Vỏ ốc biển ngàn năm ở Thiên Hà hải có thể gia tăng
được thọ nguyên, mà thọ nguyên là vô giá. Mà từ trước tới nay, trường
sinh luôn là một loại khát vọng bản năng từ tận sâu trong linh hồn của
bất kì một sinh mệnh nào. Đặc biệt là đối với tu sĩ, không những thế đối những tu sĩ sắp hết thọ nguyên chỉ có thể trơ mắt nhìn đại nạn của mình ập tới mà nói, chuyện sẵn sàng bỏ ra mọi giá có thêm nửa giáp thọ
nguyên nữa là chuyện quá đỗi dễ hiểu.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên được đưa ra đã mang giá trị như vậy khiến
cả phòng đấu giá oanh động. Trong thời gian ngắn, liên tiếp vang lên
thanh âm ra giá khắp quảng trường. Không kể là những nhân vật phía trong những dãy phòng hình tròn hay là gần ngàn người phía dưới đều nhao nhao ra giá, chỉ có điều giá trị thực sự vật này tới đâu lại không ai biết
nên giá cả của vỏ ốc nghìn năm này không ngừng gia tăng, khiến cho Mạnh
Hạo ở một bên chỉ có thể choáng váng kinh hãi mà thôi.
Cuối cùng thì vật ấy được một người ở dãy phòng riêng mua đi. Còn
những người khác tuy không thành công đoạt vật phẩm tới tay nhưng cũng
bị ảnh hưởng bởi không khí hào hứng sôi nổi của phòng đấu giá. Sau đó
thì vật phẩm thứ hai, thứ ba và thứ tư cũng nhanh chóng xuất hiện thúc
đẩy không khí cả phòng đấu giá trở nên nóng bỏng cực độ.
Có thể nói đây là lần đầu tiên Mạnh Hạo tham gia đấu giá hội, cũng là lần đầu tiên hắn thấy được hình ảnh điên cuồng như vậy của đám tu sĩ.
Từ trong trầm mặc, hắn trở nên bình tĩnh lại sau đó đưa mắt nhìn khắp
bốn phía tu sĩ đang đỏ mặt tía tai ra giá tranh đoạt vật phẩm.
“Kiện vật phẩm thứ tám, chắc hẳn là mục tiêu của rất nhiều vị đạo hữu trong lần đầu giá này…” Kiều lão nhàn nhạt mở miệng, trong khi tay phải thì vung lên. Sau lưng lão, Xảo Linh đã cầm sẵn khay ngọc trên tay,
trên đó có thêm một vật.
Đó chính là một mảnh xương màu đen, bên rìa cạnh của mảnh xương là
những đường đứt gãy bất định, nhìn như là một phần nào đó của một cái
đầu lâu hoàn chỉnh bị vỡ ra, phía trên mặt xương có khắc những ấn kí phù văn phức tạp. Một khí tức âm trầm mà cổ xưa từ mảnh xương tràn ngập
chực trào ra khắp khán phòng, nhưng lại bị ánh sáng của khay ngọc kìm
nén không cho phát tiết ra ngoài.
Dù vậy thì khí tức này vẫn len lỏi mà lan tỏa ra bốn phía phòng đấu
giá. Chỉ trong một khoảnh khắc, một cơn gió mang đầy khí tức mục nát vì
trải qua vô tận tuế nguyệt lướt qua khắp mọi ngóc ngách, ập tới trước
mặt mỗi người. Mỗi người nơi này vì vậy mà đồng thời cảm nhận được cái
cảm giác sự tang thương cùng với vô tận oán khí cuồn cuộn, điên cuồng mà vùng vẫy suốt vô cùng vô tận tuế nguyệt khó mà hình dung được.
“Một trong tam đại hiểm địa Nam Vực, Thái Ách cổ miếu! Thái Ách nhất
tộc bắt nguồn từ thời thượng cổ, vì không được thiên địa tán thành mà
phải hứng chịu nguyền rủa của thiên đạo mà chết, nhưng linh hồn lại
không cam lòng như vậy, nên đã nghịch thiên thành Miếu!
Hôm nay không biết đã trôi qua bao nhiêu năm tháng, miếu này cũng trở thành một trong những nơi hung hiểm đến cực điểm, cho dù là tu vi
Nguyên Anh đặt chân vô đó cũng phải trải qua cửu tử nhất sinh. Bên trong miếu tồn tại vô số truyền thừa thượng cổ, linh dược thời cổ, còn có bảo vật từ thời thượng cổ, thậm chí nhiều năm trước cón có một vị đại
trưởng lão nào đó của Nhất Kiếm tông sau lần cửu tử nhất sinh chạy được
ra ngoài đã điên cuồng mà nói rằng trong đó còn có cả Trường Sinh đan!
Bách Trân các ta được ủy thác đấu giá đấu giá tín vật đến từ Thái Ách cổ miếu, có tín vật này thì hung hiểm trong quá trình đi vào sẽ giảm
bớt rất nhiều lần.” Kiều lão thản nhiên nói, thanh âm truyền tới lập tức khiến cho toàn bộ phòng đấu giá bỗng lặng ngắt như tờ, sau đó nhanh
chóng ồn ào náo nhiệt vô cùng.
“30 vạn linh thạch!”
“50 vạn linh thạch, tiến nhập Thái Ách cổ miếu thập tử vô sinh, có
thêm tín vật này cũng chỉ giảm bớt nguy hiểm mà thôi. Thọ nguyên của lão phu cũng đã gần hết nên lúc này mới này mới muốn đạt được bước thử vào
đó một lần!”
“60 vạn linh thạch, tín vật này tại hạ nhất định phải có!”
Thanh âm ra giá bốn phía truyền tới khiến cho hai mắt Mạnh Hạo chớp
động liên tục. Tam đại hiểm địa Nam Vực hắn cũng có biết qua một số lời
bàn lúc còn ở nước Triệu, nhưng cũng chỉ biết đại khái. Lúc này nghe
được Kiều lão nói ra chi tiết của Thái Ách cổ miếu như vậy khiến bản
thân hiểu rõ thêm không ít việc a.
“Tam đại hiểm địa, Vãng Sinh Động, Thái Ách cổ miếu, Thượng cổ đạo
hồ…” Mạnh Hạo liếc nhìn lại tín vật Thái Ách cổ miếu không ngừng bị đội
giá lên, sau đó nhắm mắt lại trầm mặc. Hắn quả thực không có hứng thú
với tín vật đó.
Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, từng kiện từng kiện vật phẩm đã
được sang tên đổi chủ. Đến lúc này thanh âm của Kiều lão lại truyền ra.
“Kiện vật phẩm thứ ba mươi tám, Luyện Trúc đan. Trong bình đan gồn có sáu viên, đều do Đan quỷ đại sư xuất ra, rất thích hợp cho tu sĩ Trúc
cơ phục dụng. Giá quy định là 30 vạn linh thạch, mỗi một lần nâng giá
không được ít hơn 3 vạn linh thạch.” Thanh âm của Kiều lão vừa dứt thì
hai mắt Mạnh Hạo nhanh chóng mở ra.
Lúc trước cũng có đan dược xuất ra đấu giá, nhưng giá cả quá xa xỉ,
nếu không thì cũng có yêu cầu đặc biệt đối với cảnh giới, pháp bảo cũng
có yêu cầu như vậy. Chỉ đến Luyện trúc đan này là có giá cả quy định
thấp như vậy mà thôi.
“4 vạn linh thạch!” Số lượng Tu sĩ Ngưng khí nơi đây chiếm phần lớn,
sau đó là đến tu sĩ Trúc cơ. Lúc trước có rất nhiều người chưa đấu giá,
giờ này mới bắt đầu tham gia tranh đoạt.
“5 vạn linh thạch!”
“Ta ra 8 vạn linh thạch. Luyện trúc đan này tại hạ có việc gấp rất
cần dùng đến, kính xin các vị đạo hữu nơi này hãy cho Vân Phong tông
chút tình mọn.”
“10 vạn.” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, chậm rãi nói. Đan dược này hắn
cũng đang cần đến. Ngay lúc hắn vừa mở miệng, vị tu sĩ ra giá tám vạn
linh thạch đang ngồi ở phía trên quay phắt đầu lại nhìn xuống, nhưng bởi vì quá đông người nên y vẫn chưa xác định chính xác người nào vừa mở
miệng ra giá.
“11 vạn.” Tu sinh này lạnh giọng ra giá lần nữa.
“15 vạn.” Mạnh Hạo cũng không thèm để ý việc tên này đang tìm kiếm
hắn. Thanh âm truyền ra khiến cho tên này gay gắt nhìn về phía Mạnh Hạo.
“20 vạn!” Tên tu sĩ Phong vân tông kia cũng chỉ có tu vi Trúc cơ sơ
kì giống hắn mà thôi, lúc này y nhìn chằm chằm về phía Mạnh Hạo cắn răng nói. Mà xung quanh quảng trường cũng không còn ai lên tiếng đấu giá
tiếp, dù đan dược này cũng rất tốt nhưng tốn hai mươi vạn linh thạch để
mua thì cũng là một cái giá quá cao rồi.
Mạnh Hạo nhíu mày lại, hắn tuy rằng cũng cần đan dược này, nhưng hắn
chỉ cần một viên là đủ rồi. Hơn nữa hắn cũng không biết một lát nữa Xuân Thu mộc sẽ có giá cả ra sao, so sánh viên đan này với Xuân Thu mộc là
vật mà hắn nhất định phải đạt được bằng mọi giá thì hắn đành quyết định
buông bỏ mà thôi.
“Vật phẩm thứ ba mươi chín, một gốc Xuân Thu mộc, mộc này không
thường xuyên xuất hiện, có thể áp chế vạn độc nên còn được luyện chế làm một số pháp bảo tránh độc. Đã rất nhiều năm lão phu chủ trì đấu giá
hội, nhưng tự bản thân đấu giá vật này thì đây là lần đầu tiên. Nên nhân đây cũng chia sẻ với các vị đạo hữu về một bí mật của mộc này mà lão
phu đã từng nghe được vậy.
Xuân thu mộc là từ một cây gỗ bình thường trải qua xuân thu lôi mà
hình thành. Con người cũng không thể tạo ra được, vật này thuộc về tạo
hóa của thiên địa, điểm này hẳn là phần lớn chư vị đều nghe đến rồi. Mà
loại cây này cũng không còn gốc rễ, rơi xuống đất cũng không tiếp tục
sinh trưởng nữa. Nhưng cũng có nghe nói sâu trong u minh, cây này cũng
có Mộc mẫu có tên gọi là Kiến mộc!”
Kiều lão vừa nói ra, lập tức khiến cho phòng đấu giá xôn xao hẳn lên. Hai chữ Kiến mộc quá mức kinh người đi, khiến cho toàn bộ tu sĩ trong
quảng trường này cũng đều nhất loạt nhìn lại một lần nữa.
“Kiến mộc mà Kiều lão nhắc tới, có phải là Kiến mộc có thể thông ra
thiên ngoại mà trong truyền thuyết viễn cổ từng đề cập đến?” Trong chúng tu sĩ ở quảng trường có một người lên tiếng hỏi.
“Không sai, Kiến mộc bên ngoài vô cùng săn chắc, lớp vỏ sần sùi, uốn
lượn như hoàng xà trải đều khắp thân. Lá cây mỏng như lụa, hình dạng khá giống với lá cây gỗ loan, gỗ cây vô cùng cứng rắn, danh xưng là Kiến
mộc.” sắc mặt Kiều lão vẩn như thường chậm rãi nói.
“Trong truyền thuyết viễn cổ từng xuất hiện bậc Đại năng có thể hoán
trời, dùng trời xanh phủ kín tinh không phía trên cao. Từ đó về sau chia thành hai bộ phận, trời xanh ở phía trên cao, phía ngoài là tinh không
vô tận. Tuy nhiên Kiến mộc lại không chấp nhận hiện diện phía dưới bầu
trời nên đã tự mình sụp đổ tan biến, nhưng bản thân nó vẫn toan tính tìm cách trường tồn cùng thiên địa. Do đó mà mỗi khi đất trời chuyển sang
hai mùa Xuân, mùa Thu thì trên bầu trời sẽ giáng tia chớp xuống diệt sát ý niệm này của Kiến mộc mà hình thành nên Xuân thu mộc!
Lá xanh, thân tím, hoa đen, quả vàng, phía dưới cây không có bất kì
tạp âm lẫn vào, cũng không hề tồn tại bóng đen. Tất nhiên những chuyện
này đầu là lão phu nghe kể lại, cũng không rõ thực hư. Gốc Xuân thu mộc
này giá khởi điểm là 10 vạn linh thạch.” Kiều lão xoay chuyển lời nói.
Nhưng từ những lới này của lão, có một số người vốn không hề chú ý đến
gốc mộc này lại bắt đầu trào dâng lên hào hứng nồng nhiệt.
Mạnh Hạo cau mày thở dài, nếu như lão giả họ Kiều kia không nói mấy
lời vừa rồi thì giá cả gốc mộc này còn nằm trong tầm với của hắn. Nhưng
lúc này tu sĩ chung quanh đều đã cảm thấy hứng thú nồng đậm với gốc cây
này rồi, khả năng để hắn đoạt vào tay lúc này đã ít đến đáng thương.
Hắn ngẩng đầu nhìn thật sâu lão giả họ Kiều trên đài cao kia. Dù là
lão không biểu hiện ra chút thay đổi nào trên gương mặt, nhưng hắn vẫn
cảm nhận được mục đích cay độc của đối phương.
Lúc này cũng có một người đang đứng trong một phòng Thiên giáp phía
trên cau mày lại, chính là Sở Ngọc Yên. Mi thanh mục tú của nàng đang
nhíu chặt lại, mà nội tâm cũng thầm than thở trong lòng, nàng biết lần
này bởi vì bản thân mình đã quá lỗ mãng, để cho Bách Trân các biết được
mục đích lần này của nàng đến đây là vì Xuân thu mộc, nên mới xảy ra
chuyện biến hóa như vậy.
“15 vạn linh thạch!”
“20 vạn!”
“23 vạn!” Bên trong phòng đấu giá lập tức vang lên tiếng ra giá không ngớt. Mạnh Hạo lúc này cũng chỉ bình tĩnh ngồi nhìn tràng cạnh tranh
này, nhìn xem giá cả đang càng lúc càng được nâng lên nhưng cũng chưa
vội ra giá.
“26 vạn, giá của mộc này như vậy là đã đến cực hạn rồi. Cho dù nó có
thể áp chế vạn độc thì cũng chỉ là vật phẩm tiêu hao mà thôi. Tại hạ mua vật này cũng chỉ là giải độc chứ không hề vì Kiến mộc gì cả.” Một tu sĩ mặc trường sam sau khi ra giá xong liền đứng lên chắp tay về phía mọi
người, thanh âm ôn hòa mang theo lời nói khách khí hướng về phía mọi
người.
“30 vạn!” Đúng lúc đó, thanh âm của Sở Ngọc yên lạnh lùng trong trẻo
truyền ra ngoài. Nàng vừa lên tiếng liền thu hút sự chú ý của không ít
người nơi đây, nhưng dù quay lại tìm kiếm cũng không xác định chính xác
thanh âm là từ nơi nào truyền tới.
“32 vạn!” Nội tâm của thanh sam tu sĩ kia chấn động, ngẩng đầu nhìn
về phía dãy phòng riêng phía trên. Có thể ở trên những phòng này nhất
định là những nhân vật có tiếng tăm mà hắn không thể nào đắc tội nổi
đấy. Nhưng hắn cũng không cam lòng buông bỏ bèn cắn răng nói tiếp.
“35 vạn!” Sở Ngọc yên lại nhàn nhạt nói. Thanh âm này xuất hiện thì
chỉ còn một số ít người còn chưa phát hiện ra, còn lại đều đã biết xuất
phát từ dãy phòng riêng phía cao trên quảng trường rồi đấy.
Vẻ mặt của thanh sam tu sĩ kia thay đổi liên tục, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là đành cười khổ. Ba mươi hai vạn linh thạch đã là cực hạn của hắn
rồi, là hắn đã vất vả vay mượn rất nhiều người mới đạt tới con số này
đấy, mà linh thạch nói chung cũng là vấn đề thứ yếu. Cái chính là hắn
cũng nhìn ra được, với thanh âm của người kia thì có thể thấy được vị tu sĩ đó có niên kỉ không lớn, mà có được vị trí trên dãy phòng Thiên Giáp chắc chắn là nhân vật hắn không thể trêu vào được rồi đấy.
Lúc này trong lòng hắn đắng chát, chậm rãi ngồi xuống, cũng không ra giá thêm nữa.
Đám người phía dưới cũng thầm đoán gốc Xuân thua mộc này sẽ được nữ
tử thần bí kia mua đi. Dù sao thì bọn họ cũng không ai có can đảm vì gốc mộc này mà đi đắc tội với tầng lớp người ngồi trên dãy phòng riêng trên cao kia rồi.
Sở Ngọc Yên cũng thở nhẹ ra một hơi, ba mươi lăm vạn linh thạch mua
vật ấy đã là một cái giá cách rất xa với mức giá thật sự của gốc Xuân
thu mộc này rồi. Nhưng đối với Sở Ngọc Yên mà nói mức giá này nàng vẫn
có thể chấp nhận được.
Nhưng đúng lúc này, trong cả quảng trường đang yêu tĩnh bỗng truyền ra một thanh âm trầm thấp.
“36 vạn!”
Thanh âm này xuất hiện khiến cho toàn bộ đấu giá hội sững sờ, sau đó
dáo dác tìm kiếm chủ nhân của giọng nói này. Còn tu sĩ bên cạnh Mạnh Hạo cũng giật mình mà quay người lại nhìn hắn. Trong khoảng thời gian này,
bất giác Mạnh Hạo trở thành tâm điểm của toàn bộ đám người tham gia đấu
gia hội.
Lúc này hắn cúi đầu, trong gương mặt bị che kín là một thần sắc vô cùng bình tĩnh.
“40 vạn!” Sở Ngọc Yên cau mày. Nàng không ngờ rằng ngay lúc này bỗng
nhiên lại nhảy ra thêm một người ra giá nữa, chẳng còn cách nào khác
nàng đành nâng thêm một mức giá nữa.
“41 vạn!” Mạnh Hạo lại nhàn nhạt nói, giọng nói hắn đã bị cố tình
thay đổi thành trầm thấp đi rất nhiều, nhưng vẫn là một phong cách thong thả không nhanh không chậm.