ có duy nhất chỗ
này là nơi quỷ dị. Thậm chí ta còn có cảm giác. Dường như
phong ấn ở nơi này, là vì mảnh huyết hồ này mà tồn tại.”
Mạnh Hạo chậm rãi đứng dậy.
Sau khi đi ra khỏi cửa động, liền nhổ ra lôi kỳ hóa thành
sương mù lượn lờ quanh người, rồi cẩn thận bước từng bước một
đi đến mảnh huyết hồ kia. Ngay khi Mạnh Hạo vừa bước vào phạm vi trăm trượng thì mặt nước tĩnh lặng của mảnh huyết hồ kia đột nhiên rung động. Mạnh Hạo dừng bước, hai mắt lóe lên rồi lại
tiếp tục cất bước.
Khi hắn càng tới gần thì mảnh huyết hồ kia rung động lại
càng lớn. Thời gian dần trôi qua, từng tiếng gào rú vang lên
quanh quẩn. Hồ nước dậy sóng, tòa tế đàn bằng đá màu xanh
chậm rãi trồi lên mặt hồ. Vô số thân ảnh vẻ mặt thống khổ
đang nâng tòa tế đàn kia bay lên càng lúc càng cao.
Ghế đá lộ ra, hiện lên bộ hài cốt mang mặt nạ và hơn một nửa tòa tế đàn.
Mạnh Hạo một lần nữa dừng bước, chậm rãi lùi lại phía sau.
Hắn lập tức phát hiện, khi mình lùi lại về phía sau, thì tòa
tế đàn này rõ ràng không bay lên nữa, mà lại bắt đầu hạ
xuống.
“Nơi này rất có ý tứ.” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra một vòng tinh
mang. Hắn không tiếp tục lùi lại nữa, mà nhanh chóng bước từng bước dài đi tới. Khi hắn tới gần, những thân ảnh nam nữ ở
dưới tế đàn phát ra thanh âm thút thít nỉ non, không ngừng
khiêng tế đàn lên càng lúc càng cao. Cho đến khi Mạnh Hạo đi đến
cách mười trượng, thì tòa tế đàn năm mươi trượng này đã hoàn
toàn bị nhấc hẳn lên trên mặt hồ.
Thậm chí trong lúc mơ hồ, khiến Mạnh Hạo dừng lại một lúc. Hắn nhìn thấy bên dưới hồ nước giống như là đang cất giấu một vật gì đó rất khổng lồ.
Tòa tế đàn này, nhìn thì như bị những thân ảnh nam nữ nâng lên. Nhưng trên thực tế là bị vật khổng lồ ở bên dưới nâng lên.
Mạnh Hạo đứng bên trong lôi vụ. Hắn trầm mặc một lát, rồi
bước một bước, đi vào trong phạm vi mười trượng. Lập tức tòa tế
đàn lại một lần nữa bị nâng lên. Một cái đầu lâu khổng lồ
thình lình bay lên. Cái đầu này, là thứ nâng đỡ tòa tế đàn!
Đây là một cái đầu màu xanh cực lớn, khoảng chừng trăm
trượng. Nó không phải đầu người, mà làm bằng đá. Lúc hắn
đứng ở ven bờ huyết hồ, thì cái đầu lâu này cũng lộ ra hoàn
chỉnh.
Đó là một cái đầu thất khiếu chảy máu, vẻ mặt dữ tợn mang theo vẻ điên cuồng. Cái miệng rộng há to, giống như đang hướng
lên trời xanh gào thét.
“Thái Ách cổ tộc, Huyết Tiên truyền thừa, bước vào trong huyết hải, chín nơi ở phía nam sẽ mở ra, thiên hạ đều biết. Đợi một người...
truyền thừa Huyết Tiên nhất mạch ta.” Một âm thanh tang thương trực tiếp vang lên trong đầu Mạnh Hạo, ầm ầm quanh quẩn.