“Ta có thể giúp đỡ tiền bối mua được đồ vật tiền
bối cần nhanh chóng hơn nhiều!” thiếu niên kia hồi hộp, ánh mắt lộ ra vẻ hốt hoảng nhanh chóng mở miệng đáp. Người trước mặt đã nói hắn chỉ có
một cơ hội giải thích, nếu hắn nói năng thừa thãi hoặc giải thích không
rõ ràng, cho dù đang ở trong nội thành cũng không dễ gì giữ được mạng
nhỏ này a.
Mạnh Hạo nhìn đứa nhỏ trước mặt cũng không nói gì. Nhưng đứa nhỏ này
cũng thuộc dạng nhạy bén, nhìn biểu tình của hắn bèn mở miệng nói thêm.
“Vãn bối tên là Khâu Lâm, vốn sinh sống tại Đông thành nên rất quen
thuộc nơi này. Lúc tiền bối vừa vào thành vãn bối đã bắt đầu quan sát,
thấy rằng tiền bối là lần đầu tiên tới thành này nên có thể cần một
người quen thuộc nơi này, nên mới mạo muội đi theo tìm cơ hội tự mình
tiến cử.
Tiền bối, thuê ta chỉ tốn năm mươi linh thạch nhưng là có thể tiết
kiệm cho tiền bối rất nhiều thời gian tìm kiếm vật phẩm mà người cần
đấy!” Nói xong đâu đấy, trong lòng Khâu Lâm thấp thỏm và khẩn trương
nhìn Mạnh Hạo. Sự việc dù gì cũng là như vậy, hắn cũng không nói cái gì
không đúng a.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm việc này, nhưng lần này gặp
phải Mạnh Hạo hắn mới cảm giác được thế nào là khoảnh khắc đi dạo một
vòng Quỷ Môn quan.
Mạnh Hạo lạnh lùng liếc nhìn đứa nhỏ này, tay hắn cũng buông lỏng ra. Nhưng mà lúc này hắn cau mày, hắn phát hiện được theo thời gian độc tố
kia không ngừng phát tác thì sát cơ trong hắn cũng ngày càng mạnh hơn,
nhiều lúc vô tình còn ảnh hưởng tới tính cách ngày thường của hắn.
“Tiền bối người cần mua gì sao?” Khâu Lâm hít sâu một hơi nói.
“Độc đan” Mạnh Hạo chậm rãi trả lời.
“Độc đan?” Khâu lâm sững sờ, sau đó trầm ngâm suy nghĩ một chút sau đó hai mắt hắn sáng ngời.
“Tiền bối, trong thành thật ra rất ít chỗ buôn bán đơn lẻ độc đan,
nhưng dù sao nó cũng coi như là một loại đan dược đi, mà nói đến Đan
dược thì trong thành có hai nhà chuyên môn buôn bán đan dược uy tín
nhất. Một nhà thì có số lượng đan dược rất phong phú, được xưng là Vạn
Đan các, thanh danh hiển hách, thậm chí đã từng tổ chức đấu giá hội có
bán cả Trúc cơ đan. Nhà kia thì nhỏ hơn, nhưng lại thường xuyên giao lưu với Tây Mạc nên có không ít đan dược từ Tây mạc xuất ra. Mà dược sư ở
của hàng này nghe nói lúc nhỏ đã từng là dược đồng theo hầu hạ Tử Vận
tông Đan quỷ Đại sư.
Tiền bối định đi tới nhà nào trước?” Khâu Lâm nhắc tới sự tình trong thành liền trở nên hoạt bát hẳn.
“Vạn Đan các.” Mạnh Hạo suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói. Khâu Lâm
lập tức gật đầu sau đó nhanh chóng dẫn đường. Dưới sự chỉ dẫn của hắn,
Mạnh Hạo quả nhiên tiết kiệm được rất nhiều thời gian, đi lại ngang dọc
trong thành một chốc lát liền tới một tòa lầu các bảy tầng. Bên cạnh có
một tấm Thạch bia lớn bên trên khắc ba chữ Vạn Đan Các.
“Nơi này vãn bối đi vô bất tiện, chỉ có thể chờ tiền bối ở bên ngoài
này.” Khâu Lâm vội nói. Thần sắc Mạnh Hạo không đổi, nhìn xung quanh
thấy không ít đệ tử Ngưng khí tầng năm, tầng sáu, phần lớn là người dẫn
đường cũng đang đứng đợi bên ngoài này.
Mạnh Hạo khẽ gật đầu sau đó bước vào lầu các bảy tầng này. Trước khi
đi Mạnh Hạo cũng đã để một đạo linh thức trên người Khâu Lâm, mà thực ra hắn cũng không sợ đối phương có thể có ý đồ xấu gì với hắn cả.
Từ khi tu vi đạt đến Trúc Cơ, hắn đới với việc vận dụng linh thức cũng trở nên quen thuộc hơn nhiều.
Bảy tầng Vạn đan các, tầng một dành cho Ngưng khí, tầng hai và ba
dành cho tu sĩ Trúc cơ, còn tầng thứ tư thì dành tiếp đón tu sĩ Kết đan
ra vào. Mạnh Hạo bèn dạo quanh chỗ này một vòng, rồi dần dần nhíu mày
lại.
Sau một nén nhang thì hắn bước ra khỏi Vạn đan các, Khâu Lâm đang đợi hắn lập tức tiến lên.
“Tới nhà thứ hai mà ngươi đề cập đến.” Mạnh Hạo nhíu mày nói. Khâu
Lâm cũng nhay nhạy ý tứ không hỏi thêm mà dẫn hắn rời khỏi đây. Đến xế
chiều thì bọn hắn đã đứng bên ngoài một cửa hàng mang một khí tức cổ
xưa, lại tương đối vắng vẻ.
“Nơi này tuy nhỏ nhưng cũng có một chút quy củ, thứ nhất là phải có
năm vạn linh thạch mới được phép bước vào.” Khâu Lâm có chút chần chờ
hướng về Mạnh Hạo nói.
“Năm vạn linh thạch là phí vào cửa, dù tiền bối mua được đan dược mình cần hay không thì cũng không được hoàn trả lại.”
“Điều thứ hai là mỗi lần chỉ được vào một người, người thứ hai phải
đứng ngoài chờ, một ngày chỉ tiếp đãi hai mươi người thôi. Nếu quá hai
mươi người thì người còn lại phải đợi qua ngày hôm sau.”
“Còn điều thứ ba là ở cửa hàng này không thể tùy tiện truy vấn thông
tin, muốn biết thêm tin tức... thì phải đưa thêm linh thạch.” Khâu Lâm
nhìn Mạnh Hạo sau đó thấp giọng nói tiếp.
Mạnh Hạo có đôi chút sửng sốt về mấy cái quy củ này, nhưng hai mắt
cũng từ từ lộ vẻ sáng tỏ, bước thẳng về phía trước. Tuy rằng trong lòng
hắn vô cùng tiếc rẻ linh thạch nhưng nếu có thể giải được độc trên người thì cái giá này hắn vẫn có thể trả được đấy!
Cửa nơi này đang đóng, trước cửa treo một cái bảng nhỏ, trên đó ghi mười tám.
Mạnh Hạo bèn định khí ngưng thần đứng đó yên lặng chờ. Khâu Lâm cũng
lẳng lặng đứng một bên. Đợi được một lúc thì trời cũng đã xẩm tối. Bỗng
cánh cửa của cửa hàng vang lên một tiếng “kẹt…”sau đó được mở ra. Một
người đàn ông trung niên cau mày bước ra, hắn cũng không nhìn hai người
Mạnh Hạo mà hướng về lão giả tiễn hắn ra khỏi cửa chắp tay gật đầu.
Liếc qua người đàn ông này, hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, cúi thấp
đầu. Người này hắn đã từng thấy lúc ban ngày đã phi hành thẳng vào
thành, Bích Hoành chân nhân.
Còn lão già đang mở cửa kia có tu vi Trúc cơ hậu kì. Nhưng có thể
khiến một lão quái Kết đan chắp tay cũng đủ hiểu lão già này không hề
tầm thường chút nào.
Bích Hoành chân nhân quay người hóa thành cầu vòng ngay lập tức bay
đi xa. Lúc này ánh mắt của lão già mở cửa kia cũng đang nhìn về phía
Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không chút chần chờ xuất ra một cái túi Trữ vật bên trong có năm vạn linh thạch, cung kính đưa cho lão giả.
Lão giả cầm lấy, khẽ gật đầu quay người đi vào trong cửa hàng. Mạnh
Hạo cũng bước theo sau. Ngay lúc hắn vừa bước vào, cánh cửa tự động đóng lại, mà trên cái bảng nhỏ phía trước, con số cũng đã thay đổi thành
mười chín.
Gian hàng không lớn, cũng không có bất kì cái kệ đan dược gì cả. Chỉ
bày ra bảy lò đan kích cỡ khác nhau cùng với hai cái bàn trà, còn có
thêm một chén đèn dầu nhỏ nên khiến cả gian phòng có chút tối tăm. Chỉ
là đối với tu sĩ thì chút ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn nhỏ kia cũng đủ để nhìn mọi vật rõ ràng rồi.
“Chuyện gì” Lão giả khoanh chân ngồi bên một cái bàn trà, nhàn nhạt hỏi.
Mạnh Hạo cũng không thừa lời, vỗ túi trữ vật đem ra một cái bình ngọc, đẩy tới trước mặt lão giả.
Ánh mắt lão rơi vào bình ngọc, sau khi mở ra thì thần tình lão vô
cùng chăm chú rồi cẩn thận đưa lên mũi ngửi nhẹ một cái. Sau đó nhẹ
nghiêng bình ngọc đổ ra một ít chất dịch đỏ thẫm chảy xuống mặt bàn.
Chất dịch đỏ này trong bình ngọc không nhiều, cũng chính là máu tươi trên người hắn.
“Thú vị.” Lão giả hưng phấn thì thào, nhìn chằm chằm vào giọt máu
trên mặt bàn. Sau đó giơ tay phải lên, trong tay xuất hiện một cây ngân
châm dài đảo qua giọt máu, ngay lập tức ngân châm liền trở nên xỉn màu.
Sau đó có thể thấy bằng mắt thường ngân châm dần dần mục nát ra sau đó
tan thành tro bụi.
Hai mắt lão giả càng thêm sáng ngời, đưa tay trái vỗ xuống bàn trà.
Giọt máu kia bị hất bay lên không lơ lửng phía trên mặt bàn. Lão vỗ túi
trữ vật lấy ra một hạt giống khô quắt, dùng tay gảy nhẹ hạt giống rơi
vào trong giọt máu.
Giọt máu dần co rút lại sau đó tan biến vào trong hạt giống, mà hạt
này hiện tại đã trở nên căng mẩy, không còn hình dạng quắt queo như lúc
đầu. Thậm chí từ một hạt giống bình thường đang lơ lửng trên không
trung, mơ hồ như đang nhú ra chồi non.
Mạnh Hạo nhìn mọi chuyện mà không dám chớp mắt, trong lòng dâng lên
khẩn trương. Dù sao thì tốn nhiều tinh thạch như vậy rồi, hắn cũng mong
mỏi có thể giải độc này trong người!
Hạt giống này nhanh chóng nảy chồi, cành cây cũng nhanh chóng mọc dài ra, các phiến lá cũng hình thành, thậm chí đến cuối cùng còn nở ra một
đóa hoa. Đóa hoa vừa mới nở ra, sắc mặt lão già cũng nhanh chóng biến
đổi, mà hai mắt Mạnh Hạo cũng co rút lại.
Hắn nhìn thấy trước mắt là một đóa hoa ba màu đỏ, vàng, lam. Tại nhụy hoa giao thoa giữa ba màu này hình thành nên một cái mặt quỷ tựa như
cười không phải cười, mếu cũng không phải mếu. Đóa hoa mặt quỷ này lơ
lửng giữa không trung dường như là một loại vật sống trông vô cùng quỷ
dị.
“Tam sắc Bỉ ngạn hoa…” lão già nhìn chằm chằm vào đóa hoa, hai mắt lóe sáng, hồi lâu sau mới khàn khàn nói,
“Loại độc này phát tác ba lần thì thành một chu kì, ba chu kì thì sẽ
có một lần hoa nở. Lúc hoa nở, trong mắt phải ngươi sẽ xuất hiện một cái mặt quỷ giống như cười nhưng không phải cười, mếu không phải mếu.
Mặt quỷ này sẽ dần dần hiển lộ trong lúc ngươi vận chuyển tu vi của
mình. Ngươi vận chuyển tu vi càng lâu thì càng hiển lộ rõ ràng ra. Tuy
nhiên trong đoạn thời gian này loại độc này cũng sẽ không làm thương tổn ngươi, thậm chí khiến cho ngươi vạn độc bất xâm, chỉ là sẽ khiến cho
nội tâm ngươi càng lúc sát cơ càng mãnh liệt.
Sau ba chu kì tiếp theo, hoa này lần thứ hai nở ra, mắt trái của
ngươi cũng sẽ xuất hiện mặt quỷ mà trong lòng ngươi sát khí càng ngày
càng nặng, chém giết thành tính. Lúc đó ngươi chẳng những vạn độc bất
xâm mà còn có thể phát ra khí độc, thận chí nhục thể của ngươi cũng trở
nên mạnh mẽ, dẻo dai hơn hẳn, thậm chí còn có năng lực hồi phục vượt
trội so với tu sĩ thông thường.
Nhưng sau đó ngươi sẽ phát hiện ra thân thể của ngươi từ từ cứng ngắc lại, cũng bắt đầu không còn linh hoạt nữa. Sức sống của ngươi ngày càng ảm đạm yếu ớt đi, ngược lại tử khí lại vây quanh ngươi càng lúc càng
nhiều.
Khi hoa này nở ra lần thứ ba, ngươi…. sẽ mất đi ý thức, mất đi tính
mạng mà biến thành một đóa Tam sắc Bỉ ngạn hoa. Sau đó sẽ bị kẻ gieo độc này vào người ngươi đến lấy đi. Còn bản thân ngươi cũng trở thành một
đóa Tứ sắc Bỉ ngạn hoa.
Phàm nhân, Ngưng khí, Trúc cơ, Kết Đan, Trảm Linh, Vấn đạo, bảy cảnh
giới này mỗi người tu hành đều là mỗi con đường khác nhau. Ngày Bỉ Ngạn
hoa khai mở ra Thất sắc, thì nó cũng sẽ trở thành một Thiên tiên.
Hoa này chính là một trong những phương pháp tu Tiên của tu sĩ từ rất rất lâu đời khi trước.” lão già nhàn nhạt nói, ánh mắt mang thâm ý sâu
sắc nhìn về phía Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo trầm mặc lại. Từng lời của lão giả truyền vào tai làm cho
hắn không rét mà run rẩy. Đồng thời, hắn cũng nhíu mày suy tư, nhớ lại
quá trình trúng độc của mình.
“Đạo hữu nói đùa rồi, tại hạ vốn tư chất tầm thường, không có chí bảo đáng giá để người khác thèm thuồng, cũng không có cừu gia thù sâu oán
đậm đến mức phải dùng một đóa bảo hoa trân quý này tính toán trên người
ta đi a.
Lão giả chỉ cười cười mà không nói gì.
Mạnh Hạo im lặng một lát, sau đó nâng tay phải xuất ra một túi trữ
vật thảy tới trước mặt lão giả. Lão đón lấy, sau đó khẽ gật đầu rồi tiếp tục nói.
“Lời của tiểu hữu cũng đúng, nhưng có điểm còn chưa đúng lắm. Đây
chính xác là một đóa Tam sắc Bỉ ngạn hoa, nhưng cũng không phải là một
đóa Bỉ ngạn hoa nguyên vẹn, mà chỉ là phế phẩm. Nếu không mà nói thì độc này trên người ngươi cả thiên hạ này vô phương cứu chữa.” Thanh âm của
lão giả nhàn nhạt, chậm rãi truyền ra.
“Vậy phải giải độc như thế nào?” Mạnh Hạo lập tức hỏi lại. Chỉ là lão giả kia lại chỉ tiếp tục cười cười. Thấy vậy hắn lại phải tiếp tục ném
ra một túi trữ vật nữa.
Mà ngay lúc này, ở bên ngoài cửa hàng giờ đây không còn là một mảnh
hoàng hôn nữa, mà là một bầu trời giăng đầy ánh sao lấp lánh. Trong
thành nhà nhà cũng đã lên đèn từ lâu rồi. Bỗng nhiên từ đằng xa chậm rãi đi tới một nữ tử khoác một chiếc áo dài trắng bên ngoài.
Nữ tử này nhan sắc tuyệt mỹ, cao ráo thon thả, dưới ánh trăng đi tới
càng khiến cho nàng như thiên tiên thanh dật thoát tục, nhưng lại mang
theo vẻ lãnh đạm tự nhiên không chút vương nhiễm bụi trần, hướng về phía ánh đuốc leo lét bên ngoài của cửa hàng bước tới. Hai mắt nàng nhìn về
phía cái bảng hiệu nhỏ bên cạnh viết số mười chín, sau đó nàng mỉm cười, một màn này đã khiến cho Khâu Lâm đứng một bên phải trợn mắt há miệng,
tim đập thình thịch.
Năm đó, Mạnh Hạo đã từng gặp nữ tử này một lần tại Kháo Sơn tông. Lúc đó nàng là người đi bên cạnh Vương Đằng Phi, cũng chín là vị hôn thê
của hắn.