Mạnh Hạo đứng cách đó không xa, tận mắt thấy người
kia hô lên kêu cứu, không kịp chạy ra đã bị đại hán đuổi theo sau phóng
phi kiếm xuyên thấu qua cổ, máu tươi tràn ra đất. Thân thể hắn run lên
mấy lần rồi im hẳn, túi trữ vật bị đại hán kia lấy đi rồi quay người
bước trở lại trong khu vực đó.
Tràng cảnh hiện ra trước mắt khiến con ngươi Mạnh Hạo co rút mạnh.
Hắn nhìn kỹ đỉnh núi, nghe thấy âm thanh giết chóc từ đó không ngừng
vang lên, mùi máu tanh được gió cuốn theo, tỏa ra bốn phía.
“Chỗ này có thể làm cho người ta giàu có, nhưng cũng cực kỳ hung
hiểm. Vì đan dược, vì linh thạch mà bỏ mình, thật có chút không đáng!”
Mạnh Hạo nhíu mày thầm nhủ. Tu vi của hắn chỉ kém chút nữa là đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba đỉnh phong, nhưng hiện giờ xem ra, không cẩn thận một chút là có thể bị thương, gặp phải loại sự tình giết người cướp
đoạt này.
Trước giờ hắn vẫn thiếu linh thạch để tu luyện, nếu chỉ trông chờ
tông môn phân phát thì càng không đủ, chẳng biết phải chờ đợi bao nhiêu
năm mới đạt tới tu vi mà đám đệ tử như hắn mong muốn? Hắn trầm ngâm một
lúc lâu, chứng kiến tràng cảnh đám tu sĩ trên núi đang tranh đoạt, chém
giết chợt nảy ra một ý niệm trong đầu.
Ý niệm này ngày càng rõ ràng, thôi thúc hắn phải hành động. Hai mắt
sáng ngời, hắn vội vàng rời khỏi chỗ này nhưng không quay về động phủ mà xuống núi tới nơi ở của đám đệ tử ngoại tông.
Đi trên quảng trường, lầu các hai bên đường thấp thoáng màu sắc cổ
xưa. Hắn dừng lại trước một nơi treo tấm biển lớn viết mấy chữ: Dưỡng
Đan Phường.
Hắn đã tới nơi này vài lần vào các đầu tháng, thấy nơi này bán ra
không ít tạp phẩm và đan dược. Ngay cả Tích Cốc Đan dùng vào mấy ngày
sau không cần phải ăn cũng có bán. Chỉ có điều, nơi này trao đổi vật
phẩm không được công bằng. Một viên Ngưng Linh Đan bình thường chỉ có
thể đổi được mười viên Tích Cốc Đan nên có rất ít người chịu tới nơi này trao đổi, khiến nơi này quanh năm quạnh quẽ.
Mạnh Hạo ngước nhìn tấm biển một chút rồi không chần chừ bước vào
trong. Bên trong phường không rộng lắm, có một nam tử tuổi trung niên
đang khoanh chân ngồi, bộ dáng ốm yếu. Trên mặt quầy bày rất nhiều hồ
lô, trên thân viết tên những loại đan dược khác nhau. Có đan dược dùng
để trị ngoại thương như Chỉ Huyết Đan có thể hóa giải mệt nhọc, thư giãn xương cốt. Có Đề Thần Đan làm cho tinh thần phấn chấn trong một thời
gian ngắn. Có Tích Cốc Đan, Ngự Thực Đan, Dưỡng Tủy Đan,…
Đan dược tuy nhiều loại nhưng giá cả đều xa xỉ, đắt đỏ vô cùng. Mạnh
Hạo đi một vòng quanh Dưỡng Đan Phường, hai mắt càng thêm phát sáng. Hắn suy nghĩ một chút rồi lấy ra năm viên Ngưng Linh Đan để đổi lấy một ít
đán dược tạp phẩm khác.
Trung niên kia hình như đã lâu không gặp được khách hàng như Mạnh
Hạo, tinh thần phấn chấn, hắn sảng khoái đưa mấy hồ lô đựng đan dược cho Mạnh Hạo. Hắn cất chúng vào trong túi trữ vật rồi rời khỏi Dương Đan
Phường, tới đêm khuya thì về tới động phủ.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động, nhìn bốn hồ lô trong tay mình.
“Thánh hiền đã nói, nếu không bỏ vốn thì sao có thu hoạch? Không trả
giá sao có thể mơ tới thành công? Lần này ta bỏ ra nhiều vốn như vậy,
nhất định phải thu lại cả vốn lẫn lời.” Hắn tự an ủi chính mình, sau đó
như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng đi ra ngoài động, lúc trở về mang theo một nhánh cây thật dài và rất nhiều lá cây.
Để nhánh cây sang một bên, Mạnh Hạo lấy từ túi trữ vật của Triệu Vũ
Cương một tấm áo màu xanh, xé ra rồi trải trên nền. Hắn lấy tay làm bút, bóp nát là cây làm mực. Một lát sau, hai mắt sáng ngời, hắn không ngừng vẽ rồng vẽ phượng lên trên tấm áo, bên dưới còn viết một hàng chữ.
Hắn càng nhìn càng ra bộ thỏa mãn, ánh mắt lóe ra tia mong chờ, sau đó mới nhắm mắt khoanh chân tiến hành tu luyện.
Qua một đêm, sáng sớm hôm sau, hắn cầm nhánh cây vội bước ra ngoài
động phủ, đi thẳng tới dưới chân núi Tây Phong. Không bao lâu sau, từ
trên đỉnh núi đã xuất hiện cảnh các đệ từ cấp thấp đấu đá, tranh giành
như hôm trước hắn đã từng thấy. Mạnh Hạo đi qua tấm bia đá, thẳng tới
một đỉnh bằng phía sau núi, ở đây có một khối đá lớn nhô ra.
Mạnh Hạo lại gần, khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn, cả người
toát lên bộ dáng của một thư sinh. Ngẫu nhiên có có một số kẻ lại gần
nhưng nhanh chóng bị tu vi mà Mạnh Hạo biểu hiện ra trấn áp, rời đi mất.
Thời gian trôi qua, đồng môn cấp thấp xuất hiện ngày càng nhiều, một
thoáng đã có hơn hai mươi người, nhìn thấy bộ dáng thư sinh của hắn thì
muốn ra tay nhưng đều bị hắn chấn nhiếp. Thấy số lượng người đã như dự
định, hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy ra chiếc áo vải hôm trước cột vào
nhánh cây, cắm vào bên trong một khe đá. Gió núi thổi áo tung bay như lá cờ trước gió, làm nổi bật lên mấy chữ.
“Chi nhánh Dưỡng Đan Phường.”
Hàng chữ màu xanh bắt mắt hiện ra khiến đám đệ tử Kháo Sơn Tông kinh ngạc, sững sờ.
“Dưỡng Đan Phương? Chi nhánh? Chỗ này có gì để bán chứ?”
“Người này chắc là tiểu đồng được Dưỡng Đan Phường phái ra rồi…”
“Ta nhìn người này có chút quen mắt, nhưng nhất thời không thể nhớ rõ được…”
Trên đỉnh núi, chỗ đất bằng mà Mạnh Hạo cắm lá cờ lập tức nổi lên
từng tiếng bàn tán xôn xao. Không lâu sau, nơi này lại tiếp diễn cảnh
đánh giết, cướp đoạt như trước. Máu tươi văng tung tóe, tiếng hét thảm
thiết chốc chốc lại vang lên.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời, chậm rãi quan sát đám người này. Ở không
xa có hai tu sĩ Ngưng Khí tầng thứ hai đang chém giết tới đỏ mắt. Một
người bả vai bị đối phương dùng kiếm xẻ ra một đường, máu tưới phun xối
xả.
“Huynh đài, mau lại đây.” Mạnh Hạo hét lớn.
“Vị huynh đài kia, thành hiền đã nói, thân thể bị thương mà tranh đấu với người thì thật thiếu khôn ngoan. Bả vai huynh bị thương thế kia, cứ đánh tiếp sao tránh khỏi bị người chém giết. Ở chỗ ta có Chỉ Huyết Đan
tốt nhất của Dưỡng Đan Phường, có thể cầm máu, nhanh chóng kéo miệng vết thương a.” Mạnh Hạo vội vàng khuyên. Hai người kia đang chém giết nhất
thời không để ý tới hắn, nhưng sau một lúc, người bị thương chảy máu quá nhiều, trên ngực lại bị thêm một vết kiếm của đối phương.
“Vị huynh đài xem kìa, lại trúng thêm một đao của người ta rồi. Huynh đài mau tới mua một viên Chỉ Huyết Đan của ta, trận này chắc chắn huynh đài sẽ giành chiến thắng. Chỉ cần một khỏa linh thạch là có thể đổi lấy một viên Chỉ Huyết Đan rồi, tuyệt đối là có lợi.”
“Ngươi câm miệng lại cho ta! Dưỡng Đan Phường ở dưới chân núi đã keo
kiệt như thế, một khối linh thạch đổi lấy năm viên Chỉ Huyết Đan, ngươi ở đây lại càng muốn hút máu người phải không.” Tên tu sĩ bị thương kia
lùi lại vài bước, không thèm quay đầu lại quát lớn.
“Ai chà, linh thạch so với sinh mệnh thì cái nào mới là đáng quý? Nếu chết rồi, linh thạch cũng không giữ được nữa. Huynh đài mua một viên
đan dược của ta, khả năng chiến thắng sẽ tăng lên. Có thể giết đối
phương, đoạt lấy túi trữ vật thì một khỏa linh thạch có đáng gì? Thứ
huynh đài mua không phải là linh thạch, mà là tính mạng đó.” Mạnh Hạo
ngồi trên tảng đá chợt đứng dậy. Những lời hắn nói đã tác động không nhỏ tới tên tu sĩ kia. Hắn miễn cưỡng lui lại sau một chút, bộ dáng hơi
chần chừ.
“Chết tiệt! Ngươi dám ở chỗ này đổi trắng thay đen, đợi lão tử giết
chết người này, cũng sẽ không buông tha cho ngươi.” Nam tử đang đánh
nhau với tu sĩ bị thương vung kiếm lên, phóng tới tu sĩ bị thương.
“Ta mua!” Tu sĩ bị thương nghe xong mấy lời kia thì cắn răng, vỗ vào
túi trữ vật, sau đó một khối linh thạch bay ra, rơi tới chỗ Mạnh Hạo.
Hắn cầm lấy rất nhanh, sau đó ném ra một viên Chỉ Huyết Đan cho tu sĩ bị thương kia. Tên tu sĩ bỏ đan dược vào miệng nuốt vội. Đan dược hòa tan
làm thân thể hắn bỗng trở nên mát lạnh, dễ chịu vô cùng. Hắn phấn khởi,
không cần biết có phải hiệu quả từ đan dược vừa ăn hay không, tiếp tục
xông vào đối thủ mà tấn công. Đối thủ của hắn chống đỡ chật vật, một lúc sau bị trúng một kiếm của hắn vào ngực, máu tươi chảy ra đầm đìa.
“Vị huynh đài kia, đối thủ của ngươi mua đan dược của ta rồi, ngươi
tất sẽ gặp nguy hiểm nếu không mua đấy. Ta đây còn có Chỉ Huyết Đan có
thể làm tan biến mệt nhọc, bồi bổ xương cốt. Chỉ cần hai khối linh thạch là ngươi có thể đổi rồi, ta cam đoan thân thể ngươi sẽ nhanh chóng hồi
phục sức lực, trận đánh này ngươi chắc chắn sẽ giành chiến thắng.” Mạnh
Hạo tranh thủ tối đa thời gian, đổi giọng nói với tu sĩ thứ hai kia.
“Ngươi… ngươi…”. Tên tu sĩ lúc trước mua đan dược của hắn phẫn nộ tới cực điểm, muốn quát to mà không thốt lên lời.
“Chỉ cần có thể giành chiến thắng, linh thạch để mua đan dược tất sẽ
nhanh chóng được bù đắp lại. Đây là việc vô cùng có ích đó.” Mạnh Hạo
cầm đan dược trong tay, hớn hở khuyên.
“Ta mua.” Tu sĩ thứ hai lập tức quyết đoán.
“Chết tiệt! Mau bán cho ta.” Tên tu sĩ mua đan dược lúc đầu tức muốn
hộc máu, hắn vô cùng căm hận Mạnh hạo nhưng giờ phút này không thể làm
khác, đành cắn răng hô lên.
“Ta trả ba khối linh thạch.”
“Huynh đài, hắn trả ba khối linh thạch rồi kìa. Ngươi không trả cao hơn, ta bán cho hắn rồi ngươi phải tự cẩn thận giữ mình đó.”
“Ta trả bốn khối.”
“Huynh đài, hắn vừa trả bốn khối kìa…”
“Năm khối!”
“Sáu khối!”
“Chết tiệt! lão tử muốn giết ngươi.” Tu sĩ thứ hai lúc này đang chiếm ưu thế thì cơn giận dữ xông lên tới đỉnh đầu. Trận chiến vốn đang
nghiêng về phía hắn, nhưng từ khi Mạnh Hạo xuất hiện thì lập tức biến
chuyển. Hắn xoay người, mang theo sát ý lao tới Mạnh Hạo.
Hắn chưa kịp tới gần, thân thể thư sinh của Mạnh Hạo nhanh chóng biến đổi, toát ra khí thế trầm ồn, tàn khốc vô cùng khiến tên tu sĩ há mồm
nhưng không kịp phản ứng. Mạnh Hạo phóng về phía trước, linh khí trong
cơ thể ầm ầm vận chuyển vung tay.
Phịch! Tên tu sĩ kêu lên thảm thiết, trúng một chưởng của Mạnh Hạo
lập tức rơi vào hôn mê. Mạnh Hạo chậm rãi tiến tới, thu lấy túi trữ vật
của đối phương, sau đó lạnh lùng nhìn tên tu sĩ còn lại.
“Vị huynh đài này vừa rồi ra giá sáu khối linh thạch có phải không?”
Mạnh Hạo làm bộ thành thật hỏi, giọng nói ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Tên tu sĩ kia giờ này đã biến sắc, thân thể run rẩy hoảng sợ nhìn
Mạnh Hạo. Hắn không thể ngờ sự tình lại thành ra thế này. Đối phương vốn là một thư sinh yếu ớt, chợt biểu hiện ra tu vi vượt xa khiến hắn mơ hồ như lâm vào ảo giác.