Quán rượu đủ loại người, do đó mà hành vi Mạnh Hạo
có chút kì quái nhưng cũng chẳng ai lưu tâm. Mạnh Hạo đặt nhẹ chén rượu
xuống bàn, sắc mặt hắn bình tĩnh như thường nhưng tâm trạng hắn bây giờ
đang dậy sóng, trong đầu cũng đang ầm vang như có tiếng sấm động quanh
quẩn.
Hắn lặng quay đầu nhìn thoáng về phía người đang nói về việc thi thể
trong mắt có chứa thất tinh, sau đó vẫn là tiếp tục uống rượu.
“Nhắc đến cũng kì quái, rõ ràng Tiên nhân này đã chết rồi, nhưng thi
thể vẫn tràn đầy uy áp. Hơn nữa còn dẫn động thiên địa biến hóa, khiến
cho cả tam đại tông môn và Ngũ đại gia tộc trong ba năm qua cũng chỉ có
thể dừng bước cách thi thể một trăm trượng, không thể tiến lên thêm bước nào nữa.”
“Nghe nói dạo gần đây mấy đại danh môn cùng gia tộc kia cũng đều
triển khai chuẩn bị riêng phần mình, có lẽ thời gian tới không biết
chừng cũng có thể bước qua phạm vi trăm trượng kia đấy.” Tiếng nghị luận lại vang lên tiếp lời. Mãi cho tới trưa thì mọi người mới lục tục kéo
nhau rời đi, mà vị tu sĩ đầu tiên đề cập tới thi thể Tiên nhân cũng cùng người bạn bên cạnh cười cười nói nói chuẩn bị rời khỏi.
Đúng lúc này thì tay phải Mạnh Hạo vốn đang đặt trên bàn bèn gõ nhẹ
một cái lên mặt bàn. Dưới cái gõ này, một chấn động bỗng nhiên vang dội
ra xung quanh khiến cho toàn bộ thân thể của mấy tu sĩ chuẩn bị rời đi
bị tác động mạnh, sắc mặt đồng loạt biến đổi mà nhìn về phía Mạnh Hạo.
Toàn bộ tu vi trên người Mạnh Hạo trong nháy mắt này lập tức tràn ra, một uy áp thuộc về Trúc cơ kì bao phủ toàn bộ Tửu lâu sau đó tiêu tán
nhanh chóng. Tuy nhiên chỉ trong cái chớp mắt này cũng đủ khiến cho toàn bộ đám tu sĩ Ngưng khí tầng tám, tầng chín run rẩy cả người, sắc mặt
tái lại, trong lòng thấp thỏm tự rà soát toàn bộ hành vi của mình xem
làm sao lại đắc tội vị cường giả Trúc cơ này.
“Tiền bối..” Mấy người lao nhao chắp tay chào. Tuy rằng kính sợ đấy,
nhưng tự đáy lòng mỗi người đều biết được quy củ trong thành không cho
phép tranh đấu nên đối phương cũng không dễ gì thằng tay đối phó bọn họ. Tuy nhiên khi thụ hưởng uy hiếp của một tu sĩ Trúc cơ, đối với họ mà
nói thì vẫn là trời sinh nội tâm vô cùng hoảng sợ đấy.
"Ngươi, qua đây.”Mạnh Hạo nâng tay phải chỉ vào một tu sĩ trong đám
đó. Người này là một thanh niên khoảng hai bảy, hai tám tuổi, tu vi
Ngưng khí tầng tám, lúc này bị Mạnh Hạo chỉ đích danh khiến toàn thân
run rẩy, gương mặt tái nhợt không còn chút máu.
“Tiền bối….” Ánh mắt hắn đầy vẻ hoảng sợ, nhưng trong lòng không khỏi ngỡ ngàng. Vị cường giả Trúc cơ trước mắt này hắn cũng chưa từng diện
kiến qua, không biết làm sao khiến đối phương chú ý mình. Mà lúc này
những tu sĩ bên cạnh hắn cũng nhanh chóng lui ra phía sau rồi tranh thủ
rời khỏi tửu lâu, lúc đó cả đám mới thở nhẹ một hơi mà đi mất.
Sắc mặt Mạnh Hạo không chút thay đổi, nhẹ cầm chén rượu lên nhấp một
ngụm. Mà thanh niên kia chần chừ một chút cũng không dám tỏ vẻ xa cách
mà nhích người từng chút một về phía Mạnh Hạo, cho dù nội tâm sợ hãi đấy nhưng vẫn là mang theo vẻ mặt cung kính đến bên cạnh hắn.
“Người vừa rồi từng nói là thi thể Tiên nhân kia có đồng tử mắt màu
xám, ẩn chứa thất Tinh là thật sao?” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn thanh niên
trước mặt.
Những lời vừa rồi mà tiền bối nghe được …, thật ra cũng không phải
vãn bối chứng kiến tận mắt, đó chỉ là tin ngoài lề mà thôi. Nhưng mà
thật sự là một hảo hữu của vãn bối năm đó chính mắt nhìn thấy việc này.” Thanh niên vội mở miệng có có chút ý tứ dấu giếm nào.
“Hảo hữu của ngươi ở nơi nào?” Mạnh Hạo trầm ngâm, chậm rãi hỏi tiếp.
“Cũng đã hơn nửa năm không gặp, hắn là đệ tử Thủy Lai tông, tên là Từ Nghiên.” Thanh niên này nhanh chóng nói ra như sợ Mạnh Hạo thấy hắn
ngập ngừng sẽ không tin tưởng hắn.
Mạnh Hạo cau mày gật nhẹ đầu, phất tay ra hiệu đối phương có thể rời
đi. Người thanh niên này tranh thủ chắp tay cúi đầu rồi nhanh chóng lui
nhanh. Đến khi ra khỏi quán rượu hắn mới thở dài một hơi, nội tâm nghĩ
lại vẫn thấy hoảng sợ, thậm chí hắn còn thầm nhủ sẽ tuyệt đối không lai
vãng đến tửu lâu này nữa.
Mạnh Hạo lại trầm tư, lúc này vốn dĩ tửu lâu đã không có nhiều người, tu vi chủ yếu đều là Ngưng khí, lại gặp tràng cảnh trước mắt bèn lao
nhao tính tiền rồi rời khỏi đây. Chỉ chốc lát sau, toàn bộ quán liền
trống không.
“Đồng tử mắt màu xám, ẩn chứa thất Tinh, chẳng lẽ cái thi thể Tiên
nhân này chính là bộ hài cốt thức tỉnh bên trong vùng xoáy năm đó ta
thấy tại lầu gác ở đô thành nước Triệu!” Mạnh Hạo bắt đầu lo lắng. Năm
đó lúc hắn nhìn thấy hài cốt kia thì đã có một dự cảm không lành, lúc
này ngồi phân tích lại thì lại cảm thấy việc này càng lúc càng không
đúng.
“Việc này nếu muốn xác thực, thì chỉ cần đến nhìn qua cái thi thể
kia…”Mạnh Hạo trầm mặc một hồi, sau đó đứng dậy trở về phòng. Mọi việc
có liên quan đến thi thể Tiên nhân giờ này đã trở thành một tảng đá vô
cùng lớn đè nặng trong lòng hắn. Khiến cho hắn có một loại cảm giác,
dường như cái thi thể này rơi xuống đây, dường như…. là vì hắn mà tới.
Trong vòng nửa tháng sau đó, Mạnh Hạo bước ra ngoài chủ yếu là tìm
hiểu tin tức liên quan đến thi thể Tiên nhân, mà dần dần cũng bắt đầu
hiểu thêm về những chấn động mà bộ thi thể này mang đến trong suốt hai
ba năm nay.
“Năm đó, thi thể này vừa hạ xuống lập tức khiến cho Ngũ đại tông môn
và tam đại gia tộc đặc biệt để ý đến. Tất cả bèn dồn dập tiến hành tra
xét nhưng rút cuộc chỉ dừng lại ở bên ngoài cách thi thể khoảng một ngàn trượng. Thậm chí vì chuyện này mà bọn họ còn chấp nhận xung đột với
những tồn tại quỷ dị bên trong Vãng Sinh động.”
“Từ lúc đó mấy đại tông môn cũng thăm dò rất nhiều lần, thậm chí còn
xuất động cả tông môn chí bảo, nhưng mới chỉ có thể tiếp cận tới bên
ngoài thi thể khoảng một trăm trượng…Còn nếu tính là sự kiện náo nhiệt
nhất thì phải kể tới việc nửa năm trước Nhất Kiếm tông đã thỉnh xuất
tông môn Đạo uẩn, phá vỡ khoảng cách một trăm trượng kia trong chớp mắt
lấy ra được hai giọt máu tươi từ trong thi thể kia.!”
Một giọt đã được Tử Vận Tông trả một cái giá khổng lồ để đổi lấy. Còn một giọt thì vẫn còn lưu lại Nhất Kiếm tông để đệ tử trong tông cảm ngộ Tiên ý.” Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi, tay hắn đang cầm một cái ngọc
giản có ghi chép kĩ càng về những chuyện có liên quan tới thi thể tiên
nhân kia. Miếng ngọc giản này là do Mạnh Hạo tốn chút tinh thạch mua tới tay.
“Khoảng một năm trước, Tu sĩ của Đông thổ Đại đường cũng có tiến đến
xem xét việc này…. Bây giờ Tây Mạc cũng đã đến. Có thể thấy cái thi thể
được xưng là Tiên nhân đã gây chấn động toàn bộ tu chân giới lúc này.”
Mạnh Hạo trầm mặc trong chốc lát, sau đó thu lại ngọc giản, hai mắt hắn
lóe sáng đi ra khỏi Khách điếm.
Một tháng đã trôi qua, toàn bộ tu sĩ trong thành chỉ còn bình luận
duy nhất về đấu giá đại hội lần này mà thôi. Mà Mạnh Hạo cũng đã đi đến
Bách Trân các nộp tiền đặt cọc đổi lấy lệnh bài đấu giá từ lâu rồi.
Trong lúc này, hắn bước đi đường ngang rẽ ngoặt một chốc lát, trường
bào trên người hắn cũng được đổi thành màu đen cùng với mũ rộng vành che kín khuôn mặt. Ngày bình thường thì cũng không có ai mặc phục trang
kiểu này, nhưng hôm nay sắp đến khai mặc đấu giá Đại hôi, loại giả trang kiểu này lại tương đối nhiều. Dù gì thì sự việc trong lúc đấu giá cũng
có những việc riêng tư cần ẩn dấu mà không phải ai cũng muốn người khác
biết đến.
Không bao lâu thì Mạnh Hạo đã tới gần khu vực tổ chức đầu giá đại hội trong thành. Nơi này là một quảng trường hình tròn, bốn phía xung quanh bao phủ vô số trận pháp cấm chế hóa thành vô số phù văn sáng lấp lánh.
Ngoài ra, còn có rất đông tu sĩ bảo vệ nơi này, mà ngay cả tu sĩ Trúc cơ cũng có hơn mười người. Bọn họ đi lại ngang dọc bốn phía, thỉnh
thoảng ánh mắt lại đảo qua mọi người. Thậm chí phía trên phòng đấu giá
cũng có bốn thân ảnh đang khoanh chân ngồi ở trên không, bốn người này
toàn thân phát ra ánh sáng lộ ra uy áp thuộc về lão quái Kết đan, chấn
nhiếp bát phương.
Tất cả những điều này chỉ là phòng vệ vòng ngoài, vì có thể tổ chức
loại trình độ đấu giá hội cỡ trung như vậy chắc chắn phải có tu sĩ
Nguyên Anh tọa trấn. Dù sao thì tại Nam Vực, tu sĩ Nguyên Anh ngũ đại
tông môn, tam đại gia tộc cũng không nhiều, nên một tu sĩ Nguyên Anh chỗ này cũng đủ để chấn nhiếp toàn bộ thành trì nơi đây.
Tu sĩ Nguyên Anh tương đương với danh xưng Lão tổ, ngày bình thường
chủ yếu là bế quan còn xử lý sự vụ bên ngoài chủ yếu là các tu sĩ Kết
đan mà thôi.
Tham gia đấu giá hội nơi đây bao gồm rất nhiều tông môn từ nước Đông
Lai, ngoài ra còn có một số chi nhánh tông môn tu hành của các nước phụ
cận cũng tới đây từ sớm. Phòng đấu giá chỉ cho phép người có lệnh bài đi vào mà thôi, lúc Mạnh Hạo đến đây thì phòng đấu giá đã có mấy trăm
người, mà bên ngoài thì cũng đang có dòng người không ngừng kéo đến.
Mạnh Hạo giao nộp linh thạch nhưng cũng chỉ đổi được một chỗ ngồi xa
tít bên ngoài, lúc này hắn bước vào phòng đấu giá, ánh mắt bình tĩnh
khoanh chân ngồi xuống chỗ của hắn. Lúc này, hắn mới lạnh lùng đưa mắt
lướt nhìn về phía đài cao trong khu vực trung tâm, bao quanh là ba phòng sát vách nhau. Hiển nhiên đây là khu vực dành cho khách nhân nếu không
phải tu vi thâm hậu thì cũng là người có lai lịch phi phàm.
Đồng thời hắn cũng nhìn thấy trong đám người có một số tu sĩ thân thể to lớn, mà phục sức khá đơn giản, còn đeo rất nhiều vòng sắt trên
người, làn da hơi ngăm, mà đa số trong đó đều có ánh mắt màu xanh.
Những người này nhìn qua không có khác biệt nhiều, đều là thân thể
khôi ngô cao lớn, đầu tóc rối rắm quái dị, quần áo cùng với vòng sắt
trên người, tất cả những điều trên đều nói rõ bọ họ không phải là tu sĩ
Nam Vực, mà đến từ Tây Mạc.
Thời gian cũng dần trôi qua, sau một lúc phòng đấu giá đã hơn một
ngàn người, bỗng vang lên tiếng chuông ngân nga, khiến cho tất cả những
tiếng hối hả ồn ào nơi này dần bình tĩnh trở lại.
Mà lúc này, trên đài cao trong phòng đấu giá bỗng chớp lên ánh sáng
rực rỡ hóa thành vùng sáng bảy màu chói sáng. Sau đó vùng hào quang bảy
màu rực rỡ bỗng nhiên lan tỏa ra bao phủ toàn bộ phòng đấu giá vào phía
trong.
Bên trong hào quanh bảy màu, trên đài cao có một bóng người mơ hồ
bước ra từ trong hư vô, lăng không đứng đó. Thân ảnh này là một vị lão
giả mặc trường bào rộng lớn, tóc hoa râm nhìn phảng phất có nét tang
thương. Nhưng ánh mắt lão lại cực kì sắc bén, trong khoảnh khắc đảo qua
bốn phía làm cho không ít các tu sĩ chấn động tâm thần.
“Là Bách Trân các Kiều lão!”
“Quả nhiên là Kiều lão tự mình chủ trì đấu giá hội này. Nghe nói tu
vi của lão nhân gia ông ấy đã tới Kết đan trung kì, ông ấy cũng không
phải là người Nam Vực mà nhiều năm trước từ một hòn đảo gần Thiên Hà hải đến đây.”
Tiếng nghị luận cũng ồn ào truyền ta, mà lão giả trên Đài cao bông
nhiên ho khan một tiếng, sau đó chậm rãi nói, thanh âm trong nháy mắt
truyền tới toàn bộ phòng đấu giá.
“Hôm nay vật phẩm đấu giá, vừa đúng một trăm kiện, bao gồm đan dược,
pháp bảo, truyền thừa, thiên tài địa bảo, vật phẩm Tây Mạc, bảo vật Nam
Vực, kho tàng từ Thiên Hà hải.
Về quy củ đấu giá, lão phu cũng không nhiều lời. Kiện vật phẩm đầu
tiên, Thiên Hà hải ngàn năm Thanh loa xác!” Trong lúc Kiều lão nhàn nhạt nói, thì một cô gái bước ra từ hư vô phía sau lão, nàng này thân thể
thướt tha, cười nói duyên dáng, phong tình vô tận. Trong lúc nàng bước
ra, trên tay vẫn còn bê một khay ngọc, bên trong khay đặt một cái vỏ ốc
toàn thân màu xanh nước biển to bằng lòng bàn tay.
Trên vỏ ốc này có không ít hoa văn tự nhiên chằng chịt đan xen nhau,
phát ra ánh sáng xanh lập lòe dường như ẩn chứa thiên địa đại đạo bên
trong. Ngay khi vừa xuất hiện, cả phòng đấu giá dường như tràn ngập từng đợt tiên âm ngân nga văng vẳng.
“Bảo vật này ngàn năm, thanh âm của nó giống như tiên âm, vân trên vỏ giống như phù trận, Linh thức đi vào trong đó ba ngày có thể gia tăng
thêm nửa giáp tuổi thọ. Bảo vật này công dụng không nắm chắc, không có
giá khởi điểm.” Kiều lão nhàn nhạt nói. Hắn vừa dứt lời, lập tức toàn bộ phòng đấu giá vốn đang yên tĩnh liền nhấc lên sóng gió ngập trời.
Bảo vật có thể gia tăng thọ nguyên đủ để tạo ra tiếng vang mạnh mẽ
cùng tranh đoạt dữ dội. Lúc này đây tu sĩ ở bốn phía tầng các cũng đều
nhao nhao chấn động. Lúc này toàn bộ tu sĩ đều bị quy mô của đấu giá hội này làm cho chấn động.
Mạnh Hạo ở ngoài xa nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ trên đài cao.
Ngay khi nhìn thấy nữ tử phong tình vạn chủng kia đi vào, Mạnh Hạo sửng
sốt cả người, thần sắc lại có chút cổ quái. Hắn nhớ rõ cô gái này chính
là, người năm đó đối xử với hắn…ở Bách Trân các Thiên Hà Phường, được
gọi là Xảo Linh nữ tử.
“Sao nàng lại ở đây? Nước Triệu đã biến mất…hẳn là tại trước khi nước Triệu biến mất, nàng cũng đã rời khỏi đó rồi, dù gì đây cũng là Bách
Trân các a.”
Cùng lúc đó, tại một phòng trong dãy phòng phòng Thiên Giáp nằm phía
dưới dãy phòng cao nhất một tầng, Sở Ngọc Yên toàn thân mặc bạch y trắng muốt đang yên lặng đứng đó nhìn xuống phía dưới quảng trường. Phía sau
nàng là một người đàn ông trung niên đang cung kính đứng đó.
“Sở đạo hữu, Xuân Thu mộc mà đạo hữu cần cũng có bán một cây trong
đấu giá lần này. Nhưng mà bản các không thể phá bỏ quy củ của mình được, nếu đạo hữu cần thì có thể giành lấy trong lần đấu giá. Xuân Thu mộc
chính là kiện vật phẩm đấu giá thứ ba mươi chín.”