Thời đại bây giờ, thách đố lọ lem cứ hiền lành, nhẫn nhịn, ngoan
ngoãn ngóc cổ đợi phép lạ. Xin lỗi nhé! Trong lúc nàng lúi húi nhặt đậu, hoàng tử đã bị phù thủy nẫng mất từ lâu!
———————————————————————————
Gương soi mặt người, không rọi lòng người.
Ngồi trước bàn trang điểm, Hạc Cúc thong thả chuốt cong hàng mi dài
quyến rũ, mái tóc huyền đen nhánh xõa hờ trên tấm lưng mảnh dẻ, Đôi mắt
lá răm sắc sảo gợn những tia dịu dàng tinh tế, một ánh nhìn xa xăm của nàng sẽ găm chặt trong tâm trí cánh đàn ông. Bờ môi phủ màu cam tươi khẽ mím.
Nàng chính thức thua.
Ngón tay thon dài lùa vào làn tóc rối, chậm rãi vuốt, vờn những lọn
mượt mà rồi đột ngột, bàn tay nàng túm chặt cả mảng đầu như muốn giật
phăng dòng suy nghĩ dày vò đang giãy mạnh trong bộ não.
Nàng thua bẽ mặt bởi một con bé ngốc xít.
Hơi thở của Hà Chi phả trong bầu khí quyển dường như là một trò chơi khăm oái ăm dành riêng cho Hạc Cúc.
Hà Chi sinh ra đã có đường hoa hồng rộng thênh. Cứ ngốc nghếch, nhàn
rỗi hưởng những thứ tốt đẹp nhất. Lỡ vấp té cũng ngã êm trên vòng tay
nào đó đã chực sẵn.
Còn nàng, lọt lòng trong chiếc tã lót rách, lầm lũi lớn lên trong cái liếc mắt khinh khỉnh của người đời. Tuổi thơ của nàng, mân mê chiếc áo mới sẽ nơm nớp lo sợ phải cao lên, ước mơ to
tát nhất là được ngủ đẫy giấc một ngày, không phải dậy từ sáng tinh cùng mẹ chuẩn bị gánh hàng rong. Quãng ngày học trò lẳng lặng trôi vèo theo
những lời giễu cợt của chúng bạn về chiếc cặp cũ rích hay vài bộ đồ lỗi
mốt nàng bận, ống tay ống chân ngắn cũn cơn để lộ da thịt đen nhẻm. Có
lẽ chỉ mỗi mình nàng yêu thích đồng phục! Bởi những lúc khoác nó trên
người là những khoảnh khắc hiếm hoi nàng cảm thấy mình cũng như bạn bè
trang lứa khác, tạm quên phắt mình là đứa trẻ mồ côi bố nghèo hèn.
Lên cấp ba, mẹ đổ bệnh. Tiền bạc dần là thứ duy nhất chiếm lĩnh não
bộ nàng, nó khiến nàng già dặn chỉ sau một đêm, nó tiêm nhiễm sự mưu mô, xảo trá trong máu nàng, nó ép nàng toan tính, giành giật. Phải thế
thôi! Bị Thượng Đế ghẻ lạnh, nàng buộc phải tranh cướp từng mảnh cơ hội
Người-trên-cao ưu ái thảy cho người khác.
Cuộc sống trần trụi lắm!
Chẳng như những trang cổ tích nhiệm màu!
Thời đại bây giờ, thách đố lọ lem cứ hiền lành, nhẫn nhịn, ngoan
ngoãn ngóc cổ đợi phép lạ. Xin lỗi nhé! Trong lúc nàng lúi húi nhặt đậu, hoàng tử đã bị phù thủy nẫng mất từ lâu! Phù thủy là mụ già khọm cưỡi
chổi, mũi nhọn hoắt, mắt diều hầu, miệng cười man rợ? Sai lè! Phù thủy
đời thực biết cách biến hóa thành những cô nàng long lanh, dễ thương,
quyến rũ, ngọt ngào, mộc mạc tùy theo sở thích hoàng tử. Con mắt cáo già của phù thủy hệt tia X có thể nhìn thấu khẩu vị hoàng tử mà biến hóa
thành tốt bụng, nghịch ngợm, ngờ nghệch hoặc thông minh.
Mỗi người tự lựa chọn cho mình cách sống. Hạc Cúc không làm lọ lem
bởi nàng chưa từng tin sẽ nghe được tiếng vó ngựa bạch mã nếu cứ ngồi lỳ trong góc phòng nhem nhuốc. Những gai góc, khó nhằn, sần sùi của cuộc
đời đã tôi luyện nàng thành một phù thủy xảo quyệt. Quyền năng đầu tiên
là chỉ nàng mới được bắt nạt, chèn ép người khác.
Làm phù thủy, nàng khỏi dựa dẫm phép màu hay răm rắp tuân theo giới nghiêm 12 giờ đêm.
Rốt cuộc một ngày, Danh Khôi xuất hiện.
Từ hôm đó, nàng như đầu thai lại một kiếp. Sau nhiều ngày đằng đẵng
đơn độc chọi lại số phận xám ngoét, nàng đã thấm mệt, nàng cũng thèm
được nhỏ bé nép mình sau một tấm lưng rộng. Nàng cũng khao khát một chút mong manh, một chút ỷ lại.
Danh Khôi rất yêu Hạc Cúc, vì nàng, anh sẵn sàng tay trắng bước khỏi
căn biệt thự giàu sụ, chẳng một lần ngoái đầu. Nhưng Hạc Cúc lại không
thể cùng chàng trai này sống hạnh phúc mãi mãi về sau như cái kết hoàn
mĩ trong truyện cổ tích. Nàng đã lỡ có quá nhiều tham vọng… và ngay cả nhịp tim cũng đã lỡ đập trật vì một người con trai khác.
Chán ngấy những ngày hạnh phúc tàng tàng đến nhạt toẹt, Hạc Cúc bán
đứng Danh Khôi, đổi cơ hội sang Los Angeles. Nàng phải đứng trên đỉnh
thế giới!
Con đường bên đất người còn gồ ghề gấp trăm lần. Nàng cố gắng mấy
cũng bị đè bẹp bởi nhân tố bền bỉ khác. Nàng âm mưu mấy cũng có khi sập
bẫy bởi một kẻ thâm hiểm hơn. Tài năng lẫn nỗ lực của nàng là thứ đầy
rẫy, tràn lan như cỏ dại mọc trên cánh đồng hoang. Những ngày nghỉ rảnh
sinh hoạt một mình trong căn hộ cao cấp, hay mới trải qua cuộc tình chớp nhoáng cùng anh chàng ngoại quốc có địa vị nào đó, nàng lại da diết nhớ đến quãng thời gian nhàn nhạt trôi bên Danh Khôi. Thảng hoặc, Hạc Cúc
khép mắt vẽ vu vơ những hình dung nếu như nàng sóng bước cùng Lâm Viên.
Ngày gia nhập tổ chức, nàng đã biết một khi đôi tay nhúng chàm, đôi
chân sẽ không còn có thể quay bước. Nhưng sự hận thù chạy rần rần trong
huyết mạch đã bán mất linh hồn của nàng cho quỷ sai.
Tổ chức lệnh nàng quay về giết cục cảnh trưởng thành phố, ông ta đã
giăng sẵn mẻ lưới chuẩn bị tóm gọn bọn họ. Một là ông ta tắt thở, hai là tổ chức sẽ bị xóa sổ. Họ lợi dụng mối quan hệ của nàng cùng Danh Khôi
ngày trước, kế hoạch là nàng sẽ thật khôn khéo tiếp cận anh rồi lặng lẽ
thủ tiêu bố anh bằng cách nào đó. Sau sự biến mất của ngài cục cảnh sát
trưởng, mối lo ngại tiếp theo của tổ chức chính là con trai ông ta.
Danh Khôi chắc chắn sẽ đánh hơi ra nhiều điểm đáng ngờ, dù cái chết
của bố được tổ chức sắp xếp tuyệt hảo cỡ nào. Nhưng… Hạc Cúc có thể qua
mặt được anh! Nhưng nếu vẫn bị lộ, mình nàng sẽ gánh tất. Nàng cũng chỉ
là con tốt thí trong bàn cờ đang chiếu tướng một mất một còn. Nàng không có bất kỳ sự lựa chọn nào! Hoặc bố Danh Khôi chết đi, hoặc mẹ nàng sẽ
phải thế mạng.
Dấu chấm hết đã đặt!
Nàng không bị Danh Khôi trả thù cũng sẽ bị tổ chức thủ tiêu.
Mấy ngày qua, Hà Chi đã là bình khí oxy cứu sinh của nàng. Danh Khôi
chưa thể động tay bởi anh ta dè chừng cô gái của anh ta đang nằm trong
tay nàng. Tổ chức tạm thời bảo kê nàng, chuẩn bị kế sách dùng Hà Chi đối phó Danh Khôi. Thế nhưng trong khi mấy phe đang cân não, con bé kia lại an toàn trở lại theo cách không ai ngờ tới.
Hạc Cúc đoán trúng phóc! Hà Chi trúng mánh, nhầm tưởng người tổ chức
là thám tử do bố thuê. Nhưng có trời mới tính đến khả năng Hà Chi do
không muốn bị ” thám tử ” moi chuyện nên đã im ỉm ra sân bay trước.
Nàng ngẩng mắt nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của chính mình
trong tấm gương đối diện. Nét mặt an tĩnh, nhưng người phụ nữ này thực
sự đã ngục gã mất rồi… Nàng khẩy một nụ cười mai mỉa đắng nghét. Nàng
luôn thua con bé kia, bởi chính sự ngờ nghệch của nó đấy ư?
Những sợi nắng vàng ươm lách tán lá hoa sữa xanh mởn, tung mình nhảy
nhót trên vỉa hè khô rang, bám sau gót một đôi cai gót nhọn hoắt. Hạc
Cúc rời căn nhà đã mấy năm giam nhốt cả nàng lẫn Danh Khôi. Mép môi nàng nhướn khẽ khi nhận ra những con mắt săn mồi sắc lẻm đang âm thầm bám
theo. Hôm nay, có thể nàng sẽ bị viên đạn nào đó găm trúng gáy trước khi bị cảnh sát tóm cổ.
Nhưng nàng mặc tất. Ngay lúc này, thứ duy nhất hiện hữu trong đầu,
thứ duy nhất đốt từng đốm lửa nhỏ sưởi ấm cơ thể nàng, thứ duy nhất giữ
nàng còn thở trên đời này là khuôn mặt lém lỉnh của cậu con trai và bóng dáng của người đàn ông mà nàng đã đơn phương trong bí mật suốt nhiều
năm ròng.
——————
Sau chap này thì chuyện gì cũng rõ hết rồi, còn khoảng 20 % nữa chưa
gỡ ra thôi. Cuối học kỳ rồi, mình bận khóa bảng điểm nên chap ra lâu :D
Cảm ơn các bạn ~